Vương Quốc Hoa đi rồi, Lãnh Vũ mới gọi điện nghiêm giọng nói: - Người đã đến, tôi muốn nhắc anh một câu, cậu ta giỏi trong phát triển kinh tế, anh làm vậy có phải là lãng phí nhân tài không?
Bên kia đáp lại với giọng khá lạnh xen lẫn kiêu ngạo: - Nhân tài rất nhiều không thiếu một hai người, để đó hai năm rồi nói tiếp.
Lãnh Vũ không nói gì chỉ dập máy rồi hừ một tiếng.
Gần như cùng lúc Cao Nguyên cũng vào văn phòng Hứa Nam Hạ báo cáo chuyện gặp Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ cười lạnh nói: - Họ Sở đã nói người trong mắt không có ai thì không thể dùng. Hắn không dùng Vương Quốc Hoa đó là tổn thất của hắn.
Đuổi Cao Nguyên ra ngoài, Hứa Nam Hạ cầm máy gọi cho Du Vân Vân: - Vương Quốc Hoa đã lên tỉnh làm, tối em lấy thân phận trưởng bối mời cậu ta tới nhà dùng cơm.
Du Vân Vân có chút giật mình nói: - Sao vậy anh? Quốc Hoa ở dưới làm rất tốt mà.
Hứa Nam Hạ nói: - Về rồi anh giải thích, mà Phi Dương em có hỏi được gì không? Gần đây nó đang làm gì? Du Vân Vân thở dài một tiếng: - Phi Dương miệng chặt lắm, em không hỏi được gì, mỗi lần đều nói nhiều nhất là nửa năm sẽ thấy rõ. Chú hai cũng rất lo lắng, nó gần đây đã đẩy mấy tỷ sang Hongkong. Anh, không có việc gì chứ?
Hứa Nam Hạ một lúc lâu mới nói: - Phải tin con, con làm bên Mỹ rất tốt. …. Một mình ở khách sạn cũng chán, Vương Quốc Hoa ra ngoài chuẩn bị đi mua hai bộ đồ. Ở huyện Phương Lan có thể mặc đơn giản một chút nhưng làm ở ủy ban tỉnh không thể tùy tiện như vậy. Không chú ý ăn mặc có khi bị người coi thường.
Vương Quốc Hoa đi đến một siêu thị có quy mô rất lớn. Vương Quốc Hoa lên thẳng tầng ba có cửa hàng thời trang nam giới. Hắn liếc mắt thấy quầy bắt mắt nhất là sản phẩm nước ngoài. Sản phẩm này Vương Quốc Hoa muốn không nhận ra cũng khó. Bởi vì đây là nhãn hàng Pierre Cardin, sản phẩm nổi tiếng thế giới đầu tiên vào Trung Quốc.
Vương Quốc Hoa tứng thích sản phẩm của Versace, mặc đồ Versace có thể nói là vũ khí để tán gán. Đi làm ở ủy ban tỉnh không thể quá đường hoàng cho nên Vương Quốc Hoa tự động bỏ sản phẩm nước ngoài, cuối cùng dừng trước một cửa hàng bán đồ véc.
Một ngàn một bộ véc ở thời này coi như là đắt tiền. Vương Quốc Hoa cầm lấy một bộ nhìn qua một chút. Nữ nhân viên bán hàng không vì Vương Quốc Hoa mặc bình thường mà lạnh nhạt, cô ả vội vàng đi lên chào.
Thử qua, Vương Quốc Hoa chọn thêm hai áo sơmi sau đó lấy thẻ thanh toán. Lúc ra khỏi quầy, vai khẽ bị người vỗ, Vương Quốc Hoa đột nhiên quay đầu lại.
- Là anh hả, nhìn phía sau thấy giống giống. Lãnh Hân cười cười đứng đó, thực ra cô đã thấy hắn khá lâu, chỉ là trong thời gian này hai người không liên lạc. Cô không phải không thể chủ động gọi cho hắn mà chỉ thấy con gái chủ động sẽ không thích hợp.
Thấy Vương Quốc Hoa sắp đi, Lãnh Hân không nhịn được nữa nên ra vẻ vừa phát hiện. Vương Quốc Hoa thật sự rất bất ngờ, đến mua đồ mà cũng gặp được Lãnh Hân.
Hai người sóng vai cùng đi, Vương Quốc Hoa định xuống lầu thì Lãnh Hân nói: - Thắt lưng này được, anh thử xem.
Đang chán vì có một mình nên Vương Quốc Hoa không từ chối đề nghị của Lãnh Hân. Vì thế dần dần Vương Quốc Hoa cùng Lãnh Hân đi dạo siêu thị hơn tiếng. Hậu quả Vương Quốc Hoa mua một bộ đồ của Pierre Cardin, một thắng lưng, một đống tất còn cả mấy quần sịp.
Nói thật Vương Quốc Hoa rất tò mò sao Lãnh Hân đề nghị mình mua quần trong mà mặt không đổi sắc. Đi hết tầng ba, Lãnh Hân đứng trước mặt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nói: - Gần đủ rồi, thiếu đôi giầy da, đi, xuống tầng hai mua.
- Đi ăn cơm trước chứ? Vương Quốc Hoa quyết định cắt đứt hứng thú đi siêu thị của Lãnh Hân.
Lãnh Hân nghe vậy liền dẫn Vương Quốc Hoa xuống quán ăn ở tầng một.
- Việc kinh doanh của cô thế nào? Vương Quốc Hoa cười hỏi, Lãnh Hân khẽ nhíu mày nói: - Cũng được, sắp Đại hội Đảng nên bố tôi bảo tôi ở nhà không được chạy loạn.
- Sao, Giám đốc Lãnh cũng cảm thấy có nguy cơ ư? Vương Quốc Hoa cười ha hả hỏi, Lãnh Hân nhìn hắn đầy oán giận: - Anh dám nói chưa nghe thấy tin bí thư Hứa sẽ đi? Bố tôi theo sát bí thư Hứa. Đúng, anh tin tức linh thông thì có biết tân bí thư và chủ tịch tỉnh là ai không?
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói: - Cô nghĩ tôi là trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương ư?
Lãnh Hân luôn thấy mình rất khác khi đối diện với Vương Quốc Hoa. GIữa hai người thực ra có nhiều cơ hội để đến gần nhau, đáng chết Vương Quốc Hoa gần như toàn dừng cương trước vực. Sau mấy lần như vậy, Lãnh Hân cũng thấy nguội lạnh đi. Ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện làm cô thấy đây có lẽ là duyên phận.
Vương Quốc Hoa không tin vào duyên phận, đàn ông nói với phụ nữ duyên phân mục đích chỉ là lừa dối mà đưa lên giường. Hiện tượng này Vương Quốc Hoa thấy nhiều, cũng hay dùng chiêu này. Chẳng qua bây giờ đã khác, hắn giờ rất cẩn thận trong quan hệ nam nữ.
- Đúng, anh không ở huyện Phương Lan mà lên tỉnh làm gì? Lãnh Hân có chút xấu hổ nói, câu hỏi vừa rồi của cô hơi ngốc. Vương Quốc Hoa sao biết ai là tân bí thư, chủ tịch tỉnh.
- Tôi đã được điều lên ủy ban tỉnh làm, hôm nay báo danh. Văn phòng nghiên cứu chính sách ủy ban tỉnh. Vương Quốc Hoa nói, Lãnh Hân kêu lên. - Hả, phó bí thư huyện ủy tốt như vậy không làm, anh lên ủy ban tỉnh làm gì?
Vương Quốc Hoa thấy vẻ nuối tiếc trong mắt cô, hắn biết cô lo cho mình nên trêu chọc: - Tôi nếu nói lên tỉnh để thường xuyên thấy được cô, cô có tin không?
Lãnh Hân bị đùa nhiều lần nên giờ hơi tê tê, cô rất quyết đoán đáp lại: - Tin mới là lạ. Lúc trước tôi ở thị xã Bắc Câu gần nửa năm mà có thấy anh tới tìm tôi đâu. Đàn ông toàn chỉ biết nói mà thôi.
Vẻ u oán của Lãnh Hân, Vương Quốc Hoa nghe ra. Hắn không biết nói gì chỉ có thể cúi đầu nói sang việc khác. - Ăn cơm. Lãnh Hân một lần nữa dùng ánh mắt u oán nhìn hắn.
Chuông điện thoại vang lên, Lãnh Hân nghe xong vội vàng đứng lên nói: - Tôi có chuyện phải đi trước. Vương Quốc Hoa nói: - Tôi đưa cô? Lãnh Hân nói: - Tôi có xe.
Cuộc điện kia coi như giải vây, Vương Quốc Hoa khách khí đưa Lãnh Hân ra cửa, vẫy tay rồi dừng lại.
Vương Quốc Hoa về khách sạn liền nhận được điện của Du Vân Vân. Du Vân Vân nói biết hắn tới ủy ban tỉnh làm việc nên bảo hắn chiều đến nhà dùng cơm. Vương Quốc Hoa có chút cảm động vì Du Vân Vân gọi điện tới nhưng hắn đành nói trưởng ban Lãnh đã bảo hắn tối tới nhà.
Du Vân Vân cười cười nói không sao, mai tới cũng được, Vương Quốc Hoa sao có thể từ chối. Dập máy, Du Vân Vân có chút giật mình. Cô không nghĩ Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt như vậy với Lãnh Vũ, vì thế cô gọi báo chuyện này cho Hứa Nam Hạ.
Hứa Nam Hạ ừ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Tối đó lúc ăn tối xong Du Vân Vân lại nhắc tới việc này, trưởng ban Lãnh mặc dù là đồng minh của Hứa Nam Hạ nhưng cuối cùng không phải chung một thuyền. Vương Quốc Hoa có quan hệ rất tốt với Du Phi Dương, Du Vân Vân cũng tin tưởng Vương Quốc Hoa nhưng không phải là sẽ không có vấn đề gì. Lúc này là giai đoạn rất quan trọng đối với chồng, Du Vân Vân biết chỉ có chút vấn đề là mọi công sức bấy lâu sẽ uổng phí.
Hứa Nam Hạ nghe Du Vân Vân ám chỉ xong liền quyết đoán nói: - Anh tin tưởng vào nhân phẩm của Vương Quốc Hoa. Du Vân Vân nghe xong không nói nữa. … Gần như đúng lúc hết giờ làm Vương Quốc Hoa tới nhà trưởng ban Lãnh. Hai người gần như đồng thời tới cửa. Lãnh Vũ gặp ở cửa mà mặt có chút mất tự nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường. Thái độ của Lãnh Vũ đối với Vương Quốc Hoa vẫn giống như trước, không quá thân thiết nhưng đủ quan tâm. Ăn xong, Vương Quốc Hoa chuẩn bị đứng lên chào thì Lãnh Vũ đột nhiên hỏi một câu: - Cậu có phải là đắc tội nhân vật lớn nào mà bản thân cậu không ý thức được không?
Câu hỏi làm Vương Quốc Hoa rất giật mình, Lãnh Vũ hỏi như vậy thì rất nghiêm trọng. Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: - Chắc không có, nếu có nhân vật lớn thì tôi nịnh bợ còn không kịp, sao lại đắc tội chứ?