Phù Diêu

Chương 356-1: Ép sát (1)



Lý Quốc Quang lúc quay đầu lại lộ rõ vẻ mạt nhăn nhó. Hắn ngồi đối diện hút hết hai điếu thuốc, làn khói bay lên làm mặt hắn trở nên mơ hồ. Mặt Lý Quốc Quang trở lại bộ mặt tươi cười vô lại, hắn nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch đại nhân của tôi, anh nghĩ như thế nào thì tôi cũng đoán được. Tôi đập phá tập đoàn Minh Viễn là do chiếm lý. Nói thật với anh, Miêu Lập Hằng dẫn người lên Bắc Kinh xin lỗi tôi. Mặc dù không gặp hắn nhưng tôi cũng phải có câu trả lời với hắn.

Vương Quốc Hoa nghe xong lời này không khỏi lộ vẻ quái dị. Hắn kêu lên.
- Tôi coi như nhìn ra được, bảo sao trên hội nghị anh giả ngây giả dại phá rối, quấy rối, đây là cùng tiến thối của anh ư. Con mẹ nó, cút ngay cho tôi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tay chỉ ra cửa rồi về lại bàn làm việc.
- Ra ngoài đừng quên đóng cửa lại.

Lý Quốc Quang không ngờ Vương Quốc Hoa trở mặt là trở mặt ngay. Hắn bị mắng thật ra không tức giận, không ngờ còn tươi cười đi lên trước nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch quận đại nhân đừng nóng, nghe tôi nói hết có được không?

- Nói đi.
Vương Quốc Hoa lấy lại bình tĩnh đôi chút nhưng vẻ mặt không thay đổi. Hắn trừng mắt nhìn Lý Quốc Quang.

- Có người bảo tôi đưa cho anh, anh xem xong rồi nói tiếp.
Lý Quốc Quang đưa một phong thư tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy nhìn lướt qua, ngoài phong bì không có một chữ gì. Vương Quốc Hoa xé phong bì lấy tờ giấy ra.
- Rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy, trước mặt lợi ích thì không gì có thể tin tưởng, mọi việc đều phải nghĩ cho mình, đừng làm súng của người khác cũng không biết.
Không có ký tên, Vương Quốc Hoa không biết như thế nào mà lại thở dài một tiếng. Hắn nhìn kỹ mấy dòng chữ dạy đời này, Vương Quốc Hoa có chút không hài lòng.

- Lý Quốc Quang, anh nói với người kia tôi làm việc gì đều hiểu rõ, không cần người khác dạy bảo.
Nói xong Vương Quốc Hoa vò nát tờ giấy, Lý Quốc Quang thấy thế vỗ tay cười nói:
- Được, vò rất hay. Thực ra tôi không thích làm quan, muốn làm gì cũng phải nhòm trước ngó sau, còn phải đề phòng có ai chơi đểu mình. chủ tịch Vương, sau này anh có chuyện gì khó khăn mà không tiện ra tay có thể giao cho tôi làm. Ví dụ như chuyện hội nghị chiều nay vậy.

- Chó má, anh phá hỏng việc của tôi còn kể công hả?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí đốp lại, Lý Quốc Quang cười hắc hắc nói:
- Thực ra kết quả đều là giống nhau, thứ tôi tranh thủ được không phải tốt hơn dự định của anh sao? Nếu là như vậy thì tôi không phải là phá hỏng chuyện của anh.
Lý Quốc Quang vừa nói vừa cười cười đứng lên.
- Đi, tối tôi mời khách, chúng ta uống say thì thôi.

Vương Quốc Hoa biết rõ đám thiếu gia này không hề đơn giản như bề ngoài, đám người này rất khôn khéo, dễ nhận biết tình hình.

Vương Quốc Hoa không khỏi có chút bất đắc dĩ với tên mà mình không nhìn ra nông sâu này. Cũng may Lý Quốc Quang không phải đối thủ của mình, điểm này Vương Quốc Hoa không nhìn ra nữa thì hắn đúng là thằng ngu.

- Không đi, tối tôi còn có công việc cần làm, anh cho tôi là anh sao?
Vương Quốc Hoa quyết định không cho Lý Quốc Quang thể diện. Lý Quốc Quang không thức còn cười hì hì nói.
- Có chuyện đừng nói là bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ cũng bất đắc dĩ, dù là …
Lý Quốc Quang kịp thời phanh lại nháy mắt mấy cái rồi cười hắc hắc mở cửa rời đi. Vương Quốc Hoa nhìn hắn đi ra ngoài mà thầm mắng. “Còn thích giả vờ ư”
Nói là như vậy nhưng thật ra hắn biết rõ sẽ có không biết bao cặp mát nhìn về phía văn phòng mình.

Tên Lý Quốc Quang này thật ra rất thông minh. Với đám thiếu gia Bắc Kinh này thật lòng Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận bọn họ cũng không đơn giản. Không nhắc tới Lý Quốc Quang, Chu Lạp Phong cũng là nhân vật lợi hại, có thể nói rất biết cách làm người, học bản lĩnh của quỷ cũng giỏi. Qua lại với đám người này đúng là rất mệt, Vương Quốc Hoa muốn không qua lại với bọn họ nhưng thực ra không được. Mặc kệ nói như thế nào chiều Lý Quốc Quang sang bên quận ủy làm ầm lên, chuyện này cũng đã được truyền ra. theo lời Ngô Minh Chỉ kể thì Lý Quốc Quang lúc ấy đá văng cửa văn phòng Trịnh Quốc, làm loạn một lúc mới về. Thú vị chính là không có ai ở quận ủy đứng ra khuyên một câu. Có thể nói nếu về phần kiêu căng thì Vương Quốc Hoa phải thừa nhận Lý Quốc Quang hành động cao hơn mình.

Ngô Minh Chỉ báo cáo xong ra về, Lưu Linh thành công bắt cóc Vương Nhất Nguyên, hai người lên tỉnh làm thủ tục chuẩn bị bay sang Mỹ, chỉ còn lại Vương Quốc Hoa cùng Cao Thăng ở nhà, tối không có ai kêu gào bắt ăn. Vương Quốc Hoa có chút hối hận, đáng lẽ mình nên đi ăn với Lý Quốc Quang mới đúng. May mắn chính là hai người đàn ông đang nấu cơm thì Đổng Diễm Phương tới. Đổng Diễm Phương thấy vậy liền xắn tay áo vào bếp, đuổi hai người đàn ông ra còn nói:
- Tiểu Vương, trên bàn có bản quy hoạch cháu xem một chút. Nếu được thì mai cô sang khu công nghệ cao kiếm đất.
Đối với việc mua đất ở khu công nghệ cao, Đổng Diễm Phương không quá để tâm. Nguyên nhân chính là do 100 triệu Vương Quốc Hoa nói không ngờ lại là thật. Chiều nay bên kế toán thông báo có 100 triệu chuyển vào tài khoản làm Đổng Diễm Phương rất phấn chấn, nếu không cũng không bận đến độ tận tối mới về.

Đương nhiên Đổng Diễm Phương không ở đây, ăn tối xong liền về khách sạn. Đổng Diễm Phương không dám ở lại đây vì phòng của Vương Quốc Hoa và Lưu Linh ở ngay cạnh, tối thường xuyên vang lên tiếng động làm cô khó ngủ. Mặc dù không kết hôn nhưng Đổng Diễm Phương cũng không quá tức. Con gái mình túm được hắn là đủ rồi. Vương Quốc Hoa nhìn qua một chút bản quy hoạch, hắn không hiểu mấy về kinh doanh của công ty thuốc. Chờ tới lúc ăn cơm, Vương Quốc Hoa nói với Đổng Diễm Phương:
- Cô, cháu không biết cái này, cô hỏi ý nhân viên chuyên môn xem. Mai cô đi tìm phó chủ tịch Đặng, chuyện này do hắn phụ trách quản lý, ừ, cháu sẽ nói trước.

Đổng Diễm Phương chờ chính là câu này, việc kinh doanh quan thương cấu kết sẽ nhanh hoàn thành.

Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau đi làm Vương Quốc Hoa không vội vàng lên văn phòng mình. Hắn chắp tay uy nghiêm xuất hiện trước cửa văn phòng Đặng Ngâm ở dưới lầu. Đặng Ngâm thấy Vương Quốc Hoa xuất hiện không khỏi có chút bất ngờ. Y khách khí đứng lên chào.
- Chủ tịch tìm tôi có việc thì gọi điện thông báo một câu là được mà.

Đây cũng là câu nói thật. Vương Quốc Hoa là lãnh đạo cao nhất của ủy ban quận, bình thường có chuyện đều gọi điện mời người hoặc thư ký gọi điện.

Đặng Ngâm khách khí, Vương Quốc Hoa ra vẻ.
- Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng chỉ là đến nói chuyện vì việc của công ty dược Huy Hoàng.

Đặng Ngâm không khỏi giật mình, chuyện của công ty dược Huy Hoàng không hề nhỏ, đây là phiền phức rất lớn. Đặng Ngâm cố duy trì nụ cười mời Vương Quốc Hoa ngồi xuống. Lúc xoay người rót trà hắn không khỏi cười khổ trong lòng. công ty dược Huy Hoàng mua lại nguyên nhà máy thuốc là chuyện tốt, không ngờ có người ở thị xã lại có người lên tiếng muốn người phụ trách của quận không nên ra mặt. Đặng Ngâm phụ trách quản lý côn nghiệp nên phải nghe ngóng rõ ràng. Chờ hắn hỏi ra thì cũng rất tức giận. Nhưng Đặng Ngâm cũng không có biện pháp gì, lời hắn nói người bên dưới không nghe. Có người kích động nhân viên của nhà máy thuốc kia gây loạn. Biết rõ công nhân bị thiệt nhưng Đặng Ngâm có thể giả câm vờ điếc, dù sao thỏa thuận trước đây là do nguyên chủ tịch quận ký.

Anh cũng không thể nói Đặng Ngâm không làm gì. Suy nghĩ đầu tiên của quan chức là cái mông, vị trí dưới mông không yên thì không thể làm gì. Dù sao ngay cả Vương Quốc Hoa khi mấy trăm công nhân làm ầm lên thì hắn cũng không thể vận dụng quyền lực của chính quyền ép công nhân đi vào khuôn khổ.

- Chủ tịch Vương, chuyện của công ty dược Huy Hoàng rất khó.
Đặng Ngâm bưng chén trà đi tới, hắn nhăn nhó mặt mày giải thích. Ngay khi Đặng Ngâm đang buồn bực không biết nên đuổi Vương Quốc Hoa đi như thế nào, không ngờ Vương Quốc Hoa lại cười nói:
- Chuyện này tôi biết, tôi cũng biết khó xử của anh. Tôi đến không phải nói đến việc phá dỡ nhà máy cũ mà là công ty dược Huy Hoàng muốn mua đất xây dựng nhà máy ở khu công nghệ cao.

Đặng Ngâm sớm biết Vương Quốc Hoa có cử chỉ thân thiết với Lưu Linh ở trụ sở ủy ban quận. Bây giờ Vương Quốc Hoa nói tới việc này làm Đặng Ngâm rất tò mò. Cũng may khu đất kia chưa cần dỡ bỏ, công ty dược Huy Hoàng đến mua đất ở khu công nghệ cao xây dựng nhà máy ư? Đặng Ngâm rất muốn thấy công ty dược Huy Hoàng làm như vậy, nếu không chuyện cứ kéo dài gây phiền phức lớn thì người đứng ra xử lý là hắn. Điều Đặng Ngâm lo nhất là công ty dược Huy Hoàng rút vốn đầu tư đã không xảy ra. Nếu thật sự như vậy thì kẻ ăn đòn chính là hắn.

Đặng Ngâm lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Chủ tịch, công ty dược Huy Hoàng có thỏa thuận với nhà máy thuốc Hồng Sam, việc bồi thường cho công nhân và giải tỏa cũng có thỏa thuận. Lần này công nhân của nhà máy thuốc Hồng Sam làm như vậy, chúng ta không thể để mãi thế.
Đặng Ngâm chẳng qua chỉ tỏ thái độ mà thôi. Vương Quốc Hoa cũng biết rõ nên không coi là thật.

- Đúng vậy, việc này tạo ảnh hưởng rất xấu đối với công tác thu hút đầu tư của Hồng Sam chúng ta. Nghe nói chuyện này bị một số cán bộ cá biệt kích động. Có cơ hội tôi sẽ nói ra việc này trong hội nghị thường ủy.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói.
- Nếu có cơ hội như vậy sẽ không phải trong thời gian ngắn. Nếu không thì chúng ta có thể lập tức triệu tập hội nghị thường trực ủy ban quận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.