Đứng bên cạnh Chu Lạp Phong, Du Phi Dương cảm nhận được áp lực không nhỏ. Thằng nay cao hơn 1m9, cao to.
Chu Lạp Phong quay đầu lại gọi một tiếng, bên cạnh có mười mấy nam nữ đi tới trong đó hầu hết lã nữ.
- Chúng tôi chỉ có mỗi một chiếc Suv. Du Phi Dương có chút xấu hổ giải thích.
- Không sao, có xe tới đó, hơn nữa tôi cũng không kéo cả đội đi cùng mà. Chu Lạp Phong vừa nói vừa quay đầu lại chỉ chỉ: - Cô, cô đi theo tôi, người khác lên xe kia. Trong ánh mắt ghen ghét của mọi người, hai cô gái đi tới. Vương Quốc Hoa xoay người ra lấy xe, Du Phi Dương thấy hai cô em không khỏi dùng khuỷu tay đẩy đẩy Chu Lạp Phong: - Được đó.
Chu Lạp Phong cười hắc hắc nói: - Đều là sinh viên năm thứ nhất đại học điện ảnh, thích em nào cứ nói.
Vương Quốc Hoa lái xe tới không khỏi trợn tròn mắt. Một đống mỹ nữ đứng thành hàng, em nào cũng chân dài, eo thon, váy ngắn, nếu không phải do quần áo khác nhau còn tưởng tiếp viên hàng không tan ca. Chu Lạp Phong dẫn hai em lên ghế sau, mấy cô em kia khom lưng nói: - Giám đốc Chu đi thong thả.
Vương Quốc Hoa vừa lái xe vừa nghe Chu Lạp Phong khoe khoang. Không thể không nói, Chu Lạp Phong không nói quá, trong tương lai ngành điện ảnh của Trung Quốc sẽ rất phức tạp, điều kiện chính là anh phải chuyên tâm làm việc chứ không phải là lấy danh nghĩa lập công ty điện ảnh để hại con gái nhà người ta.
Vương Quốc Hoa lái xe không nhanh, rất nhanh bị xe 16 chỗ phía sau đuổi kịp. Xe đến hang ổ mới của x,x Chu Lạp Phong thét lên nói: - Căn nhà này được, bộ phim mới của tôi cần chính là căn nhà cũ như thế này.
Du Phi Dương lộ vẻ xấu hổ, Vương Quốc Hoa kịp thời cười nói: - Lão Chu, ông mang nhiều em tới như vậy là thi người mẫu hay đóng phim? Du Phi Dương chỉ có mỗi hang ổ tạm thời này nên đâu thể nhường chứ?
Chu Lạp Phong bị nhìn thấu nhưng không hề xấu hổ mà còn cười hắc hắc nói: - Mấy em xe đằng trước thực ra là sinh viên trường nghệ thuật tỉnh, đến Bắc Kinh tham gia một hoạt động mới về. Vương Quốc Hoa cùng Du Phi Dương cười mà không nói, Chu Lạp Phong thấy thế thở dài một tiếng, khẽ cắn môi nói: - Bỏ đi, nói thật với hai người, chủ tịch Mạch là cậu tôi, tôi không muốn quấy rầy ông ta.
Du Phi Dương nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lắc đầu, Du Phi Dương cũng lắc đầu. Chu Lạp Phong bất đắc dĩ vẫy vẫy tay bảo người khác đứng bên ngoài còn mình đi vào trong. Đợi hai người Vương Quốc Hoa đi tới, y mới nhỏ giọng nói: - Được rồi, tôi khai thật. Nhà ép tôi lấy vợ tôi trốn, không được cười nếu không trở mặt đó.
Uy hiếp của hắn mất tác dụng, Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương đều ôm bụng cười.
Chẳng qua vì việc này làm quan hệ giữa ba người gần hơn đôi chút. Tuổi tương đương nếu biết đôi chút bí mật của nhau thì càng dễ hòa hợp. Vương Quốc Hoa tuy cười nhưng trong lòng nghi ngờ có phải Chu Lạp Phong cố ý không? Nếu thật như vậy thì thằng này giỏi diễn.
- Hừ, nhất ông rồi đó. Nơi này tôi chưa từng vào ở lần này, chẳng qua nói trước không được ở lâu vì tôi còn có việc dùng tới. Du Phi Dương lúc này mới chịu mở miệng, Chu Lạp Phong cười nói: - yên tâm, tôi trốn vài ngày là đi. Các ông cũng không cần đổi chỗ ở, cùng ở đi nếu không tôi có một mình cũng chán.
Vương Quốc Hoa cười cười từ chối cho ý kiến, mắt Du Phi Dương nhìn ra mấy em bên kia. Chu Lạp Phong lập tức lộ nghiên cứu bỉ ổi dùng vai đẩy đẩy Du Phi Dương. - Thích em nào không? Thích thì bảo tôi giữ lại. Du Phi Dương đầu tiên nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa nhún vai nói: - Đừng nhìn tôi, tôi thích hàng cố định.
Chu Lạp Phong nghe xong cười hắc hắc nói: - Đừng lo lắng, mấy cô em này chỉ cần cho cơ hội xuất cảnh thì đảm bảo không có hậu quả gì. Chu Lạp Phong hiểu lầm ý Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa cười giải thích: - Đừng để ý tới hắn, hàng cố định trong tay hắn toàn là thứ tuyệt đỉnh, lát ông sẽ biết. Để hai em lại đi, ừ ừ đừng là gái ngoan.
Nghe vậy, Chu Lạp Phong cười khá dâm đãng. - Được, anh em trong nghề, thích chơi gái…
Ba người vào phòng, Du Phi Dương vốn định ở đây lâu nên đã chuẩn bị không ít đồ sinh hoạt. Du Phi Dương gọi điện tới nhà hàng bảo mang rượu, đồ ăn tới. Vừa ăn vừa nói chuyện, Vương Quốc Hoa rất nhanh nhìn ra Chu Lạp Phong không phải chỉ biết ăn chơi. Tên này tuy nói loạn nhưng có cái nhìn khá độc đáo về tình hình đất nước.
- Lão Du, công ty cơ giới của ông ở thị xã Bắc Câu tuy lên thị trường chứng khoán nhưng làm không ít người hận đó. Chu Lạp Phong đột nhiên nhắc tới việc này làm Du Phi Dương chú ý. Du Phi Dương híp mắt cười nói: - Ai hận tôi?
Chu Lạp Phong xua tay nói: - Không phải một hai người mà cả một đám người, chủ yếu không phải ở trên mà ở dưới. Nói thật ông lần này để công ty đó lên thị trường chứng khoán là hơi bị phá quy củ đó. Ông nói xem làm vụ này không kiếm được mấy thì sao ông lại làm?
Du Phi Dương cười khổ nói: - Ông nghĩ tôi muốn hả? Đây đều là do ông già nhà tôi. Tôi đầu tư vào đó 30 triệu trong đó tiền đưa thiết bị chỉ có mười triệu, 20 triệu còn lại dùng để an ủi nhân viên công ty và tổ chức bộ máy mới. Bây giờ công ty lên thị trường chứng khoán, theo thỏa thuận ban đầu thì thị xã chiếm 30%, nhân viên chiếm 20%, tôi được 50% thêm khu đất, bao giờ thu được vốn đây.
Chu Lạp Phong nghe xong liền suy nghĩ một chút: - Chuyện này làm Bắc Kinh tranh luận rất lớn, một loại là hình thức này làm người ta thấy hy vọng cải cách của công ty nhà nước, một loại khác nói hình thức này không thể nào phảng chế được.
Chu Lạp Phong vừa nói đột nhiên nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa: - Lão Vương, ông thấy sao?
Vương Quốc Hoa vốn định ngồi lát rồi đi không ngờ Chu Lạp Phong lại hỏi mình.
- Chuyện này tôi có thể nói gì chứ? Tôi là tên quan chức nhỏ, bây giờ còn bị bỏ xó. Vương Quốc Hoa không muốn trả lời thẳng vì dù sao mới gặp lần đầu.
Du Phi Dương nhìn ra điểm gì đó, Vương Quốc Hoa nhân cơ hội đứng lên. - Tôi có chút việc đi trước, tối ngồi uống với nhau. Du Phi Dương cười cười đứng lên: - Tôi tiễn ông.
Chu Lạp Phong chỉ gật đầu không nói.
- Thằng này không đơn giản. Ra ngoài Du Phi Dương đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa gật đầu nói: - Tôi đi trước, ông cứ kéo dài thời gian, tôi cảm thấy hắn có mục đích.
Du Phi Dương về phòng khách, mấy cô em vừa nãy không xuất hiện giờ đã đi lên, một em ngồi bên một người. Du Phi Dương xua tay nói: - Lão Chu, ông nếu là do Khánh Dương giới thiệu thì có gì cứ nói thẳng. Du Khánh Dương là con nhà bác của Du Phi Dương.
Chu Lạp Phong cười cười xua tay, mấy người phụ nữ kia biết ý lui ra thì hắn mới nhỏ giọng nói: - Tôi nghe Hứa Kiếp nói ông kiếm được không ít ở Mỹ, đây là năng lực của tôi. Khánh Dương bảo tôi nói với ông chuyện tốt như vậy tốt nhất không nên có lần tiếp theo. Khánh Dương còn nói đây là ý của cậu ông.
Ông cậu này của Du Phi Dương không qua lại mấy với Hứa Nam Hạ, thậm chí không qua lại nhiều với Du Vân Vân. Lần này Chu Lạp Phong chuyển lời tới có ý gì?
- Cái này cũng là ý của ông hả? Du Phi Dương đột nhiên hỏi lại một câu, Chu Lạp Phong cười nói: - Không, tôi chỉ là người truyền lời, nói trắng ra tôi chỉ là trung gian kiếm chút tiền.
Du Phi Dương híp mắt nhìn Chu Lạp Phong một lúc, Chu Lạp Phong khá bình tĩnh cầm chén lên uống. - Đại ca ông bây giờ đã là cấp phó bộ rồi, sao ông không theo chính trị? Người mà Du Phi Dương nói tới là Chu Vân Long, bí thư thị ủy một thành phố cấp phó tỉnh ở đông nam, là nhân vật đứng đầu đời hai của Chu gia, tuổi mới 45.
Chu Lạp Phong nghe xong cười hắc hắc nói: - Con người tôi lười quen, không làm quan được. Đúng rồi tên Vương Quốc Hoa kia tôi cũng nghe thấy, xe ra ông rất coi trọng ý kiến của hắn.
….
Vương Quốc Hoa về căn hộ chị em Liên Mai thuê, hắn gọi điện báo một tiếng rồi nằm ngủ. Hắn ngủ chưa lâu có điện thoại đánh thức. - Ai thế?
- Quốc Hoa, ông cảm thấy Chu Lạp Phong là đại biểu ai tới truyền lời? Chuyện này tôi chuẩn bị nói với dì một chút, ông thấy sao? Du Phi Dương nói khá nghiêm túc.
Vương Quốc Hoa ngồi bật dậy trầm ngâm một chút nói: - Nếu tôi không đoán sai thì gần đây tin chủ tịch Mạch lên làm chủ tịch tỉnh đã có rất nhiều. Du Phi Dương bên kia thở dài một tiếng: - Tôi cũng nghĩ như vậy, kéo cậu tôi vào chính là muốn bịt miệng bố tôi. Xem ra cải cách ở thị xã Bắc Câu làm không ít người chú ý.