Phù Diêu

Chương 339: Cáo già



Hắn đang rửa mặt chuông cửa vang lên. Cao Nguyên đứng ngoài cửa tươi cười nói:
- Bí thư Hứa đã về, mời cậu sang ăn cơm.

Hứa Nam Hạ ở căn phòng ngay bên cạnh phòng Vương Quốc Hoa, phong cách hai căn phòng khác khác nhau, đồ trong phòng đều là đồ gỗ giả cổ, phòng khách có bộ ghế bằng gỗ khá nhỏ trông không ăn nhập với phòng khách rộng.

Hứa Nam Hạ ngồi trên ghế bỏ văn bản trong tay xuống, bỏ kính dụi dụi mắt.
- Quốc Hoa đến à, Cao Nguyên pha trà.

Vương Quốc Hoa lặng lẽ ngồi xuống đối diện, nhân viên phục vụ đưa khăn mặt nóng tới, ba người lau mặt xong cô ả cũng lui ra. Hứa Nam Hạ cười nói:
- Cảm thấy nơi này thế nào?

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút:
- Không tiện nói, cảm thấy có gì đó không bình thường.
Hứa Nam Hạ cười cười nhìn sang Cao Nguyênz, Cao Nguyên lúc này mới hơi thẳng lưng nói:
- Khu nghỉ dưỡng Việt Sơn vốn trực thuộc tỉnh ủy, chủ nhiệm Ngô kia có biên chế cấp phó giám đốc sở, hai năm trước trong đại hội Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân có người đề xuất muốn đấu thầu khu nghỉ dưỡng Việt Sơn nếu không chính là lãng phí tài nguyên bởi vì chi phí duy trì khu nghỉ dưỡng hàng năm đã mất hơn 10 triệu. Ngày hôm qua bí thư Hứa sang bên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân cũng có người đưa ra vấn đề này.

Cao Nguyên nói xong, Hứa Nam Hạ ho khan một tiếng:
- Quốc Hoa, Phi Dương đầu tư ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu?
Hứa Nam Hạ đột nhiên tung vấn đề này làm Vương Quốc Hoa không có chuẩn bị gì. Vương Quốc Hoa do dự một chút mới nói:
- Cháu cũng không rõ lắm, nghe nói là mấy tỷ. Phi Dương bây giờ đang mở một công ty đầu tư tài chính ở Mỹ.

Nói tới đây Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ đến ánh mắt ân cần của chủ nhiệm Ngô với mình, không phải là có quan hệ đến tương lai của khu nghỉ dưỡng Việt Sơn này chứ?

- Có người nói khu nghỉ dưỡng là tượng trưng cho đặc quyền, cậu thấy sao?
Đề tài rất nhanh được Hứa Nam Hạ đổi khác.

- Cháu không cho rằng như vậy, sự tồn tại của khu nghỉ dưỡng có liên quan tới nhu cầu của ngài. Ngài thấy nó cần tồn tài thì nó nên tồn tại. Nguyên bí thư tỉnh ủy ở đây mười năm chẳng lẽ sẽ không có ai đưa ra vấn đề đấu thầu khu nghỉ dưỡng sao? Cháu kết luận nhất định là có.
Hứa Nam Hạ cúi đầu suy nghĩ, ông nhìn chằm chằm vào chén trà như đang nhìn thành phần trong đó.

Không đợi Vương Quốc Hoa cẩn thận nhấm nháp hương vị cốc trà, Hứa Nam Hạ đã ngẩng đầu xua tay nói:
- Ăn cơm.
Vương Quốc Hoa biết Hứa Nam Hạ vừa có quyết định.

Sau khi ăn xong Hứa Nam Hạ không có ý giữ Vương Quốc Hoa lại, Cao Nguyên đưa hắn sang phòng bên rồi ngồi xuống. Nhân viên phục vụ kịp thời xuất hiện hỏi muốn uống gì, cả hai đều lấy nước khoáng.

- Tình hình rất bình thường, nhảy lên cao nhất bây giờ là thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy Việt Châu - Lâm Củng.
Cao Nguyên mở miệng nói.

- Ồ.
Mặt Vương Quốc Hoa không chút thay đổi chờ Cao Nguyên nói tiếp.

- Nguyên bí thư tỉnh ủy – bí thư Duẫn lúc còn làm việc thì tỉnh thành lưu truyền một câu tỉnh ủy không ra khỏi cửa, ra cửa cũng bằng không. Biết tại sao bí thư Hứa ở đây không? Đó là vì khu nghỉ dưỡng trực tiếp phụ trách với bí thư tỉnh ủy.
Cao Nguyên nói tới nước này, Vương Quốc Hoa cuối cùng nghe ra mùi vị trong đó. Hứa Nam Hạ không phải người chấp nhận bị quản chế, đương nhiên ông muốn làm gì đó thay đổi cục diện này.

- Bí thư Hứa hy vọng tôi làm gì?

- Bí thư thị ủy thị xã Hồng Sam là em họ của chủ tịch tỉnh Miêu Hàm.
Cao Nguyên nói xong liền cười cười, Vương Quốc Hoa có chút nặng nề gật đầu, Hứa Nam Hạ đánh giá mình cao quá.

- Được rồi, tôi phải về. Nếu chán thì tầng một có trò chơi, muốn chơi gì cũng có.
Cao Nguyên cười cười đứng lên, Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ nói:
- Không có chuyện gì khác để nói sao?
Cao Nguyên xua tay xoay người đi.

Vương Quốc Hoa đóng cửa lại ngồi xuống ghế suy nghĩ câu nói vừa rồi của Cao Nguyên. Nếu muốn mình đối phó Miêu Vân Đông vì sao không cung cấp ít tin tức tình báo, nói có một chút như vậy thì mình triển khai công việc như thế nào? Vương Quốc Hoa quyết định đi xuống tầng một vừa giải trí vừa suy nghĩ. Hắn mới tới cửa thang máy, nhân viên phục vụ đã xuất hiện.

- Ngài muốn đi xuống?
Người vừa xuất hiện là Tiểu Đồng, Vương Quốc Hoa nhìn cô rồi lạnh nhạt nói:
- Đi một chút thôi, cô hết giờ làm à?
Tiểu Đồng gật đầu nói:
- Vâng, nhà em ở gần đây.

Lững thững đi dạo, phía sau vang lên tiếng giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, Vương Quốc Hoa theo bản năng nhìn lại, Tiểu Đồng đạp xe đạp đuổi theo:
- Ngài muốn ra ngoài? Em gọi xe cho ngài.

- Không cần, tôi chỉ đi dạo quanh đây thôi.
Vương Quốc Hoa xua tay, Tiểu Đồng có chút thất vọng ồ một tiếng.
- Vậy em đi trước.
Vương Quốc Hoa tiếp tục đi tới, không lâu sau một xe Audi từ sau chạy tới dừng ở ven đường, chủ nhiệm Ngô thò đầu ra nói:
- Vương tiên sinh định đi đâu? Có cần dùng xe không?

- Tôi chỉ đi dạo một vòng thôi.
Vương Quốc Hoa cười nói, chủ nhiệm Ngô cười đáp lại rồi lái xe đi thẳng.

Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng lững thững đi về. Chủ nhiệm Ngô kia nhất định là không muốn khu nghỉ dưỡng Việt Sơn này bị đấu thầu. Đồng thời Hứa Nam Hạ cũng muốn sự tồn tại ở đây, có thực tế này nên khi có người lấy khu nghỉ dưỡng Việt Sơn ra nói chuyện chính là khiêu chiến Hứa Nam Hạ.

Sự tranh đấu giữa bí thư, thị trưởng luôn tồn tại, chủ yếu là thị trưởng đấu với bí thư như thế nào? Cái này Vương Quốc Hoa không quen mấy. Hắn có thể khẳng định mình phải đối mặt với bí thư thị ủy Miêu Vân Đông, đối phương không phải kẻ dễ chơi.

Vương Quốc Hoa không tự giác đi tới trước thang máy từ lúc nào.

Ở phòng bên, mặt Hứa Nam Hạ đang khá căng thẳng, Cao Nguyên đứng bên cạnh. Xử lý xong mấy văn bản, Hứa Nam Hạ vuốt vuốt gáy nói:
- Hắn có phản ứng gì?
Cao Nguyên trả lời thật.
- Hình như có chút nặng nề. Sao ngài không trực tiếp nói tới tập đoàn hóa chất quốc tế Minh Viễn. Như vậy Vương Quốc Hoa cũng có mục tiêu làm việc cụ thể.

Hứa Nam Hạ lắc đầu nói:
- Cao Nguyên, cậu về sau cũng phải linh hoạt một chút mới được, người phụ trách một phương kiêng kỵ nhất chính là việc gì cũng nói rõ ràng. Hơn nữa nếu Vương Quốc Hoa cứ nhìn chằm chằm vào mục tiêu thì sẽ rút dây động rừng.
Hứa Nam Hạ còn có lời chưa nói chính là ông muốn xem năng lực nhìn nhận tình hình của Vương Quốc Hoa đến mức nào.

Điện thoại vang lên, Cao Nguyên cầm nghe rồi đưa tới:
- Là Nam Phương gọi, y muốn gặp ngài.

- Từ chối.
Hứa Nam Hạ nói thẳng, nói xong ông đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Vương Quốc Hoa sáng dậy thu dọn hành lý chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, không ngờ hắn đang đứng ở cửa bắt taxi thì chiếc Audi của chủ nhiệm Ngô vừa vặn xuất hiện.

- Ngài đi đâu vậy?
Chủ nhiệm Ngô cười nói, Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc vì người này luôn xuất hiện rất kịp thời.
- Tôi tới bến xe.
Chủ nhiệm Ngô lập tức nói:
- Tôi đưa anh tới đó.
Đợi Vương Quốc Hoa lên xe, chủ nhiệm Ngô cười nói:
- Vương tiên sinh, bến xe rất loạn, hay là tôi đưa anh tới địa điểm cần tới.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn đối phương một lúc mới nói.
- Được, chẳng qua xe này không tiện.
Chủ nhiệm Ngô lập tức gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, tôi có thể bố trí xe khác.

Vương Quốc Hoa thu nụ cười từ tốn nói:
- Ý của bí thư Hứa là khu nghỉ dưỡng Việt Sơn vẫn cần thiết.
Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được vì sao Hứa Nam Hạ để mình vào đây ở.

Quả nhiên nghe xong Vương Quốc Hoa nói, trên mặt chủ nhiệm Ngô lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hứa có thể hiểu nỗi khổ trong công việc của chúng tôi, tôi rất cảm kích.

- Đúng, chủ nhiệm Ngô là người ở đâu vậy?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu.
- Tôi là người thị xã Hồng Sam.

- Trùng hợp thật, tôi vừa lúc tới thị xã Hồng Sam nhận chức.
Vương Quốc Hoa nói xong liền mỉm cười nhìn lướt qua. Chủ nhiệm Ngô giật mình lập tức tươi cười nói:
- Thì ra là quan phụ mẫu, trùng hợp quá, em tôi làm phó cục trưởng Cục công an, sau này còn cần thị trưởng Vương giúp đỡ.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa thầm kêu may mắn. Hứa Nam Hạ quả là cáo già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.