Lúc này đột nhiên có người gọi: - Linh nhi. Đổng Diễm Phương đi tới nghiêng người không khỏi oán giận nói: - Con chạy loạn gì thế? Thoáng cái đã không thấy đâu rồi. Mẹ khó khăn lắm mới mời được thị trưởng Dương đến ăn tối, mau đi trang điểm.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ ho khan một tiếng, Đổng Diễm Phương quay đầu lại thấy là hắn không khỏi tmho.
- Chào dì. Vương Quốc Hoa ân cần chào, Đổng Diễm Phương nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa và Lưu Linh. Lưu Linh lại đang đứng bên cạnh Vương Quốc Hoa, cô còn cười hì hì khoác tay hắn không bỏ.
Vương Quốc Hoa đang định mở miệng nói thì phía sau có một tên đàn ông bụng bia khoảng chắp tay sau lưngg từ từ đi tới, bên cạnh còn có một tên thanh niên nhìn chằm chằm vào Lưu Linh.
Vương Quốc Hoa cười cười nhỏ giọng nói với Lưu Linh:’ - Hai tên kia là ai? Lưu Linh rất phối hợp nở nụ cười nghiến răng nghiến lợi nói: - Thị trưởng thị xã Giang Đông – Dương Quốc Minh còn có cháu họ của hắn Đái Quân. Thằng Đái Quân kia suốt ngày quấn lấy em, phiền chết được.
Đổng Diễm Phương đang định giới thiệu kết quả Vương Quốc Hoa và Lưu Linh thân thiết như vậy trước mặt bao người, Dương Quốc Minh tức vì bị người coi thường, Đái Quân lại muốn gào lên cắn người. Đúng, Đái Quân vẫn cảm thấy Lưu Linh phải thuộc về mình, trừ khi tập đoàn Huy Hoàng không muốn đầu tư ở quận Hồng Sam.
Thực tế khi thấy hai người kia, Vương Quốc Hoa đã ý thức được khó khăn của tập đoàn Huy Hoàng là có quan hệ với bọn họ. Loại hành vi ỷ thế hiếp người này, Vương Quốc Hoa cảm thấy rất xấu hổ khi là đồng nghiệp của đối phương.
- Phiền phức của dược Huy Hoàng có phải là xảy ra sau khi gặp Đái Quân? Vương Quốc Hoa tiếp tục nói chuyện với Lưu Linh, căn bản không phát hiện vẻ mặt khó coi của hai tên kia, còn có bà mẹ vợ đang đỏ mặt tía tai đứng bên. Lưu Linh lo chuyện nếu phát triển sẽ không có lợi cho Vương Quốc Hoa nên vội vàng gật đầu rồi lớn tiếng nói: - Quốc Hoa, em giới thiệu với anh một chút.
- Không cần, anh không có hứng thú làm quen mấy người nhàm chán. Vương Quốc Hoa chỉ cười nói với Đổng Diễm Phương: - Dì, xin lỗi cháu có hẹn ăn cơm với Lưu Linh, dì nếu không thể đi cùng thì thôi. Đổng Diễm Phương nghe xong tức hộc máu nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt. Lưu Chấn Nam nhận được công trình đường cao tốc ở thị xã Lưỡng Thủy đã nợ ân tình người ta, hơn nữa về sau kinh doanh thu phí nếu đắc tội Vương Quốc Hoa thì không chừng hắn sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
Mắt Đái Quân muốn tóe lửa, tay nắm chặt lại. Dương Quốc Minh thấy thế dùng mắt ngăn Đái Quân lại. Sau đó hắn cười nói với Chánh văn phòng Cát: - Lão Cát sao cũng ở đây?
Dương Quốc Minh không cho rằng Vương Quốc Hoa không biết là ai. Vấn đề là nếu biết mà dám làm như vậy thì chỉ có hai lý do. Một là điên, hai là có thực lực không coi lãnh đạo cấp giám đốc sở vào đâu. Còn một lý do đặc biệt đó là Tạ Vũ Yên gọi điện cho Dương Quốc Minh nhắc tới đồng hồ mà Vương Quốc Hoa đeo có giá mấy triệu. Phải thừa nhận một người có thể đeo đồng hồ này thì có cơ sở để kiêu ngạo. Vì thế Dương Quốc Minh mặc dù muốn tức cũng phải nhịn, ai biết hắn có lai lịch gì? Chẳng may trưởng bối của hắn là người có thể tùy tiện giết chết mình thì sao?
Đúng là vì càng già càng nhát gan, Dương Quốc Minh làm chính trị mấy chục năm nếu không thể nhịn thì đúng là sống uổng.
Vương Quốc Hoa thấy Dương Quốc Minh nhịn nên hắn quay đầu lại nói với Chánh văn phòng Cát: - Lão Cát, tôi sang phòng ăn trước, lát anh sang. Vừa nói hắn cứ như vậy khoác tay Lưu Linh rời đi. Vừa vào phòng ăn Lưu Linh lấy tay vuốt vuốt ngực một lúc mới nói: - Trời ạ, thị trưởng đó, là lãnh đạo trực tiếp của anh đấy.
- Có mẹ gì, anh thấy hắn không vừa mắt. Cần gì biết là lãnh đạo trực tiếp hay không, hừ, ép quá anh tìm bí thư tỉnh ủy xử lý hắn. Đúng, quên nói với em bí thư tỉnh ủy là bố của Du Phi Dương. Anh tới tỉnh Nam Thiên cũng là do bí thư Hứa bắt cóc tới. Vương Quốc Hoa ra vẻ tự tin để trấn an Lưu Linh. Lưu Linh không hiểu nhiều về chính trị.
Dương Quốc Minh ra vẻ thân mật nói chuyện với chánh văn phòng Cát, Đái Quân mặt mày sa sầm lại nhìn Đổng Diễm Phương không nói gì làm cho Đổng Diễm Phương cũng có chút căm tức. Đổng Diễm Phương thầm nghĩ bà bị thua thiệt mày lấy gì mà nhìn tao như vậy? Nghĩ tới đầu tư mấy chục triệu, Đổng Diễm Phương chỉ có thể chịu đựng. Nói vài câu, Dương Quốc Minh thấy không thể kiếm được tin gì từ miệng chánh văn phòng Cát. Ứng Sơn có quan hệ rất xấu với mình, chánh văn phòng Cát là tay sai số một của họ Ứng thì đúng là không cần nể mặt Dương Quốc Minh.
- Giám đốc Đổng, xem ra bữa ăn hôm nay không được, tôi đi. Dương Quốc Minh dẫn Đái Quân quay đầu đi, giọng nói rõ ràng có ý uy hiếp.
Đổng Diễm Phương thầm kêu khổ trong lòng, nhưng vừa nãy Vương Quốc Hoa làm mất mặt Dương Quốc Minh, mình không mở miệng thì thôi, Lưu Linh còn khoác tay Vương Quốc Hoa rời đi. Thực tế khi Lưu Linh cùng Vương Quốc Hoa rời đi, Đổng Diễm Phương không giữ người lại vì biết bữa ăn hôm nay không thành.
chánh văn phòng Cát không nhận ra Đổng Diễm Phương, chuyện công ty dược Huy Hoàng thì hắn cũng chỉ nghe qua đôi chút. Chẳng qua chánh văn phòng Cát biết làm người thầm nghĩ Đổng Diễm Phương có thể đầu tư mấy chục triệu nói rõ có xuất thân. Vừa nãy Vương Quốc Hoa mang con gái ả đi thì có lẽ mâu thuẫn gì đó nên không nể mặt bà mẹ vợ.
- Giám đốc Đổng, cùng vào ăn cơm thôi. Bên chủ tịch Vương dù có hiểu lần gì thì cũng là chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau. Đổng Diễm Phương có chút khó hiểu hỏi: - Chủ tịch Vương gì vậy?
Chánh văn phòng Cát lộ vẻ kinh ngạc: - Chị còn chưa biết ư? Chủ tịch Vương là tân chủ tịch quận Hồng Sam. Hả. Đổng Diễm Phương ngẩn ra, mặt trở nên khó coi. chánh văn phòng Cát thấy thế liền cười nói: - Chủ tịch Vương còn trẻ như vậy đã là cấp chính huyện, thật đáng hâm mộ. Chị thấy tôi đó, hơn 40 mới là cấp phó huyện.
Đổng Diễm Phương là người từng trải, biến hoá của con gái ả thấy ngay. Mới có mấy tiếng mà con bé đã như đổi thành người khác, mặt có thể búng ra nước, có khi mấy tiếng vừa rồi ở trên giường quan hệ nên mới thế.
Đổng Diễm Phương vừa không cam lòng vừa bất đắc dĩ. Sau chuyện ở thị xã Lưỡng Thủy, Lưu Chấn Nam ra lệnh không được can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái. Nhưng Dương Quốc Minh coi Đái Quân như con trai, Đái Quân lại rất mê Lưu Linh, Đổng Diễm Phương liếc cái là thấy. Nhưng có câu nói của Lưu Chấn Nam, Đổng Diễm Phương muốn tác hợp cũng chỉ có thể tạo cơ hội cho Đái Quân gặp mặt Lưu Linh nhiều hơn. Ai ngờ Vương Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn qua là biết Lưu Linh không thích Đái Quân. Đồng thời thẳng thắn mà nói Đổng Diễm Phương cũng cảm thấy Đái Quân không thể so với Vương Quốc Hoa. Chỉ là nghĩ tới mình đã đầu tư mấy chục triệu, Đổng Diễm Phương không khỏi có chút sốt ruột. Chuyện bị Vương Quốc Hoa làm loạn, Đổng Diễm Phương cảm thấy Vương Quốc Hoa cần có câu trả lời cho mình. Không thể để con gái mình ngủ với người rồi còn hỏng việc chứ?
Đương nhiên nếu Vương Quốc Hoa kết hôn với Lưu Linh, Đổng Diễm Phương cũng rất vui. Chẳng qua chuyện tốt này Đổng Diễm Phương chỉ thoáng nghỉ như vậy mà thôi. Chỉ riêng khí thế kiêu căng vừa rồi của Vương Quốc Hoa, Đổng Diễm Phương làm mẹ nên thấy Lưu Linh không đáng khi quan hệ với hắn.
- Được, đi ăn. Đổng Diễm Phương hít sâu một hơi, ả đầy hung hăng tiến vào phòng ăn tìm đến Vương Quốc Hoa và Lưu Linh. Ả ngồi xuống đối diện rồi nói: - Vương Quốc Hoa, cậu định làm như thế nào với Lưu Linh? Tình thương của mẹ với con rất lớn. Giờ phút này trong mắt Đổng Diễm Phương chỉ có hạnh phúc và tương lai của Lưu Linh, tạm thời bỏ lợi ích sang bên. Vương Quốc Hoa không có chuẩn bị tư tưởng, cũng may chính trị làm người ta rèn luyện được khí độ và vẻ mặt không hề thay đổi. Hắn rất bình tĩnh cười nói: - Dì, cháu sẽ làm Lưu Linh hạnh phúc. Lời này quá mập mờ, không hề nói có kết hôn hay không. Đổng Diễm Phương chuẩn bị thừa thắng truy kích đồi câu hứa hẹn nhưng không ngờ Lưu Linh lại sa sầm mặt nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo việc của con được không? Nửa năm qua mẹ dẫn con sang Châu Âu một vòng, còn cố ý lấy điện thoại di động của con, mẹ nghĩ con không biết sao? Phụ nữ hướng ngoại, lời này quá thích hợp với Lưu Linh. Vừa gặp lại, hơn nữa sau cơn ân ái lên tận đỉnh làm trong mắt Lưu Linh chỉ có Vương Quốc Hoa, cô đây thể để người khác phá vỡ không khí này. Dù là mẹ cô cũng không được.
- Mẹ không thể nuôi không con được. Tức chết tôi thôi. Đổng Diễm Phương thở hổn hển đứng lên ra vẻ định đi. Vương Quốc Hoa coi như biết điều đứng lên khuyên. - Dì đứng kích động, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói.
Thái độ của Vương Quốc Hoa coi như làm Đổng Diễm Phương lấy lại thể diện. Đổng Diễm Phương vẫn ra vẻ tức giận ngồi xuống nói: - Tôi đầu tư 20 triệu vào quận Hồng Sam còn đặt mua dây chuyền sản xuất mất 50 triệu, cậu đắc tội thị trưởng Dương Quốc Minh thì món nợ này cậu định tính như thế nào? Câu hỏi nhằm thẳng vào Vương Quốc Hoa, Lưu Linh nghe vậy không chịu nên định há mồm phản bác.
Vương Quốc Hoa cười ngăn Lưu Linh lại. Hắn nói với Đổng Diễm Phương: - Dì, nếu không như vậy đi, dì cho cháu tài khoản, mai cháu bảo người gửi 100 triệu vào tài khoản đó. Vương Quốc Hoa nói rất bình tĩnh và hời hợt nhưng làm Đổng Diễm Phương hoàn toàn ngây người. Phải biết rằng ả đầu tư vào công ty dược Huy Hoàng đã là lấy một bộ phận tài chính lưu động của tập đoàn Huy Hoàng vẫn không đủ, còn vay vốn ngân hàng 20 triệu.
Đổng Diễm Phương còn chưa kịp có phản ứng, Lưu Linh đã hốt hoảng cầm tay Vương Quốc Hoa nói: - Quốc Hoa, anh từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói: - Năm ngoái hợp tác với Phi Dương, bỏ mấy trăm triệu Usd sang bên Thái Lan mua đồng Bạt, sau đó lại kiếm một chút ở Hongkong. Tiền này Phi Dương có được là thu gom tài chính trong nước. Theo hiệp ước 30% lợi nhuận trả lại, lợi nhuận còn lại anh lấy 20%. Anh vón không muốn nhưng Phi Dương cứ ép anh lấy. Em nói anh là cán bộ nhà nước còn cần gì tiền?
Đổng Diễm Phương hoàn toàn choáng váng. Khủng hoảng tài chính Châu Á năm trước thì Đổng Diễm Phương cũng biết. Đổng Diễm Phương thường xuyên sang Hongkong tận mắt thấy không ít người bạn giàu có Hongkong bị phá sản hoàn toàn, đó chính là tai nạn thảm khốc, thị trường chứng khoán giảm giá cực mạnh, rất nhiều nhà đầu tư có mấy trăm triệu phá sản thảm khốc. Cũng may tập đoàn Huy Hoàng sau khi lập nghiệp ở Thượng Hải liền coi trọng thị trường trong nước, nếu không mấy công ty con gia công ở phía nam nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Người khác lỗ nặng mà người này không ngờ lại kiếm được tiền. Đổng Diễm Phương có chút căm tức nói: - Không phải nói khoác đó chứ? Cậu nói xem bây giờ cậu có bao tài sản? Lưu Linh nhà tôi từ nhỏ được chiều quen, đi xe sang, ở nhà cao cấp, dùng đều là hàng hiệu xa xỉ, chi tiêu hàng năm không phải con số nhỏ. Cậu nếu nói khoác thì chuyện của dược Huy Hoàng ở Hồng Sam sẽ thất bại thì cậu đi mà trả 20 triệu tiền vay vốn ngân hàng đó. Mặc dù tức giận nhưng lời này của Đổng Diễm Phương vẫn như mẹ vợ có ý tra hỏi tài sản của con rể. Đồng thời tâm lý của Đổng Diễm Phương cũng có chút thay đổi, thật sự có ý coi Vương Quốc Hoa làm con rể. Mẹ vợ nhìn con rể từ trước đến giờ đều là càng xem càng thích, nguyên nhân chính là do cảm thấy con rể có thể thỏa mãn cuộc sống hạnh phúc của con gái hay không?
- Bao nhiêu tài sản thì cháu không rõ lắm, tiền cũng do bạn tiếp tục đầu tư. Cháu đoán có thể là một hai trăm triệu Usd. Vương Quốc Hoa cũng chỉ là đoán sơ bộ mà thôi, đây cũng coi như là nói thật. Kết quả làm Đổng Diễm Phương hoàn toàn ngây ra, hóa đá. Tổng tài sản tập đoàn Huy Hoàng cộng lại cũng chỉ là năm, sáu trăm triệu. Có thể nhận công trình đường cao tốc ở thị xã Lưỡng Thủy chủ yếu là vay vốn ngân hàng duy trì. Cũng vì nguyên nhân này mà Đổng Diễm Phương vẫn không thích Vương Quốc Hoa. Ai ngờ Vương Quốc Hoa lại thoáng cái có tài sản nhiều hơn cả tập đoàn Huy Hoàng. Vấn đề số học này không hề phức tạp, Đổng Diễm Phương thấy vẻ mặt của Vương Quốc Hoa không phải là nói dối. Trong lòng Đổng Diễm Phương liền thấy có chút hâm mộ Vương Quốc Hoa. Làm quan lên nhanh thì thôi, sao hắn kiếm tiền giỏi như vậy? Còn muốn mình sống không?
Vợ chồng Lưu gia sau cải cách đều miệt mài làm việc mấy chục năm mới có từng đó, vậy mà người ta chỉ mất hai năm đã vượt qua. Nếu như kiếm tiền trong nước còn chưa tính, hắn còn kiếm tiền ở nước ngoài. Bản lĩnh này Đổng Diễm Phương không thể tưởng tượng ra nổi.
- Ồ? Chánh văn phòng Cát đâu? Vương Quốc Hoa có chút tò mò hỏi một câu. Nhân viên phục vụ ở bên đưa tờ giấy tới, là chánh văn phòng Cát đưa tới ý rất đơn giản tạm thời có việc.
Lưu Linh bên cạnh sau khiếp sợ ngắn ngủi lập tức khôi phục thái độ bình thường. Một người phụ nữ rơi vào lưới tình thì thấy người đàn ông của mình sẽ làm được mọi thứ, đó là điều bình thường. Đương nhiên Sở Sở với sự tự ti trong lòng Đổng Diễm Phương, Lưu Linh lại thấy rất tự hào.
Bữa ăn diễn ra với không khí kỳ lạ, Đổng Diễm Phương vẫn ở tâm trạng suy nghĩ thiệt hơn, vừa lo cho tương lai của con gái, đồng thời cũng hy vọng con gái có thể trói chặt Vương Quốc Hoa. Đàn ông là kẻ háo sắc, điều này Đổng Diễm Phương biết rõ. Ví dụ như Lưu Chấn Nam vậy vợ chồng hơn 20 năm nhưng hơn mười năm trước gần như đã ngủ riêng, chuyện này cơ bản kéo dài tới tết, lúc nào thích mới ngủ với nhau, mỗi lần đều đối phó cho qua chuyện. Ngược lại thư ký của Lưu Chấn Nam cô nào cô đó đều xinh đẹp, không ngừng được đổi người, về cơ bản nửa năm một em. Đối với việc này Đổng Diễm Phương cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Lưu Chấn Nam không mang phụ nữ về nhà là ả nhịn.
Nhìn con gái mình rất vui vẻ dựa vào Vương Quốc Hoa, Đổng Diễm Phương vốn định nói vài câu nhưng đành nuốt lại. Trong lòng ả biết rõ có nói cũng vô ích, không chừng còn bị con gái hận. Không bằng lát nữa dạy Lưu Linh mấy chiêu nghĩ biện pháp buộc chết tên Vương Quốc Hoa kia.
Vương Quốc Hoa ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại có chút lạnh giá vì tình cảm.
Trước là Lưu Linh, sau là Sở Sở đều bị các quan niệm thế tục ngăn cách. Lưu Linh còn đữa một chút, bên Sở Sở thì Vương Quốc Hoa cảm nhận được rõ sự “lạnh lùng”. Đương nhiên Vương Quốc Hoa sẽ không trách Sở Sở. Mặc dù hắn chờ đợi nhìn thấy Sở Sở có thể phá tan trở ngại mà đứng trước mặt mình, nhưng hắn cũng biết rõ chờ đợi như vậy là không thực tế. …. Ra khỏi khách sạn Dương Quốc Minh bình tĩnh ngồi ở ghế sau, Đái Quân bên cạnh đầy tức giận. Chỉ cần không bị mù là có thể thấy, mặc dù là kẻ mù cũng có thể cảm nhận được oán giận ngập trời từ Đái Quân phát ra.
- Cậu, cậu sao ngăn cháu? Cháu muốn đánh thằng đó một trận. Không ngờ… lại coi thường cậu. Đái Quân phản ứng rất nhanh, biến câu “đoạt gái của cháu” thành “coi thườn cậu” Dương Quốc Minh đương nhiên biết cháu ngoại của mình là loại người gì. Chẳng qua theo Dương Quốc Minh thấy Đái Quân mặc dù mặc dù không cầu tiến, cả ngày tụ tập ăn chơi nhưng dù sao cũng không làm chuyện thương thiên hại lý. Hơn nữa Đái Quân còn nhỏ, chờ chơi mấy năm nữa đương nhiên là trở lại quỹ đạo.
Dương Quốc Minh không để ý câu nịnh bợ của Đái Quân. Hắn đang suy nghĩ về Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa vừa rồi có biểu hiện cho thấy người này đến không phải tín hiệu tốt. kêt sh[pj bí thư thị ủy mới tới, Dương Quốc Minh đột nhiên có suy nghĩ cuộc sống tốt đẹp sẽ không kéo dài quá lâu. Chỗ dựa lớn nhất của Dương Quốc Minh chính là chủ tịch tỉnh Miêu Hàm. Bí thư thị ủy mới từ Bắc Kinh tới, đây là điều làm người ta có chút đau đầu. Dương Quốc Minh mông tuy sạch nhưng chủ yếu là ở quận Hồng Sam, tên Miêu Vân Đông kia có cbhuyeenj.
Đái Quân thấy cậu không nói gì nên hắn biết ý ngậm miệng lại nhưng trong lòng lại rất tức giận. Dáng người no đủ của Lưu Linh hiện lên trước mắt, Đái Quân không cam lòng nên hắn không thể bình tĩnh lại được.
- Cháu về trước đi. Dương Quốc Minh bảo lái xe dừng xe đuổi Đái Quân xuống rồi nói: - Đến chỗ cũ.
Thật lòng mà nói Dương Quốc Minh không muốn đến chỗ cũ này. Chẳng qua lần này phải đi một chuyến, có rất nhiều chuyện Dương Quốc Minh không thể không có ả phụ nữ kia giúp đỡ. Xe dừng lại trước căn biệt thự ngoài ngoại ô, Dương Quốc Minh xuống xe lấy nước uống rồi mới đi vào biệt thự.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cửa biệt thự mở ra. Dương Quốc Minh tiến nhanh vào, xe lúc này đã đi xa.
- Tử quỷ, sao đến sớm thế? Tạ Vũ Yên mặc váy ngủ bằng sa mỏng, đối với một người phụ nữ khoảng gần 40 mà nói thì Tạ Vũ Yên vẫn giữ được dáng người rất tốt. Dương Quốc Minh trực tiếp lên lầu, hắn đứng dưới lầu luôn lo lắng như bị người phát hiện ra gì đó. Tạ Vũ Yên thấy thế không khỏi lộ vẻ hờn giận nhưng nhanh chóng đổi bằng nụ cười. Ả đi theo. Dương Quốc Minh vào phòng ngủ vén rèm cửa lên sau đó mới nằm lên giường nói. - Anh vừa gặp tân chủ tịch quận Hồng Sam, đúng là còn rất trẻ.
- Nhìn qua là thất rất trẻ. Tạ Vũ Yên gần như theo bản năng nói một câu như vậy. mắt Dương Quốc Minh hiện ra tia lạnh lùng, hắn lạnh nhạt nói: - Sao, động tâm ư?
- Phì, bà đây dù động tâm thì hắn có thể coi trọng em sao? Hắn mặc đồ mấy triệu đó. Còn trẻ như vậy đã là chủ tịch quận, sợ là không thiếu các cô em trẻ đẹp chủ động dán vào. Bà đây cũng biết mình là ai, nhớ tới hắn không bằng là nhớ đến anh thì thực tế hơn. Vừa nói Tạ Vũ Yên vừa đưa tay túm đũng quần Dương Quốc Minh. Lúc cười quyến rũ ả lộ rõ mấy vết chân chim ở khóe mắt. Tạ Vũ Yên lộ vẻ vui mừng nhìn Dương Quốc Minh mà nói: - Sao? Lại uống thuốc ư? Dương Quốc Minh không nói gì mà chỉ đưa tay ấn đầu Tạ Vũ Yên xuống. … Ăn tối xong Đổng Diễm Phương mới biết Vương Quốc Hoa cũng ở khách sạn này. Ả suy nghĩ một chút rồi quyết định chủ động rời đi, trước khi đi ả nói với Lưu Linh: - Linh nhi, mẹ có chút việc cần tới Việt Châu, tối con về phòng ngủ sớm đi. Vương Quốc Hoa biết nói cho ai nghe nên lập tức cười nói: - Dì, dì còn chưa cho cháu tài khoản ngân hàng.
Tâm trạng Đổng Diễm Phương bây giờ đã khác hẳn lúc trước. Vương Quốc Hoa đồng ý bỏ ra trăm triệu giúp chính là rất yêu con gái mình. - Cậu cho Linh nhi đi. Vừa nói Đổng Diễm Phương vội vàng rời đi không dám ở lại. Ra khỏi khách sạn tâm trạng Đổng Diễm Phương rất phức tạp. Ả muốn gọi điệ cho chồng nhưng không biết lúc này hắn có đang ôm ả nào ngủ không? Cuối cùng Đổng Diễm Phương bảo lái xe tìm khách sạn thuê phòng ở. Mặc kệ nói như thế nào thì chuyện của công ty dược Huy Hoàng tại quận Hồng Sam do sự xuất hiện của Vương Quốc Hoa mà có biến chuyển, ít nhất không lo bị lỗ. Nghĩ tới trăm triệu, Đổng Diễm Phương lại nóng lòng. Thời này có thằng đàn ông nào bỏ nhiều tiền như vậy vì phụ nữ? Dù mình theo Đổng Diễm Phương cũng chỉ phụ trách mảng sản xuất, tổng tài sản cộng lại cũng không đáng là bao, còn nợ ngân hàng hơn 50 triệu. Vừa nghĩ như vậy, Đổng Diễm Phương cảm thấy con mình đi theo Vương Quốc Hoa chưa chắc đã là việc xấu.