- Chủ tịch Vương, tôi đã xem qua tài liệu của anh, bí thư Hứa có thể điều anh từ tỉnh Đại Giang tới xem ra rất thưởng thức anh. Tạ Vũ Yên ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa, tay vô tình chạm vào tay Vương Quốc Hoa vài cái.
Tạ Vũ Yên cừa cười hì hì vừa nói, còn nháy nháy mắt. Thực tế mà nói Tạ Vũ Yên này cũng có chút xinh đẹp, đôi mắt quả thật có thể hấp dẫn người. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa không phải kẻ mới ra xã hội, chút trình độ này còn chưa đủ để câu dẫn dục vọng của hắn. Đương nhiên hiện nay hắn cũng không chán ghét Tạ Vũ Yên.
- Sức tưởng tượng của trưởng ban Tạ rất phong phú. Vương Quốc Hoa vẫn duy trì lễ phép ứng phó một câu, không giống như đàn ông thấy phụ nữ đẹp là nói láo.
Tạ Vũ Yên thầm suy nghĩ trong lời nói của đối phương nhất định là giấu gì đó. Giống như hắn đến tỉnh Nam Thiên không có quan hệ gì lớn với bí thư Hứa. Lời này có phải nói dối không? Cẩn thận nghĩ tới hôm qua Dương Quốc Minh còn phải nhịn, Tạ Vũ Yên không khỏi thầm đánh giá chẳng lẽ thằng này không vì quan hệ của Hứa Nam Hạ mà tới đây? Tạ Vũ Yên đang suy nghĩ thì máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Bên kia truyền tới giọng nói đầy u oán. - Bí thư Lâm lập tức tới thị xã Giang Đông, chúng ta lại gặp nhau. Hừ hừ, mới có mấy ngày không ngờ anh đã thành chủ tịch quận.
Giọng Mạnh Vũ Vi rất nhỏ chỉ Vương Quốc Hoa nghe ra, Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười hì hì nói: - Thư ký Mạnh tôi đang trên đường đến quận Hồng Sam nhận chức, hôm nào nhất định sẽ đến gặp bí thư Lâm. Tạ Vũ Yên vểnh tai hy vọng nghe được tiếng gì đó kết quả Vương Quốc Hoa nói xong liền dập máy. Tạ Vũ Yên hậm hực thu hồi sức chú ý rồi ra vẻ thuận miệng nói: - Bí thư Lâm? Là bí thư thị ủy Lâm mới tới?
Vương Quốc Hoa nhìn sang thản nhiên nói: - Đúng, bí thư Lâm là lão lãnh đạo của tôi. Tim Tạ Vũ Yên đập mạnh, chẳng lẽ hắn là người của bí thư Lâm? Không đúng, mặc dù là bí thư Lâm thì cũng không phải cấp dưới đơn thuần nếu không sao hắn nói với giọng điệu tùy tiện như vậy với thư ký của bí thư Lâm, còn dập máy trước chứ.
Điện thoại bị tắt ngang làm Mạnh Vũ Vi có chút căm tức, dám dập máy mình. Bà đây lấy hết dũng khí định phục hồi lại tình cũ, vậy mà hắn như vậy sao? Nhưng thấy Lâm Tĩnh đi cùng trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống, Mạnh Vũ Vi đành nhịn, cố nở nụ cười đi lên chào lãnh đạo.
So sánh với Vương Quốc Hoa, Lâm Tĩnh được đãi ngộ cao hơn nhiều, thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Thắng tự thân đưa Lâm Tĩnh xuống chính là phát ra một tín hiệu.
Không hỏi được gì, Tạ Vũ Yên còn thấy hồ đồ hơn. Ả lén nhìn qua Vương Quốc Hoa đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện nhìn từ góc độ này thì hắn không phải là người táo bạo, liều lĩnh. Tạ Vũ Yên đột nhiên nghi ngờ phán đoán của Dương Quốc Minh, không phải là nhìn nhầm chứ?
Xe dừng lại trước trụ sở ủy ban quận. Trên bậc thang có một người đàn ông khoảng 40 tuổi dẫn một đám người chờ ở đó.
- Chào mừng trưởng ban Tạ tới quận tôi. Chủ tịch Vương đúng là còn trẻ, về sau mọi người cùng xây dựng bộ máy, anh phải vất vả nhiều. Miêu Vân Đông người không cao tươi cười đi lên một bước đưa tay ra. Vương Quốc Hoa đứng dưới bậc thang nên trông thấp hơn đôi chút.
- Bí thư Miêu khách khí quá, tôi nhất định cố gắng làm tốt công việc bên ủy ban. Vương Quốc Hoa rất khách khí đáp lại, chẳng qua trên mặt lộ rõ nụ cười ngạo mạn, ngay cả bắt tay cũng chỉ chạm rồi rút khỏi.
Mắt Miêu Vân Đông nháy nháy vài cái, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Dương Quốc Minh gọi tới, Miêu Vân Đông vốn không tin nhưng bây giờ hắn tin, cảm thấy thằng kia quá ngạo mạn. Từ quan hệ của Đảng thì Miêu Vân Đông là lãnh đạo của Vương Quốc Hoa. Một kẻ ngạo mạn khi gặp lãnh đạo theo Miêu Vân Đông thấy không có uy hiếp gì cả.
Một đối thủ không đáng lo ngại. Ha ha, Miêu Vân Đông vốn đang hơi lo thoáng cái buông lỏng đi nhiều.
Mấy vị phó chủ tịch quận đi theo phía sau Vương Quốc Hoa bị Miêu Vân Đông nhìn tới đều có vẻ né tránh, có mấy người thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Chỉ có vị nữ phó chủ tịch quận Giản Hòa Phương là có bộ mặt không nể nang ai.
- Các đồng chí đều đợi ở phòng hội nghị trên lầu, trưởng ban Tạ, chủ tịch Vương, chúng ta lên thôi. Miêu Vân Đông vung tay lên không hề có ý khiêm tốn. Vương Quốc Hoa cố ý dừng lại một chút, Tạ Vũ Yên, Diêu Hiểu Hoa gần như theo bản năng đuổi theo Miêu Vân Đông. Nhưng thấy đã đi trước Vương Quốc Hoa, Tạ Vũ Yên lập tức đứng lại cười nói: - Chủ tịch Vương, sao không đi? Diêu Hiểu Hoa đã vượt qua Vương Quốc Hoa thoáng cái đỏ mặt. Vương Quốc Hoa không chút hoang mang nhìn quanh một vòng, mấy vị phó chủ tịch khác vẫn duy trì thứ tự của mình.
- Đi thôi. Vương Quốc Hoa lững thững đi lên cầu thang, chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng khiến ánh mắt mấy vị phó chủ tịch khi nhìn Vương Quốc Hoa đã có biến hoá.
Nghi thức chào mừng Vương Quốc Hoa làm quyền chủ tịch quận Hồng Sam chính thức bắt đầu. bí thư quận ủy Miêu Vân Đông đoạt mic nói một tràng dài, ý chính là đoàn kết bộ máy, nhấn mạnh đoàn kết xung quanh Đảng ủy quận, tập trung vào một chỗ để phát triển, không phụ kỳ vọng của thị ủy và quần chúng nhân dân toàn quận.
Miêu Vân Đông mấy lần nhắc tới chữ đoàn kết, đồng thời hắn cũng nhìn liếc qua Vương Quốc Hoa. Mỗi lần đều thấy vẻ mặt không nhịn được của Vương Quốc Hoa. Theo quy định thứ tự nói chuyện hôm nay là Tạ Vũ Yên thay mặt Ban tổ chức cán bộ thị ủy sau đó mới tới Miêu Vân Đông.
Sau khi Miêu Vân Đông nói xong, Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi cầm mic nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Tạ Vũ Yên, còn không quên nở nụ cười. Tạ Vũ Yên có chút bất ngờ, Vương Quốc Hoa bĩu môi lộ vẻ khinh thường nhìn Miêu Vân Đông.
Tạ Vũ Yên thu nụ cười, nghiêm túc gõ gõ mic, ho khan một tiếng rồi mới nói: - Nhân vật chính hôm nay là chủ tịch Vương, tôi không nên có tiếng khách đoạt chủ. Nhưng nếu chủ tịch Vương đã mời tôi nói trước, tôi xin nói vài câu. Tôi đã xem qua tài liệu của chủ tịch Vương, tôi muốn nói với mọi người là chủ tịch Vương khi công tác ở khu vực có kinh tế không quá phát triển đã đạt thành tích kinh người… Năm phút sau Tạ Vũ Yên đã cơ bản nói xong kinh nghiệm của Vương Quốc Hoa, cuối cùng tổng kết. - Tôi tin tưởng ủy ban quận Hồng Sam dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Quốc Hoa sẽ tiến thêm một bậc thang mới. Nói xong Tạ Vũ Yên đẩy mic tới rồi vỗ tay nói. - Mọi người chào mừng chủ tịch Vương phát biểu. Sau tiếng vỗ tay, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói: - Cần nói bí thư Miêu và trưởng ban Tạ đều nói, không cần tôi nói nữa. Không còn sớm, tan họp. Ngang ngược, quá ngang ngược.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng dậy trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Lạ chính là Miêu Vân Đông không hề tức giận còn cười cười đứng lên rời đi đầu tiên, Tạ Vũ Yên cũng mỉm cười rời đi.
Tạ Vũ Yên rất bất ngờ không ở lại ăn trưa đã về. Miêu Vân Đông rất khách khí với nói vài câu với Vương Quốc Hoa sau đó lấy cớ cùng đi với Tạ Vũ Yên lên thị xã. Tân bí thư thị ủy nhận chức, Miêu Vân Đông nếu không vì gặp Vương Quốc Hoa đã lên thị xã từ hôm qua.
Ngồi trong văn phòng, Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn qua văn phòng quá xa hoa, bàn làm việc trước mắt ít nhất dài hai mét, tường có dán giấy, mặt đất là đá cẩm thạch. Bộ đồ sofa là nhập khẩu, bên ngoài còn có một bộ sofa tiếp khách bằng da thật.
Chánh văn phòng ủy ban quận Mã Ngọc Cao vẫn yên tĩnh đứng ở bên cạnh, không hề cắt ngang việc Vương Quốc Hoa đánh giá văn phòng. Chờ Vương Quốc Hoa đi một vòng ngồi xuống ghế, Mã Ngọc Cao mới cười nói. - Chủ tịch, ngài xem có gì cần cứ bảo tôi sẽ đi làm.
Vương Quốc Hoa mỉm cười nhìn lướt qua. Mã Ngọc Cao khoảng 45 tuổi, dáng người trung bình hơi gầy, mặt luôn nở nụ cười.
- Chánh văn phòng Mã ở ủy ban đã bao lâu rồi? Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi một câu, Mã Ngọc Cao thuận miệng nói. - Năm năm. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng gật đầu nói. - Nơi này rất được, không cần bổ sung gì cả. Anh đi làm việc đi, có việc tôi sẽ gọi anh.
Mã Ngọc Cao không có lập tức lui ra ngoài, mà là cười hỏi một câu: - Chủ tịch, lái xe và thư ký của ngài có nên xác định không? Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa dần biến mất, hắn lấy một chiếc bút gõ gõ lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Ngọc Cao không nói gì.
- Chánh văn phòng Mã, không nghe thấy tôi nói sao? Cần tôi nói lại ư? Một phút sau vẻ lạnh lùng trên mặt Vương Quốc Hoa mới biến mất, khôi phục thái độ bình thường. Mã Ngọc Cao thầm cười khổ một tiếng, thầm nghĩ người này sao bá đạo như vậy? Không tiện hầu hạ.
- Xin lỗi chủ tịch, tôi sai rồi. Mã Ngọc Cao vội vàng hạ thái độ nhận sai. Mã Ngọc Cao cũng biết nếu không được tán thành thì rất khó tiếp tục làm chánh văn phòng ủy ban.
- Chờ chút. Mã Ngọc Cao đi tới cửa, Vương Quốc Hoa thoáng cười lạnh một tiếng gọi lại. Mã Ngọc Cao vội vàng quay đầu lại. - Chủ tịch quận, ngài còn chỉ thị gì không? - Sinh viên mới tốt nghiệp năm trước được phân phối tới văn phòng, bảo bọn họ mỗi người viết một bài văn, đề tài do anh tự quyết định, lái xe koc ần an bài. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi nói.
- Tôi biết rồi, tôi đi làm. Mã Ngọc Cao cung kính nói, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Vị chủ tịch Vương này hình như không giống như mình cảm nhận.
Trong nháy mắt khi Mã Ngọc Cao ra ngoài, Vương Quốc Hoa nở nụ cười. Hắn tạo hình ảnh ngạo mạn ngang ngược chính là hy vọng tạo được chút hiệu quả. Lát sau Vương Quốc Hoa rời khỏi văn phòng thì gặp Mã Ngọc Cao.
- Chủ tịch quận, trưa các đồng chí muốn bày tiệc chào đón ngài, ngài xem .. Mã Ngọc Cao cung kính nói, Vương Quốc Hoa ngăn lại. - Không rảnh, tôi có việc gấp.
Mã Ngọc Cao rất kinh ngạc đứng trên hành lang nhìn Vương Quốc Hoa vội vàng ra khỏi trụ sở. Một xe BMW chờ bên dưới, một mỹ nữ gợi cảm đứng trước xe, Vương Quốc Hoa thậm chí không ngại hôn người phụ nữ kia.