Dập máy, Vương Quốc Hoa ngửa mặt nhìn trần nhà cười ngây ngô một trận. Trước mình làm việc cả đời còn không đủ 10 triệu, hôm nay không ngờ không mất bao công sức đã có trăm triệu.
Lấy lại tinh thần, Vương Quốc Hoa nở nụ cười, tiền là thứ tốt.
Hết giờ làm, Vương Quốc Hoa thu dọn xuống lầu đột nhiên muốn đi bộ về. Hắn bảo lão Lý về trước còn mình đi dạo trên đường.
Đi một lát tâm trạng kích động dần bình tĩnh đi, hắn đứng đầu đường đột nhiên có cảm giác mờ mịt. Một chiếc xe lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
- Anh cẩn thận quá. Nghiêm Giai Ngọc cười cười trêu chọc, Vương Quốc Hoa không giải thích chui lên xe, xe chạy ra khỏi quận đến thị trấn Song Long.
- Em điều lên văn phòng thị ủy làm. Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa lại ngẩn ra, Nghiêm Giai Ngọc giải thích: - Không muốn cách anh quá xa.
Nhà cũ được quét dọn sạch sẽ, Vương Quốc Hoa có thể thấy Nghiêm Giai Ngọc tốn không ít tâm tư. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhận ra đã ba bốn tháng hai người không ở bên nhau.
Nghiêm Giai Ngọc cởi áo khoác đang định xuống lầu nấu ăn thì bị Vương Quốc Hoa hỏi: - Có chuyện gì phải không?
Nghiêm Giai Ngọc đứng lại cười khổ nói: - Anh có thể không nhạy cảm như vậy không?
Vương Quốc Hoa chỉ chỉ vào mặt Nghiêm Giai Ngọc: - Không phải anh nhạy cảm, viết ngay trên mặt rồi còn đâu.
Nghiêm Giai Ngọc thở dài nói: - Mẹ giới thiệu một người cho em, gần đây không ngừng nói chuyện, muốn biết lúc gặp em có cảm giác gì không?
Vương Quốc Hoa không biết nói gì, đề tài này quá rối rắm. Từ góc độ một người đàn ông thì hắn không thích việc này.
- Em không nên miễn cưỡng mình. Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói như vậy.
Nghiêm Giai Ngọc trừng mắt nhìn hắn, nhún vai nói: - Em chưa bao giờ miễn cưỡng mình, nói thật gặp mấy người tuổi không nỏ, có người còn có con nữa chứ, bà đây thèm vào.
Vương Quốc Hoa cười cười lặng lẽ đi ra ban công hút thuốc, trời ngả về chiều, mặt hồ sáng rực lên. Nghiêm Giai Ngọc đi theo nói nhỏ vào tai hắn: - Có phải không cẩn thận không?
Vương Quốc Hoa biết nguyên nhân ở đâu nên quay đầu lại cười khổ nói: - Em nghĩ gì thế? Anh không biết em ở phía sau. Lúc ấy trong đầu rất mơ hồ, không để ý chuyện xung quanh.
Lời này làm Nghiêm Giai Ngọc tỉnh táo, cô càng nhỏ giọng hơn: - Tâm trạng không vui à? Nghĩ cũng đúng, anh làm việc vất vả như vậy, thế mà trên báo không có tên anh ít nào, quá đáng. Anh điều lên thị ủy đi, đừng ở lại quận làm con lừa kéo xe làm gì.
Nghiêm Giai Ngọc vui lên và khuyên lại Vương Quốc Hoa.
- Nói gì vậy hả? Đã qua bao lâu rồi, anh giờ cũng không suy nghĩ việc này. Nói thật với em, Du Phi Dương ở Mỹ kiếm được không ít tiền, theo dự định mỗi người một nửa. Hiểu chưa. Vương Quốc Hoa nói xong, Nghiêm Giai Ngọc há hốc mồm hỏi tới: - Không ít tiền là bao tiền?
Vương Quốc Hoa ra vẻ bình tĩnh nói: - Tầm trăm triệu tệ nhưng em không biết đâu, thuế bên Mỹ rất cao, có lẽ nộp thuế xong chỉ còn 5, 60 triệu.
Bịch, Nghiêm Giai Ngọc ngồi bệt xuống sàn nhà, trong nháy mắt nhảy dựng lên ôm cổ, kéo Vương Quốc Hoa về giường rồi cắn mạnh vào vai hắn: - Không đau.
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn: - Đó là vai anh.
Nghiêm Giai Ngọc lại lao tới ôm cổ Vương Quốc Hoa, há mồm gặm loạn trên mặt: - Tên xấu xa này sao giỏi thế. Anh như vậy thì sau em sao có thể lấy chồng?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, sau đó đè lại hung dữ nói: - Ông không thích bị phụ nữ đè.
Lát sau Nghiêm Giai Ngọc cuộn mình vào lòng như con mèo nhỏ, cô nhìn trần nhà nhỏ giọng nói: - Em muốn ra nước ngoài du lịch, lúc còn bé muốn đi Pháp, đi Paris mua quần áo đẹp, mua các thứ …
Tát mạnh vào mông đối phương, Vương Quốc Hoa trêu chọc: - Không muốn lấy chồng à.
- Bây giờ đám trẻ thì tên nào cũng không biết lớn, lấy xong không biết làm mẹ hay làm vợ. Bà đây làm tình nhân, nghề này rất có tương lai.
- Đối rồi, đi ăn cơm. Vương Quốc Hoa lười biếng ưỡn lưng, đưa tay sờ sờ hai bên vú đối phương.
Nghiêm Giai Ngọc ngoan ngoãn, cười hì hì.
Vương Quốc Hoa cầm lấy thuốc, chỉ bật lửa, Nghiêm Giai Ngọc lắc mông cầm lấy châm lửa. Hít sâu một hơi, Vương Quốc Hoa nói: - Em nếu thấy đi làm không vui thì đừng làm, anh đưa tiền, em muốn kinh doanh gì cũng được.
Nghiêm Giai Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: - Không, em muốn anh nuôi em. Ngày nào anh chán, em còn hy vọng vào công việc để dưỡng già. Nói xong Nghiêm Giai Ngọc cởi áo lót, ném sang bên: - Khó chịu muốn chết, hình như mua phải số nhỏ rồi, quá lạ, trước đây cũng là số này mà.
…
Lại một tháng nữa qua đi, cuối năm rất bận là không thể tránh khỏi. Khu công nghệ cao là nơi Vương Quốc Hoa rất chú ý, trước cuối năm hắn phải tới đó một chuyến.
Gần một năm trôi qua khu công nghệ cao đã thay đổi hẳn. Khắp nơi đều là các nhà xưởng, xe qua lại không ngừng. Ngồi trên xe đi một vòng quanh khu công nghệ cao, Vương Quốc Hoa về trụ sở ban quản lý.
Thay đổi nhỏ nhất ở khu công nghệ cao là trụ sở ban quản lý, ngoài việc thêm tường vây ra thì không có biến hoá gì. Vương Quốc Hoa xuống xe có chút do dự, sau lần quan hệ đó, Vương Quốc Hoa không dám dễ dàng tới đây, thậm chí có chút sợ gặp riêng Cát Tiếu Mi. Cát Tiếu Mi có lẽ cũng thấy thế, chuyện gì cũng vứt cho phó chủ nhiệm đi báo cáo, không phải có hội nghị thì không tới ủy ban quận.
Vương Quốc Hoa vừa xuất hiện trong sân, Cát Tiếu Mi đã dẫn hai phó chủ nhiệm xuống đón.
Vương Quốc Hoa xuống xe nhìn thấy Cát Tiếu Mi, hắn đi lên bắt tay: - Vất vả rồi.
Cát Tiếu Mi nhìn sang chỗ khác. - Lãnh đạo vất vả hơn.
Vương Quốc Hoa không ở lâu, lúc sắp chia tay Cát Tiếu Mi không biết lấy đâu ra can đảm khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay Vương Quốc Hoa.
Mặt Vương Quốc Hoa hơi cứng lại, híp mắt nhìn Cát Tiếu Mi, ả này được, đúng lúc hồi xuân. Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình bóng của Nghiêm Giai Ngọc, hai người phụ nữ này có vẻ tương tự. Vương Quốc Hoa không tự giác Sở Sở một chút thầm nghĩ mình thích loại phụ nữ có thân hình đầy đặn này.
…
Ôn Xương Thịnh cuối cùng nhận được tin chính xác, phó chủ tịch tỉnh phụ trách văn hóa giáo dục sẽ lui, trong danh sách đề cử của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì Ôn Xương Thịnh xếp thứ nhất. Tin này Tương Tiền Tiến gọi tới báo, nhất định không sai.
Ôn Xương Thịnh vui vẻ, y nghĩ xem ai kế nhiệm mình, theo lẽ thường là Lôi Minh nhưng Ôn Xương Thịnh không hài lòng với việc này. Theo Ôn Xương Thịnh thấy Lôi Minh quá hám lợi.
Thị xã Lưỡng Thủy đã được tỉnh ủy quyết định thăng cấp, đã chính thức trình lên cấp bộ liên quan. Tương Tiền Tiến gọi tới bảo Ôn Xương Thịnh lên tỉnh, đến văn phòng bí thư Hứa. Ôn Xương Thịnh đang suy nghĩ ai lên làm bí thư thị xã Lưỡng Thủy là tốt nhất. Bên Lôi Minh, mình có nên làm khó không?
- Lão Ôn, anh cảm thấy ai tiếp nhận chức bí thư thị ủy Lưỡng Thủy là thích hợp hơn cả? Khi Hứa Nam Hạ hỏi như vậy, Ôn Xương Thịnh do dự một chút rồi mới khách quan nói: - Từ góc độ thị ủy thì đồng chí Lôi Minh là thích hợp nhất. Tôi lại thấy đồng chí Nghiêm Hữu Quang thích hợp hơn nhưng do anh ta là người Lưỡng Thủy nên không đề cử.
Hứa Nam Hạ rất chờ mong vào câu trả lời của Ôn Xương Thịnh, biết đáp án, ông có chút giật mình. Ông biết rõ Ôn Xương Thịnh, là người cũng khá công lợi, tính cách lại cẩn thận. Làm người cộng tác nhiều năm với Lôi Minh, sự tranh đấu giữa hai người này thì tỉnh ủy cũng biết.
Ôn Xương Thịnh nói như vậy chính là xuất phát từ góc độ công việc, Hứa Nam Hạ khá hài lòng: - Lão Ôn, xem ra anh một lòng vì công việc. Lần này thị xã Lưỡng Thủy sẽ điều chỉnh nhân sự khá lớn, tỉnh ủy sau khi cẩn thận cân nhắc đã quyết định điều đồng chí Nghiêm Hữu Quang đến làm thị trưởng thị xã Bắc Câu, Ban Tổ chức cán bộ đã đi nói chuyện với đồng chí này. Anh đoán xem Nghiêm Hữu Quang có yêu cầu gì?
Ôn Xương Thịnh không nghĩ đến việc này nên hỏi theo bản năng: - Ồ, y có thể có yêu cầu gì?
Hứa Nam Hạ cười nói: - Y nói ra một yêu cầu điều một người theo mình. Anh đoán xem là ai?
Ôn Xương Thịnh do dự một chút nói: - Là ai? Thực ra y đã có câu trả lời chỉ là không dám nói ra trước mặt Hứa Nam Hạ.