Mai Lộng Ảnh lộ ra cái nhìn rất ngây thơ và nghiên cứu ngây ngô. Cô lắc đầu ra vẻ không hiểu. Xem ra một người phụ nữ quyết định giả ngu thì dù là dùng cách nào đối xử với cô thì cũng có kết quả như nhau.
Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì đành phải lấy tĩnh ché động. Mai Lộng Ảnh muốn đi theo thì mặc cô. Vì thế hắn một mình đi tới trước, Mai Lộng Ảnh cũng cười hì hì đi theo sau.
Tới nhà ăn, Vương Quốc Hoa rõ ràng có thể cảm thấy nhiều ánh mắt nhìn về phía này.
Vẫn là bàn mười người. Vương Quốc Hoa mắt nhạy chân nhanh phát hiện một bàn chỉ còn lại một vị trí nên đi nhanh ngồi xuống. Hắn thầm nghĩ lần này cô ả chắc không theo kịp.
Ngay lúc Vương Quốc Hoa nghĩ thành công thì Mai Lộng Ảnh đứng ở cạnh một người đàn ông gần 40 tuổi chỉ chỉ vào Vương Quốc Hoa với ánh mắt cầu khẩn. Vị kia lập tức dùng ánh mắt trách cứ nhìn Vương Quốc Hoa rồi cười cười đứng lên để Mai Lộng Ảnh ngồi xuống. Vương Quốc Hoa cảm thấy vô lực, lẽ ra kiếp này hai người không nên có qua lại gì mới đúng.
Mai Lộng Ảnh ngồi xuống cười cười với Vương Quốc Hoa như mèo vờn chuột. Vương Quốc Hoa không tìm được lý do gì để giải thích hiện tượng này.
Ăn tối xong Vương Quốc Hoa về phòng, Mai Lộng Ảnh cũng đi theo. Đối với người phụ nữ này không mời mà tới, Vương Quốc Hoa đã tê tê nên không thèm để ý tới cô. Hắn trực tiếp nằm xuống giường đọc sách. Mai Lộng Ảnh rất yên tĩnh một mình ngồi trên ghế xem Tv.
Thời gian lặng lẽ tới 10h tối, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Mai Lộng Ảnh ngồi trên ghế rồi đứng dậy đi tắm. - Chờ chút. Mai Lộng Ảnh ở phía sau gọi, Vương Quốc Hoa đứng lại, Mai Lộng Ảnh chạy vào toilet đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa đứng ở cửa không khỏi cười khổ một tiếng, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Cửa mở ra, Mai Lộng Ảnh ra ngoài còn đang cúi đầu chỉnh áo, một vệt trắng ở eo lộ ra. Vương Quốc Hoa xoay mặt sang bên, Mai Lộng Ảnh tiến sát tới cười nói: - Tôi làm bạn gái của anh có gì không được chứ?
Vương Quốc Hoa nhìn cô, hừ một tiếng vào toilet đóng cửa lại. Mai Lộng Ảnh bên ngoài còn lớn tiếng nói: - Đừng có từ chối, thương lượng một chút, không làm bạn gái làm tình nhân cũng được.
Vương Quốc Hoa muốn khóc.
Lúc đi ra thì Mai Lộng Ảnh đã về. Vương Quốc Hoa không khỏi thở dài một tiếng.
Vương Quốc Hoa vốn tưởng rằng cuộc sống có cái đuôi sẽ kéo dài tới khi mình rời khỏi Thượng Hải, ai ngờ đến sáng hôm sau lúc xuống lầu đi học coi như điều kia đã được thay đổi.
Dưới lầu đỗ hai xe BMW một đen một trắng. Hai người đàn ông đứng trước hai xe, một người là kẻ gặp hiệu quả, một người chưa gặp. Hai người rõ ràng không hòa hợp đang nhìn chằm chằm vào nhau.
Cục diện giằng co của hai người chỉ kết thúc khi Mai Lộng Ảnh xuất hiện. Nhưng rất nhanh trong mắt hai tên đều mang theo cơn tức bởi vì tay Mai Lộng Ảnh đang khoác tay Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất tức cảm giác bị người lợi dụng này, hắn dựt tay bước đi. Mai Lộng Ảnh đứng tại chỗ dậm chân vài cái nói với hai người đàn ông kia: - Đều tại hai người làm bạn trai tôi tức chạy rồi.
Vương Quốc Hoa nghe thấy rõ, cả người lay động vài cái, thiếu chút nữa không thở nổi. Ánh mắt phía sau như có đao kiếm, Vương Quốc Hoa từ từ quay đầu lại nhìn Mai Lộng Ảnh rồi trước mặt công chúng hắn làm ra động tác kinh người.
Giờ phút này Vương Quốc Hoa chỉ có thể dùng một từ để hình dung đó chính là vô cùng tức giận. Nhưng Vương Quốc Hoa vẫn mỉm cười đi tới nhẹ nhàng ôm eo Mai Lộng Ảnh. Mai Lộng Ảnh bối rối muốn giãy ra nhưng lại bị bàn tay của hắn kéo về trước. Cô bối rối nhìn miệng hắn cúi xuống, Mai Lộng Ảnh quên đi cả sự né tránh.
Cả quá trình hôn chỉ kéo dài một phút, thời gian không quá dài nhưng đủ làm hai người đàn ông kia đau khổ không chịu nổi, cũng làm cho Mai Lộng Ảnh không biết làm sao. Là người gây chuyện nên cô mất đi nụ hôn đầu tiên. Càng làm cô tức chính là Mai Lộng Ảnh không ngờ vẫn ôm eo cô đưa cô tới lớp học.
Mai Lộng Ảnh không cam lòng như vậy, mặt tuy một chút nhưng tay đã đưa xuống chuẩn bị cấu xé hắn. Tay Vương Quốc Hoa từ trên eo cô bỏ ra, miệng còn nhỏ giọng nói: - Cô dám làm vậy thì tôi sẽ sờ mông cô đó.
Mắt Mai Lộng Ảnh muốn tóe lửa, hung hăng nhìn chằm chằm xem hắn dám có động tác gì không?
- Anh không sợ hai người bên ngoài gây phiền phức cho anh sao? Mai Lộng Ảnh tức giận nói, Vương Quốc Hoa ra vẻ không nghe thấy. Hắn gật đầu chào mấy bạn học rồi mới lạnh lùng nói với Mai Lộng Ảnh: - Sợ, nên phải kiếm lại trước nếu không phải cõng cái oan vào mình.
Mai Lộng Ảnh muốn điên lên nhưng trước mặt mọi người nên cô không dám.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì thì Vương Quốc Hoa không cần lo lắng. Từ biểu hiện của hai tên kia thì bọn hắn hơi sợ Mai Lộng Ảnh. Qua đó có thể thấy Mai Lộng Ảnh cũng phiền vì hai tên này, chẳng qua có lẽ do vấn đề gì đó nên không tiện từ chối nên mới khoác tay Vương Quốc Hoa. Chỉ tiếc Vương Quốc Hoa không bao giờ chịu bị thiệt.
Buổi học đầu tiên đã bắt đầu, giảng viên là phó hiệu trưởng Lưu, nội dung chủ yếu giới thiệu qua về tình hình lớp học. Trong 15 ngày học tập chủ yếu là giảng qua lý luận chung cho sinh viên, còn chương trình cụ thể tự học là chính. Nói cách khác đợt tập trung tiếp theo sẽ là thi, đương nhiên thành tích cuộc thi không quan trọng, quan trọng là hai năm sau mỗi học viên nộp ba bài luận văn có thể vượt qua kiểm tra, còn phải được trên năm điểm môn Anh.
Phó hiệu trưởng vừa nhắc tới môn tiếng Anh bên dưới liền vang tới tiếng than thở. Phó hiệu trưởng lập tức ra vẻ từ bi nói: - Trường học cũng tính tới vấn đề này nên tới lúc đó sẽ giúp mọi người qua cửa khó.
Điều Vương Quốc Hoa không lo nhất là tiếng Anh. Trong bốn năm học đại học, điểm tiếng Anh của hắn lúc nào cũng cao nhất lớp.
Buổi sáng có ba tiết học, Mai Lộng Ảnh ngồi bên cạnh rất yên tĩnh không hề gây sự. giữa giờ Mai Lộng Ảnh ra ngoài một chuyến, hai chiếc xe BMW ngoan ngoãn rời đi.
Mai Lộng Ảnh nói gì với bọn họ, Vương Quốc Hoa không quan tâm. Hắn chỉ hy vọng Mai Lộng Ảnh không dám gây chuyện nữa. Nhưng hắn phải thừa nhận môi Mai Lộng Ảnh rất mềm, rất ngọt.
Buổi học kết thúc, Vương Quốc Hoa đứng lên, Mai Lộng Ảnh cười cười đuổi theo một lần nữa khoác tay hắn. Trong miệng cô còn cười lạnh nói: - Đã đóng phải đóng cho trót.
Mai Lộng Ảnh vào phòng mình, Diêm Bổn Lợi chạy tới nở nụ cười đầy hạnh phúc, hèn mọn, bỉ ổi. Diêm Bổn Lợi đưa chiếc thẻ lại cho Vương Quốc Hoa: - Trả lại cho cậu. Vương Quốc Hoa không cầm mà nói: - Anh cầm đi, tôi không cần.
Diêm Bổn Lợi vui vẻ nhỏ giọng nói: - Lão Vương, thẻ này của cậu rất ác, tôi lấy ra lập tức có mười mấy cô em đi ra cho tôi chọn.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Anh thích là được rồi. Diêm Bổn Lợi một lần nữa tỏ vẻ tối mời khác, Vương Quốc Hoa cười cười chỉ phòng bên: - Đừng hại tôi, bây giờ tán cô em này không dễ đâu. Diêm Bổn Lợi lộ vẻ mặt hiểu ý nói. - Đúng thế, hắc hắc, vậy tôi cảm ơn. Diêm Bổn Lợi hưng phấn rời đi.
Vương Quốc Hoa đóng cửa chuẩn bị xuống lầu thì cửa phong bên lại mở ra. Mai Lộng Ảnh thấy hắn không nói gì, Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới cô mà đi thẳng xuống. Mai Lộng Ảnh đuổi theo nhỏ giọng nói: - Hai tên kia không dễ chọc đâu, anh đi ra cẩn thận một chút.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói: - Cô coi như có lương tâm. Hắn vừa nói vừa lững thững xuống lầu lấy máy bảo Cao Thăng đến cổng trường đợi mình.
Ngô Xuân Liên bây giờ đã ở lại Thượng Hải để chăm sóc cho em trai. Vương Quốc Hoa bảo Tạ Vân Biên cho cô đến bán hàng ở cửa hàng cửa y, bao ăn bao ở một tháng một ngàn, trong đó có 500 do Vương Quốc Hoa trả.
Xe Santana là loại rất bình thường ở Thượng Hải càng đừng nói có biển tỉnh ngoài. Vốn tưởng không ai chú ý không ngờ xe đi chưa được bao lâu, Cao Thăng cười lạnh nói: - Vương ca, có kẻ theo đuôi.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói: - Có thể bỏ rơi là tốt nhất. Cao Thăng nói: - Không cần, để bọn họ đi theo đi.
Xe không chạy vào đường đông mà tìm nơi vắng vẻ mà đi. Không lâu sau tới một con đường hẻo lánh, Cao Thăng từ từ dừng xe mở cửa đi về phía sau.
Phía sau có xe 12 chỗ, trên xe có sáu bảy người. Thấy xe đằng trước dừng lại, bọn chúng cũng xuốn xe. Cao Thăng từ từ đi tới. Vương Quốc Hoa thở dài nói: - Nhanh một chút.