Phù Diêu

Chương 297: Khó nén nổi thất vọng



Trời sáng từ lúc nào Tương Tiền Tiến không biết, cả đêm y không ngủ nên mắt đầy tơ máu, tinh thần thật ra không kém còn có chút hưng phấn. Tương Tiền Tiến có một phát hiện bất ngờ đó chính là y đã tìm được câu trả lời.

Bí thư Hứa không nói rõ mình không được nhúng tay vào hạng mục ở huyện Phương Lan nhưng tín hiệu kia là có ý gì? Phát hiện làm Tương Tiền Tiến vốn không cam lòng lại thấy tia nắng. Quên thời gian Tương Tiền Tiến rất nhanh cầm máy gọi cho Lâm Thiếu Bách.

- Lâm Thiếu Bách, tôi hỏi anh một câu, anh có nắm chắc hạng mục kia không?

Lâm Thiếu Bách bị cuộc điện thoại đánh thức. Y mơ màng nghe thấy tiếng của Tương Tiền Tiến nên lập tức rung lên. Y theo bản năng nhảy dựng lên nói:
- Có, sáng tổ chức hội nghị thường vụ huyện ủy yêu cầu các lãnh đạo huyện phụ trách một xã.

- Được, nhất định phải làm ra thành tích cho tôi, tới lúc ấy tôi xin công cho anh.
Tương Tiền Tiến thở dài một tiếng.

Kết quả Vương Quốc Hoa kỳ vọng không xuất hiện. Sáng sớm lúc hắn về đại học F thu dọn hành lý thì hội nghị thường vụ huyện ủy tổ chức. Trong hội nghị Cát Hùng đưa ra đề tài nói huyện ủy coi trọng hạng mục nên mỗi lãnh đạo huyện ủy đều có trách nhiệm phụ trách một xã.

Đề nghị này lập tức bị Uông Lai Thuận kiên quyết phản đối, lý do rất đơn giản là Vương Quốc Hoa làm người khởi xướng hạng mục lại không có ở đây. Hội nghị thường vụ thảo luận khi không có Vương Quốc Hoa thì sẽ không thích hợp.

Phải nói lý do này của Uông Lai Thuận rất gượng ép nhưng hết lần này tới lần khác lại được đa số người ủng hộ. Thậm chí còn xuất hiện cục diện mày sống tao chết mà Lâm Thiếu Bách không nghĩ tới. Uông Lai Thuận vừa lên tiếng, Mã Minh đã nhảy ra, hai Phó bí thư Huyện ủy tỏ thái độ liền có không ít người ủng hộ.

Lâm Thiếu Bách không thể hiểu nổi nguyên nhân, sức ảnh hưởng của Vương Quốc Hoa lớn như vậy sao? Rất rõ ràng, câu trả lời không phải. Đáp án thật là tuy Vương Quốc Hoa có sâh nhưng nguyên nhân khiến các thường vụ có quyết định kia là do Lâm Thiếu Bách ăn tham một mình.

Chuyện còn chưa làm mà mày đã đòi có lợi mình mày hưởng, có chuyện mọi người gánh, mơ à. Hôm nay mày có thể đoạt hạng mục của Vương Quốc Hoa, mai mày sẽ dám làm như vậy với người khác, đây là cách làm khiến mọi người căm phẫn. Cát Hùng là người đề nghị cũng nghĩ tới kết quả này. Chẳng qua Lâm Thiếu Bách sớm bảo hắn trình bày, hắn không thể trình bày.

Kết quả như thế nào Cát Hùng đoán được. Đề nghị của hắn bị hầu hết thường vụ phản đối. Lâm Thiếu Bách bất đắc dĩ tạm thời nói vấn đề để đó lần sau thảo luận tiếp. Nói xong Lâm Thiếu Bách mặt tái mét ra khỏi phòng hội nghị.

Sau khi tan họp, Vương Quốc Hoa ở Thượng Hải vẫn nằm ở trên giường. Một thời gian nhàn hạ làm hắn biết thế nào là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Lưu Linh đã trải qua ân ái thay đổi làm người ta trợn mắt há mồm. Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, chân trần đứng trước gương không ngừng lấy áo ra thử. Áo sơmi là của Vương Quốc Hoa vừa vặn che tới mông. Chẳng qua Lưu Linh mặc trên người hơi rộng, có gió thổi qua là thung lũng đen hồng lại lộ ra. Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào đó. Biết sao được, phòng ngủ không quá rộng, tủ quần áo cách hắn có ba bước.

Vương Quốc Hoa không dám nhìn tiếp nên quay đầu sang bên, nếu không hắn không dám cam đoan mình có thể nào khống chế được mình không.

Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng, Lưu Linh xoay lưng lại cười nói:
- Anh dậy rồi sao?

Cái quay người càng muốn giết Vương Quốc Hoa hơn. Áo chỉ cài có hai nút giữa, ngực không ngừng nhấp nhô hiện ra, Vương Quốc Hoa ừ một tiếng ngồi trên giường không dám dậy.

Lưu Linh hoàn toàn không ý thức được sức sát thương của mình, cô nhíu mày nói:
- Em không biết nên mặc bộ đồ nào, anh đề nghị đi.
Cô giơ một chiếc váy lên, kết quả áo vén lên cao và lộ chòm cỏ trước mắt Vương Quốc Hoa.

- Mẹ nó chứ.
Vương Quốc Hoa lấy tay che mặt.

- Anh sao thế? Mệt à/
Lưu Linh bỏ váy xuống đi lên cúi đầu sờ sờ trán Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Lưu Linh:
- Anh không sao, chẳng qua em mà còn tiếp tục như vậy thì em có chuyện đó.

Lưu Linh vậy mới biết. Cô che miệng cười đầy đắc ý.
- Em có thể sao chứ, có chuyện thì cũng có rồi, em còn gì phải quan tâm.

Vương Quốc Hoa không nhịn được xuống giường đi tới toilet mới quay đầu lại nói:
- Hôm nay anh phải về huyện.
Lưu Linh ngẩn ra đuổi theo nói:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?

Vương Quốc Hoa thở dài nói:
- Có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua có kẻ không biết xấu hổ nên phải đánh vài cái vào mặt.
Lưu Linh đứng ở cửa nghe thấy tiếng nước chảy, cả người cô mềm ra vì nhớ lại cơn điên cuồng đêm qua.

Chuông điện thoại làm Lưu Linh giật mình, cô vội vàng lấy máy. Vương Quốc Hoa tắm rửa qua quấn khăn mặt đi tới thì nghe thấy Lưu Linh đang lớn tiếng nói:
- Chuyện của con không cần mẹ quan tâm.

Thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cửa, Lưu Linh vội vàng dập máy rồi nở nụ cười. Vương Quốc Hoa nói:
- Cười miễn cưỡng không bằng đừng cười. Em đừng lo, anh không để trong lòng đâu.

Một câu làm mắt Lưu Linh đỏ lên, cô đi tới ôm eo hắn, mặt áp vào ngực hắn giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Cọ xát một lúc, Lưu Linh cười cười nhỏ giọng nói.
- Mẹ em gọi tới trách móc, nói bố em đã lâu không ở cạnh bà, nói muốn tới Lưỡng Thủy thăm ông, xem xem có con hồ ly tinh nào quấn không?

Lưu Linh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn hắn đầy mập mờ. Vương Quốc Hoa cúi xuống nhìn nói.
- Thỏ của anh không ăn cỏ gần hang.
Lưu Linh cười cười giơ tay lên đấm vào ngực hắn.
- Đừng để em thấy là được rồi.

Vương Quốc Hoa nhún vai chỉ vào chiếc áo trên người Lưu Linh.

Lưu Linh cười cười đẩy hắn ra xoay người đi tới trước tủ quần áo lấy một bộ bỏ lên giường.
- Em mua trước đây đó, biết không, em mua bộ này đã lau mà không có cơ hội đưa cho anh.

Vương Quốc Hoa ấm áp trong lòng đi tới ôm vai Lưu Linh, Lưu Linh dựa vào sau, hai người cứ như vậy yên tĩnh đứng đó. Lát sau Lưu Linh giật giật, miệng nở nụ cười kỳ quái. Vương Quốc Hoa cũng nhếch miệng lộ vẻ hung ác.
- Không được nhúc nhích nếu không em xong đời đó.

Lưu Linh không sợ còn xoay xoay mông. Lưu Linh hừ một tiếng theo bản năng đẩy lên, động tác này làm Lưu Linh mềm ra. Cô quay đầu túm cổ hắn đưa miệng lên….

….

Kết quả của hội nghị thường vụ làm Lâm Thiếu Bách mệt mỏi. Vốn tưởng Vương Quốc Hoa không ở đây là mình khống chế được tình hình. Người mệt mỏi còn có Cát Hùng. Lúc Uông Lai Thuận phản kích, Cát Hùng thấy rõ vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Thiếu Bách. Lúc ấy Cát Hùng còn nghĩ anh là bí thư huyện ủy mà, đưa ra sự quyết đoán của mình đi. Tất cả mọi người biết chuyện này là ý của anh, tôi đưa ý kiến chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.

Làm Cát Hùng thất vọng chính là Lâm Thiếu Bách thiếu quyết đoán, thực tế Cát Hùng có thể khẳng định chỉ cần Lâm Thiếu Bách cứng rắn một chút, lại mang Tương Tiền Tiến ra thì đề nghị này có khi vẫn được thông qua. Không thấy lý do của Uông Lai Thuận rất miễn cưỡng sao?

Cát Hùng hối hận mình theo lầm người, y buồn bực về lại thấy qq. Chuyện ở hội nghị thường ủy thì qq đã biết cho nên gặp Cát Hùng liền cười nói:
- Lão Cát, vẻ mặt không được tốt đó.

Cát Hùng nhìn dáng người qq trong đùa không khỏi nghĩ tới ả này nằm bên dưới mình rên rỉ. Y cố ra vẻ trấn định nói.
- Tối qua ngủ không ngon, chị Ngô gần đây thật ra rất vui vẻ, có phải uống thuốc bổ gì không?
qq nghe không khỏi căm tức. Tên này đây là ám chỉ mình có quan hệ kia với Vương Quốc Hoa nên mới được đề bạt.

Cát Hùng thắng miệng lưỡi nhưng vẫn không nén được thất vọng với Lâm Thiếu Bách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.