Qư gần đây được nhiều nơi mời biểu diễn nên khá thuận lợi. Sau khi huyện Phương Lan mời qư tới biểu diễn, các nơi khác cũng học tập. Dù sao không mất bao tiền là được tuyên truyền nên các địa phương đều làm như vậy. Mộ Dung bây giờ đang gặp vấn đề khó chính là chị em Liên Mai vốn là diễn viên chính của đoàn nhưng mãi không vào nổi biên chế. Lần trước khi tới thị xã Giang Loan biểu diễn, lãnh đạo địa phương tỏ vẻ có thể giải quyết vấn đề này nhưng điều kiện là chị em Liên Mai phải tới đoàn kịch thị xã bọn họ.
Vị lãnh đạo kia có ý đồ gì thì không cần nói, quan trọng là chị em Liên Mai là diễn viên chính của đoàn, Mộ Dung không thể không có hai cô. Nhưng chị em Liên Mai lại không chống lại được sức hấp dẫn của biên chế. Mộ Dung một lần nữa mời ngành chủ quản giúp đỡ nhưng bị từ chối, chị em Liên Mai biết tin ám chỉ muốn rời khỏi qư.
Mộ Dung đương nhiên hy vọng giữ lại người, các vở kịch mới đều do chị em Liên Mai làm diễn viên chính, chị em Liên Mai đi thì Mộ Dung khóc không thành tiếng.
Mộ Dung tìm nhiều mối quan hệ giải quyết vấn đề nhưng kết quả đều không làm được gì. Suy nghĩ mãi cô nhớ tới Vương Quốc Hoa. Bây giờ Mộ Dung không nghi ngờ Vương Quốc Hoa có ý đồ gì với chị em Liên Mai, nếu không thì sao lâu như vậy không có tin gì. Xem ra lúc trước giúp chỉ là thuận tay mà thôi. Nghĩ vậy Mộ Dung không khỏi có chút xấu hổ, cô gọi cuộc điện này mà thấy rất lo lắng.
Không tiện nói thẳng, Mộ Dung đi đường vòng: - Bí thư Vương, đã lâu không gặp ngài. Sắp tới qư công diễn vở kịch mới nên tôi mời ngài đến xem.
Vương Quốc Hoa nửa năm qua không lên tỉnh, gần cuối năm nên hắn thấy cần đi gặp trưởng ban Lãnh một chút, thuận tiện báo cáo hạng mục chăn nuôi gia súc sạch. Vì thế hắn gật đầu nói: - Bao giờ biểu diễn? Tôi nhất định sẽ tới.
Mộ Dung thấy Vương Quốc Hoa nhận lời, cô thở phào nhẹ nhõm. - 8h tối ngày kia. Vương Quốc Hoa nhìn thời gian rồi nói: - Được, tôi nhất định sẽ tới.
Mộ Dung nhắc hắn nhất định phải tới rồi mới dập máy. Sau đó cô tìm chị em Liên Mai nói chuyện. Hai chị em đã có một thời gian không gặp Vương Quốc Hoa, bây giờ nghe được lại đột nhiên có suy nghĩ đôi chút. Lần đó gặp Vương Quốc Hoa ở khách sạn, chị em Liên Mai tối hôm sau tới hỏi lễ tân thì được biết hắn đã tả phòng làm hai cô khá nuối tiếc.
Lúc chỉ còn hai chị em, Liên Tuyết nói với chị gái: - Chuyện điều động hay là chờ gặp hắn rồi quyết định đi chị.
Thực ra hai cô biết ý của vị lãnh đạo thị xã Giang Loan kia là gì. lần trước xuống diễn còn bị đối phương đụng chạm, trong lòng rất khó chịu nhưng vì sức hấp dẫn của biên chế nên các cô cố nhịn.
Phụ nữ hay thay đổi, chị em Liên Mai bị suốt vào biên chế hấp dẫn đồng thời cũng muốn ép Mộ Dung một chút. Dù sao các cô ở tỉnh quen nên không muốn đi. Đương nhiên muốn được gì đó phải trả giá gì đó, chị em Liên Mai biết rõ điều này.
Biết là biết nhưng có chuyện có thể làm không thể nói, chị em cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau không nói. Liên Mai còn đỡ một chút, lý trí nói cho cô biết Vương Quốc Hoa không giống người đàn ông mà cô có thể ôm lấy. Nhìn em gái đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời, Liên Mai khuyên một câu: - Em đừng suy nghĩ nhiều quá, có thể vào biên chế là chị thỏa mãn rồi. … Vương Quốc Hoa vốn định hôm sau mới lên tỉnh ai ngờ vừa dập máy của Mộ Dung xong, Du Phi Dương lại gọi tới. Du Phi Dương có chút hưng phấn nói: - Ha ha, tôi về nhà rồi, mau lên đây, có nhiều chuyện muốn nói với ông đó.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười mắng. - Ông không thể tới đây sao? Tôi dù gì cũng là lãnh đạo huyện, ông là người dân mà dám ra lệnh cho tôi sao?
Du Phi Dương cười ha hả nói: - Bí thư, coi như tôi xin ông, tôi ở nhà không mấy ngày nên không thể xuống được. Ông muốn trách thì trách thì mình đi, ai bảo ông bảo tôi sang Hongkong, Thái Lan chứ?
Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn lịch, ngày 20/12, còn cách không xa khi Soros vung đao. Khủng hoảng tài chính Châu Á không ảnh hưởng mấy tới Trung Quốc, “bốn con rồng, bốn con hổ” con chết con bị thương, Vương Quốc Hoa không hề có suy nghĩ thương xót, cũng không có thực lực thay đổi.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa gọi điện thông báo với Uông Lai Thuận và Lâm Thiếu Bách một tiếng, lúc này hắn gọi Cao Thăng rồi đi lên tỉnh. Lên tới tỉnh đã là xế chiều, Vương Quốc Hoa không tới thẳng khu nhà tỉnh ủy, hắn tìm chỗ ăn tối xong mới tới. Trên đường hắn gọi Du Phi Dương ra, Vương Quốc Hoa không định tới Hứa gia.
Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương đang có chút buồn bực ngồi trong phòng khách. Không biết ông bố tìm đâu ra một chuyên gia kinh tế tên Chu Tử Phòng, ăn trưa xong vẫn không ngừng ngồi nói chuyện. Nói từ phía nam tới khu vực duyên hải, đến kinh tế khu vực đất liền tương lai nên phát triển theo hình thức gì. Du Phi Dương cảm thấy người này thích khoe khoang khoác lác nên không thích đối phương. Nếu không phải có Hứa Nam Hạ ở đây, Du Phi Dương đã sớm chạy.
Tiếng chuông điện thoại coi như cứu lỗ tai của Du Phi Dương. Y cười cười xin lỗi chuẩn bị đứn dậy ra ngoài nghe. Du Phi Dương thấy ánh mắt không hài lòng của Chu Tử Phòng, giống như đối phương khó chịu vì tiếng chuông điện thoại nên hắn ngồi xuống nghe luôn trong phòng.
Du Phi Dương bây giờ đã khác trước, Hứa Nam Hạ mặc dù không hài lòng với cử động của hắn nhưng trong lòng lại nghĩ con mình đã khác trước, thời gian này làm rất tốt ở phía nam, công ty cơ giới Quách Sơn ở thị xã Bắc Câu cũng đang trên đà hồi phục. Mặc dù công ty còn chưa chính thức lên thị trường chứng khoán nhưng vấn đề bố trí nhân viên đã xử lý rất tốt. Chuyện này theo Hứa Nam Hạ thấy rất có tính đại biểu. Y đang chuẩn bị chờ công ty này lên thị trường chứng khoán rồi tổng kết kinh nghiệm báo cáo lên trung ương, coi như là một bàn đạp để mình tiến bộ sau Đại hội Đảng.
Vì thế Hứa Nam Hạ dễ dàng bỏ qua thái độ không lễ phép của Du Phi Dương.
- Giáo sư Chu, chúng ta vào thư phòng nói chuyện. Hứa Nam Hạ rất khách khí mời Chu Tử Phòng. Chu Tử Phòng không cao, hơi gầy, nghe nói là tiến sĩ kinh tế học bên Mỹ, sau khi về nước đã có nhiều bài viết trên các tạp chí kinh tế lớn, có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh tế Trung Quốc. Hứa Nam Hạ lúc lên Bắc Kinh họp được bạn bè giới thiệu làm quen với Chu Tử Phòng. Y vừa nãy mới hiểu Chu Tử Phòng không phải tên của đối phương, tên này là sau khi y về nước mới sửa lại.
Hứa Nam Hạ nghe người ta nói qua Chu Tử Phòng tự xưng là quân sư đương đại về nước lại không được trọng dụng, y tranh thủ trở thành viện sĩ kinh tế học - viện Khoa học xã hội cũng không được. Chu Tử Phòng gần đây thường hay viết bài trên các tạp chí đả kích học thuyết của các học giả nổi tiếng trong nước nhất là nhằm vào chuyên gia kinh tế có tiếng.
- Quốc Hoa hả, đến rồi à, tôi ra đây. Du Phi Dương vừa nói vừa đứng lên cười cười xin lỗi Chu Tử Phòng: - Giáo sư Chu, tôi xin lỗi phải ra ngoài một chuyến.
Hứa Nam Hạ nhớ tới tin tức lần trước Vương Quốc Hoa nói với Du Phi Dương nên lập tức giơ tay lên nói: - Quốc Hoa tới à? Bảo cậu ta vào đâu, bố có chút việc muốn nói với cậu ta.
Du Phi Dương vốn định chạy rồi không về nhưng bây giờ chỉ có thể gật đầu nói: - Vâng.
Du Phi Dương vừa nói vừa đi ra đón, Hứa Nam Hạ quay sang nói với Chu Tử Phòng: - Giáo sư Chu, chúng ta tiếp tục.
Du Phi Dương ra ngoài thở phào nhẹ nhõm. Y đúng là không thể nghe nổi nữa bởi vì vừa nãy Chu Tử Phòng không ngừng khen gì mà “hình thức Châu Á”, quan điểm này đã sớm được Vương Quốc Hoa nói qua. Vương Quốc Hoa cũng phê phán “hình thức Châu Á” này. Du Phi Dương không bao giờ nghi ngờ quan điểm mà Vương Quốc Hoa nói, cho nên y không thích Chu Tử Phòng. Theo Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa mới là Khổng Minh đương đại, không ra nước ngoài mà có thể chính xác đoán được trào lưu phát triển kinh tế của Mỹ.
Vương Quốc Hoa đợi ở cổng không lâu thì Du Phi Dương đi ra. Y đi lên ôm Vương Quốc Hoa rồi nói: - Xin lỗi, thời gian này tôi quá bận, ngày kia tôi lên Bắc Kinh, sau đó bay sang Hongkong rồi còn sang Thái Lan.
- Giải thích làm gì? Lên xe đi, chúng ta tìm nơi nói chuyện.
Vừa nói Vương Quốc Hoa xoay người định lên xe nhưng Du Phi Dương đã túm hắn lại. - Bố tôi muốn gặp ông, ông về rồi tôi nghĩ biện pháp chạy. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đi theo.
Vừa vào đến cửa nhà hắn đã nghe thấy có người lớn tiếng nói: - Bí thư Hứa, tôi cho rằng hình thức kinh tế Trung Quốc cần tham khảo kinh nghiệm thành công của các quốc gia Châu Á khác, ví dụ như hình thức của Hongkong, Thái Lan là đáng để chúng ta học tập nhất.
Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, không ngờ vừa vào đã nghe thấy lời này. Hắn vội vàng nhìn Du Phi Dương, kết quả tên này cười khổ nói: - Tôi cũng thế, vừa về nhà thì đã thấy tên tiến sĩ kinh tế học Mỹ tới nhà, bố tôi mời từ Bắc Kinh về đó. Vương Quốc Hoa gật đầu hai người vào trong. Trong phòng khác Chu Tử Phòng đang rất hưng phấn nói: - Thái Lan là nước nhỏ nhưng vì sao hai năm qua kinh tế phát triển rất nhanh? Tôi vẫn nghiên cứu hiện tượng này.
Vương Quốc Hoa không khỏi nghĩ tới Thái Lan là mục tiêu đầu tiên mà Soros công kích vì thế hắn không nhịn được cười khi có người khen Thái Lan.