- Sản phẩm mới này bây giờ vẫn trong giai đoạn dùng thử. Du Vân Vân vừa nói vừa xắn ống tay lên nói: - Dì đi nấu cơm.
Du Phi Dương hưng phấn mở hộp ra ngay. Vương Quốc Hoa nhìn chiếc máy vừa đen vừa thô này, lại nhìn vẻ mặt của Du Phi Dương, hắn cười khổ nói: - Có phải là thấy có thứ này oai không?
Du Phi Dương gật đầu, Vương Quốc Hoa cười nói: - Cầm chiếc máy như thế này, kiếm con xe mui trần dừng trước cửa học viện nghệ thuật sau đó tạo dáng vẻ u buồn, miệng ngậm điếu thuốc đảm bảo ối em lao về phía ông.
Du Phi Dương há hốc mồm vỗ đùi. - Sao ông không nói sớm?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn: - Bốn năm học đại học anh đây ngồi ở ven đường thấy bao thức ăn ngon bị lợn ăn mất. Ông bảo tôi nói sớm không phải làm tôi xát muối vào vết thương của mình sao?
Du Phi Dương cười ha hả, Du Vân Vân ở bên đi ra nhìn nói: - Cười gì thế?
Du Phi Dương nói: - Quốc Hoa dạy cháu tán gái như thế nào. Không ngờ Du Vân Vân nghe xong lại nói: - Nói linh tinh, Quốc Hoa là cậu bé ngoan, cháu đừng có nghĩ như thằng Vương Quốc Duy kia. Du Vân Vân tiếp tục vào bếp, Du Phi Dương ngẩn ra: - Mẹ nó chứ, ông lừa bao quần chúng không rõ chân tướng rồi?
Vương Quốc Hoa cười mắng: - Đi chết đi, tôi là người tốt.
Lúc này cửa lại được mở ra, Hứa Phỉ Phỉ về. thấy Vương Quốc Hoa, cô ném túi xuống đất cười hì hì đi tới nói: - Quốc Hoa ca tới.
- Phỉ Phỉ về rồi à, con trưởng ban Lãnh có làm phiền em không? Vương Quốc Hoa nhắc đến Lãnh Hạ, Hứa Phỉ Phỉ cười hì hì ngồi xuống cạnh hắn. - Không, thằng đó rất ngoan, mỗi là đến đều ngồi vào phòng em chơi game.
Hứa Phỉ Phỉ liếc mắt thấy điện thoại di động trên bàn, cô hét chói tai túm lấy một cái lao vào bếp ôm cổ Du Vân Vân hôn chụt lên mặt. - Mẹ, con yêu mẹ.
Làm xong Hứa Phỉ Phỉ rất không trách nhiệm chạy ra để lại Du Vân Vân ngây ra đó, nước mắt rơi xuống. Hứa Phỉ Phỉ cũng giống Du Phi Dương, bình thường đều gọi chị là dì, hôm nay gọi một tiếng mẹ bảo sao Du Vân Vân không vui.
- Con bé này. Du Vân Vân lau nước mắt tiếp tục nấu cơm.
Hứa Nam Hạ về đã là 11h30, thư ký mới chưa có tư cách vào nhà. Hứa Nam Hạ vào thấy Vương Quốc Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười nói. - Quốc Hoa tới. Vừa nói bí thư Hứa chắp tay sau lưng từ tốn đi tới. Vương Quốc Hoa vội vàng chào. Hứa Nam Hạ ngồi xuống trước mặt sờ sờ túi không lấy được thuốc, Hứa Phỉ Phỉ thấy thế chạy vào lấy thuốc và bật lửa ra.
- Nghe nói cậu kết hợp với đại học nông nghiệp tỉnh lập trụ sở chăn nuôi gì gì đó? Hứa Nam Hạ mở miệng đã nói chuyện công việc, Vương Quốc Hoa cười hì hì nói: - Công trình nghiên cứu này đã có một thời gian nhưng không ai chú ý tới, cháu coi như được lợi.
Hứa Nam Hạ híp mắt nhìn Vương Quốc Hoa không nói, không khí có chút khẩn trương. Cũng may Hứa Nam Hạ rất nhanh đã có thuốc hút. - Đúng vậy, không được chú ý, trọng thị. Quốc Hoa, tôi có thể giải thích rằng cậu có chút bực mình với việc tỉnh ủy chậm chú ý tới thành quả nghiên cứu khoa học kỹ thuật?
Vương Quốc Hoa vội vàng cười khổ nói: - Bí thư Hứa, không ai nói như ngài vậy chứ?
Hứa Nam Hạ cười nói: - Gọi thúc thúc đi, trong nhà không có người ngoài. - Vâng, Hứa thúc. Vương Quốc Hoa vội vàng đổi giọng, Hứa Nam Hạ hài lòng cười nói: - Tương Tiền Tiến đến thị xã Bắc Câu làm thị trưởng, cậu phải ủng hộ công việc của hắn.
- Hứa thúc, ngài có nói ngược không vậy? Vương Quốc Hoa cẩn thận đáp lại. Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi cười cười nói đầy thâm ý. - Không nói ngược, Tương Tiền Tiến gọi điện tới chỗ tôi và nhắc tới cậu.
Hứa Nam Hạ nói không phải ra lệnh mà là thử dò xét, điểm này Vương Quốc Hoa không khó nhìn ra được. Hắn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói: - Hứa thúc nói thật trong huyện vừa mới bắt đầu đi vào nề nếp, cháu cứ thế đi chính là không có trách nhiệm. Hơn nữa năng lực của một người có hạn, cháu chỉ muốn làm tốt công việc trong tay.
Hứa Nam Hạ khẽ gật đầu không tiếp tục đề tài này nữa. - Phi Dương, chuyện bảo con làm đã làm đến đâu rồi?
Du Phi Dương nhíu mày nói: - Con lập quỹ tài chính, để con đi cứu một công ty thì bố không cảm thấy quá gượng ép sao?
Hứa Nam Hạ không tức mà bất đắc dĩ cười nói: - Đúng là như vậy. Chẳng qua biết sao được, đẩy công ty ra thị trường là chính sách của trung ương. Phương hướng của chính sách này không sai nhưng tại sao địa phương chấp hành không được?
Đối với vấn đề này, Vương Quốc Hoa không dám đáp lại cho nên chỉ có thể im lặng. Hứa Nam Hạ có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa.
- Thử một chút, khó thì cũng phải làm. Hứa Nam Hạ nói có chút không giảng lý lẽ. Du Phi Dương chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.
- Không phải là không thể làm, chẳng qua có một vấn đề đó là công ty dù cứu sống được thì cũng mất mấy năm, mà cũng phải không cho đám quan chức thò tay vào. Du Phi Dương vẫn đáp lại một câu. Vương Quốc Hoa thấy rõ mồm Hứa Nam Hạ mấp máy.
- Ăn cơm thôi. Du Vân Vân xuất hiện cắt đứt cuộc nói chuyện của hai bố con.
Hứa Nam Hạ đứng lên nói: - Ăn cơm thôi, ăn xong rồi nói tiếp.
Ăn xong, Hứa Nam Hạ về thư phòng, Du Phi Dương cúi đầu ủ rũ đi theo. Vương Quốc Hoa cố ý ăn chậm còn cười nói với Hứa Phỉ Phỉ: - Gần đây học thế nào? Có cần anh dạy bí quyết thi đại học được điểm cao không?
Hứa Phỉ Phỉ vui vẻ nói: - Tốt quá.
Vương Quốc Hoa không vào cùng làm Du Phi Dương rất buồn bực, Hứa Nam Hạ lại ra vẻ đó là bình thường. Hai bố con ngồi xuống bàn, Du Phi Dương nhìn ông bố rồi vội vàng đi rót trà mang tới.
- Con bị ảnh hưởng quá sâu từ Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ nói nghe không có đầu đuôi nhưng Du Phi Dương có thể nghe rõ. Hắn gật đầu nói: - Đúng, rất nhiều chuyện Quốc Hoa nhìn thấu tận xương. Ví dụ như nói cải cách công ty nhà nước thì theo lời của Quốc Hoa chính là quan thương cấu kết ăn tài sản quốc gia.
Mặt Hứa Nam Hạ hơi sa sầm một lúc lâu không nói, đứng lên đi vài vòng đột nhiên đứng lại nói. - Hiện tượng này quả thật có tồn tại, nhưng làm một cán bộ quốc gia, là bí thư tỉnh ủy thì bố có trách nhiệm tìm một con đường mới. Bố biết con không muốn nhưng con là con bố, chuyện này con phải làm. Thành hay không thì vẫn phải làm.
Du Phi Dương đỏ mặt lớn tiếng nói: - Việc này muốn làm thì không khó, lên thị trường chứng khoán rất đơn giản, chỉ là phải làm giả số liệu. Nhưng trước mặt lợi ích lớn như vậy, bố có nghĩ tới người được lợi cuối cùng là ai không? Bố nói xem, bố đừng nói mình không biết.
Hai bố con lớn tiếng nói trong hòng, Vương Quốc Hoa đang nằm trên thoải mái trên giường của Hứa Phỉ Phỉ, hai tay gối đầu: - Anh ngủ một lát, bọn họ cãi nhau xong thì gọi anh dậy.
Hứa Phỉ Phỉ vội vàng hỏi: - Sao anh biết bố cãi nhau với Phi Dương? Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Không cãi nhau mới là lạ. Tính của Phi Dương thế nào anh biết rõ.
Hứa Phỉ Phỉ sốt ruột vội vàng túm tay Vương Quốc Hoa: - Quốc Hoa ca ca, mau đi khuyên.
- Không sao, để bọn họ cãi nhau đi, cãi xong là không có việc gì.
- Bọn họ tại sao lại muốn cãi nhau? Hứa Phỉ Phỉ không hiểu, Vương Quốc Hoa cười hắc hắc: - Em còn nhỏ, có giải thích em cũng không biết. Nói câu này Vương Quốc Hoa nhìn lên chỗ đàn ông không nên nhìn lâu, Hứa Phỉ Phỉ đỏ mặt tức giận nói: - Nhỏ ở đâu? Ở lớp người ta to nhất đó.
Vương Quốc Hoa vội vàng nhắm mắt lại. - Ngủ. Hứa Phỉ Phỉ lạy đẩy: - Không cho ngủ, nói chuyện với em. Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ ngòi dậy, lợi dụng con gái trốn tránh vấn đề sẽ phải trả giá không nhỏ.
Cô gái 18 đã thay đổi về chất, như đóa hoa chớm nở. Hứa Phỉ Phỉ hai tay chống cằm mắt nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa, miệng nhỏ giọng nói: - Thực ra anh thoạt nhìn không đẹp trai sao em lại thấy anh rất đẹp trai?
Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng nói: - Nói đúng, nhưng em khen anh như vậy anh sẽ kiêu ngạo đó.
Hứa Phỉ Phỉ cười càng tươi hơn, lắc lắc người nói: - Ngồi với anh, nói chuyện với anh rất thú vị, không giống đám nam sinh trong lớp, chẳng thú vị gì.
Bản lĩnh lừa gái của Vương Quốc Hoa có thừa, không lâu đã làm Hứa Phỉ Phỉ vui vẻ. Mãi tới khi Du Vân Vân đẩy cửa ra nói: - Quốc Hoa, hai bố con nhà kia hình như cãi nhau, cháu xuống xem một chút.
Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ đứng lên nói. - Cháu xuống vậy. Hắn lững thững đi xuống gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng, Vương Quốc Hoa tiến vào. Du Phi Dương và Hứa Nam Hạ đã không còn không khí đối đầu như trước, xem ra cuộc trao đổi đã có hiệu quả.