Nghiêm Giai Ngọc gọi làm mấy nhân viên bưu điện đang nói chuyện với nhau ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người chứ không có ý gì là lập tức tới. Nghiêm Giai Ngọc còn định gọi, Vương Quốc Hoa đã đưa tay chặn cô lại. Hắn nhỏ giọng nói: - Không cần.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến phản ứng của nhân viên bưu điện. Năm 94, 95 này tác phong làm việc của cơ quan nhà nước chính là như vậy. Bây giờ Nghiêm Giai Ngọc không hài lòng thì có lẽ căn bản không nghĩ tới quần chúng bình thường lúc đến huyện ủy làm việc.
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn quanh một vòng thấy trước cửa bưu điện có một người đàn ông trung niên đang ngồi chồm hổm hút thuốc. Mắt tên này không ngừng nhìn quanh, y cũng nhìn Vương Quốc Hoa một cái rồi nhìn sang nơi khác.
- Đi. Vương Quốc Hoa túm lấy tay Nghiêm Giai Ngọc, hắn không để ý thấy vẻ mặt Nghiêm Giai Ngọc lúc này rất đặc sắc. Đúng thế, Nghiêm Giai Ngọc không nghĩ hắn cầm chặt tay mình không bỏ ra, chuyện này đã bao lâu không xuất hiện? Nghiêm Giai Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra. Tim cô đập loạn, tai nóng lên, mắt nhìn quanh xem có người quen nào hay không?
Người đàn ông ngồi ngoài cửa thấy Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc đi tới, y nở nụ cười đầy khinh thường. Y đứng lên định nói chuyện thì Vương Quốc Hoa đã dành trước. - Tôi muốn mua một chiếc điện thoại di động, đắt một chút không sao, loại có thể dùng làm gạch đừng nhắc, là điện thoại của Ericsson là tốt nhất.
Người đàn ông vừa nghe liền ngẩn ra sau đó lập tức giơ ngón cái lên: - Chú em đúng là người trong nghề. Chẳng qua thứ đó bây giờ chỉ ở Quảng Đông mới có, ở chỗ chúng ta không có ba năm năm nữa thì đừng hy vọng.
Vương Quốc Hoa thực ra cũng không hy vọng gì vào máy Ericsson. Bây giờ là năm 94, anh không thể hy vọng ở có phương tiện thông tin quá tiên tiến.
- Anh có thể lấy được máy 9900 không? Cho cái giá? Năm 1994, Vương Quốc Hoa đang giãy dụa ở Thượng Hải cũng nghe qua chuyện như vậy, có tiền cũng không mua được chiếc điện thoại di động Motorola 9900 khá tinh xảo. Nguyên nhân rất đơn giản hầu hết tài nguyên đầu tiên sẽ thỏa mãn cho lãnh đạo, còn bộ phận nhỏ sẽ do đám nhân viên bưu điện lấy vào trong tay. Thực ra Vương Quốc Hoa không biết năm 93 ở một số tỉnh máy điện thoại di động giá 20 ngàn còn có thể bán được 40 ngàn, đây đương nhiên không phải là mua theo con đường bình thường.
- Từng này. Người đàn ông trung niên giơ ba ngón tay lên, sau đó giơ vỗ vỗ tay ba cái. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua nhưng không buồn mặc cả. Hắn gật đầu nói: - Được, giá đó đi, tôi cần ngay.
- Đi theo tôi. Người đàn ông trung niên nói mấy câu với nhân viên bưu điện đang nói chuyện rồi y đi sang một cửa hàng bán điện thoại ngay cạnh bưu điện. Vương Quốc Hoa lúc này mới bỏ tay Nghiêm Giai Ngọc ra. Không lâu sau một nhân viên bưu điện đang nói chuyện cầm một chiếc túi đi tới.
Vương Quốc Hoa thấy cũng không nói nhiều, mở phong bì ra lấy năm xấp tiền, quá trình giao dịch rất đơn giản. Chẳng qua khi cầm hóa đơn, Nghiêm Giai Ngọc nhìn lướt qua rồi nhỏ giọng nói: - Sao hóa đơn chỉ viết có 25 ngàn?
Người đàn ông trung niên nghe vậy không khỏi đổi sắc, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Nghiêm Giai Ngọc nói: - Cái không nên hỏi đừng hỏi.
Nghiêm Giai Ngọc khó chịu trừng mắt nhìn lại không ngờ gặp phải ánh mắt đầy nghiêm khắc của Vương Quốc Hoa, cô mặc dù rất bực bội nhưng vẫn phải cúi đầu xuống. Nghiêm Giai Ngọc không cam lòng lẩm bẩm nói: - Người ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới cô. Hắn nói với người đàn ông trung niên: - Phụ nữ không có kiến thức, anh đừng để ý.
- Chú này được. Người đàn ông trung niên cười ha hả giơ ngón cái lên. Tiền hàng đã thanh toán, Vương Quốc Hoa cầm điện thoại di động bước ra ngoài nhưng thấy Nghiêm Giai Ngọc vẫn còn cúi đầu đứng đó. Hắn cười cười đi lên cầm tay cô: - Lớn như vậy còn làm nũng như cô bé là sao? Cẩn thận không tát vào mông đó.
Người đàn ông kia nghe vậy liền lộ rõ vẻ ngưỡng mộ trên mặt, thiếu chút nữa hô lên. Biết sao được Nghiêm Giai Ngọc mặc dù không quá là đẹp nhưng dáng người cực kỳ gợi cảm.
Nghe Vương Quốc Hoa nói, mặt Nghiêm Giai Ngọc lập tức đỏ bừng lên. Không cần Vương Quốc Hoa kéo cô, cô đã trốn nhanh ra ngoài cửa hàng. Như vậy lại biến thành cô kéo Vương Quốc Hoa.
Coi thường người ta quá đáng. Hết lần này đến lần khác Nghiêm Giai Ngọc lại không thể tức giận, ngược lại trong lòng vừa xấu hổ nhưng mơ hồ có một tia vui mừng. Đây đúng là hợp với câu nói đàn ông không xấu phụ nữ không thương.
Vương Quốc Hoa thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo nên thở dài nói: - Lương tâm tôi sáng như trăng. Nói xong hắn lái xe đi tới. Nghiêm Giai Ngọc ngồi ở ghế phụ im lặng không nói gì, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Mắt không ngừng nhìn quanh, bộ ngực nhấp nhô đã bán đứng cô.
Tim Nghiêm Giai Ngọc đang đập rất nhanh. Biểu hiện bá đạo vừa rồi của Vương Quốc Hoa trong quán không làm cô phản cảm, ngược lại cô thấy đây là khí thế cần có của một người đàn ông. Trên thực tế khi người đàn ông thể hiện ra thực lực tuyệt đối dù có bá đạo một chút với người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ kia dễ bị hấp dẫn hơn. Mặc dù Nghiêm Giai Ngọc bình thường ở trong trụ sở huyện ủy huyện Nam Sơn luôn ra vẻ cứng rắn, nghiêm khắc nhưng lúc thấy thực lực của Vương Quốc Hoa thì cô liên tục lui bước.
Giờ phút này trong lòng Nghiêm Giai Ngọc rất mâu thuẫn. Tên đàn ông được cô gọi là Tiểu quỷ vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé nhưng đột nhiên hình tượng của hắn trở nên cao lớn khiến cô không còn giữ được sự tự tin. Trái tim vốn nghĩ chìm vào trong tro tàn một lần nữa được đốt lên, cô vốn còn nghĩ mình có chút ưu thế nhưng giờ đã đảo lộn hết. Cô cả thấy hai người từ “có thể” đến “không có khả năng”… Nghiêm Giai Ngọc trong lúc nhất thời trở nên bàng hoàng, không cam lòng….
Máy nhắn tin đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nghiêm Giai Ngọc. Cô có chút bối rối lấy máy nhìn số, cô theo bản năng nói: - Tìm một máy điện thoại công cộng, mẹ chị gọi chị.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đưa tay chỉ chỉ chiếc Motorola 9900 mới mua. Nghiêm Giai Ngọc do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ra cầm. Cầm chiếc điện thoại di động đầy đáng yêu này, Nghiêm Giai Ngọc thực lòng rất thích và hy vọng có thể có một cái. Chẳng qua ngoài giá cả không nói, chỉ riêng phí điện thoại đắt đỏ cũng là điều cô không thể thừa nhận. Mặc dù có thể chi trả nhưng Nghiêm Giai Ngọc còn không đến mức háo hư vinh như vậy.
Vương Quốc Hoa dừng xe ở ven đường rồi xuống châm thuốc hút. Nghiêm Giai Ngọc một bên gọi điện một bên không ngừng ngẩng đầu nhìn hắn. Đối với người phụ nữ này, Vương Quốc Hoa quả thật có cảm giác không muốn rời xa. Trên thực tế hắn bây giờ đối với bất cứ việc gì đều có cảm giác không muốn bỏ. Kiếp trước hắn chơi trong tình trường quá nhiều, không quan tâm gì cả.
Ông trời cho hắn cơ hội thay đổi, Vương Quốc Hoa không hy vọng bởi vì sự tùy ý của mình mà phá vỡ tất cả.
- Cô chị ngã từ trên lầu xuống gãy chân nên vào bệnh viện. Mẹ chị bảo chị đến thăm, xem ra không đến được NJ rồi. Nghiêm Giai Ngọc dập máy xuống xe.
Nghiêm Giai Ngọc lúc này hy vọng nhất chính là Vương Quốc Hoa gật đầu cùng đi với cô đến bệnh viện, như vậy “không có thể” sẽ đi về phía “có thể”
- Vậy chị đi đi, tôi tự tìm chỗ ở. Vương Quốc Hoa bảo mình phải tàn nhẫn. Hắn bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Nghiêm Giai Ngọc.
Ánh mắt Nghiêm Giai Ngọc lúc này hơi thất thần, chẳng qua rất nhanh khôi phục bình thường. Hơn nữa trong lòng cô rất nhanh tìm được lý do cho Vương Quốc Hoa. Gặp phụ huynh trong nhà và gặp bạn là hai việc khác nhau, hắn không đi cùng mình cũng có thể giải thích.
Trước khi đi, Vương Quốc Hoa nói với Nghiêm Giai Ngọc: - Có gì cần giúp thì chị cứ gọi điện, đừng có mà quên số điện thoại đó.
Nghiêm Giai Ngọc lái xe đi một đoạn, cô quay đầu lại không thấy Vương Quốc Hoa nữa mới dừng xe lại ven đường. Cô nằm trên vô lăng không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới u oán thầm nói: - Tiểu quỷ, mình đang tốt sao hắn lại trêu chọc mình chứ?
Vương Quốc Hoa không nghe thấy câu nói ai oán của Nghiêm Giai Ngọc. Hắn đi bộ một vòng đến trung tâm thương mại lớn nhất quận Lưỡng Thủy. Trung tâm thương mại năm 94 trông khá quê mùa, pin điện thoại di động mới mua nói chuyện không được bao lâu, mấy thứ sạc điện cùng pin phụ luôn phải mang theo. Vương Quốc Hoa thấy rất phiền phức nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mua một túi đeo để vứt mấy thứ này vào.
Chẳng qua túi đeo đang không quá thông dụng ở quận Lưỡng Thủy, lưu hành là cặp làm việc. Cán bộ lãnh đạo huyện Nam Sơn mỗi người đều có một cái, có thư ký thì do thư ký cầm, không thư ký thì tự mình cầm.
Vương Quốc Hoa khá đen, đi vòng vo mấy quầy mà không tìm được túi đeo nào thích hợp cả. Hắn đang định tùy tiện mua một cái thì có người vỗ tay.
Vương Quốc Hoa vừa quay đầu lại thì thấy Chung Tiểu Nhã đang đầy tươi cười nhìn mình, phía xa còn có hai nam một nữ đi cùng.
- Bạn học, mua túi à? Chung Tiểu Nhã nhìn qua có tâm trạng rất tốt, Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại thì thấy một ánh mắt đầy thù địch nhìn tới. Hắn theo cảm giác nhìn tới thấy một tên mặt đầy mụn đang nhìn mình với vẻ khinh thường.
- Đúng thế, tôi muốn mua một cái túi đeo nhưng không thấy cái nào mình thích cả. Vương Quốc Hoa quyết định không thèm để ý đến tên thanh niên kia. Với tâm lý của hắn thì không cần phải so đo với đám thanh niên, hơn nữa hắn cũng nể mặt Chung Tiểu Nhã.
- Cô bạn này của tôi cũng làm trong trung tâm thương mại này, mua đồ có thể tìm cô ấy sẽ được khuyến mại. Công việc của Chung Tiểu Nhã cuối cùng đã được giải quyết sau cố gắng của ông bố. Cô làm nhân viên bán hàng ở khách sạn Lưỡng Thủy, mai chính thức đi làm. Chung Tiểu Nhã đến đây để mua quần áo tránh cho bị người trong cơ quan coi thường.
- Cảm ơn, không cần phiền như vậy, tôi chỉ mua một cái đựng điện thoại thôi mà. Vương Quốc Hoa không thích nợ nhân tình. Hắn cười cười từ chối khéo nhưng lại khiến cô gái sau lưng Chung Tiểu Nhã khinh thường nói: - Báu nắm đó tên nhà quê. Tiếng cô ả rất nhỏ nhưng Vương Quốc Hoa vẫn nghe thấy rõ ràng.
Vương Quốc Hoa đúng là rất thất vọng khi nghe đối phương nói như vậy. Chẳng qua hắn chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương mà thôi.
Không nhìn, đúng thế đây là không coi ra gì.
Vương Quốc Hoa thật sự không cố ý coi thường chỉ là theo bản năng mà thôi. Hắn có tâm lý của người 40 tuổi sao lại đột nhiên tức giận vì sự không lễ phép của cô gái 20 tuổi. Cho nên hắn không muốn so đo với trẻ con. Vương Quốc Hoa suy nghĩ như vậy nhưng hai nam một nữ đối diện lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.
Vương Quốc Hoa không nhìn bọn họ rõ ràng là khiêu khích, là coi thường, đây là điều không thể tha thứ.
Không thể nói tâm lý của mấy tên thanh niên này không tốt. Bọn họ làm ở quận Lưỡng Thủy nên vốn có ưu thế về tâm lý, cảm giác cao cao tại thượng khi nhìn người từ huyện tới. Theo bình thường bọn họ coi thường Vương Quốc Hoa là người từ huyện tới thì hắn phải tiếp nhận, ai bảo hắn ăn mặc quê mùa vậy? Muốn nhìn hắn cao lên một chút cũng không được. Đúng thế đây là suy nghĩ của bọn họ.
- Ha ha, mua túi đeo sao? Tiểu Mã, quầy không phải có một nhóm túi đeo bằng da mới nhập sao? Lấy mấy cái quý nhất cho ông bạn này chọn, nhớ là giảm giá 30% nhé. Cô gái như một con gà mái kiêu ngạo vừa để trứng xong. Cô ả ngẩng đầu nói chuyện chứ không thèm nhìn tới Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa mặc quần bò, áo phông thêm đôi giầy khá cổ, bộ đồ này của hắn đúng là rất khó làm bạn đồng lứa đánh giá cao. Thực tế hắn đứng trước quầy hàng hơn 10 phút mà không có nhân viên bán hàng nào thèm ra hỏi. Túi trong quầy này có giá đều trên 200 đồng, ở thời này lương bình quân chỉ có 2, 3 trăm này thì Vương Quốc Hoa mặc đồ như vậy bị người coi nhẹ cũng là bình thường.
Cô gái lên tiếng thực tế không biết Vương Quốc Hoa tên gì. Cô cũng không muốn biết. Chung Tiểu Nhã chưa kịp giới thiệu mọi người với nhau mà đã có xung đột. Bây giờ Chung Tiểu Nhã muốn giới thiệu cũng không thể mở miệng. Hơn nữa trong lòng cô còn đang trách Chung Tiểu Nhã không biết điều, anh khách khí nịnh bợ bạn tôi hai câu có tổn thất gì chứ?
Chung Tiểu Nhã có suy nghĩ như vậy là rất bình thường. Lúc biết Vương Quốc Hoa được phân phối vào làm ở huyện ủy Nam Sơn, cô có chút bất mãn. Nhà cô ở thị trấn, nhà Vương Quốc Hoa ở nông thôn. Đây giống như người quận Lưỡng Thủy coi thường người ở huyện Nam Sơn vậy, Chung Tiểu Nhã ở thị trấn cũng không thèm để mắt tới Vương Quốc Hoa con nhà miền núi.
Gặp Vương Quốc Hoa ở đây, Chung Tiểu Nhã chủ động đi lên chào mặc dù có ý tốt là chào bạn cũ, nhưng còn có ý muốn thể hiện bạn của mình để nâng cao thân phận mình. Đây cũng là suy nghĩ bình thường.
Đúng là vì có tâm lý đó nên khi thấy bạn làm khó dễ Vương Quốc Hoa, Chung Tiểu Nhã lựa chọn im lặng.
Lấy chiếc túi đeo đắt nhất ra có ý gì thì Vương Quốc Hoa cũng biết. Hắn đâu ngu để không biết, không phải muốn thấy mình hoặc không có tiền mua hoặc đau lòng vì bỏ ra nhiều tiền sao? Nếu là kiếp trước thì Vương Quốc Hoa sẽ tức giận quay đầu đi. Lúc ấy trái tim tự tôn của hắn sẽ không chịu nổi chút khiêu khích nào. Nhưng Vương Quốc Hoa bây giờ chỉ mỉm cười với cô ả kia: - Cảm ơn.
- Cậu có ý gì? Chung Tiểu Nhã và bạn đều trợn tròn mắt khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa. “Ông ngu hả? Chơi ông đó còn cảm ơn” Vì thế ánh mắt Chung Tiểu Nhã biến thành thương xót, đáng thương cho hắn vì phải mua đồ đăt tiền.
Tên thanh niên mặt đầy mụn hừ một tiếng, cố gắng ưỡn lưng lên để lộ chiếc máy nhắn tin BB đeo bên hông. Hai người còn lại không đành lòng xoay đầu sang bên.
Nhân viên bán hàng ở quầy rất nhanh tay lấy ra mấy chiếc túi đeo đời mới ra, trước đó còn hỏi cô ả vừa làm khó dễ Vương Quốc Hoa, - Túi này mới nhập nên chưa định giá, bán bao tiền vậy chị?
Cô gái kia nghe xong có chút xấu hổ cắn răng nói: - 200, cho giá thấp nhất, dù sao cũng là bạn cùng bàn hồi cấp ba của Tiểu Nhã.
- Ny Ny đúng là tốt bụng. Tên thanh niên mặt mụn đầy ghen tức nói một câu. Trong ba người hình như chỉ có mình y vẫn duy trì thái độ thù địch với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không khó để biết tên này đang có ý với Chung Tiểu Nhã. Vì đối phương không ngừng nhìn lên người Chung Tiểu Nhã, chẳng qua Chung Tiểu Nhã là cô gái ngây thơ nên không biết.
Thực ra mấy chiếc túi đeo này, Vương Quốc Hoa kiếp trước cũng đã thấy. Hắn tùy ý chỉ một cái rồi nói: - Cái này, cảm ơn phiền cô viết hóa đơn.
Vừa nói Vương Quốc Hoa còn không quên nói với cô gái Ny Ny kia. - Cảm ơn, sau này trong nhà mua đồ điện có thể tìm cô không? Sự chân thành lễ độ của Vương Quốc Hoa đã dễ dàng cảm phục cô gái mới ra xã hội. Vương Quốc Hoa làm vậy là có mục đích. Cô gái này không thể nghi ngờ rất có địa vị trong trung tâm thương mại, có lẽ là do bố mẹ cô ta. Hơn nữa biểu hiện sau đó của cô ả cũng không phải loại làm người ta chán ghét.
- Nghĩ hay nhỉ, còn muốn có lần sau? Thằng mặt mụn xen vào một câu không ngừ Ny Ny có chút tức giận trừng mắt nhìn y: - Chuyện của tôi còn cần anh lắm miệng.
Mắng xong, Ny Ny cười cười nói với Vương Quốc Hoa: - Có thể, có việc cứ tìm tôi.
Giống như làm việc một việc rất giỏi, trái tim hư vinh cuả Ny Ny lập tức được thỏa mãn. Cô không thấy Vương Quốc Hoa thoáng nhếch miệng cười. Thực tế Vương Quốc Hoa không hề hỏi thăm tên cô, trong lòng đang thầm đắc ý vì phân hảo được nhóm người này.
Nhân viên bán hàng ở bên nói: - Sang bên kia thanh toán. Mọi người lại chú ý đến việc mua hàng của Vương Quốc Hoa. Bỏ ra 200 đồng mua một chiếc túi đeo đúng là hơi đắt.
Vương Quốc Hoa nhìn như rất tùy ý lấy một chiếc phong bì lớn trong túi ra, lấy ra một xấp tiền rút hai tờ rồi nhét nhanh vào túi. Cử động này của hắn làm năm sáu ánh mắt ngẩn ra. 10 ngàn cứ tùy ý như vậy nhét vào túi. Năm 94 số tiền 10 ngàn mặc dù không tính gì nhưng cũng phải xem thu nhập của người xung quanh là bao nhiêu.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt đi tới thanh toán tiền. Giao tiền xong cầm lấy chiếc túi. Hắn bình tĩnh lấy chiếc Motorola 9 9 0 0 và pin phụ bỏ vào đó. Làm xong Vương Quốc Hoa cầm túi đeo lên lưng. Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Nhìn thấy chiếc Motorola 9 9 0 0, tên mặt mụn vô thức sờ sờ chiếc máy nhắn tin BB mà vừa nãy mình khoe khoang, nhìn qua chẳng có gì bắt mắt cả. Ba vị còn lại cũng gần như vô thức sờ sờ bên hông. Mọi người đều hy vọng chiếc Motorola 9 9 0 0 tinh xảo kia là đồ chơi mà tên Vương Quốc Hoa đeo cho có. Chẳng qua lúc này chiếc máy nhắn tin bên hông cô gái Ny Ny rất không cho chủ mặt mũi mà vang lên.
Tiếng máy nhắn tin không ngờ lúc này lại chói tai như vậy.
Ny Ny vội vàng sờ sờ, cô theo thói quen ngẩng đầu tìm điện thoại thì Vương Quốc Hoa đã đưa chiếc Motorola 9 9 0 0 tới: - Gọi điện lại à? Dùng đi.
Vương Quốc Hoa trông rất bình tĩnh như vừa nãy không có chuyện gì không hài lòng xảy ra vậy. Hành động này của hắn lại đột nhiên bị mấy tên thanh niên cho rằng nãy mình đúng là ngây thơ.
- người ta đây là căn bản không để ở trong lòng. Đúng thế, tất cả mọi người kể cả Chung Tiểu Nhã đều nghĩ vậy. Cử động của Vương Quốc Hoa nhìn qua không giống người thường, thậm chí là kiêu căng nhưng giờ phút này mọi người lại thấy đó là đương nhiên. Người ta có tiền mà, người ta có cơ sở để không thèm để ý đến đám đồng lứa.
Quần jean đã hơi bạc vì mặc lâu, chiếc áo phông rất bình thường, đôi giầy cũng bình thường nhưng tất cả lại khiến mọi người có một định nghĩa giống nhau.
- Rất khiêm tốn.
- Đây mới là người tài.
- Người có thực lực thật sự sẽ không cần ra vẻ.
Ừ, ừ, nói chuyện điện thoại xong, Ny Ny lúc trả máy cho Vương Quốc Hoa mà rất không muốn. Chiếc Motorola 9 9 0 0 này không thể nghi ngờ đã làm cô thích.
- Mẹ tô bảo tôi về nhà ăn cơm. Ny Ny nói với Chung Tiểu Nhã mà ánh mắt vẫn không rời khỏi Vương Quốc Hoa.
Tai Vương Quốc Hoa rất thính. Hắn nghe thấy liền cười nói: - Trưa tôi mời khách, cô giúp tôi nhiều quá.
- Không cần, không cần. Ny Ny bối rối đan tay vào nhau, cô quay đầu lại gọi mấy người bạn: - Tiểu Nhã, đến nhà mình ăn cơm. Chung Tiểu Nhã rất không muốn, hai tên thanh niên còn lại lúc này đang đứng đó nhìn quanh như không liên quan đến mình.
Bốn người đồng thời rời khỏi trung tâm thương mại với tâm trạng thất bại. Tên mặt rỗ cúi đầu đi thẳng, chỉ có Chung Tiểu Nhã mấy lần lần lén quay đầu lại nhưng Vương Quốc Hoa đã rời đi từ lúc nào.
Chuyện nhỏ nhặt này theo Vương Quốc Hoa thấy rất nhàm chán. Mấy người thanh niên không có bao kinh nghiệm xã hội mà thôi, hắn không mất bao công sức để xử lý và làm bọn họ tâm phục khẩu phục.
Lưng đeo chiếc túi mới mua, Vương Quốc Hoa nhìn trông vẫn khá quê mùa. Vương Quốc Hoa đi trong trung tâm không làm ai để ý.
Vương Quốc Hoa không bao giờ bạc đãi mình. Hắn đi bộ năm phút đến khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy – khách sạn Sơn thành. Lúc hắn đưa chứng minh lấy phòng, nhân viên phục vụ kiểm tra rất kỹ như nhân viên đặc vụ. Đối với việc này Vương Quốc Hoa đã quá quen nên không có vẻ gì không nhịn được cả, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Nhìn mặt mà bắt hình dong không phải một loại tội, chỉ có thể nói là thói quen xấu mà thôi.
Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, hắn nộp tiền phòng rồi cầm chìa khóa rời đi. Nhân viên phục vụ rất khó hiểu nhìn theo nhưng Vương Quốc Hoa không thèm để ý. Hắn không nhanh không chậm đi tới phòng ăn. Bây giờ không còn sớm, Vương Quốc Hoa quyết định ăn một bữa đã. …. Tằng Trạch Quang đi theo phía sau trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy - Nghiêm Hữu Quang xuống xe. Y nhìn quanh hy vọng có thể tìm thấy Vương Quốc Hoa. ........