Phù Diêu

Chương 202: Khống chế



Sau khi quan hệ, hai người nằm cạnh nhau, trong đầu đều đang nghĩ vấn đề gì đó, rất rõ ràng không hề có chút cưỡng bách nào, nó đến rất tự nhiên. Mạnh Vũ Vi kết luận do mình uống không ít rượu, vì thế phạm sai lầm. Vì thế Mạnh Vũ Vi tha thứ cho mình, xoay sang nhìn Vương Quốc Hoa đang hút thuốc.

- Nghĩ gì thế?
Mạnh Vũ Vi thuận miệng nói.

- Không nghĩ gì.
Thực ra hắn đang nghĩ, đàn ông là động vật nửa bên dưới, trước đó đề phòng nhưng Mạnh Vũ Vi lấy mặt cọ cọ bên dưới làm hắn không khống chế được. Nếu việc đã xảy ra, hắn cần chính là làm như thế nào cke được Mạnh Vũ Vi.

- Anh có mấy tình nhân?
Mạnh Vũ Vi hỏi làm Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, vấn đề này làm hắn đột nhiên ý thức được không thể dùng tâm lý bình thường đối xử với Mạnh Vũ Vi.

- Có mấy nhỉ, thêm cả cô em thì hai tay không đủ rồi.
Đây là thật, cũng không phải là thật. Nhưng Mạnh Vũ Vi lại tin, im vài câu, Mạnh Vũ Vi đưa tay xuống túm được thứ đó liền hung dữ nói:
- Bắc Câu?

Vương Quốc Hoa không hề e ngại, mặt nghiêm túc nói:
- Đến được mấy ngày chứ?

Mạnh Vũ Vi chuyển sang sờ sờ giúp Vương Quốc Hoa hoàn thành quá trình từ mềm sang cứng, cô nở nụ cười ngọt ngào đầy quyến rũ.
- Đồng ý một chuyện được không?

Vương Quốc Hoa nhìn sâu vào mắt cô:
- Nói trước đã.

- Ở Bắc Câu về sau chỉ có một tình nhân thôi.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Mạnh Vũ Vi vui vẻ giống như mới thắng trận, cô xoay người đè lên, cô cúi xuống nhìn cái đố.
- Em nhìn lén Nhâm Kiều Kiều theo Cao Lâm quan hệ với nhau, thằng đó to con nhưng mà bé tẹo.

Vương Quốc Hoa cứng người vì câu này. Mạnh Vũ Vi không giống Nghiêm Giai Ngọc là từ đầu chỉ rên rỉ. Mạnh Vũ Vi có biến hoá, lúc rên, lúc kêu gào, lúc thở hổn hển, hai bên ngực đong đưa, một lát sau lại mềm nhũn đi, hiện tượng này Vương Quốc Hoa rất ít thấy.

Đến gần trưa, Vương Quốc Hoa tỉnh lại, bên người không có ai, hắn nghe thấy tiếng nước chảy.

Lúc hắn tới cửa toilet, z cuối cùng vẫn có chút xấu hổ đưa tay che bên dưới, đây là lần đầu cô xuất hiện trước mặt hắn ở bộ dạng này. Càng không cho xem, Vương Quốc Hoa càng muốn xem. Hắn ngồi xổm xuống nói:
- Còn sợ nhìn thấy sao?

- Không cho nhìn.

Mạnh Vũ Vi chết xấu không nghe, cô phủ thêm khăn tắm về giường, thò đầu ra đợi một lúc mà không thấy hắn nằm xuống mà bắt đầu mặc. Mạnh Vũ Vi xuống giường ôm eo hắn, nhỏ giọng nói:
- Tức à?

Vương Quốc Hoa cười cười không nói, Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói:
- Xấu lắm, đen, lúc học cấp ba Nhâm Kiều Kiều nghịch, về sau không khống chế được. Không được cười em.

Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc vì sự thẳng thắn của đối phương, cũng kinh ngạc vì thái độ ngoan ngoãn của cô. Thực ra hắn không hề bực, chỉ là đói nên định đi kiếm đồ ăn.

- Vừa nãy mở tủ lạnh thấy trống không nên định ra ngoài mua ít đồ ăn về.
Vương Quốc Hoa cười cười vỗ mặt cô, Mạnh Vũ Vi xấu hổ xoay người trốn vào giường.
- Anh xấu lắm.

Mắng một câu, Mạnh Vũ Vi cuộn mình vào chăn lẩm bẩm gì đó không rõ, rồi cô rất nhanh thò đầu ra.
- Bên dưới bàn uống nước có bánh đó.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:
- Ông lao động mệt nhọc như vậy mà ăn bánh ư?
Vừa nói hắn đi ra ngồi trên ghế, bật Tv lên:
- Cưng, mua đồ ăn cho anh.

Trên giường có tiếng xột xoạt, Vương Quốc Hoa không quay đầu lại chỉ nghe Mạnh Vũ Vi lẩm bẩm gì đó. Mãi tới khi cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa mới mỉm cười nhìn lướt qua thầm nghĩ hiệp này mình thắng. Không ngờ Mạnh Vũ Vi lại mở cửa đi vào.
- Bị anh làm tức nên ngu đi, em gọi điện thoại bảo Nhâm Kiều Kiều đưa tới.
Nói xong Mạnh Vũ Vi lao tới cưỡi lên người hắn, hai tay túm cổ:
- Không được ra vẻ ông chủ với người ta.

Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào Mạnh Vũ Vi đang ra vẻ dữ tợn, hắn nói một câu:
- Vậy bóp chết anh đi, ở trước mặt phụ nữ của mình, hầu hết các lúc anh đều như ông chủ.

Mạnh Vũ Vi nhụt chí, người hơi ngã về trước ôm eo hắn, cô nhỏ giọng nói:
- Nhất định kiếp trước nợ anh, không hiểu sao cho anh, lại còn phải phục vụ nữa chứ.

Vương Quốc Hoa nói:
- Thế muốn bồi thường gì? Tiền hay lên chức?

Mạnh Vũ Vi lười biếng nói:
- Anh có rất nhiều tiền ư?

Vương Quốc Hoa rất khẳng định nói:
- Chắc thuộc loại người có tiền.

Mạnh Vũ Vi đột nhiên đứng lên, có chút bối rối nhìn hắn.
- Anh không phải là tham quan chứ?

Vương Quốc Hoa ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Có giỏi thì em tham mấy trăm triệu cho anh xem.
Câu này làm Mạnh Vũ Vi ngẩn ra vài giây sau đó hầm hừ lắc người:
- Tên lừa ngại, nghiền chết anh.

Vương Quốc Hoa không nhìn hành vi của cô, quay đầu lại cầm thuốc châm hút. Mạnh Vũ Vi nghịch một lúc không có tác dụng nên dựa vào lòng hắn cùng xem Tv mãi tới khi có tiếng gõ cửa.

Mạnh Vũ Vi đi ra, Nhâm Kiều Kiều cầm một chiếc làn vào nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó cô nhỏ giọng nói với Mạnh Vũ Vi:
- Gian phu dâm phụ.
Mạnh Vũ Vi phản lại:
- Sai, hai chúng tôi chưa kết hôn, là quan hệ trước hôn nhân.

Hai người phụ nữ nói chuyện làm Vương Quốc Hoa đau đầu, buồn bực. Hắn đi tới mở chiếc làn, bên trong có bốn món ăn, một món canh. Vương Quốc Hoa không thèm để ý các cô mà cứ thế ăn trước, Mạnh Vũ Vi không có ý đi tới ăn mà kéo Nhâm Kiều Kiều sang bên nhỏ giọng nói:
- Lần trước bà nói mua xe sao không thấy có động tĩnh gì?

- Sửa lại tầng hai vượt quá dự toán. Cao Lâm lại lấy đi hơn 50 ngàn nên chắc phải để sau.

- Tôi cũng muốn mua xe, lần trước đi dạo phố thấy chiếc nhẫn kim cương nhưng tôi chỉ có từng đó lương thì mua được gì, chắc phải vài ba mươi năm mới có hy vọng.

Vương Quốc Hoa bỏ đũa xuống:
- Lại đây ăn cơm, ăn xong đi mua xe, mua nhẫn kim cương, muốn nhà cũng được. Chẳng qua nói trước thỏa mãn nhu cầu vật chất rồi thì sau này đừng suy nghĩ tìm người đàn ông khác. Cách này có thể em không rõ, anh đổi lại cách nói, bắt đầu từ hôm nay anh bao em.

Hai người phụ nữ ngẩn ra nhìn nhau. Mạnh Vũ Vi còn đỡ một chút, Nhâm Kiều Kiều trợn tròn mắt, người cứng ngắc nhìn Vương Quốc Hoa.

Mạnh Vũ Vi ngoan ngoan ngồi xuống cầm bát ăn cơm. Nhâm Kiều Kiều ngồi sát bên Mạnh Vũ Vi, chép miệng nói:
- Nhìn mới biết bà ăn cơm, còn không chắc tưởng nhai rơm.

Vương Quốc Hoa chờ Mạnh Vũ Vi bỏ bát đứng lên đi tới lấy áo khoác, Mạnh Vũ Vi rất nhanh chạy tới mặc áo cho hắn. Chờ Vương Quốc Hoa cầm chìa khóa đi ra, Nhâm Kiều Kiều kéo Mạnh Vũ Vi nhỏ giọng nói:
- Bà sao thế? Choáng à?

Mạnh Vũ Vi lặng lẽ nhìn ngoài cửa rồi cũng nhỏ giọng nói:
- Bà có cảm giác chết ngất chưa?
Nhâm Kiều Kiều nghe rõ, hai mắt mở to, nhỏ giọng nói:
- Lợi hại như vậy sao?

Mạnh Vũ Vi nói:
- Còn lợi hại hơn là hắn có thể có trăm triệu. Điểm này chờ lát nữa xem là biết. Hắn mà dám lừa tôi thì thì…
Mạnh Vũ Vi lộ ra vẻ mặt không nỡ:
- Bỏ đi, bà đây không nỡ.

Cửa hàng ô tô Gia Tiến – thị xã Bắc Câu chủ yếu làm môi giới. Chủ cửa hàng này nghe nói có họ với lãnh đạo nào đó trên tỉnh. Có thể do ở thị xã nên xe tốt nhất ở đây không ngờ chỉ là xe BMW bình thường. Mặc dù là vậy hai người phụ nữ cũng đứng trước xe này mãi không đi, Mạnh Vũ Vi còn không ngừng cười cười với Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nhìn qua chiếc xe nhíu mày nói:
- Xe này quá bình thường, em xác định là nó?

Một người đàn ông trẻ tuổi từ trong đi ra nói:
- Anh nếu muốn có xe xịn thì phải đặt trước, còn phải thu tiền trước.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không vấn đề gì, có đặt được Porsche không?

Người đàn ông kia suy nghĩ một chút rồi giơ hai ngón tay lên:
- Đặt trước 20%, nhanh thì 20 ngày, chậm thì một tháng có xe.

Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ lấy thẻ ra nói:
- Trả trước toàn bộ, tôi muốn trong mười này có xe.

Đối phương nói:
- Vậy giá phải tăng 5% so với bình thường.

Vương Quốc Hoa nói:
- Không vấn đề.

Quẹt thẻ, người đàn ông nhân lúc Mạnh Vũ Vi cùng Nhâm Kiều Kiều không có ở đây, hắn nói khẽ với Vương Quốc Hoa:
- Được đó ông bạn, thư ký của Lâm Tĩnh cũng vào tay anh, tiền này tiêu cũng đáng.

Vương Quốc Hoa cười cười với hắn:
- Cô ả này được.

Đối phương cười nói:
- Mới đầu còn tưởng anh làm quan, hóa ra nhìn nhầm.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Anh không nhầm, tôi làm quan, mới tới huyện Phương Lan nhận chức vài hôm.

Người đàn ông ngẩn ra, đưa tay tới nói:
- Chính thức làm quen một chút, Viên Hữu Phương, cửa hàng này của tôi.

Vương Quốc Hoa bắt tay:
- Vương Quốc Hoa, nhân viên công cụ bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.