Cáo già là đánh giá của Vương Quốc Hoa về Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ mặc dù cần Vương Quốc Hoa nhưng không có ý dùng toàn lực. Đừng nhìn Vương Quốc Hoa giỏi làm kinh tế nhưng phương diện đấu tranh thì ông không đánh giá cao.
Quay lại việc đêm qua, Cao Nguyên ám chỉ một chút tình hình của bí thư Hứa rồi nói ra tên của Miêu Vân Đông. Vương Quốc Hoa nếu cứ như vậy đi nhận chức rồi đấu đá với Miêu Vân Đông, thất bại tự nhiên sẽ tìm bí thư Hứa đến cứu viện. Khi ấy bí thư Hứa có thể răn rạy một trận.
Nói như thế nào nhỉ? Trướcđó bí thư Hứa không cho rằng Vương Quốc Hoa có tố chất chính trị cao. Bí thư Hứa cần chính là cấp dưới vừa giỏi làm kinh tế vừa giỏi làm chính trị chứ không phải một người cháu. Một khi Vương Quốc Hoa bị thiệt ở thị xã Hồng Sam, tìm bí thư Hứa kêu than là không cung cấp đủ tình báo, bí thư Hứa có thể nói tôi không bảo cậu đến khu nghỉ dưỡng sao? Họ Ngô kia là người Hồng Sam, chẳng lẽ cậu không biết tiếp xúc ư?
Vương Quốc Hoa vừa có chút oán giận vừa dở khóc dở cười. Thực tế hắn đi theo đến tỉnh Nam Thiên là muốn theo bí thư Hứa xông xáo làm ra sự nghiệp. Hứa Nam Hạ không ngờ còn giấu diếm như vậy, đây không phải không tin mình mà là không coi trọng năng lực đấu tranh chính trị của mình.
Đương nhiên bí thư Hứa lúc ấy có thể nói cán bộ trẻ cần phải có ngã, ngã dậy mới tổng kết được kinh nghiệm tiếp tục chiến đấu. Vương Quốc Hoa còn phải cảm ơn sự dạy bảo của đối phương.
Hứa Nam Hạ đây là không yên tâm về mình. Vương Quốc Hoa chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi. Thực ra Vương Quốc Hoa đúng là không giỏi đấu tranh, cách đối phó đấu tranh đầu tiên là né tránh, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của hắn là không sao. Vấn đề là lần này hắn tới làm lãnh đạo ủy ban Hồng Sam, không thể tránh khỏi có va chạm với Miêu Vân Đông. Vương Quốc Hoa thậm chí có thể thấy trước khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân tuyển cử, Miêu Vân Đông nhất định sẽ lấy thế đè người. … - Cao Nguyên, cậu có phải lỡ miệng gì không? Hứa Nam Hạ có chút khó hiểu nói. Cao Nguyên lạnh buốt sống lưng vội vàng cam đoan. - Tôi không nói gì về chủ nhiệm Ngô. Hứa Nam Hạ lẩm bẩm một tiếng. - Vậy thì xem một chút rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa lên chiếc Santana là chủ nhiệm Ngô gọi tới đi thẳng tới mục đích. Lái xe là một người đàn ông hơn 40 tuổi, ít nói. Vương Quốc Hoa thật ra khá nhớ tới Cao Thăng. Cao Thăng sau khi kết hôn vẫn không có tin tức. Ngô Ngôn thật ra gọi tới nói là Cao Thăng đã chuyển thủ tục đi nơi khác. Vương Quốc Hoa nghĩ tới Cao Thăng, lại nghĩ đến Sở Sở. Rất nhiều chuyện như đan xen vào nhau.
Thị xã Giang Đông cách tỉnh thành Việt Châu không quá xa, nếu như không tính thời gian lên xuống cao tốc thì chỉ mất hai tiếng. Sau khi xe vào nội thành, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua.
Quy hoạch đô thị của thị xã Giang Đông khá tốt, thoạt nhìn còn rộng rãi hơn các nơi Vương Quốc Hoa đã đi nhiều. Nhìn một lúc, Vương Quốc Hoa ngồi thẳng dậy nói: - Tìm một trạm xe bus, tốt nhất là xe đi thẳng tới thị ủy.
Lái xe ừ một tiếng trực tiếp đi tới trạm xe cách đó không xa, sau đó xuống mở cửa. - Xe số 5 tới thị ủy, tôi cầm hành lý cho ngài.
Vương Quốc Hoa rất hài lòng với lái xe này, hắn không khỏi muốn kéo đối phương làm lái xe cho mình. Chẳng qua nghĩ tới đây là xe do chủ nhiệm Ngô tìm tới nên hắn đành bỏ suy nghĩ này lại. Kéo hành lý đứng ở trạm chờ xe bus, hắn phát hiện bên cạnh có thêm một cô nữ sinh trẻ tuổi. Buồn cười chính là cô bé còn phát cho người mình gặp được một tờ tuyên truyền: - Vì anh và vì cô ấy xin mời dùng biện pháp tránh thai.
Người trẻ tuổi chờ xe đều không thoát khỏi, Vương Quốc Hoa cũng bị nhét cho một tờ. Hắn thuận tay nhét vào túi.
Mấy cô em mới tới đợi xe bus không ngừng dùng ánh mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa bị nhìn như vậy nên sợ, hắn vội vàng bắt một chiếc taxi bỏ trốn.
Thị ủy nhìn từ ngoài vào khá bề thế, Vương Quốc Hoa xuống xe phát hiện hai bên cửa đều có hai tấm biển, một bên là thị ủy, một bên là ủy ban thị xã, không ngờ cùng làm việc chung trong một trụ sở. Nhìn tòa nhà chính, Vương Quốc Hoa không khỏi nghĩ tới thị xã Hồng Sam có phải cũng bố trí như vậy không?
Bên cạnh tòa nhà chính còn có một tòa nhà hơi thấp hơn một chút, người đứng đầu Đảng ủy, chính quyền đúng là không đái chung một chai. Vương Quốc Hoa lững thững đi lên lầu, hắn vừa định tìm người hỏi một câu thì có một cậu thanh niên lao tới chủ động nói: - Ngài tìm ai vậy?
- Tôi tìm Ban tổ chức cán bộ thị ủy. Vương Quốc Hoa cười đáp, cậu thanh niên trả lời. - Ồ, xin mời ngài đi bên này. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, đối phương biết mình sao?
Có người dẫn đường, Vương Quốc Hoa thuận lợi hơn nhiều. Lúc tìm được Ban tổ chức cán bộ, cậu thanh niên dẫn đường còn gọi với vào trong. - Chánh văn phòng Cát, người này tới có việc. Cậu ta cười cười với Vương Quốc Hoa rồi mới đi.
Chánh văn phòng Cát nghe tiếng vội vàng đi tới, sau đó nhìn thoáng qua cậu thanh niên vừa đi, hắn rất thân thiện nói với Vương Quốc Hoa: - Anh biết thư ký Vạn?
- Không biết, vừa gặp ở dưới lầu. Chánh văn phòng Cát ồ một tiếng, mặt cũng trở nên lạnh lùng. Hắn xoay người đi về vị trí của mình.
Vương Quốc Hoa đi theo, Chánh văn phòng Cát ngồi ngay ngắn tới vị trí nghiêng mắt nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới. - Đến làm gì? Vương Quốc Hoa lấy văn bản trong túi đưa tới.
Chánh văn phòng Cát nhẹ nhàng đặt xuống, hắn lạnh nhạt nói: - Chờ chút, tôi có việc gấp cần xử lý. Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút tức giận nhưng vẫn nhịn. Hắn thuận tay kéo ghế ngồi xuống. Đây gọi là Diêm Vương dễ gặp, Tiểu quỷ khó chơi. Theo cấp bậc thì chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ chỉ là cấp phó huyện, Vương Quốc Hoa là cấp chính huyện quyết định chờ chục phút mà đối phương không thèm để ý tới mình thì hắn sẽ đi gõ cửa trưởng ban tổ chức cán bộ.
Ba phút sau Chánh văn phòng Cát thấy Vương Quốc Hoa vẫn ngồi im, hắn rất khó chịu. Mẹ nó chứ, đến làm việc mà không biết lấy thuốc ra mời sao? Hắn không phải là thèm thuốc của người mà đây là thể diện. Thằng kia còn quá trẻ có lẽ không biết thế sự, bỏ đi, không chấp hắn. Chánh văn phòng Cát đang hậm hực lấy văn bản ra đọc thì Vương Quốc Hoa cười cười lấy thuốc ra đưa tới một điếu: - Chánh văn phòng Cát hút thuốc.
Tâm trạng Chánh văn phòng Cát tốt hơn, tiện tay bỏ thuốc sang bên. Hắn nhìn thoáng qua văn bản mà ngẩn ra, cúi đầu nhìn rất kỹ.
Ngoài tài liệu, bên trong còn có một giấy điều động do đích thân trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Chu Thắng phê, bên trên ghi rõ đối phương đến làm thị trưởng thị xã Hồng Sam, lại nhìn năm sinh Chánh văn phòng Cát đổ mồ hôi, đầu càng cúi thấp hơn.
Một thị trưởng cấp huyện trong mắt chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ thị ủy không gây áp lực quá lớn nhưng đối phương còn quá trẻ, còn được đích thân trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy điều động. Cẩn thận đọc qua tài liệu, Chánh văn phòng Cát có chút khẩn trương, vừa nãy mình ra vẻ nên đắc tội người. Mẹ nó chứ, bảo sao thư ký Vạn tự mình đưa tới đây.
Chánh văn phòng Cát tươi cười đầy mặt cười nói: - Thì ra là Bí thư Vương, chờ chút, tôi đi báo cáo lãnh đạo. Hắn vừa nói vừa chạy nhanh ra ngoài, không lâu sau một người đàn ông trung niên đi vào, đối phương chủ động đưa tay ra nói: - Tôi là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Ứng Sơn.
- Trưởng ban Ứng, tôi là Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất phối hợp đứng lên bắt tay.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa thấy thế này có được không, tìm chỗ nghỉ ngơi trước, mai xuống Hồng Sam nhận chức. Ứng Sơn đề nghị, Vương Quốc Hoa không nhận mà cười nói: - Vẫn còn sớm, tôi nên xuống Hồng Sam. Nếu không phải bị bệnh thì tôi đã tới nhận chức từ trước tết.