Tôn Trường Thanh do dự một chút rồi nhìn Vương Quốc Hoa và Mạnh Vũ Vi. Lâm Tĩnh thấy thế nói với Mạnh Vũ Vi: - Tiểu Mạnh, thu thập một chút. Sau đó cô quay đầu lại nói với Tôn Trường Thanh: - Vào trong nói chuyện.
Hai người đi vào trong, Vương Quốc Hoa nhìn quanh phòng khách không thấy có gạt tàn nên nói với Mạnh Vũ Vi đang lau bàn. - Tôi ra ngoài hút thuốc.
Mạnh Vũ Vi nghe xong liền tức: - Không hút thuốc là chết à?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Không chết thì cũng gần như vậy. Nói xong hắn xoay người đi ra cửa, ngồi xuống bậc thang. Vương Quốc Hoa châm thuốc, mắt nhìn về phía xa xa. Mạnh Vũ Vi không biết lúc nào đi tới sau hắn, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: - Trong lòng khó chịu à?
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới cô, tiếp tục hút thuốc. Mạnh Vũ Vi lẩm bẩm một tiếng: - Lúc mới vào nhà nước, có nhiều việc tôi thấy không quen, sau dần là quen.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhe răng cười nói: - Không sao, cảm ơn. Mạnh Vũ Vi nghe xong cười khổ nói: - Tôi thạt ra quên có ai đó thích ra vẻ trầm ổn.
Vương Quốc Hoa thốt lên một câu: - Cô em, ông đây tám đời là nông dân, có thể có hôm nay đều là dựa vào chính mình.
Mạnh Vũ Vi trố mắt nhìn, chỉ vào hắn, cô thở hổn hển nói: - Anh, sao nói kiểu như vậy?
Vương Quốc Hoa nhìn cô: - Có giỏi đừng nhằm vào tôi, nhằm vào lãnh đạo bên trong đó. Bọn họ nói gì chẳng lẽ cô không biết? Thực ra cô biết nên thấy bất công. Tôi không sợ nói với cô, chuyện này không quan hệ gì với tôi, tôi không muốn dây dưa vào.
Mạnh Vũ Vi híp mắt nhìn Vương Quốc Hoa một lúc mới đứng lên: - Tôi về phục vụ lãnh đạo, anh đừng ngồi ở cửa, lạnh đó, muốn hút thuốc thì vào trong hút cũng được.
Vương Quốc Hoa lát sau cũng vào theo, Mạnh Vũ Vi không biết lấy từ đâu ra gạt tàn bỏ lên bàn. Vương Quốc Hoa lại ngồi im không hút thuốc, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, lát sau là ngủ.
Mạnh Vũ Vi rất bất ngờ, thân là thư ký của bí thư thị ủy, quan chức bên dưới có ai không nịnh cô. Mặc dù hắn có lai lịc lớn nhưng quan hệ tốt với một người đẹp cũng là tốt mà. Nghĩ vậy Mạnh Vũ Vi không khỏi khó chịu, cảm thấy Vương Quốc Hoa này là kẻ không biết điều.
Về đấu trí đấu dũng thì Mạnh Vũ Vi kém Vương Quốc Hoa mấy bậc. Vương Quốc Hoa chính là muốn dùng thái độ lạnh nhạt với cô. Lần đầu gặp, Vương Quốc Hoa đã biết Mạnh Vũ Vi là kẻ kiêu ngạo, đối với loại phụ nữ này nếu đi lên nịnh hót chỉ làm cô thêm chán ghét, còn không thèm để ý tới cô còn có thể tạo ra hiệu quả. Thư ký của bí thư thị ủy, Vương Quốc Hoa căn bản không có ý bỏ qua. Dù sao nếu có quan hệ tốt thì nếu sau này có động tĩnh gì thì mình có thể sớm biết đôi chút. Về nguyên tắc mà nói hai người không cùng thuyền nên thủ đoạn của hắn cũng cần bí mật.
- Này, anh nói chuyện với tôi đi, muộn rồi, ngồi mình đợi cũng chán. Mạnh Vũ Vi cười cười nhỏ giọng nói.
Vương Quốc Hoa mở mắt nhìn cô: - Nói gì?
Mạnh Vũ Vi cười nói: - Anh nói nhà anh tám đời nông dân, tôi rất tò mò là anh dựa vào gì mà được Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trực tiếp gửi công văn bổ nhiệm?
Vương Quốc Hoa nhìn cô như thấy một người rất ngu. - Bởi vì tôi là nhân tài. Mạnh Vũ Vi há mồm định nói, Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại. - Cô có giỏi làm GDP một huyện chỉ trong một năm tăng một tỷ, thị ủy và tỉnh ủy sẽ coi trọng cô. Không tin ư? Tôi biết cô sẽ không tin.
Mạnh Vũ Vi chấn động, há hốc mồm không thể nói gì, lát sau cô định lên tiếng thì cửa phòng trong mở ra. Vương Quốc Hoa vội vàng ho khan một tiếng, Mạnh Vũ Vi biết ý đứng dậy.
Lâm Tĩnh lập tức nói với Mạnh Vũ Vi: - Ghi chép một chút, phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Phương Lan – đồng chí Chu Lập Quốc hết giờ làm lái xe về nhà tái phát bệnh tim mà mất, không tính lúc đang làm việc.
Mạnh Vũ Vi thuận miệng nói: - Vậy còn người phụ nữ kia? Mặt Lâm Tĩnh như được phủ lớp băng, cô gào lên như con mèo bị túm đuôi: - Phụ nữ nào? Không có phụ nữ? Không có ai khác.
Vương Quốc Hoa thầm thở dài một tiếng, trước mặt tiền đồ thì Lâm Tĩnh đã chấp nhận thỏa hiệp. Sâu trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bi thương. Lãnh đạo hai cấp thị ủy, huyện ủy che lại, ai dám dèm pha gì nữa. Từ việc này có thể thấy Lâm Tĩnh đang gặp lúc rất quan trọng nên không thể không đưa ra quyết định như vậy.
Mạnh Vũ Vi lặng lẽ gật đầu, Lâm Tĩnh nhìn Vương Quốc Hoa và nói: - Đồng chí Quốc Hoa, cậu có đề nghị gì không?
Vương Quốc Hoa sớm có chuẩn bị nên nói với giọng khá oán giận: - Tôi phục tùng quyết định của thị ủy.
Phản ứng này là rất bình thường, mặt Lâm Tĩnh đỡ hơn chút. Tôn Trường Thanh nhân cơ hội nói: - Bí thư Lâm, không còn sớm nữa, ngài đi nghỉ đi. Chuyện còn lại goa cho chúng tôi làm.
Lâm Tĩnh không để ý tới hắn, cô đứng lên nói với Quốc Hoa: - Tôi tin đồng chí Quốc Hoa có cái nhìn đại cuộc.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ gật đầu xoay người đi ra cửa. Tôn Trường Thanh cũng chào một tiếng rồi lui. Hành vi của Vương Quốc Hoa làm Tôn Trường Thanh giật mình. Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy, nói nắm giữ vận mệnh, tiền đồ của Vương Quốc Hoa cũng không quá. Vậy mà Lâm Tĩnh lại dễ dàng tha thứ cho thái độ của Vương Quốc Hoa. Tôn Trường Thanh có chút hối hận, ở vấn đề phân công của Vương Quốc Hoa, mình không nên nghe tên Nghiêm Đông Lai kích động.
Vương Quốc Hoa và Tôn Trường Thanh đi ra ngoài, Mạnh Vũ Vi đi lên nguyên nhân: - Bí thư Lâm, ngài đừng tức Vương Quốc Hoa, hắn còn trẻ. Lâm Tĩnh nghe xong không nhịn được cười, cô nhìn Mạnh Vũ Vi nói: - Em đó, còn kém Vương Quốc Hoa xa. Nếu hắn vừa nãy mà không có nửa câu oán giận thì lại là việc xấu. Em muốn được như hắn thì luyện thêm ba năm nữa đi.
Mạnh Vũ Vi rất khó hiểu tại sạo mình lại bị nói như vậy? Thực ra chỉ có mấy người như Vương Quốc Hoa, Tôn Trường Thanh, Lâm Tĩnh hiểu hành vi của Vương Quốc Hoa mà thôi. Vương Quốc Hoa muốn đứng ngoài cuộc, Lâm Tĩnh hiểu nên nói hắn có cái nhìn đại cuộc. Nếu đặt mình ở ngoài tức là hắn không nhớ đến vị trí chủ tịch huyện kia, Lâm Tĩnh cũng dễ xử lý việc này hơn. Chiều nay Lâm Tĩnh nhận được điện từ trên Bắc Kinh ám chỉ cô là giới hạn hai năm đã tới, đừng có để xảy ra chuyện gì, vững vàng quá độ, không cần có công mà chỉ cần ổn định. Hơn nữa Lâm Tĩnh là nữ cán bộ, tuổi chưa đầy 50 đã là cấp giám đốc sở, không gian bay lên còn rất lớn. Nếu lúc này có chuyện lớn xảy ra thì có thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Vì cơ hội này nên Lâm Tĩnh mới chấp nhận thỏa hiệp. Về phần xử lý người phụ nữ kia thì Tôn Trường Thanh tự biết phải làm như thế nào, cũng nói về lựa chọn ai làm chủ tịch huyện, Tôn Trường Thanh sẽ phục tùng quyết định của thị ủy.
Vương Quốc Hoa không biết cuộc nói chuyện giữa hai người Tôn Trường Thanh, Lâm Tĩnh, chỉ biết Lâm Tĩnh quyết định che lại, hắn có muốn làm gì cũng vô ích. Thực ra Lâm Tĩnh gọi Tôn Trường Thanh vào nói chuyện riêng, Vương Quốc Hoa đã biết sẽ có kết quả như vậy. May là nguyên nhân chết của Chu Lập Quốc không phải vì công việc, nếu không Vương Quốc Hoa có thể tức hộc máu.
Tôn Trường Thanh và Vương Quốc Hoa tới nhà khách thị ủy ở tạm để chờ mai thị ủy họp. Mặc dù kết quả đã sớm biết nhưng hai người không thể cứ như vậy mà về.
Sáng hôm sau Lâm Tĩnh khẩn cấp tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy, trong hội nghị Tôn Trường Thanh báo cáo Chu Lập Quốc hết giờ làm điều khiển xe công, bệnh tim tái phát. Các vị thường vụ ngồi đây có ai không từng dùng xe công vào việc riêng, vì thế chuyện cũng không tạo bao sóng gió. Rất nhanh đưa ra quyết định để báo cáo lên tỉnh ủy, thị ủy bắt đầu tiến hành chọn ai làm chủ tịch huyện Phương Lan, đây mới là việc quan trọng nhất của hội nghị.
Kết quả cuối cùng Lâm Tĩnh đề cử nguyên Phó cục trưởng thường trực Chư Minh – Cục nhân sự làm quyền chủ tịch huyện Phương Lan. Vương Quốc Hoa không tư cách tham gia hội nghị thường vụ thị ủy nên về nằm ngủ. Lúc dậy hắn chạy tới trụ sở thị xã chờ Nghiêm Hữu Quang họp về.
Hội nghị kết thúc, Nghiêm Hữu Quang thấy Vương Quốc Hoa đến, y khá vui vẻ. Hai người nói chuyện vài câu, nhìn Vương Quốc Hoa ngồi nhấp nhổm, Nghiêm Hữu Quang đổi đề tài. - Chuyện Chu Lập Quốc rốt cuộc là sao?
Vương Quốc Hoa cười khổ nói: - Không gì qua được mắt ngài.
Nghiêm Hữu Quang cười lạnh nói: - Vấn đề viết rõ trên mặt cậu đó.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nói rõ nguyên nhân, Nghiêm Hữu Quang nghe xong một lúc lâu sau mới nói: - Giỏi cho Lâm Tĩnh, xem ra cô ta sắp được thăng tiến nên mới thế. Vừa nói Nghiêm Hữu Quang đứng lên đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vương Quốc Hoa kiên nhẫn đợi, không lâu sau Nghiêm Hữu Quang quay đầu lại nói: - Cậu có thái độ gì?
Vương Quốc Hoa: - Đặt mình ngoài câu chuyện. Nghiêm Hữu Quang hỏi: - Cậu cảm thấy tôi nên làm như thế nào? Vương Quốc Hoa rất quyết đoán nói: - Đặt bên ngoài, làm tốt công việc của mình.
Nghiêm Hữu Quang thở dài một tiếng: - Cậu quá thông minh, tôi thấy cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, Tôn Trường Thanh hỏi hắn ở đâu rồi bảo về trước, để Vương Quốc Hoa tự về. Vương Quốc Hoa hiểu ý đối phương nên nói mình còn ở trên thị xã hai hôm