Vương Quốc Hoa nghe xong không vội vàng tỏ thái độ, hắn nghiêm mặt hỏi: - Diêu Hiểu Hoa này có năng lực và tính cách như thế nào? Không trực tiếp nói chuyện phân công công việc mà lại hỏi Diêu Hiểu Hoa là người như thế nào? Mã Ngọc Cao càng thêm tin và phục Vương Quốc Hoa hơn. Làm người đứng đầu chính quyền, mọi việc không lấy tính khí làm đầu mà là tìm hiểu rõ tình hình rồi mới quyết định, đây chính là tố chất của một vị lãnh đạo. Vào giờ phút này tâm trạng Mã Ngọc Cao vốn chủ yếu xem trọng và cảm kích với Vương Quốc Hoa dần có một tia biến hoá nho nhỏ.
- Đầu tiên phải nói rõ với chủ tịch quận là lúc Diêu Hiểu Hoa làm quyền chủ tịch tỉnh thì rất khó chịu với tôi. Khách quan mà nói Diêu Hiểu Hoa có năng lực cá nhân rất mạnh, khuyết điểm là gan nhỏ, tính cách đa nghi, khắc bạc, vô ơn. Còn có hắn không phải người của Miêu Vân Đông. Mã Ngọc Cao quyết định khách quan một chút, đương nhiên dù khách quan tới đâu cũng không tránh khỏi mang theo chút quan điểm cá nhân. Mã Ngọc Cao có thể khẳng định Diêu Hiểu Hoa có năng lực là tốt lắm rồi.
Nghe tới đây, Vương Quốc Hoa cười nói: - Được, lão Cao nói rất toàn diện, anh xuống trước đi. Mã Ngọc Cao thấy được tia hài lòng trong mắt Vương Quốc Hoa, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Vương Quốc Hoa một nhìn văn bản, Ngô Minh Chi gõ cửa tiến vào. Y cung kính nói với Vương Quốc Hoa: - Chủ tịch quận, tôi tới. Vương Quốc Hoa liếc nhìn đối phương không nói gì, trực tiếp cúi đầu xem văn bản. Ngô Minh Chi cũng là người tinh mắt nhanh tay, thấy trước mặt Vương Quốc Hoa không có chén trà, hắn liền lấy đồ ra pha chè mới.
Nhìn chén trà nóng trước mặt, Vương Quốc Hoa lúc này mới ngẩng đầu nói: - Cậu trước hết làm quen công việc, không có kinh nghiệm cũng không sao, từ từ sẽ quen. Tôi cũng thế, lần đầu làm chủ tịch quận nên cũng cần học từ từ.
- Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngài. Ngô Minh Chi cười nói rồi lui ra. Hắn bắt đầu làm mình bình tĩnh lại để tiến vào trạng thái công việc.
Diêu Hiểu Hoa ở trong văn phòng có chút buồn bực, đều nói quan mới nhận chức có ba mồi lửa. Tân chủ tịch quận đã chính thức nhận chức không ngờ không có tổ chức một hội nghị nào cả. Ừ, lúc trước chuyện đầu tiên khi mình nhận được thông báo tạm thời chủ trì công việc chính là họp. Diêu Hiểu Hoa có chút nuối tiếc chính là thời gian mình tạm thời chủ trì công việc quá ngắn. Làm phó chủ tịch thường trực quận, Diêu Hiểu Hoa lúc trước không phải không muốn tranh thủ một chút, đáng tiếc chạy lên thị xã vài chuyến nhưng được tin tức rất rõ ràng, tân chủ tịch quận đã được xác định, tạm thời có việc không tới được. Diêu Hiểu Hoa lúc ấy thật sự hy vọng tân chủ tịch quận từ nay về sau đừng tới, có đủ việc không bao giờ giải quyết được hết. Chẳng qua hy vọng luôn tốt đẹp, trong lúc chủ trì công việc, Diêu Hiểu Hoa đúng là coi mình như chủ tịch quận, thậm chí còn có điểm vượt kiêng kỵ điều chỉnh phân công công việc của các phó chủ tịch quận khác.
Từ góc độ của Diêu Hiểu Hoa thấy Vương Quốc Hoa là tân chủ tịch có tới, sau khi nhận chức cũng sẽ không bỏ qua việc điều chỉnh phân công. Chỉ cần cho các phó chủ tịch khác một chút quyền lợi thì tất nhiên sẽ có người hưởng ứng. Đây cũng là cách tốt nhất để chấn nhiếp vài người khác.
Tâm trạng bất an từ từ trôi qua theo thời gian, tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần, Diêu Hiểu Hoa cầm lên nghe. Đáng tiếc người gọi điện tới không phải là Vương Quốc Hoa. Tân chủ tịch quận xem ra hoàn toàn chưa có ý trao đổi riêng với các phó chủ tịch quận. Không họp, không trao đổi riêng, vậy tân chủ tịch quận trẻ tuổi này nghĩ gì? Trong đầu hiện lên cảnh hội nghị chào mừng sáng nay, lúc ấy mình đi trước tên Vương Quốc Hoa kia, với tính ngang ngược của hắn xem ra chức thường trực của mình về sau sẽ không tốt đẹp gì.
Diêu Hiểu Hoa hừ một tiếng nhìn tờ lịch trước mặt, bên trên ghi chép công việc mình cần làm mỗi ngày, lúc này điện thoại lại vang lên, Diêu Hiểu Hoa cầm lên, bên trong truyền tới giọng của phó bí thư đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ Thạch Vân Thanh: - Bí thư Diêu, tối có lịch gì không? Nếu không thì đi ngồi với nhau một chút.
- Còn chưa hết giờ, tân chủ tịch quận mới nhận chức không biết có tính cách gì. Hết giờ làm không có việc gì thì tôi sẽ liên lạc với bí thư Thạch. Diêu Hiểu Hoa bỏ máy xuống, trên miệng nở nụ cười khá lạnh lùng. Thạch Vân Thanh bên quận ủy là một kẻ khác loại. Thân là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng lại không cùng đường với Miêu Vân Đông. Thạch Vân Thanh là một hạt cát mà nguyên bí thư thị ủy đưa tới quận Hồng Sam. Đối với điện thoại của Thạch Vân Thanh là có ý gì, Diêu Hiểu Hoa không có chủ động bắt tay. Kẻ ngu cũng biết Thạch Vân Thanh muốn kết minh mong bảo vệ mình. Diêu Hiểu Hoa trước khi dò xét biết được thái độ của Vương Quốc Hoa, hắn sẽ không có quan hệ mật thiết với ả phụ nữ mà trước mình không qua lại nhiều. Dù sao từ quan hệ qua lại thì Diêu Hiểu Hoa coi như là phái trung lập.
Diêu Hiểu Hoa đợi hết giờ làm cũng không chờ điện thoại Vương Quốc Hoa gọi tới mời mình lên. Nhưng thật ra hắn lại nhận được điện của phó bí thư kiêm phó chủ tịch quận Đặng Ngâm có quan hệ khá tốt với hắn. Đặng Ngâm trong điện thoại mời Diêu Hiểu Hoa tối đi ăn với nhau. Diêu Hiểu Hoa lập tức nhận lời. Trong thời gian Diêu Hiểu Hoa tạm thời chủ trì công việc thì mảng phụ trách công nghiệp đã được hắn giao cho Đặng Ngâm, hai người có quan hệ rất hòa hợp.
Hết giờ làm, Ngô Minh Chi gõ cửa phòng trong trước một phút, thấy Vương Quốc Hoa ứng tiếng mới mở cửa vào cười nói. - Chủ tịch quận, hết giờ làm rồi.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng đứng lên cầm cặp đi ra, Ngô Minh Chi rất nhanh mắt đưa tay ra đón. Vương Quốc Hoa còn không quá quen chẳng qua rất nhanh biết ý của đối phương nên đưa tay tới. Hai người xuống lầu, Cao Thăng lái xe BMW dừng trước mặt. Chuyện chủ tịch Vương không lấy xe của quận thì Ngô Minh Chi biết. Làm thư ký hắn sẽ không lắm miệng ở vấn đề này, yên tâm theo lãnh đạo lên xe. Xe tiến tới căn nhà của Lưu Linh, Ngô Minh Chi xuống xe mở cửa. Vương Quốc Hoa xuống cũng giới thiệu qua Lưu Linh đang đứng chờ ở cửa.
- Minh Chi về đi, tám giờ sáng mai tới đây. Vương Quốc Hoa đơn giản dặn dò một câu, hắn cầm cặp đưa cho Lưu Linh. Ngô Minh Chi cười cười cáo từ rời đi, Cao Thăng đi lên nói: - Tôi đưa anh về. Ngô Minh Chi thật ra muốn từ chối nhưng thấy ánh mắt khá lạnh của Cao Thăng làm hắn sợ, không dám nói câu từ chối, ngoan ngoãn lên xe.
Nhà Ngô Minh Chi ở tại căn phòng mà bố vợ lúc đi làm được phân cho. Vợ Ngô Minh Chi – Hàn Vũ làm việc ở ngân hàng nông nghiệp quận. Chuyện Ngô Minh Chi thành thư ký của chủ tịch quận Vương Quốc Hoa thì do không nằm trong một hệ thống nên Hàn Vũ tạm thời còn không biết. Bình thường Ngô Minh Chi đều đến đón con, hôm nay Hàn Vũ về nhà không thấy chồng và con ở nhà. Hàn Vũ vốn đã khó chịu với chồng lập tức đi xe máy tới trường đón con, vừa lúc kịp lúc Ngô Minh Chi dắt tay con chào tạm biệt giáo viên.
Hàn Vũ không nói một câu dừng lại xông lên mắng. - Ngô Minh Chi, anh làm gì vậy hả? Sao đón con muộn như vậy, anh nếu không muốn đón thì ly hôn. Hàn Vũ có tiền lương cao hơn chồng, ngày xưa chồng cũng dựa vào nhà vợ, vì thế cô ả được chiều nên khá kiêu căng. Hàn Vũ không cần biết là đang ở đâu, cứ khó chịu là mở miệng mắng.
Ngô Minh Chi trước không phải thư ký nên có thể tan làm sớm đi đón con. Hôm nay đưa Vương Quốc Hoa về, nhà Vương Quốc Hoa cách khá xa trường của con nên đến muộn hơn bình thường nửa tiếng. Không ngờ Hàn Vũ lại tới mắng, Ngô Minh Chi bình thường thì nhịn, hôm nay đã xoay người nên không khống chế được cơn tức giận. Hắn cười lạnh nói: - Được, là cô nói ly hôn đó, nói chuyện không giữ lời là lợn.
- Ly hôn thì ly hôn. Hàn Vũ cũng tức, không ngờ chồng vốn ngoan ngoãn lại dám nói như vậy với mình. Lúc này Cao Thăng thấy tình hình không đúng nên lái xe tới nói: - Thư ký Ngô, sao thế?
- Không có gì. Ngô Minh Chi không nói nhiều mở cửa lên xe nói. - Đi, đưa tôi tới nhà khách. Cao Thăng do dự một chút nhưng vẫn làm theo. Cao Thăng lái xe tới đây là do Ngô Minh Chi nhờ. Xe tới đầu đường, Ngô Minh Chi bảo Cao Thăng dừng lại tránh làm phiền tới lãnh đạo. Bây giờ vợ vừa tới chưa hiểu đầu đuôi đã gào lên, Ngô Minh Chi sao có thể không tức giận. Bình thường bị khinh thường có thể nhịn nhưng hôm nay thân phận thay đổi nên tính nhẫn nại giảm đi. Hơn nữa Ngô Minh Chi tự nhận mình không sai, đó là vợ không cho mình cơ hội giải thích cơ mà.
Hàn Vũ không ngờ chồng lên xe BMW, vốn tưởng hắn bị mình nói như vậy sẽ im và xin lỗi là qua chuyện, bình thường không phải như vậy sao? Kết quả hôm nay Ngô Minh Chi lên xe sang. Sao vậy nhỉ? Hàn Vũ thở hổn hển lái xe chở con về nhà, vừa đi vừa thầm nghĩ về tính sổ với hắn.
Về tới nhà không thấy Ngô Minh Chi đâu, ngược lại thấy mẹ đang dìu bố đợi ở dưới lầu. Thấy Hàn Vũ, ông bố Hàn Thắng mỉm cười nói: - Minh Chi đâu con? Hàn Vũ tức giận nói: - Con cần gì biết tên chết tiệt đó. Vừa nói ả bỏ con xuống xe. Con thấy ông bà ngoại lập tức chui vào lòng bà ngoại nói: - Mẹ dữ lắm, ba ngồi xe đi rồi.
Hàn Thắng thấy con gái như vậy không khỏi nhíu mày nói: - Tiểu Vũ, con sao không hiểu chuyện thế hả? Minh Chi hôm nay đã khác trước, được lãnh đạo coi trọng, con phải hiểu chứ. Hàn Vũ không rõ nguyên nhân nhưng nghĩ tới việc Ngô Minh Chi lên xe rời đi nên lập tức hỏi. - Bố, bố nói gì thế? Lãnh đạo nào mà lại coi trọng tên ngốc Ngô Minh Chi kia? Lúc này đứa bé lại hô: - Ông ngoại, mẹ con đòi ly hôn với bố, ly hôn là gì thế? Hàn Thắng nghe xong tái mặt. Con gái mình là gì thì y biết rõ. Y tức giận nói: - Tiểu Vũ, con làm vợ như vậy sao? Cheyenjc ảu Minh Chi mà con không quan tâm sao? Hừ, chỉ biết lấy ly hôn dọa người. Con thật sự ly hôn không biết bao người phụ nữ chủ động ngã vào lòng Minh Chi.
Hàn Vũ trước rất coi thường chồng thoáng cái ngẩn ra. Lời của ông bố không phải nói đùa, ả quay đầu lại nhìn mẹ nói. - Mẹ, có chuyện gì thế?
Bà mẹ thương con thở dài nói. - Tiểu Vũ, không nên trách bố con nói như vậy. Ngô Minh Chi bây giờ đã khác trước, tân chủ tịch quận không ngờ nhìn trúng hắn, bảo hắn làm thư ký. Chuyện này truyền khắp quận, con là vợ mà không biết là sao?