Phòng nhân sự rất yên tĩnh, trong văn phòng có không ít người. Vương Quốc Hoa đứng cửa theo thói quen nhìn lướt qua bàn nữ đồng chí ngồi ngoài cùng. Ồ, quyển “Nước mắt lạc dà”, mặc dù nữ đồng chí kia thu sách lại rất nhanh nhưng Vương Quốc Hoa vẫn thấy.
- Làm gì vậy? Nữ đồng chí rất cảnh giác chỉnh lại cổ áo.
- Tôi đến báo danh. Vương Quốc Hoa lấy giấy điều động định đưa tới thì cô ả ngăn lại: - Bàn phía cuối cùng, tôi không phụ trách cái này.
Ừ, coi như khách khí, Vương Quốc Hoa cười cười với ả đi tới bàn mà cô ta nói. Văn phòng có hai bàn, muốn nhầm cũng khó. Bàn này là một cậu thanh niên tuổi tương đương Vương Quốc Hoa.
Cầm lệnh điều động nhìn thoáng qua, tên thanh niên có chút giật mình đứng lên nói: - Anh chờ chút. Vừa nói hắn vừa cầm tờ giấy đi tới trước mặt ả phụ nữ: - Từ tỷ, chị xem một chút. Hắn chỉ chỉ vào chức vụ của Vương Quốc Hoa, Từ tỷ thoáng cái nở nụ cười.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa từ huyện Phương Lan tới?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ tỷ cười nói: - Mời đi theo tôi. Vừa nói Từ tỷ vừa dẫn đường đi trước.
Từ tỷ gõ gõ cửa phòng bên cạnh, bên trong truyền ra một giọng uy nghiêm. Vương Quốc Hoa không vào cùng nhưng bên trong có một người đàn ông lao ra rất nhanh. Y nhiệt tình dùng hai tay bắt tay Vương Quốc Hoa: - Đồng chí Quốc Hoa đã đến, tôi là Tiếu Mãnh phòng nhân sự.
Vương Quốc Hoa dám khẳng định hai người lần đầu gặp, hắn đúng là không biết sao đối phương lại nhiệt tình như vậy. Vì thế hắn rất khách khí cười nói: - Trưởng phòng Tiếu.
- Tốt tốt. Tiếu Mãnh xoay người nhìn Từ tỷ thì nụ cười trên mặt mất sạch. Y nghiêm giọng nói: - Tiểu Từ, cô về đi.
- Quốc Hoa, để đồ ở đây, tôi dẫn cậu đi gặp trưởng ban Lãnh. Vương Quốc Hoa vậy mới biết nguyên nhân của việc này là do Lãnh Vũ. Lúc xuống lầu, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút khó hiểu, trưởng phòng nhân sự ủy ban tỉnh sao lại nghe Lãnh Vũ? Đương nhiên uy tín của Lãnh Vũ có thể kéo dài tới đây nhưng người ta cũng có phó trưởng ban thư ký phụ trách cơ mà?
Tiếu Mãnh tuy nhiệt tình nhưng có chừng mực, không mời Vương Quốc Hoa lên xe mà đi trước dẫn đường.
Tiếu Mãnh dẫn Vương Quốc Hoa tới văn phòng Lãnh Vũ, ân cần gõ cửa. Thư ký bên trong thấy hắn nhưng không thèm nở nụ cười, nhưng thấy Vương Quốc Hoa thì y lại tươi cười đầy mặt chủ động đưa tay ra. - Quốc Hoa tới rồi à.
Thư ký của Lãnh Vũ họ Bạch nhìn qua khoảng 30, không phải vị trước đây, Vương Quốc Hoa lần đầu gặp không ngờ đối phương thoáng cái nhận ra mình.
Lãnh Vũ không ngờ từ trong đi ra cười cười nhìn Vương Quốc Hoa: - Không làm cậu sợ đó chứ?
Vương Quốc Hoa gãi đầu nói: - Có chút khẩn trương chẳng qua tôi thân ngay không sợ tà, dù làm không được thì cũng có thể đi làm kinh doanh mà. Lãnh Vũ nghe xong cười ha hả giơ tay vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa: - Cậu đó, ở trụ sở tỉnh ủy cũng chỉ có cậu dám nói với tôi như vậy, vào đi.
Lãnh Vũ chỉ Vương Quốc Hoa ngồi đối diện với mình, sau khi thư ký Bạch vào rót trà lui ra, y mới nói: - Muốn biết nguyên nhân không? Vương Quốc Hoa gật đầu, Lãnh Vũ cười nói: - Cho cậu đoán ba lần, đoán sai cút.
Lãnh Vũ nói rõ ràng không có đạo lý. Vương Quốc Hoa nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng mới có một câu trả lời. Hắn do dự một chút nói: - Ngài muốn ang đó? Nụ cười trên mặt Lãnh Vũ dần ngưng lại, y nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa một lúc lâu mới nói: - Cậu xác định trước đó không có được bất cứ tin tức gì?
Vương Quốc Hoa rất vô tội xua tay lên: - Tôi không có con đường tin tức gì mà? Nhớ đến còn có bí thư Hứa, Vương Quốc Hoa vội vàng bổ sung thêm: - Trời đất chứng giám, tôi thật sự không biết, tôi chỉ biết bí thư Hứa đang tranh thủ nam hạ.
Lãnh Vũ lúc này mới cười lại: - Chuyện đã có quyết định chỉ chờ Đại hội Đảng. Cậu còn biết gì nữa?
Vương Quốc Hoa có chút do dự nhưng thấy Lãnh Vũ nhìn mình không bỏ qua nên cười khổ nói: - Tôi còn biết có một người tên Sở Giang Thu sẽ tới làm phó chủ tịch thường trực, vì thế bổ nhiệm của ngài theo tôi chắc là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch tỉnh.
Nghe tên Sở Giang Thu, mày Lãnh Vũ hơi nhíu lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút. Chẳng qua đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Vương Quốc Hoa nếu không chú ý sẽ không thấy.
- Cậu trước hết cứ yên tâm ở lại văn phòng nghiên cứu chính sách, sau Đại hội Đảng rồi nói tiếp. Cậu còn trẻ, ngồi ở trên tỉnh một hai năm không phải việc xấu. Được rồi, không có chuyện gì khác, cậu về nghỉ đi, nhớ tối tới nhà dùng cơm.
Vương Quốc Hoa ra khỏi văn phòng thiếu chút nữa va phải người khác. Hắn tập trung nhìn kỹ, không đợi hắn lên tiếng thì đối phương đã hô: - đây không phải Quốc Hoa sao? Nhanh như vậy đã lên báo danh ư?
Người lên tiếng là Cao Nguyên. Cao Nguyên cười cười tỏ vẻ đưa Vương Quốc Hoa ra xe, đi tới trước xe, Cao Nguyên thấy ở đây không có người nên mới nhỏ giọng nói: - Nguyên nhân cụ thể tôi không biết, tôi chỉ là nghe trưởng ban Lãnh vẫn cố gắng tranh chức phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng kết quả bị Sở Giang Thu đoạt mất.
Cao Nguyên nói xong liền ngậm miệng. Có thể nói tới nước này đã đủ ý tứ, còn có thể hiểu được hết hay không là chuyện của Vương Quốc Hoa. Chào tạm biệt Cao Nguyên, Vương Quốc Hoa một mình lái xe về khách sạn. hắn suy nghĩ một chút rồi lấy máy định gọi cho Sở Sở, nhưng cuối cùng lại thôi. Sau lần gặp trước Sở Sở vẫn không gọi cho hắn, Vương Quốc Hoa cũng cảm nhận được áp lực của cô, đồng thời hắn tin cô đợi được đến khi hắn có tư cách đứng trước mặt cô.
Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Du Phi Dương bên kia có chút kích động nói: - Mọi sự đã sẵn sàng, sao ông không liên lạc với tôi? Nếu không phải vừa nãy Cao Nguyên gọi tới thì tôi còn không biết ông bị điều lên ủy ban tỉnh.
- Gấp gì chứ, còn có chút thời gian. Vương Quốc Hoa cười trêu, Du Phi Dương tức giận nói: - Tôi mất bao công sức mới chuyển được tài chính từ trong nước sang Hongkong, sau đó chuyển một phần sang Thái Lan. Ông thì giỏi rồi.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Ông có thể kiếm được bao %? Du Phi Dương nói ngay: - 60%.
Vương Quốc Hoa nói: - Tôi không quá tham, chỉ cần 5% là đủ. Ông đừng nói gì cả, cứ quyết định như vậy đi. Vương Quốc Hoa biết rõ tâm trạng của Du Phi Dương lúc này như thế này qua tiếng thở gấp của đối phương. Một lúc sau Du Phi Dương mới thở dài một tiếng: - Ông đó, không có thú vị gì cả. Được rồi, cứ làm theo lời ông.
Thực tế Du Phi Dương vốn tính phần của Vương Quốc Hoa là 20%, không ngờ Vương Quốc Hoa đã nói trước. Du Phi Dương biết rõ Vương Quốc Hoa cũng không cần số tiền này, chẳng qua là không muốn làm khó mình.
Vương Quốc Hoa cười nói: - Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Sau này ông sẽ đi con đường hoàn toàn khác. Từ góc độ của tôi mà nói thì đây đã là con số khổng lồ. Nói tới đây Vương Quốc Hoa đột nhiên trầm giọng nói: - Bây giờ ông có tiện nghe điện không?
Du Phi Dương bên kia rất nhanh nói. - Ông chờ chút. Hai phút sau điện thoại lại vang lên. - Được rồi, có thể nói.
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói: - Bên Thái Lan ông không nên đi, lập tức về, bây giờ khác trước. Tài chính trong tay ông quá nhiều, tất nhiên sẽ khiến người chú ý. Ông có thể ngồi chỉ huy mà không bị ai phát hiện không?
Du Phi Dương rất quyết đoán nói: - Điểm này tôi sớm chú ý vì thế lúc tôi sang Thái Lan vẫn không làm gì, đều để người khác làm. Tôi có một đám nhân viên đáng tin phân biệt ở Thái Lan và Hongkong, nếu như tôi về thì hoàn toàn có thể làm được theo lời ông nói.
Vương Quốc Hoa lập tức nói: - Vậy về đi.
- Ừ, tôi đi đặt vé ngay. Giọng Du Phi Dương run lên, giọng điệu của Vương Quốc Hoa nói cho hắn biết cơ hội cuối cùng đã tới. Du Phi Dương rất kích động. Hắn vốn vẫn nghi ngờ Vương Quốc Hoa có phải biết tài tiên tri không, nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất. Bởi vì Du Phi Dương luôn kiên trì tin tưởng trên thế giới này có thiên tài và quỷ tài, ví dụ như chính là Vương Quốc Hoa.