Phù Diêu

Chương 220: Đập vỡ khóa



Con người là loài động vật kỳ lạ, đối với người mạnh hơn mình hầu hết sẽ phục. Lãnh Hân càng là người như vậy. Ở nhà Lãnh Hân phục bố cô vì ông có năng lực, cô cũng phục Lãnh Hân. Cô nghĩ như thế này, ngoài ông bố tốt ra thì so với Vương Quốc Hoa là không đáng gì.

Vì thế Vương Quốc Hoa dạy một lúc, Lãnh Hân cũng khá vui. Theo bố cô nói là ngồi nói chuyện với cô tức là nhìn trúng cô, nếu không thì không thèm để ý tới, coi như không còn tồn tại.

Công an huyện không lớn, chỉ là căn nhà ba tầng, tầng thứ ba chỉ cao bằng nửa tầng bên dưới. Khu vực chính giữa có một văn phòng là phòng của trưởng phòng.

Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân bị giam ở tầng một, cửa lại thẳng ra ngoài sân nên bên ngoài có động tĩnh gì là biết ngay. Có ánh đèn chiếu tới làm hai người dừng cuộc nói chuyện. Lúc này hai người đứng khá sát nhau. Lãnh Hân người hơi nhỏ nên đứng đến cổ Vương Quốc Hoa.

- Cửa sắt… cửa sổ sắt…
Vương Quốc Hoa bắt đầu ngâm nga bài “Khóc bên song sắt” Chẳng qua hắn hát khá khó nghe. Lãnh Hân vội vàng đưa tay bịt miệng hắn:
- Xin anh đừng hát, ghê quá.

- Là cô không biết thưởng thức.
Vương Quốc Hoa hậm hực nói một câu, là người đều có khuyết điểm, không phải hát hơi khó nghe một chút sao?

Lãnh Hân cả đêm bị thiệt, ấm ức, bây giờ có cơ hội nên cười hì hì:
- Còn nghĩ không gì làm khó được anh.

- Hình như cứu binh tới.
Vương Quốc Hoa rất giảo hoạt rời đề tài, Lãnh Hân quả nhiên trúng bẫy. Thấy hai xe cảnh sát từ ngoài chạy vào, Lãnh Hân cười lạnh nói:
- Đến lúc tính sổ rồi.
Giọng rất tàn nhẫn khác hẳn khi nói chuyện với Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa nhìn cô nói:
- Có cần như vậy không? Như có thù oán sâu đậm lắm.
Lãnh Hân hung dữ trừng mắt nói:
- Cả đời tôi chưa bị thiệt như vậy bao giờ. Anh nhìn phòng này xem, toàn mùi ghê tởm, wc cũng không có, người ta nhịn sắp phát chết rồi.
Vừa nói Lãnh Hân Lãnh Hân nghiến răng nghiến lợi:
- Nhốt tôi một đêm, lát nữa không tha cho mấy tên đó.

Vương Quốc Hoa không muốn so đo với cô, trong lòng đang nghĩ làm thế nào kích động cô ả làm lớn chuyện lên mới được.

Diêu Bản Thụ từ trên xe nhảy xuống chống nạnh lớn tiếng nói:
- Người đâu? Chết đâu hết rồi? Ra hết đây cho tôi?
Cảnh sát trực ban đang ngủ nghe thấy tiếng động nên thò đầu ra hỏi vì y chưa được gặp cục trưởng đại nhân bao giờ:
- Ngài ở đơn vị nào? Có việc gì?

Coi như tên này khôn khéo, thấy khí thế của đối phương không đúng nên nhã nhặn nói. Hai cảnh sát đi theo phía sau Diêu Bản Thụ không thèm để ý nhiều, túm áo tên trực ban:
- Mở cửa, đây là cục trưởng Diêu – Cục công an thị xã, xem chuyện tốt các người làm đi, làm hại anh em Cục công an thị xã vất vả cả đêm.

Lời này đúng tiếng lòng của Diêu Bản Thụ, hơn nữa y nói lại không thích hợp. Vì thế Diêu Bản Thụ rất hài lòng nhìn tên kia. Cậu ta được lãnh đạo tán thành càng gắng sức thể hiện đoạt lấy chìa khóa mở cửa. Diêu Bản Thụ thấy thế còn tức giận nói:
- Đây là công an huyện, là khắc tinh của tội phạm mà tối lại khóa cửa sao? Nói, đây là ai dạy anh làm như vậy? Quần chúng nhân dân nửa đêm tới kêu cứu thì vào thế nào hả?

Diêu Bản Thụ bây giờ càng nhìn càng thấy công an huyện Phương Lan không vừa mắt. Cảnh sát trực ban theo bản năng đáp:
- Tháng trước có kẻ trộm tới phòng lái xe chạy qua cổng nên lãnh đạo phòng bảo tối khóa cửa lại cho chắc.

Diêu Bản Thụ thật sự là dở khóc dở cười, phòng công an huyện không ngờ bị trộm, còn nghênh ngang lái xe rời đi. Chuyện này khẳng định là bị đè xuống nếu không truyền ra còn không bị người cười chết sao?

- Lập tức thông báo Phương Chí Quốc, bảo hắn cút tới đây ngay cho tôi.
Diêu Bản Thụ đi nhanh vào trong, y nói với mấy nhân viên đi theo:
- Tìm quanh cứu người ra trước.

Lúc này Lãnh Hân ở bên trong kêu lên:
- Là Diêu thúc phải không?

Diêu Bản Thụ nghe thấy tiếng kêu như được tiếp thêm sức mạnh, y chạy thật nhanh tới trước. Mấy tên nhân viên cũng biết điều, hành động vĩ đại này nhất định phải do lãnh đạo thể hiện.

Bên huyện ủy, Tôn Trường Thanh rất nhanh tới nơi. Lâm Tĩnh đứng ở trong sân. Thấy Tôn Trường Thanh từ xe xuống, Lâm Tĩnh lạnh lùng nói:
- Tôn Trường Thanh, Đảng và nhân dân tin tưởng anh, giao huyện Phương Lan cho anh quản lý, nhưng anh xem mình quản thành ra như thế nào? Cảnh sát nhân dân hại người dân. Tôi nói với anh Tôn Trường Thanh, con trai bí thư tỉnh ủy Hứa xảy ra chuyện gì thì anh chờ xem tôi xử lý anh như thế nào?

Lâm Tĩnh trút hết giận ra. Lúc chờ, Lâm Tĩnh nhớ tới Tương Tiền Tiến nói với mình như thế nào, trong lòng càng tức hơn. Hơn nửa đêm bị đánh thức chưa tính, còn phải đi một chuyến tới huyện Phương Lan.

Tôn Trường Thanh nghe câu cuối cùng không khỏi giật mình, sao lại có con bí thư tỉnh ủy ở đây? Tôn Trường Thanh cố bình tĩnh nói:
- Bí thư Lâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Ngài nói rõ để tôi giải quyết trước, sau đó ngài muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được.

Thái độ của Tôn Trường Thanh làm ngọn lửa trong lòng Lâm Tĩnh tan hơn nửa. Cô hừ một tiếng:
- Vũ Vi, cô giải thích với bí thư Tôn.

Mạnh Vũ Vi tới nói loạn vài câu, Tôn Trường Thanh không khỏi tức giận thầm nói tên chết tiệt zz sao lại làm như vậy. Thực ra Tôn Trường Thanh cũng nghe thấy bên công an huyện thích làm chuyện này. Tối sai người đến rình ở khách sạn, thấy nam vào một mình là cho một ả phụ nữ đến dụ dỗ, bên trong bắt đầu quan hệ là bọn họ ập vào bắt người, bắt một người phạt ít nhất năm ngàn, lãnh đạo phòng thế là có tiền. Tôn Trường Thanh biết việc này nhưng không ai kiện cáo nên coi như không phát hiện ra.

- Xin bí thư Lâm yên tâm, tôi lập tức tới công an huyện.
Tôn Trường Thanh vội vàng tỏ thái độ, Lâm Tĩnh cười lạnh ngắt lời:
- Không cần anh phải đi, đồng chí Diêu Bản Thụ - Cục công an thị xã đã tự mình dẫn người tới. Đồng chí Tôn Trường Thanh, công an huyện Phương Lan đã đến lúc không thể không chỉnh đốn.

Tôn Trường Thanh run lên, xong rồi. Lâm Tĩnh đây là muốn bỏ mình sang bên mà trực tiếp ra tay với công an huyện. Nhưng y lại không có biện pháp gì cả. Bây giờ nếu có thằng nào đó bên công an huyện mất chức rồi ăn nói linh tinh thì xong đời.

Lẽ ra Tôn Trường Thanh có quyền lợi phản bác, nhân sự cấp huyện do huyện ủy định đoạt, cấp trên vượt quyền xử lý là không hợp quy định. Nhưng Tôn Trường Thanh không dám, con bí thư Hứa bị coi là mua dâm bắt, nếu bí thư tỉnh ủy xử lý mình thì có khác gì bóp chết con kiến. Đến lúc ấy không cần bí thư Hứa lên tiếng, để thư ký nói một câu là bao người hăng hái xung phong chỉnh chết Tôn Trường Thanh.

- Bí thư Lâm, ngài có chỉ thị gì, huyện ủy huyện Phương Lan kiên quyết chấp hành.
Tôn Trường Thanh vẫn hơi chống lại một chút, không ngờ Lâm Tĩnh không nói gì. Lát sau Lâm Tĩnh mới lạnh nhạt nói:
- Được, bây giờ tôi thay mặt thị ủy tuyên bố một quyết định với anh, trường Đảng Trung ương có một suất đi học nửa năm, thị ủy quyết định để anh đi.

Lâm Tĩnh muốn ngất, trở mặt sao nhanh như vậy? Nhưng Lâm Tĩnh nói thay mặt thị ủy, hắn bình thường nói chuyện cũng luôn nói thay mặt huyện ủy. Mẹ nó chứ, huyện ủy nhiều người như vậy thì thay mặt ai?

….

Diêu Bản Thụ xông lên lâu, vừa nhìn trong phòng giam giữ hai người, còn tưởng rằng Vương Quốc Hoa chính là Du Phi Dương, lập tức anh dũng lớn tiếng nói:
- Hân Hân, đừng gấp, chú phá cửa ngay.
Y quay đầu lại nói:
- Mau đi lấy kìm lại đây.

Vừa dứt câu, tên cảnh sát vừa nãy đã xông lên, trong tay có kìm sắt:
- Cục trưởng.

Diêu Bản Thụ nhìn y thầm nói tên này rất thông minh, được. Y cầm lấy đập vài cái phá khóa. Lãnh Hân cùng Vương Quốc Hoa đi ra, chuyện đầu tiên Lãnh Hân làm là chạy vào wc.

Diêu Bản Thụ ra vẻ không biết nên đi tới nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu là?

Vương Quốc Hoa cười giải thích nói:
- Tôi tên Vương Quốc Hoa, trước không nói cái này, tôi đi vệ sinh đã.
Diêu Bản Thụ thầm nói không đúng, con bí thư Hứa không phải tên Du Phi Dương sao? Chẳng lẽ là nhầm sao? Hay là còn vụ án khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.