Vương Quốc Hoa chạy, không phải giả vờ nghiêm chỉnh mà sợ mình không khống chế được. Lúc cửa được đóng lại, Sở Sở mới thở phào nhẹ nhõm: - Nếu hắn thật sự muốn thì có cho không? Bỏ đi, không nghĩ, ngủ.
Chui vào chăn, Sở Sở nhắm mắt ngủ ngay.
Vương Quốc Hoa về phòng mà có chút hối hận, vẻ gợi cảm đó của Sở Sở không dễ thấy, quá hấp dẫn. Cao Thăng nhìn hắn như thanh đao, chẳng qua đối phương vẫn thực hiện chức trách của lái xe, đứng lên mở cửa hỏi: - Vương ca, có gì cần làm không?
- Không có gì, ngủ đi. Nói thì nói vậy nhưng hắn nằm trên giường mãi không ngủ được. Nhắm mắt nghĩ đến vẻ mặt kia của Sở Sở, đúng là ..
Kinh nghiệm nói cho hắn biết sau này tốt nhất không chơi trò tổn hại sức khỏe như vậy, hầu hết phụ nữ để ý cảm giác, đàn ông lại chú trọng vấn đề sinh lý.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Sáng sớm, Sở Sở đã tới gõ cửa. Vương Quốc Hoa mở cửa đi ra, Sở Sở vội vàng nói: - Em phải về Bắc Kinh, bố em tai nạn xe vào viện.
Vương Quốc Hoa vội vàng gọi Cao Thăng thu dọn đồ. Cao Thăng lái xe Audi chạy nhanh tới sân bay, Vương Quốc Hoa ở đằng sau an ủi Sở Sở: - Không sao đâu, yên tâm.
Sở Sở dựa vào lòng Vương Quốc Hoa, miệng nói: - Thực ra bố rất tốt với em nhưng em vẫn hận ông, cảm thấy trước đây ông vì công việc, mẹ đổ bệnh mà không chịu ở bên chăm sóc. Anh về sau không được như vậy, đừng làm em hận anh.
Sở Sở nói tiếp: - Thực ra em cũng biết bố rất hối hận, mấy lần ngồi nhìn ảnh mẹ rồi uống rượu cả đêm, vì việc đó ông còn từ chức chủ tịch để sang công ty nhà nước chính là muốn bù đắp cho em. Đáng tiếc em vẫn không cho bố cơ hội. … Tết dần đi xa, tân chủ tịch Hồng Tồn Minh chính thức nhận chức, bừ bí thư huyện ủy chuyển sang chủ tịch quận về cơ bản là điều ngang cấp nhưng hôm nay quận Lưỡng Thủy đang là lúc làm ra thành tích, Hồng Tồn Minh nhận chức cũng là chiếm được lợi.
Vương Quốc Hoa đưa chìa khóa văn phòng cho Đỗ Tường. Đỗ Tường cuối cùng đã lên làm phó chủ tịch, mặc dù xếp vị trí cuối nhưng địa vị cũng đã khác.
- Ha ha, chúc mừng chủ tịch Đỗ. Vương Quốc Hoa nhấn mạnh hai chữ chủ tịch, Đỗ Tường mặt cười tươi nói: - Quyền phó chủ tịch thôi, phải thông qua hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân mới được.
Vương Quốc Hoa nói: - Với quan hệ của anh thì đương nhiên sẽ được thông qua. Đúng, tân chủ tịch đã tới chưa?
Đỗ Tường nhìn đồng hồ nói: - Hôm qua chủ tịch Hồng đã chính thức tới nhận chức, còn nửa tiếng nữa chủ tịch Hồng sẽ tổ chức hội nghị.
- Hội nghị này tôi không tham gia, sắp đi rồi. Vương Quốc Hoa vừa dứt câu đã có người cười nói: - Cậu không tham gia không được, hội nghị này là tiễn cậu, nhân vật chính không tham gia thì tôi còn tổ chức làm gì?
Vương Quốc Hoa nhìn thì thấy là Hồng Tồn Minh. Hắn vội vàng đi lên bắt tay: - Lão lãnh đạo. Cách xưng hô này làm Hồng Tồn Minh vui vẻ, y bắt chặt tay Vương Quốc Hoa: - Quốc Hoa, thật không muốn để cậu đi, ủy ban lại thiếu đi một đại tướng đúng là làm tôi đau lòng. Thu hút đầu tư không có cậu đúng là khó khăn.
Vương Quốc Hoa không dám kể công, chỉ khiêm tốn nói: - Công việc đổi ai thì cũng làm được như vậy, lão lãnh đạo nói làm tôi không dám nhận. Trước đây có thể làm ra thành tích cũng là do sự ủng hộ của lãnh đạo quận ủy và ủy ban. Tôi tin ủy ban dưới sự lãnh đạo của lão lãnh đạo nhất định sẽ đoàn kết nhất trí, đạt thành tích lớn hơn nữa.
Hồng Tồn Minh nghe xong cười ha hả nhẹ nhàng vỗ vai Vương Quốc Hoa; - Cậu đó, nói chuyện với tôi mà nói mấy câu sáo rỗng như vậy sao? Sau này đừng nói như vậy với tôi, công lao của ai thì của người đó, trong lòng mọi người đều biết.
- Đồng chí Tồn Minh nói rất đúng, đồng chí Quốc Hoa cống hiến rất lớn cho sự phát triển kinh tế của quận ta, lời này không hề quá đáng. Lý Dật Phong không ngờ cũng tới.
- Bí thư, sao anh cũng tới. Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay, Lý Dật Phong bắt tay hắn và thở dài nói: - Thật không nỡ để cậu đi, hai năm tới là lúc ra thành tích. Nói xong y đổi giọng: - Cậu đó, không ngờ lại muốn lẻn đi, không thể cứ như vậy bỏ qua cho cậu, trưa nay mọi người phải chuốc cậu.
Mọi người cùng nở nụ cười, Hồng Tồn Minh và Lý Dật Phong nhìn nhau, tâm trạng hai người hơi khác thường. Sau này cùng xây dựng bộ máy, tính cách cả hai khá cứng rắn, có thể hợp tác tốt được không?
Một trợ lý chủ tịch điều đi không ngờ bí thư, chủ tịch quận đều ra mặt đưa tiễn, bữa trưa Lý Dật Phong còn cầm chén lên mời Vương Quốc Hoa. Có thể từ chủ tịch quận lên lầm thường vụ thị ủy, bí thư quận ủy, Lý Dật Phong biết rõ Vương Quốc Hoa giúp mình rất lớn. Lý Dật Phong là người ân oán phân minh, y giơ chén lên nói: - Quốc Hoa, nếu ở Bắc Câu không vui thì cậu cứ quay lại Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong nói xong, Hồng Tồn Minh cũng giơ chén lên mời, sau đó là quan chức khác. Vương Quốc Hoa không địch nổi, chỉ nửa tiếng đã ngã. Đỗ Tường phải gọi người đưa hắn về nhà. … Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa kéo vali ném lên xe Audi, xe khởi động, Vương Quốc Hoa nhớ đến xe này nên hỏi: - Tiểu Cao, xe này xử lý như thế nào?
Cao Thăng nói: - Lát nữa qua tỉnh thành trả lại cho quân khu tỉnh.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở, Sở Sở ở bên kia nói với giọng khá vui vẻ: - Bố em không sao, chỉ gãy chân, nghỉ hai tháng là đủ. Vương Quốc Hoa có thể nhận ra quan hệ bố con cô đã hài hòa nên cũng vui vẻ.
Xe tới tỉnh thành, Cao Thăng gọi điện cho người quân khu đến đưa xe về, hai người ngồi xe khách đến thị xã Bắc Câu. Mấy ngày nay Cao Thăng vẫn rất lạnh lùng, tuân thủ bổn phận, nói ít. Trên đường đi Vương Quốc Hoa chủ động tâm sự với hắn nhưng mỗi lần chỉ là một hai câu ngắn gọn đối phó, giống như nói nhiều sẽ tổn thất gì đó.
Từ tỉnh thành tới Bắc Câu mất 200km, đường cao tốc đang xây dựng, xe đi đường tỉnh lộ, trạm thu phí thật ra không hề ít, từng huyện đều có cái này, có thể do gần tỉnh thành nên mấy trạm thu phí đoạn đầu đều có điểm thú vị. Đường chỗ thu phí thì đẹp, sau đó đường bắt đầu xấu đầy ổ gà.
Đoạn đường xóc nảy, xe đi hơn bốn tiếng mới tới nơi. Vào địa phận Bắc Câu, đường tốt hơn không ít.
Đến Bắc Câu, trời đã tối, Vương Quốc Hoa vốn định tìm khách sạn nào đó ở nên nói với Cao Thăng: - Tìm khách sạn nào tốt một chút. Không ngờ Cao Thăng lại nói một câu: - Rất đắt, cả đêm vài trăm.
- Ồ, vậy cậu tự quyết định. Vương Quốc Hoa có chút hứng thú muốn xem Cao Thăng chọn như thế nào.
Cao Thăng nghe xong nở nụ cười hiếm hoi, y hưng phấn đi tới. Vừa ra bến xe một người phụ nữ trung tuổi đã chặn lại nói: - Hai anh, có cần nghỉ trọ không?
Cao Thăng dừng lại nói: - Bao tiền một đêm.
- Tốt 20, kém một chút thì 10. Người phụ nữ thấy có khách nên luôn miệng giới thiệu: - Phòng rất sạch sẽ, có Tv, quạt…
Cao Thăng khinh thường nói: - Chị cho tôi là ngu à? Nhà nghỉ như chị mà chia tốt xấu ư? 10 đồng, phòng phải sạch nếu không không ở.
- Yên tâm, nhà nghỉ chỗ tôi hàng ngày đều có người quét, rất sạch sẽ. Người phụ nữ dẫn hai người đi qua bảy tám chỗ rẽ, nhà nghỉ không ngờ ở trong một cái chợ, Vương Quốc Hoa không có gì để nói. Hắn nhìn thấy Cao Thăng rất bình thường nên không nói gì.
Người phụ nữ kia không nói dối, phòng dọn sạch sẽ, chăn màn không có ít bụi nào, chỉ là giường hơi cũ, đằng trước có Tv đen trắng.
Người phụ nữ lại cò kè mặc cả, cuối cùng 15 đồng một đêm. Vương Quốc Hoa bỏ hành lý xuống nói: - Ra ngoài ăn cơm. Cao Thăng gật đầu nói: - Vương ca, cầm theo hành lý. Mấy nhà nghỉ kiểu này nhiều trộm, không cẩn thận là mất đồ.
Hai người ra ngoài ăn cơm trở về, Cao Thăng về phòng, Vương Quốc Hoa bật Tv lên xem, nghĩ đến bộ dạng của Cao Thăng không khỏi buồn cười. Loại nhà nghỉ này có lẽ Cao Thăng mới chấp nhận được, cũng tốt, đỡ tốn.
- Quý khách, có muốn thêm chăn không? Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ mặt đầy phấn không che được vết nhăn xuất hiện.
- Không cần, cảm ơn. Vương Quốc Hoa khách khí nói, hắn định đóng cửa đi ngủ nhưng người phụ nữ kia không từ bỏ ý định, cô ả nhìn tới đầy nũng nịu làm Vương Quốc Hoa nổi da gà. - Anh, bọn em rất được, tối một mình cô đơn, có người nói chuyện cũng tốt mà.
Vương Quốc Hoa lúc này mới biết cô ả làm gì nên vội vàng nói: - Không cần.
Vừa đuổi được cô ả đi, không lâu sau hắn nghe thấy tiếng quát lớn của Cao Thăng ở phòng bên: - Cút.