- Về rồi à? Trong bóng truyền tới giọng của Vương Quốc Hoa, Mạnh Vũ Vi có chút lo lắng nói. - Làm anh tỉnh à?
Vương Quốc Hoa cười lắc đầu nói: - Không phải do em, uống nhiều nước nên buồn đi vệ sinh. Hắn vừa nói vừa xoay người xuống giường, Mạnh Vũ Vi vội vàng bật đèn. Lát sau Vương Quốc Hoa về, Mạnh Vũ Vi ở trên giường rất nhanh thay bộ váy ngủ màu đen gợi cảm. Mạnh Vũ Vi có chân dài, eo thon, dáng người quả thật rất đẹp, nhất là đôi chân dài trắng như ngọc khép lại không có một khen hở.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không phát hiện nói. - Nằm vào trong một chút. Mạnh Vũ Vi hừ một tiếng nằm vào trong, Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra, Mạnh Vũ Vi rất nhanh tay đoạt lấy bật lửa.
Nằm song song, Vương Quốc Hoa nói. - Lâm Tĩnh có ý gì? Mạnh Vũ Vi đưa cánh tay trắng nõn vẽ vẽ trên ngực hắn, miệng nhỏ giọng nói. - Dương Quốc Minh từ quận Hồng Sam đi ra, Lâm Tĩnh hy vọng có ai đó tạo sóng gió ở Hồng Sam, đó là ổ của Dương Quốc Minh, có thể nắm được nhược điểm của hắn là tốt nhất.
- Nực cười, yêu cầu của Lâm Tĩnh có phải quá cao không? Dựa vào gì mà anh phải làm không công cho ả? Vương Quốc Hoa theo thói quen đưa tay xuống dưới đôi chân dài kia, Mạnh Vũ Vi khẽ ừ một tiếng hơi mở chân ra. - Anh coi như giúp em được không….
- Chuyện Miêu Vân Đông anh đã đáp ứng giúp, đó là nể mặt em. Vương Quốc Hoa nhắc một câu. Mạnh Vũ Vi mặt đỏ ửng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, người bắt đầu giãy dụa nhưng vẫn ra vẻ kiên cường. Cuối cùng Mạnh Vũ Vi không nhịn được cầu xin tha thứ. - Em có thể đáp ứng có hạn. - Sớm nói như vậy có phải tốt không? Mai anh sẽ nói chuyện này với Lâm Tĩnh. Vương Quốc Hoa hừ một tiếng tay ấn xuống ngực đối phương, Mạnh Vũ Vi rất phối hợp cởi váy. …. Lâm Tĩnh có chút đau đầu, đêm qua cô ngủ không ngon. Mấy ngày nhận chức Lâm Tĩnh mới cảm thấy được sự cường đại của Dương Quốc Minh ở thị xã Giang Đông. Hai hội nghị ban bí thư, một hội nghị thường ủy mà Lâm Tĩnh không chiếm chút ưu thế nào. Nếu không phải bí thư thị ủy có quyền định đoạt, Lâm Tĩnh căn bản không thể đấu lại đám người do Dương Quốc Minh cầm đầu. Bên chính quyền như một cái thùng, bên thị ủy thì phó bí thư Đảng đàn Nam Phương cũng cầm đầu mấy người, chỉ cần khi họp đều bỏ phiếu trắng, còn lại đều là ủng hộ Dương Quốc Minh.
Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua Mạnh Vũ Vi mặt mũi hồng hào, cô khó hiểu hỏi. - Vừa nãy chị còn thấy lạ sao vẻ mặt em hôm nay lạ thế, gặp việc gì tốt à? Mạnh Vũ Vi mặt không chút thay đổi nói. - Gì chứ, người ta sáng sớm tắm nước nóng, trang điểm mới ra ngoài mà.
Lâm Tĩnh ồ một tiếng nhắm mắt lại lấy tay vỗ vỗ đầu. - Em cảm thấy lát Vương Quốc Hoa tới có thể giúp chị làm việc kia không?
Mạnh Vũ Vi nói: - Cái này không chắc, hắn rất hám lợi, phải có gì đó đả động hắn mới được. Lâm Tĩnh thở dài nói. - Em nói đúng, hắn có năng lực, có thể tìm được cách chén ép Miêu Vân Đông. Đáng tiếc hắn không nghe lời.
Mạnh Vũ Vi suy nghĩ một chút mới nói. - Nghe nói hắn bây giờ tập trung chính là khu công nghệ cao quận Hồng Sam. Lúc ở Bắc Kinh bạn chị ở bộ Thông tin không phải nhắc tới công ty liên doanh sản xuất điện thoại di động sao? Mạnh Vũ Vi kịp thời dừng lời, Lâm Tĩnh quả nhiên không hài lòng xua tay nói. - Cái này không thể, quá nhiều người nhìn chằm chằm chuyện này. Bạn của chị nói chuyện này chỉ là khoe khoang, đừng mong hắn có thể giúp được gì. - Ồ, thì ra là vậy. Mạnh Vũ Vi ra vẻ hiểu.
Mạnh Vũ Vi cười cười lui ra, trong nháy mắt khi đóng cửa không giấu được vẻ đắc ý trong mắt. … Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa văn phòng Lâm Tĩnh đã là gần 10h sáng. Mạnh Vũ Vi thấy hắn vội vàng đứng lên đưa tay ra hiệu công tác chuẩn bị đã xong. Vương Quốc Hoa hài lòng gật đầu vung tay tới. Mạnh Vũ Vi đỏ mặt xoa mông. - Đừng nghịch thế được không? Vương Quốc Hoa nghiêm trang ho khan một tiếng lớn tiếng nói. - Thư ký Mạnh, chào cô, bí thư Lâm có ở văn phòng không?
Lâm Tĩnh nghe thấy thế khẽ cắn môi nhẹ nhàng vuốt bàn lớn tiếng nói. - Vũ Vi, là chủ tịch Vương ư? Đúng thì cho vào đi. Cửa mở ra, Vương Quốc Hoa đứng ở cửa hơi khom lưng cúi đầu nói. - Bí thư Lâm, không làm phiền công việc của ngài chứ?
Mạnh Vũ Vi cười khổ đứng lên ngắt lời nói. - Được rồi, cậu đừng ra vẻ với tôi, tôi còn không biết cậu sao, ngồi xuống nói chuyện đi.
- Cảm ơn lão lãnh đạo. Vương Quốc Hoa cười cười đi vào cung kính ngồi xuống ghế.
Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn nói. - Cậu biết tôi là lão lãnh đạo là tốt rồi, đừng có mà về sau nói một đàng làm một nẻo. Tôi gần đây có nhiều chuyện phiền lòng, không muốn cậu gây phiền phức thêm nữa. Vương Quốc Hoa cười nói. - Tôi sẽ cố hết sức không làm lão lãnh đạo thêm phiền phức.
Lâm Tĩnh hiểu ý nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, cô không nhanh không chậm nói. - Tình hình gần đây của cậu thế nào? Tôi nghe nói cậu có xung đột và đánh cược với Miêu Vân Đông trng hội nghị ban bí thư. Chuyện gì không thể bàn bạc chứ? Sao lại đánh cuộc, bí thư, chủ tịch cần đoàn kết.
Nhìn Vương Quốc Hoa cung kính lắng nghe, Lâm Tĩnh có chút xấu hổ không tiện nói tiếp. Không khí trong phòng hơi nặng nề, Lâm Tĩnh không nói mà khoanh tay ngồi ngay ngắn, Vương Quốc Hoa cuối cùng buông tha việc nói đạo lý với hắn.
- Quốc Hoa, gần đây có gặp bí thư Hứa không? Lâm Tĩnh đổi giọng điệu, cố làm mình thân thiết một chút.
- Ngài có nói đùa không vậy? Tôi muốn gạp bí thư Hứa là gặp được sao Lâm Tĩnh tức tối, sa sầm mặt nói: - Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi. Vương Quốc Hoa cười hắc hắc đầy vô lại. Lâm Tĩnh thở dài một tiếng biết không lộ răng là không đả động được hắn.
- Quốc Hoa thấy Thạch Vân Thanh thế nào? Lâm Tĩnh rốt cuộc đã nói chuyện có giá trị.
- Không quen, mặc dù cùng là ở quận Hồng Sam nhưng hai bên không có tiếp xúc gì. Vương Quốc Hoa vẫn nói với cách không lộ sơ hở gì, Lâm Tĩnh hừ một tiếng nói. - Thạch Vân Thanh đến chỗ tôi vài lần, thay mặt Ban tổ chức cán bộ quận Hồng Sam mời tôi xuống thị sát. - Ha ha, bí thư Lâm nếu có thể xuống thị sát công việc, tôi cũng có thể thay mặt ủy ban quận chào đón.
Lâm Tĩnh nghe xong cười lạnh nói: - Ồ, cậu thấy lúc nào thì thích hợp? Vương Quốc Hoa như không thấy Lâm Tĩnh đang dần lên cơn giận, hắn từ tốn nói. - Lúc nào thích hợp thì bây giờ không tiện nói. Bí thư thị ủy xuống thị sát công việc lúc nào còn cần hỏi một cấp dới sao? Lời này nói ra ai có thể tin chứ. Mạnh Vũ Vi bưng chén trà tiến vào kịp thời ho khan một tiếng khiến vẻ âm u trên mặt Lâm Tĩnh từ từ tan đi. Cô cố gượng cười nói. - Cứ như vậy đi, lúc nào thích hợp thì cậu nói chuyện với Vũ Vi. Tôi có chút chuyện, cậu về đi. Lâm Tĩnh xua tay đuổi người.
Vương Quốc Hoa cười đứng lên nói: - Ngài làm việc.
Đợi Vương Quốc Hoa rời đi, Lâm Tĩnh rốt cuộc không nhịn được đập bàn chỉ vào cửa nói. - Vũ Vi, em thấy hết rồi đó, trong mắt hắn còn coi chị là bí thư thị ủy không? Tức chết chị.
- Chị đừng giận, hắn nếu ra vẻ cung kính thì chị có thể yên tâm không?
Lâm Tĩnh thoáng suy nghĩ đưa tay gõ gõ bàn. - Em nói có lý, tên giảo hoạt này nếu gì cũng nghe và làm theo thì chị về sẽ mất ngủ.
Mạnh Vũ Vi nói: - Vậy thì không đúng, không sợ hắn đòi giá trên trời, chỉ sợ hắn ngậm miệng mà thôi. Chỉ cần hắn có thể làm xong chuyện của chị, chỉ cần hắn có thể làm loạn ở quận Hồng Sam thì chị không phải có cơ hội bắt cá sao?
Lâm Tĩnh hưng phấn vỗ bàn. - Nói rất đúng, em có tiến bộ rồi. quận Hồng Sam không chỉ là hang ổ của Dương Quốc Minh. Nghe nói vợ của Miêu Hàm cũng có quan hệ rất sâu với tập đoàn Minh Viễn, chỉ cần tìm được lý do chẳng những áp chế được Dương Quốc Minh, Hứa Nam Hạ cũng sẽ coi trọng chị. Bây giờ chủ yếu nhất là Thạch Vân Thanh, chị không dám yên tâm sử dụng.
Mạnh Vũ Vi nói. - Nếu vậy thì không nên dùng nhiều, em cũng hiểu ả ta có dã tâm không nhỏ nhưng năng lực có hạn. Người như ả thì không mong có thể khống chế đại cuộc.
- Ừ, em nói đúng. Em gọi điện cho Vương Quốc Hoa nói trưa mời hắn ăn cơm, nghĩ biện pháp dò xét ý của hắn. Thàng này có chút háo sắc, em ra mặt qua lại thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
- Tĩnh tỷ, không để ý tới chị nữa. Mạnh Vũ Vi làm nũng dậm chân quay người đi ra. …. Vương Quốc Hoa vừa ra đến cổng thì có người gọi tới. Nhìn số, hắn có chút do dự một chút mới nghe. - Bí thư Hà. Hà Vạn Niên bên kia nói với giọng khá nặng nề. - Chủ tịch, tôi ở trên thị xã, nếu rảnh thì tới quán trà Giang Bạn ngồi một chút.
Quán trà này làm ăn khá tốt, người tỉnh Nam Thiên có thói quen uống trà sáng, bây giờ đã hơn 10h mà trong quán vẫn rất đông người. Hà Vạn Niên ngồi trước bàn gần cửa sổ nhìn qua như một ông lão bình thường vậy.
Vương Quốc Hoa một mình xuất hiện trong quán, hai người Ngô Minh Chỉ chờ ở xe. Hà Vạn Niên thấy Vương Quốc Hoa đứng ở bàn đối diện, y nhẹ nhàng chỉ vị trí bên cạnh. - Chủ tịch tới, đứng xa vậy làm gì?
Vương Quốc Hoa cười cười đi tới ngồi xuống. Hắn giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ mang trà tới. Là trà Ô Long lạnh. Vương Quốc Hoa không thích uống Hồng trà.
- Nghe nói người Giang Nam thích uống trà xanh với chén to, uống chén nhỏ như vậy chủ tịch Vương có quen không? Hà Vạn Niên không nhanh không chậm hỏi một câu, Vương Quốc Hoa bưng chén trà uống một hơi hết sạch rồi lấy ấm rót cho cả hai. - Không quen thì sao chứ, nhập gia tùy tục mà. - Sáng nay tập đoàn Minh Viễn lại đi vào sản xuất. Hà Vạn Niên lạnh nhạt nói như vậy giống như có chút không yên lòng. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng. - Chuyện này do Lý Quốc Quang phụ trách quản lý, y không nói với tôi. - Tập đoàn Minh Viễn trước đây từ một nhà máy có vốn mấy triệu bây giờ thành tập đoàn có giá hơn tỷ mà mất có sáu năm, phát triển quá nhanh. Hà Vạn Niên lại lên tiếng, mắt y nhìn ra ngoài dòng sông bên cạnh. - Nam Giang chảy qua quận Hồng Sam chia nội thành thị xã Giang Đông làm hai. Tôi nhớ mười năm trước nước sông trong suốt thấy đáy. Anh thấy cầu Giang Đông không, ba năm trước khởi công, một năm sau thông xe, đơn vị thi công là công ty xây dựng Minh Viễn.
Vương Quốc Hoa nhìn theo nhưng không nói gì. Hắn không rõ Hà Vạn Niên mời mình tới đây có việc gì.
Ngay khi Vương Quốc Hoa không biết nói như thế nào, Hà Vạn Niên khom lưng lấy một chiếc túi, trên gương mặt gầy gò thoáng hiện nụ cười. Y đưa tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi nói. - Cái này chủ tịch Vương mang về xem một chút. Hà Vạn Niên vừa nói vừa đứng lên đi, được vài bước Hà Vạn Niên quay đầu lại. - Đúng, nhớ thanh toán. … Vương Quốc Hoa về xe, Ngô Minh Chỉ thấy Vương Quốc Hoa cầm túi định đi lên cầm nhưng lại do dự. Vương Quốc Hoa cười cười đưa tới nói. - Hà Vạn Niên đưa cho tôi, còn nói về tập đoàn Minh Viễn. Ngô Minh Chỉ lúc này mới cầm lấy nói. - Ba năm trước hóa chất Minh Viễn xảy ra một vụ án mạng, một phụ nữ hết giờ làm trên đường về nhà bị hiếp, giết. Người phụ nữ đó là cháu vợ của Hà Vạn Niên.
Vương Quốc Hoa giật mình vội vàng hỏi. - Sao cậu biết? Ngô Minh Chỉ do dự một chút mới nói. - Người phụ nữ kia là bạn học cấp ba của tôi, hồi còn đi học tôi cũng thích nhưng đáng tiếc người ta chê tôi là dân nhà quê.