Có lẽ do cảm thấy trong xe khá buồn bực, Mai Tử hạ cửa kính xuống, một cơn gió thổi vào. Mai Tử quay đầu lại kiên định nói: - Giết hắn, ngoài cách này ra thì chị không tìm được biện pháp nào khác.
Tôn Đạo Luy thấy Mai Tử rất trịnh trọng, y cũng nghiêm túc lại. Y vừa suy nghĩ vừa nói: - Giết một người rồi, làm thêm lần nữa sợ không dễ. Chẳng qua Mai Tử, thật sự không bắt được sao? Nếu hắn muốn tiền thì đập tiền, đập mấy triệu thì chẳng lẽ hắn không vào khuôn khổ?
Mai Tử không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Tôn Đạo Luy. Lát sau Tôn Đạo Luy mới giơ tay lên day day trán. - Chuẩn bị để ai đi làm?
Mai Tử nói: - Bây giờ chưa phải lúc, phải đợi cơ hội.
Tôn Đạo Luy mệt mỏi dựa lưng vào sau. - Mao Lợi là tên ăn hại chút việc nhỏ này cũng không làm xong.
Mai Tử vẫn gác chân tới trước, ả cười lạnh nói: - Mấy con nhà quê mà Mao Lợi tìm, Vương Quốc Hoa này sẽ không thèm.
- Vậy chị cảm thấy hắn có thể thích chị không?
Im lặng…
Đi ba xã liên tiếp, trên đường về Vương Quốc Hoa gọi điện cho Du Phi Dương.
- Bí thư Tôn, lãnh đạo ba xã Ma Sơn, Thất Tinh, Đấu Câu không để việc chống hạn vào đâu. Ngoài việc lấy chiêu bài chống hạn để đòi tiền của huyện ra thì bọn họ không làm gì cả.
- Ừ, biết rồi. Du Phi Dương bình tĩnh nói. Nội dung cuộc điện làm Du Phi Dương khá buồn bực. Lãnh đạo ba xã này đều là người của hắn. Vương Quốc Hoa báo lại là muốn hắn quản người của , chuyện có chậm cũng không phải do tôi.
Một xe từ từ tiến vào huyện thành, dừng trước cửa khách sạn. Một người phụ nữ trên xe đi xuống oán giận nói: - Thúy Thúy, Mercedes-Benz không đi mà đi con xe này, quá mất mặt.
Trên xe có thêm ba người phụ nữ nữa xuống. Mấy người phụ nữ này mặc đồ toàn là hàng hiệu, rất mới lạ nên hấp dẫn không ít người nhìn tới.
Vương Quốc Duy đang lái xe quay sang nói với Du Phi Dương ngồi cạnh: - Phi Dương, sao ông lại làm ra vẻ thần bí như vậy?
Du Phi Dương cười ha hả nói: - Làm Quốc Hoa thấy ngạc nhiên. Ha ha, nói đùa thôi, thân phận của tôi thế này, chịu khó khiêm nhường một chút vẫn tốt. Ông nhìn mấy cô trên xe này đi, ai mà không phải chỉ nói một câu với nhà là được sao?
Vương Quốc Duy nghĩ một chút: - Phụ nữ khác đàn ông. Đám đàn ông nhiều kẻ dựa vào hơi ấm của bố mẹ còn xưng vương xưng chúa, mẹ nó chứ.
Du Phi Dương lắc đầu nhìn bốn người phụ nữ ở bên ngoài. - Các cô ấy khác chúng ta, phụ nữ nhiều lúc phức tạp hơn đàn ông.
Sau buổi trưa, hai người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm xuất hiện trong trụ sở ủy ban nên dễ dàng làm người trong trụ sở chú ý. Bị người chặn, hai người này tự xưng là bạn học hồi đại học của Vương Quốc Hoa, đến tìm Vương Quốc Hoa. Rất nhanh hai vị được đưa tới văn phòng Ngô Ngôn, nghe nói là bạn học của Bí thư Vương, Ngô Ngôn đâu dám chậm trễ. Sau mấy câu nói, phát hiện ánh mắt hai vị này hơi lạ. Ngô Ngôn nhe được một người tên là Trương Tiểu Cường, người kia tên Tạ Vân Biên, Ngô Ngôn có chút đắc ý, bà đây đẹp, người trên Thượng Hải cũng phải ngắm nhìn.
Thực ra Ngô Ngôn nghĩ hơi sai. Trương Tiểu Cường ở Thượng Hải sao chưa thấy gái đẹp. Ngồi trên đường một ngày là thấy đủ loại gái như Ngô Ngôn. Chẳng qua các cô gái ở Thượng Hải không thèm để ý tới Trương Tiểu Cường đi con xe bình thường. Đâu giống Ngô Ngôn là chánh văn phòng ủy ban huyện lại rất nhiệt tình. Trương Tiểu Cường không khỏi thầm nghĩ làm quan đúng là tốt, vì thế trong đầu lại nghĩ nếu mình là phó bí thư huyện ủy thì sẽ như thế nào?
Tạ Vân Biên lại nghĩ khác. Vương Quốc Hoa lần trước giúp hắn rất nhiều, công ty của y đã được thành lập, coi như khá có tiếng trong lĩnh vực mình kinh doanh tại Thượng Hải. Tạ Vân Biên tới là gửi thiếp mời cho Vương Quốc Hoa. Nếu gửi qua bưu điện sẽ không đủ thành ý. Kết quả Trương Tiểu Cường biết nên vội vàng nói lần trước việc Quốc Hoa bảo mình làm, mình cũng làm xong nên cũng muốn đi một chuyến. Vì thế hai người cùng tới huyện Phương Lan.
Vương Quốc Hoa vừa tới, Ngô Ngôn liền đến báo cáo có hai bạn học của hắn tới thăm, một họ Trương, một họ Tạ. Vương Quốc Hoa nghe thấy liền đi xuống gặp. Ngô Ngôn không khỏi thầm nghĩ may mình không lạnh nhạt với đối phương.
Đầu tiên là ôm, sau đó nói chuyện. Vương Quốc Hoa mời hai người lên lầu. Ngô Ngôn cũng đi theo coi như phục vụ lãnh đạo. Ngô Ngôn biết bên phía Uông Lai Thuận có một phó chánh văn phòng đang rất cần mẫn chạy lên nhưng cô không để ý. Chỉ cần theo lãnh đạo có tương lai thì mình sẽ có tương lai. Chuyện Uông Lai Thuận ngủ với nhân viên phục vụ tại nhà khách, Ngô Ngôn cũng nghe được. Cô đang định báo cáo với Vương Quốc Hoa. Có chuyện này, Ngô Ngôn càng coi thường Uông Lai Thuận.
- Chậc chậc Bí thư Vương. Trương Tiểu Cường đánh giá qua văn phòng rồi hâm mộ nói. - Mấy hôm trước đám bạn học ở Thượng Hải tụ tập, tôi còn nhắc tới ông. Lý Vân cùng Thôi Tiểu Hải cũng đi, Lý Vân không ngờ quay lại được trường, nghe nói bỏ không ít tiền ra mới được. Nhưng thật ra Thôi Tiểu Hải đi làm ở công ty nước ngoài, rất kiêu căng. Tôi muốn nhắc tới ông và Phi Dương để hắn hết tinh vi nhưng lão Tạ đè lại.
Tạ Vân Biên ở bên cười nói: - Phi Dương cùng Quốc Hoa đều là người khiêm tốn, không cần phải khoe khoang.
Rót trà xong, Ngô Ngôn mới lui ra. Vương Quốc Hoa gọi lại nói: - Chị Ngô, bố trí khách sạn một chút.
- Vâng. Ngô Ngôn cung kính lui ra. Trương Tiểu Cường đợi cô ra mới lao tới túm cổ Vương Quốc Hoa, y hung dữ nói: - Khai thật xem đã có quan hệ kia? Nhìn chị ta là thấy nóng trong người.
- Tôi là người đứng đắn sao có thể làm chuyện như vậy? Vương Quốc Hoa cười cười giơ chân đạ. Trương Tiểu Cường tuy béo nhưng tránh rất nhanh. - Vân Biên sắp kết hôn, là cô em Thiểm Tây.
Vương Quốc Hoa nhìn Tạ Vân Biên, hắn cười nói: - Được, ông là người đi đầu trong ký túc ta. Nói đi, trong vòng một ngàn, muốn phong bì bao nhiêu?
Trương Tiểu Cường bĩu môi nói: - Ông là bí thư mà nhỏ mọn quá. Hai năm qua ông được không dưới 500 ngàn ở công ty Vân Biên.
Nhắc đến việc này Tạ Vân Biên lấy một tấm séc đưa tới: - Đây là cổ tức hai năm, tổng cộng 590 ngàn đã trừ thuế.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí cầm lấy. - Tiền này tôi nhận chẳng qua đây là lần cuối cùng. Ông kết hôn tôi tặng ông cổ phần của mình.
Trương Tiểu Cường nghe xong cười ha hả với Tạ Vân Biên: - Nghe thấy chưa, tôi đoán đúng mà. Lúc trước Quốc Hoa giúp ông.
Tạ Vân Biên nhìn đối phương đầy khinh bỉ nói. - Chỉ mình ông biết ư? nói xong y cười nói với Vương Quốc Hoa: - Như vậy không tiện lắm. Tôi còn đợi ông tiếp tục đầu tư cho tôi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền chú ý. , Trương Tiểu Cường cùng Tạ Vân Biên muốn làm sự nghiệp, hắn nguyện ý giúp.
- Nói xem định làm gì?
- Tôi muốn mở cửa hàng tự chọn, giống như loại 24h. Bây giờ ở Thượng Hải có nhiều công nhân mất việc, hơn nữa phần đông là các nữ công nhân trẻ tuổi, có sắc đẹp. Không ít đến các câu lạc bộ đêm. Tôi có hai cô em vợ cũng là như vậy, sau khi mất việc liền đi bán hàng rongg, cuộc sống khó khăn. Tôi lại không tiện để hai cô này đi làm công nhân cho công ty của mình nên nghĩ đến cửa hàng tự chọn.
- Cái này có thể làm, hơn nữa rất có tương lai. Như vậy đi, lát tôi gọi cho Phi Dương, tài chính của tôi chủ yếu do cậu ta cầm. Hắn vừa dứt lời bên ngoài đã có người tiếp: - Giỏi đó, nhân lúc tôi không ở đây mà định gài tôi hả?
Trương Tiểu Cường quay đầu lại: - Mẹ chứ, tên này thiêng quá.
- Còn có tôi. Bên cạnh còn hiện ra cái đầu của Vương Quốc Duy, văn phòng thoáng cái náo nhiệt. Mấy người này cũng quen biết nhau, ở Thượng Hải không ít lần ngồi tụ tập. Vương Quốc Duy theo Trương Tiểu Cường đều khá tùy ý, háo sắc nên khá quen thân.
Vương Quốc Hoa đi lên ôm Du Phi Dương rồi nói: - Quyết định rồi chứ? Du Phi Dương gật đầu nói: - Ừ.
Nhiều người ngồi trong văn phòng không quá thích hợp, Vương Quốc Hoa đi tới tìm Uông Lai Thuận nói một chút rồi dẫn người tới khách sạn. Trong sảnh khách sạn còn có bốn người phụ nữ nên càng náo nhiệt hơn.
Lãnh Hân thật ra trực tiếp chạy tới bên cạnh Vương Quốc Hoa: - Bí thư Vương, lấy gì bồi thường tổn thất tinh thần của em?
Vương Quốc Hoa nói: - Đòi tiền thì tôi không có, có muốn người không? Vừa nói hắn vừa nhìn Lãnh Hân với vẻ háo sắc.
Giang Thúy Thúy ở bên hét: - Lên đi, Lãnh Hân, bốn chúng ta bây giờ chưa sợ ai cả. Mọi người cùng nở nụ cười, Lãnh Hân lại lắc đầu nói: - Bỏ đi, ngậm bồ hòn vậy.