Du Phi Dương còn tưởng mình nghe nhiều. 700 triệu đặt ở trên người ai cũng không phải con số nhỏ. Hắn thông qua sức ảnh hưởng của Hứa gia, Du gia, nhờ bố tới phía nam nên mới có thể thu thập được từng kia tiền.
- Hắn nếu không đồng ý thì sao? Du Phi Dương rất tự nhiên hỏi lại, Vương Quốc Hoa cười ha hả: - Ông chắc hiểu rõ về hắn hơn tôi mà. Bỏ ra một lúc 700 triệu, hắn có thể dễ dàng làm được như vậy không?
- Không thể, dù bác tôi cũng không được. Du Phi Dương Dương trả lời rất dứt khoát, Vương Quốc Hoa không biết bác mà Du Phi Dương nói là ai nhưng không ngại hắn đưa ra kết luận. - Vậy không phải xong rồi ư? Hắn nếu có thể lập tức đồng ý chính là lừa ông, cầm chổi đuổi người luôn. Thực ra chuyện này ông quá sốt ruột, đáng lẽ ông phải tìm hiểu thêm rồi hãy gọi cho tôi.
Vương Quốc Hoa chủ động dập máy, Du Phi Dương ngẩn ra thầm nghĩ đây là lần đầu thằng này làm như vậy, sao giọng lạ lạ thế nhỉ?
Vương Quốc Hoa phát hiện năng lực của mình ở vài phương diện tăng lên không ít, đêm qua điên cuồng mà không tạo thành ảnh hưởng mấy, sáng nay dậy mà đã cứng lên rồi. Lúc hắn nghe điện làm Liên Tuyết tỉnh dậy, co dùng chân đưa tới cọ cọ làm nó cứng lên. Liên Tuyết cười hì hì lui xuống dùng miệng, dùng răng hoạt động.
Vương Quốc Hoa bị vậy nên phải vội vàng dập máy. Liên Tuyết cười cười với hắn, đưa tay vén mái tóc lên cúi đầu tiếp tục. Vương Quốc Hoa thoải mái rên rỉ, Liên Mai ở bên cũng đã dậy thấy thế không khỏi nhớ đến cơn say tối qua, cô không nhịn được đưa môi lên hôn hắn.
Liên Tuyết muốn ngồi lên thì một thứ rơi tới trước mặt, cô nhìn thoáng qua rồi lắc đầu nói: - Không dùng cái này, không thích, dùng thuốc.
Bữa trưa đã là chuyện hai tiếng sau. Vương Quốc Hoa nhìn hai cô nằm rũ trên giường nên đành bất đắc dĩ đứng dậy tự mình nấu ăn. Hai cô mặc khá mát mẻ ngồi xuống bàn thì Vương Quốc Hoa đã ăn xong. Hắn bỏ lại một câu rồi rời đi. Trước khi ra cửa, Vương Quốc Hoa như nhớ ra gì đó nên nói: - Hai em sao hôm nay không đi làm? …. Vương Quốc Hoa lo cho Du Phi Dương, tên Chu Lạp Phong kia không dễ đối phó. Hắn vội vàng lái xe chạy tới chỗ Du Phi Dương thì đối phương đã gọi tới trước. - Quốc Hoa, về nhà, dì gọi.
Vương Quốc Hoa tới nơi, bảo vệ nhìn lướt qua biển số rồi cho vào. Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ trên kính dán mấy tờ giấy thông hành.
Người mở cửa là Du Phi Dương, hơn nữa y còn đưa tay ra hiệu im lặng. Vương Quốc Hoa đổi dép tiến vào, trong phòng khách Du Vân Vân đang nghe điện. Chu Lạp Phong lộ tin, Du Phi Dương không dám chậm trễ. Sau khi Vương Quốc Hoa dập máy, y nói với Chu Lạp Phong: - 70 triệu quá ít, thêm số 0 đi. Chu Lạp Phong nghe xong không giật mình mà chỉ cười khổ nói: - Tôi không có năng lực lớn đến thế.
Du Phi Dương lập tức nói phải về nhà, Chu Lạp Phong biết ý không giữ lại. Thực ra thân phận hai người ở đó, nhiều chuyện cần trưởng bối gật đầu.
Du Vân Vân thấy Vương Quốc Hoa vào liền ra hiệu hắn chờ chút sau đó nghe tiếp. Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương ngồi một lát, Du Vân Vân thở dài một tiếng với điện thoại: - Em biết rồi, anh, nghe em khuyên một câu đi, đừng đi lại gần với bọn họ quá.
Dập máy, Du Vân Vân day day trán, Du Phi Dương rất nịnh bợ ra sau bóp hộ dì, Du Vân Vân vui vẻ quay đầu lại nhìn cười cười rồi nhìn Vương Quốc Hoa: - Chu gia có quan hệ với bên kia nhưng không quá gần, cũng chỉ ở phạm vi trong nước mà thôi. Chu Lạp Phong kia có nhiều quan hệ ở Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa lộ vẻ xấu hổ nói: - Dì, lời dì nói cháu không hiểu mấy, dì có thể nói cụ thể chút không?
Du Vân Vân đưa tay vỗ đầu nói: - Xem dì kìa, hồ đồ rồi, đây không phải thứ cháu có thể tiếp xúc. Dì nói với cháu như thế này, trong ngành lũng đoạn thì Chu gia chưa đủ tầm. Ví dụ như vị trí của bác Phi Dương bây giờ, còn có cả nơi bố Sở Sở từng làm việc, nhưng không thể coi nhẹ Chu gia vì dù sao cũng là con cháu khai quốc công thần.
Vương Quốc Hoa gật đầu, không đợi hắn lên tiếng, Du Phi Dương đã nói trước. - Nếu vậy Chu Lạp Phong nói chuyện đầu tư chỉ là thử dò xét?
Du Vân Vân tươi cười nói: - Chắc là do con kiếm tiền ở Mỹ quá nhanh nên có người có ý đồ điều tra, kết quả không điều tra được gì. Hừ, mình không làm được lại nghĩ ai cũng giống bọn họ. Lấy tài sản quốc gia để kiếm tiền nước ngoài mà cũng là kiếm tiền ư? Nếu là dì… bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Du Vân Vân nhớ đến Vương Quốc Hoa còn ở đây nên dừng lại.
- Bác có ý gì vậy ạ? Du Phi Dương hỏi một câu như vậy, Vương Quốc Hoa cười cười đứng lên nói: - Tôi vào rửa tay cái.
Du Phi Dương có chút ngạc nhiên, ít nhất theo hắn thấy không có gì phải giấu Vương Quốc Hoa. Trên mặt Du Vân Vân lại có biểu hiện khác.
- Phi Dương, con đó… Du Vân Vân cười cười khẽ vỗ đầu Du Phi Dương: - Nghe nói Quốc Hoa có không ít bạn gái hả? Việc này con biết đến đâu?
Du Phi Dương không hiểu sao dì mình lại nói như vậy nên y theo bản năng nói: - Cái này hắn không giấu cháu, gần đây hình như ở cùng hai chị em sinh đôi.
Du Vân Vân nhíu mày thở dài nói: - Hắn còn chưa kết hôn nên không sao, chẳng qua tính này thật ra không thể Phỉ Phỉ đi lại gần với hắn. Vừa nói Du Vân Vân đột nhiên nhớ tới gì đó nên hỏi tiếp: - Cháu nói Quốc Hoa có phải là tự bêu xấu không?
Du Phi Dương thấy có chút kích động, y suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: - Cái này cháu không thể nói rõ được. Dì nói chuyện tự bêu xấu là như thế nào vậy?
- Thời chiến quốc đại tướng nước Tần – Vương Tiễn mỗi lần xuất chinh đều đòi tiền đồi đất với Tần Vương. Tể tướng Hán triều – Tiêu Hà lúc ở đỉnh cao danh vọng cũng có ý đoạt tiền đoạt đất của người. Vương Quốc Hoa và con quan hệ tốt như vậy, dù cẩn thận đến đâu cũng có khi biết vài điều. Cho nên chuyện phong lưu hắn không giấu con thì có thể hiểu. Dù sao thân thế của hắn khác hẳn con, cho dù con không thèm để ý thì hắn có thể không lo lắng dì và bố con chú ý sao? Du Vân Vân cười cười giải thích, đồng thời còn quay đầu lại nhìn về phía toilet.
Du Phi Dương thoáng cái hiểu ý của Du Vân Vân. Con người đều ích kỷ, như Du Phi Dương nói thì cùng làm chuyện bậy bạ với Vương Quốc Hoa thì hắn không để ý, nhưng nếu muốn gả Hứa Phỉ Phỉ cho Vương Quốc Hoa thì bây giờ Du Phi Dương nhất định không đồng ý. Dù sao bây giờ Du Phi Dương có nhiều tiền như vậy, bây giờ thoạt nhìn yên tâm làm theo lời Vương Quốc Hoa nhưng nếu như gặp đả kích lởn ở thị trường thì trong lòng nghĩ như thế nào? Dù kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì trong lòng há có thể không e ngại Vương Quốc Hoa sao? Có suy nghĩ này nên Du Phi Dương không khó nhận ra khổ tâm của Vương Quốc Hoa, y cũng có chút xấu hổ. Du Phi Dương cảm thấy mình không quá thật lòng với Vương Quốc Hoa, nếu không Vương Quốc Hoa cũng không dùng chiêu tự làm xấu để mình yên tâm. Nghĩ đến cách làm của Chu Lạp Phong, Du Phi Dương đột nhiên cảm thấy mình có nhiều thứ phải học từ hai người này. Bảo sao Vương Quốc Hoa lại hiểu ý của Chu Lạp Phong.
- Dì nói như vậy làm cháu hiểu. Quốc Hoa thích đọc sách sử, còn nói gì có thể thấy được nhiều thứ. Du Phi Dương có chút buồn bực tự trách, Du Vân Vân nhìn ra nên cười nói: - Con không nên tự trách, nếu chuyện gì con cũng nói với hắn, hắn sẽ lo lắng, nếu không sẽ không lấy cớ rời đi. Hai đứa quá thân thiết cũng không phải việc tốt. Giữa con người duy trì khoảng cách nhất định mới có thể quan hệ lâu dài được.
Lời này của Du Vân Vân, Du Phi Dương trước có thể không hiểu nhưng bây giờ hiểu.
Cửa toilet vừa lúc mở ra, Vương Quốc Hoa đi ra thấy ánh mắt hai người có điểm khác trước, lộ ra vẻ thân thiết hơn. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu nói: - Sao vậy?
- Không có gì, ha ha. Du Phi Dương cười nói, Du Vân Vân thản nhiên nói: - Cháu mang bản thảo tới chưa?
Vương Quốc Hoa lấy một tập giấy trong cặp ra đưa tới. - Đây là mấy thứ cháu viết ra gần đây, dì xem giúp. Du Vân Vân cầm không xem vội mà chỉ cười nói: - Dì sẽ mang thái độ học tập để xem.
Du Phi Dương đứng lên nói: - Chuyện đã rõ, Quốc Hoa, chúng ta đi. Tên Chu Lạp Phong kia giỏi giả thần giả quỷ, về phải xử lý.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói: - Lão Chu này đáng để kết giao. Người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Du Vân Vân nghe vậy liền cười nói: - Quốc Hoa nói rất khách quan, người Chu gia từ trước đến giờ vẫn khiêm nhường, luôn chú ý đạo làm người.