- Quốc Hoa, ông như vậy là không được, không nên cứ dây dưa mãi với tôi về vấn đề này chứ. Cùng lắm lúc nào ông rảnh thì tôi đưa ông sang Tokyo, ừ, chơi em nào cũng được.
Chu Lạp Phong vừa nói vừa nhìn lén sang Tiểu Đổng vài lần, sau đó hắn hạ giọng nói với Vương Quốc Hoa: - Ông được đó, dám trước em này nhớ đến em khác. Bảo sao mỹ nữ luôn quanh quẩn bên ông, quá phong lưu.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Tiểu Đổng: - Cô lên trước đi, tôi gặp bạn một chút. Tiểu Đổng ngoan ngoãn gật đầu nói. - Trưởng ban thư ký Ngôn đặt bàn bên Tương Phi thính. Tiểu Đổng gật đầu chào Chu Lạp Phong rồi đi nhanh vào thang máy.
Chu Lạp Phong nhìn theo bóng lưng của Tiểu Đổng: - Môi đỏ, má hồng, mông cong, eo nhỏ. Vương Quốc Hoa híp mắt cười nói. - Ý gì thế… Chu Lạp Phong cười ha hả đáp lại. - Đây là cách khen một người phụ nữ của thời xưa.
- Ồ, tôi còn tưởng rằng ông lại cho rằng tôi lấy tiền công quỹ nuôi gái chứ. Vương Quốc Hoa đốp lại một câu sau đó tìm vị trí ở sảnh ngồi xuống. Chu Lạp Phong cười cười đi tới nói. - Tôi khen cô ta đẹp thì có quan hệ gì với phần tử …
- Còn tưởng ông rất có văn hóa, thì ra là giả bộ. Vương Quốc Hoa khinh thường nói, Chu Lạp Phong mặt dày cười nói: - Tôi cũng là nghe người khác nói nên thuận miệng khen mà thôi. Ông hiểu thì dạy tôi một chút đi.
Vương Quốc Hoa nói: - Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói thật xem ông xuất hiện ở đây là cố ý hay vô ý?
- Ông nói vài câu rồi tôi mới trả lời. Chu Lạp Phong cảm thấy rất có mặt mũi, đây không phải là muốn học tập mà là muốn lấy lý do này để hóa giải mối nghi ngờ trong lòng Vương Quốc Hoa.
- Nói cái đầu ông. Phiền Tố, Tiểu Man – hai ca kỹ đời Đường lúc ấy có một nhân viên công vụ tên Bạch Cư Dịch lấy tiền công quỹ nuôi đôi ca kỹ thuộc hạng đỉnh nhất trong đoàn. Được rồi, ông thành thật khai báo đi. Vương Quốc Hoa nhìn ra tâm tư của Chu Lạp Phong nên nói một câu. Chu Lạp Phong sờ gáy nói. - Thì ra là vậy, ông đừng suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay gặp tuyệt đối là ngẫu nhiên, tôi cũng ở đây chờ người. Chẳng qua trước khi tới cũng có người bảo tôi nói một câu với ông. Tôi vốn định tới quận Hồng Sam một chuyến nhưng bây giờ xem ra không cần rồi.
- Ai bảo ông chuyển lời? Chuyển lời gì? Vương Quốc Hoa chỉ nghe nửa câu sau, trực tiếp bỏ nửa câu đầu đi. Chu Lạp Phong nói. - Ai chuyển lời không thể nói, người đó chỉ bảo tôi nói với ông là trong mấy ngày này sẽ có người ở Bắc Kinh đến quận Hồng Sam tìm ông.
- Chỉ lời này thôi sao? Vương Quốc Hoa ra vẻ không tin, Chu Lạp Phong gật đầu cười khổ nói: - Chỉ lời này thôi.
- Chẳng khác gì chưa nói, được rồi, không có chuyện khác thì tôi lên trước. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên định đi, Chu Lạp Phong túm hắn lại. - Đừng đi gấp, lát nữa giới thiệu một người bạn với ông.
Vương Quốc Hoa nghi ngờ nhìn Chu Lạp Phong, Chu Lạp Phong có chút mất tự nhiên xoay xoay người, cố gắng cười gượng. Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói. - Tôi thấy ông nhịn gì đó sắp hỏng rồi. Lẽ ra ông ở Bắc Kinh hô phong hoán vũ, đến Việt Châu không ngờ còn muốn chờ người tới như vậy, việc này tôi thấy không đúng.
Chu Lạp Phong cười nói. - Tôi có việc nhờ người mà. Hắn đang nói thì ngoài cửa có một thanh niên dáng người trung bình đi vào, bên cạnh cũng có một người phụ nữ khá yêu mị. Chu Lạp Phong thấy thế lập tức cười nói: - Ha ha, Lập Hằng, lần trước anh tới Bắc Kinh tôi không ở đó, xin lỗi, xin lỗi.
Chu Lạp Phong đi nhanh lên đón, Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ ra gì đó nên cười lạnh một tiếng không đi cùng mà xoay người tiến vào thang máy.
- Bạn anh đi rồi. Miêu Lập Hằng thấy Vương Quốc Hoa xoay người không khỏi sa sầm mặt lại. Chu Lạp Phong thấy Vương Quốc Hoa tiến vào thang máy không khỏi quay đầu lại cười khổ nói: - Xem ra hắn nhận ra anh.
Miêu Lập Hằng đảo đảo mắt hỏi. - Ai? Chu Lạp Phong gật đầu nói. - Chủ tịch quận Hồng Sam – Vương Quốc Hoa. Miêu Lập Hằng cười nói. - Địa điểm ông mời khách được đó, người của tỉnh ủy có không ít người tới đây ăn. Không ngờ người này còn không nể mặt ông.
Chu Lạp Phong coi như không nghe thấy lời Miêu Lập Hằng nói, hắn đưa tay ra mời. - Hàn Mai thính tầng sáu, nơi sang trọng nhất nơi này không làm Lập Hằng mất mặt chứ?
Ba người lên tầng sáu. Vào phòng Miêu Lập Hằng ngồi lên vị trí chủ tọa. Hắn nghiêm mặt nói. - Lần trước tôi lên Bắc Kinh, Lệ Hổ nói hắn đang ở Mỹ, ông không phải cũng đi Mỹ chứ?
- Không, tôi sang Nhật Bản. Chu Lạp Phong trả lời rất dứt khoát. Miêu Lập Hằng cười lạnh không nói, không khí có chút cứng nhắc. Chu Lạp Phong có chút không hài lòng nhưng lần này trên địa bàn người ta nên hắn phải nhịn. .. Vương Quốc Hoa tiến vào phòng trên tầng ba, bên trong chỉ có mình Tiểu Đổng ngồi ngẩn ra ở đó. Thấy Vương Quốc Hoa tiến vào, cô đứng lên nói. - Chủ tịch Vương. Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu. Trong lòng hắn đang nghĩ tới Chu Lạp Phong có qua lại gì với Miêu Lập Hằng. Nhất định là có mục đích gì đó nếu không với tính cách của người này thì sao có thể chịu nhún như vậy. Là việc gì? Vì sao không qua cửa của Du Phi Dương.
Chẳng qua nói đi cũng nói lại thằng này thật ra quan hệ rất rộng. Hắn đang suy nghĩ thì máy điện thoại vang lên, Ngôn Lễ Hiếu gọi tới nói tạm thời có việc không tới được. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, người này đúng là làm hắn không thể nói được gì cả.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa nhìn Tiểu Đổng thấy cô đỏ mặt cúi đầu. Vương Quốc Hoa thu ánh mắt ho khan một tiếng nói: - Trưởng ban thư ký Ngôn không thể tới, chúng ta gọi đồ ăn thôi. Hai người gọi đồ ăn, Vương Quốc Hoa không muốn uống rượu, thoáng cái là ăn xong. Hắn đang chuẩn bị về thì Chu Lạp Phong gõ cửa tiến vào, mặt mày đầy tức tối.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn sang. - Sao vậy, chuyện không thuận lợi à? Chu Lạp Phong gật đầu nói. - Ừ, thằng này không chịu giúp. Hắn còn nhớ lần trước lên Bắc Kinh xin lỗi Lý Quốc Quang nhưng chúng tôi không giúp.
Vương Quốc Hoa vốn không muốn nói chuyện này, nghĩ đến Chu Lạp Phong dù sao cũng có quan hệ khá tốt với mình nên cười nói. - Tiểu Đổng, lấy chai Mao đài lên, tôi uống vài chén với giám đốc Chu. Tiểu Đổng lập tức đứng lên ra ngoài nói với nhân viên phục vụ hai câu.
- Mẹ nó chứ, lão gia tử nhà Lý Quốc Quang rất bao che cho cháu, ai dám ra mặt nói chuyện giúp chứ? Chúng tôi thật ra cũng muốn đi nói giúp, vậy còn chưa đủ sao? Bao nhiêu cán bộ cấp tỉnh chờ ở ngoài cửa Lý gia chờ được gặp, mấy người bọn tôi đâu đủ tư cách. Chu Lạp Phong rất tức giận nói, Vương Quốc Hoa bưng chén rượu lên. - Làm chén đã.
Hai người chạm chén uống cạn, Vương Quốc Hoa bỏ chén xuống nói. - Ông có việc gì vậy? Tôi có thể giúp một chút không?
Chu Lạp Phong lắc đầu nói: - Chú họ tôi rơi vào tay Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, Tông Lan không phải qua lại gần với Miêu Hàm sao? Chuyện này có chút quan hệ với bí thư Hứa, nhưng quan hệ không lớn. bí thư Hứa thật ra có thể đưa tay kéo một chút. Chẳng qua muốn bí thư Hứa ra tay là rất khó. Nói trắng ra nhà tôi không đủ tư cách nói chuyện với bí thư Hứa.
Vương Quốc Hoa cân nhắc lợi hại trong đó mới nói. - Ông nói xem, nếu tiện tôi sẽ nói một câu với Du di.
Mắt Chu Lạp Phong sáng lên, vẻ cúi đầu ủ rũ cũng chuyển sang thành ngồi thẳng lưng. Hắn có chút không dám tin nói. - Ông có thể nói chuyện trước mặt Du Vân Vân? Đây chính là đả động Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ có thể.
- Phó thị trưởng phụ trách quản lý giáo dục thành phố Việt Châu – Văn Đông nửa tháng trước bị Ủy ban kỷ luật tỉnh mời đi điều tra, bây giờ còn chưa có tuyên bố bị bắt, chỉ là phối hợp điều tra. Bây giờ chỉ mong người ra là được, bao tiền cũng là việc nhỏ.
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Chu Lạp Phong. - Ông nói gì? Vì sao lúc mới vừa rồi ông không nói rõ?
Chu Lạp Phong vỗ gáy nói. - Đúng rồi, tôi lo quá nên vậy. Chuyện là do Lâm Củng làm ra. Nguyên nhân là do Văn Đông lén nói vài câu. Văn Đông phụ trách quản lý giáo dục muốn đề bạt người nhưng Lâm Củng lại xen vào phá ngang. Sau đó Văn Đông lúc uống rượu tức giận nói vài câu như là ép quá thì đến dựa vào bí thư Hứa. Lâm Củng là kẻ tiểu nhân, hắn nghe được câu này thì sẽ nghĩ như thế nào?
Việt Châu là thành phố cấp phó tỉnh. Phó thị trưởng cũng là cán bộ cấp giám đốc sở. Vương Quốc Hoa có chút nghi ngờ với lời nói của Chu Lạp Phong. Chu Lạp Phong thấy mắt Vương Quốc Hoa không ngừng lóe lên, hắn vội vàng thề. - Tôi nói tất cả đều là thật. Lúc trước Văn Đông có thể lên làm phó thị trưởng cũng là tốn rất nhiều tiền, chẳng qua đi không phải bên phía Miêu hệ.
Vương Quốc Hoa nghe vậy bưng chén rượi lên nói. - Uống rượu.
Lại một chén rượu vào bụng, Chu Lạp Phong đột nhiên nhỏ giọng nói. - Sở Giang Thu muốn kéo ông vào, lời này vốn không nên do tôi nói. Vương Quốc Hoa bưng chén rượu không xoay xoay trong tay, hắn chỉ cười không nói chuyện. Chu Lạp Phong thở dài nói. - Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy. Ông cũng biết tôi làm gì mà.
- Sở Giang Thu sao lại coi trọng tôi? Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Chu Lạp Phong nói: - Tôi cũng không rõ. Chẳng qua trước khi Sở Giang Thu làm phó chủ tịch thường trực thì đã mở một công ty tín dụng Phong Hoa ở Hongkong. Chu Lạp Phong nói tới đây liền dừng không nói, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi tới. - Chuyện của Văn Đông tôi sẽ nói với Du di một chút. Vương Quốc Hoa không có ý hỏi thêm, Chu Lạp Phong nói vậy đã đủ mức rồi. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không cam đoan có thể cứu được Văn Đông ra, hắn nói một câu còn kết quả ra sao không quan trọng.
Chu Lạp Phong thật ra rất tự tin cười nói. - Được, ông có thể nói một câu là đủ rồi.
Vương Quốc Hoa bỏ chén nhìn đồng hồ nói. - Muộn rồi, về muộn sẽ trễ việc.
Trên đường về Vương Quốc Hoa nhận được điện của Cao Nguyên, bí thư Hứa gọi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa sớm ngờ được kết quả này. Hứa Nam Hạ là người làm việc quyết đoán. Hai phương án mình đưa ra đều không ảnh hưởng đến cả đại cuộc, nhưng rất có thể ảnh hưởng tới cục bộ. Trí tuệ chính trị của Hứa Nam Hạ khiến ông không thể bỏ qua cơ hội như vậy. Có thể kiếm thành tích, kiếm danh tiếng cơ mà.
Xuống xe lên thang máy, Tiểu Đổng không lên cùng mà xoay người ra xe chờ. Trên hành lang không có ai, cửa mở, Vương Quốc Hoa cười cười gõ cửa. Du Vân Vân và Hứa Nam Hạ đều ở trong phòng khách, có lẽ vừa ăn cơm xong nên ngồi đây nói chuyện.
- Ngồi đi. Hứa Nam Hạ chỉ vị trí đối diện, Vương Quốc Hoa ngồi xuống, ông nói. - Cậu xem phương án trên bàn, Cao Nguyên dựa theo ý của cậu rồi viết thêm.
Vương Quốc Hoa không cầm phương án lên mà cười nói: - Hay là cháu thí điểm trước ở quận Hồng Sam? Vương Quốc Hoa hiểu rõ mình có nói gì cũng phải làm theo phương án này. Chẳng qua thứ này nếu được đưa vào thực tế, Vương Quốc Hoa được chỗ tốt hắn cũng không chê.
Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân nhìn nhau cười, Du Vân Vân nói. - Được, anh thắng. Du Vân Vân vừa nói vừa cười nói với Vương Quốc Hoa. - Quốc Hoa, cháu nhất định có ý tưởng đầy đủ, nói nghe một chút đi.
Vương Quốc Hoa nói. - Đầy đủ thì không có ạ, cháu cảm thấy văn phòng tiếp dân kiểu đó có thể làm ở quận Hồng Sam, còn về chế độ vấn trách hứa hẹn thì cần áp dụng từ trên xuống dưới. Du Vân Vân mỉm cười nói. - Cháu đúng là có ý tưởng giống lão Hứa.
Hứa Nam Hạ lúc này mới nói. - Mai tôi bảo Cao Nguyên gọi Lâm Tĩnh lên tỉnh ủy một chuyến, cậu về chuẩn bị một chút. Chẳng qua văn phòng tiếp dân nghe không được toàn diện, tôi thấy không bằng gọi là văn phòng chính vụ.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ trình độ của bí thư tỉnh ủy quả nhiên là cao, hắn lập tức cười nói. - Hứa thúc nói rất đúng.
- Tên nịnh bợ, không còn sớm nữa, tôi cần đi ngủ. Hứa Nam Hạ vừa nói vừa đứng lên về phòng, Du Vân Vân cũng đứng lên nói. - Quốc Hoa, dì tiễn cháu. Vương Quốc Hoa vội vàng nói không dám. Ra đến cửa, Vương Quốc Hoa đột nhiên thấp giọng nói: - Dì, có chút chuyện không biết cháu có thể nói với dì không?
Du Vân Vân ngẩn ra lập tức cười nói. - Cháu nói đi. Vương Quốc Hoa nói qua chuyện của Văn Đông, cuối cùng hắn nói. - Dì, cháu cảm thấy chuyện này có cửa thực hiện. Vương Quốc Hoa chỉ kể qua sự thật, Du Vân Vân bình tĩnh nói. - Dì biết rồi, cháu về nghỉ đi.
Đóng cửa ra ngoài, Cao Nguyên ở đối diện thò đầu ra gọi. - Ở đây Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa cười cười đi tới nói. - Cao ca có gì phân phó. Cao Nguyên nói. - Vào nói chuyện đi.
Cao Nguyên ở gian phòng đơn bình thường, nhưng thật ra cũng có phòng khách, trong phòng có bàn trà, xem ra Cao Nguyên đang pha trà uống.
- Chuyện Văn Đông cậu nghĩ như thế nào mà muốn nói chuyện giúp? Cao Nguyên không hề khách khí nói thẳng. Vương Quốc Hoa biết hắn không tùy tiện hỏi như vậy, vì thế thành thật nói. - Bị người nhờ.
- Bí thư Hứa vẫn muốn kéo Tông Lan, còn đi thông quan hệ trên Bắc Kinh. Tôi đoán chuyện của Văn Đông có chút khó khăn. Cao Nguyên có thể nói như vậy cũng là do muốn coi Vương Quốc Hoa làm bạn.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói: - Tôi chẳng qua chỉ là nói một câu mà thôi. Cảm ơn Cao ca, anh nghỉ sớm.
Tiếng bước chân khá nặng nề vang lên trên thảm, chân Vương Quốc Hoa giống như không chạm đất. Chuyện phức tạp hơn xa mình nghĩ. Cao Nguyên là lo Hứa Nam Hạ vì việc này nên gặp vấn đề nên mới cố ý nhắc mình. Vương Quốc Hoa không phải lo Hứa Nam Hạ sẽ vì thế mà trách mình. Chỉ là hắn nghĩ tới quan hệ giữa Hà Vạn Niên cùng Tông Lan, hắn cảm thấy cần phải nhanh chóng xem túi tài liệu Hà Vạn Niên đưa cho mình có gì.
Đi tới dưới lầu, Vương Quốc Hoa thấy xe còn đỗ ở cửa, Tiểu Đổng cũng đứng ở trước cửa xe. Vương Quốc Hoa nhưng thật ra không để ý, trực tiếp lên xe. Thực ra chỉ là đi ba bước là tới tòa nhà phía đông. Lên lầu, Tiểu Đổng treo áo cho hắn nhưng không có ý rời đi. Cô cúi đầu cắn môi đứng trước mặt Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa ngồi trên sofa có việc phải suy nghĩ, hắn không chú ý đến vẻ mặt cổ quái của Tiểu Đổng. nghĩ một lát, Vương Quốc Hoa nghĩ tới việc Chu Lạp Phong nói tới Sở Giang Thu. Hắn có chút buồn bực ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý thấy Tiểu Đổng đang cúi đầu không nói chuyện cách đó vài bước.
- Tiểu Đổng, sao vậy? Vương Quốc Hoa có chút giật mình, Tiểu Đổng không nói gì mà chỉ lặng lẽ kéo khóa bên, váy trượt xuống chân lộ ra bộ đồ lót màu hồng nhạt bên trong.
- Dừng, cô định làm gì? Vương Quốc Hoa có chút tức giận, giọng cũng đề cao lên một chút. Tiểu Đổng trợn mắt lộ ra tia sợ sệt. Thấy Vương Quốc Hoa nhìn chằm chằm tới, người cô mềm nhũn ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay bụm mặt khóc ròng.
- Không được khóc. Vương Quốc Hoa quát lớn, Tiểu Đổng chấn động ngừng khóc, đầy đáng thương nhìn Vương Quốc Hoa.
- Nói, có chuyện gì thế? Vương Quốc Hoa có chút xúc động, giọng điệu cũng không tốt lắm. Tiểu Đổng do dự một chút mới nói. - Nhà em xảy ra chuyện, trưởng ban thư ký Ngôn nói ngài có thể giúp em. Em biết em chỉ có thể mang ra thứ này báo đáp ngài. Ngài yên tâm, em còn trinh trắng, sau này cũng sẽ không bám lấy ngài. Nếu ngài cần thì em có thể viết giấy cam đoan với ngài.
Ngôn Lễ Hiếu này làm gì vậy? Vương Quốc Hoa thầm mắng một câu. Hắn dịu giọng xuống nói. - Đứng lên rồi nói.
Tiểu Đổng ngoan ngoãn đứng lên, váy thực ra cô không kéo lên. Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua đôi chân thon dài của cô. - Mặc váy vào. Vương Quốc Hoa quay mặt sang bên vì sợ mình không khống chế được.
Tiểu Đổng mặc váy vào, Vương Quốc Hoa mới nói. - Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?
- Điều kiện nhà em rất bình thường, bố mẹ là công nhân, cuộc sống trước đây cũng đỡ. Năm trước bố mẹ về hưu kinh doanh nhỏ, em tốt nghiệp tới đây làm, cả nhà nuôi em trai học đại học cũng được. Nhưng hôm qua lúc bố em ra khỏi quán đột nhiên ngã xuống không dậy nổi. Đưa tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bố em bị thận, phải thay thận. Nhà em như vậy thì đi đâu tìm được tiền chứ?
Tiểu Đổng vừa nói vừa ôm mặt khóc, Vương Quốc Hoa nhìn cô một lúc lâu mới nói. - Cô cảm thấy tôi là người có tiền sao? Tiểu Đổng chần chờ mới nói. - Trưởng ban thư ký Ngôn nói có thể hỗ trợ trả tiền viện phí, còn có thể cho em trai em và em một công việc tốt, chỉ cần em với ngài….
Vương Quốc Hoa giơ tay cắt ngang lời Tiểu Đổng. Hắn cười khổ một tiếng, Ngôn Lễ Hiếu này có lẽ trước đây làm không ít chuyện này. Hắn xua tay nói: - Chuyện này tôi có thể giúp cô nhưng tôi không thiếu phụ nữ. Còn có bên trưởng ban thư ký Ngôn thì cô không cần làm phiền hắn nữa. Tiền tôi cho cô vay, về sau từ từ trả. Về phần em trai cô thì cô bảo hắn dựa vào cố gắng của mình mà phấn đấu. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên vào toilet tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vương Quốc Hoa quấn khăn tắm đi ra vẫn thấy Tiểu Đổng đứng đó.
- Sao còn chưa đi? Vương Quốc Hoa hơi tức, Tiểu Đổng hốt hoảng giải thích. - Trưởng ban thư ký Ngôn bảo em ở đây qua đêm, em mà ra sợ không tốt lắm.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng. - Cô ngủ ở phòng khách đi. Hắn vừa nói vừa vào phòng trong lên giường, không thèm để ý tới Tiểu Đổng nữa.
Đêm đó Vương Quốc Hoa ngủ rất ngon, hắn đứng dậy rửa mạt mặc đồ chỉnh tề đi ra. Tiểu Đổng bên gian ngoài đã bày đồ ăn sáng, Vương Quốc Hoa không nói mà lên ăn. Ăn xong hắn lau miệng nói. - Cho tôi số tài khoản, phái xe đưa tôi về.
Tiểu Đổng do dự một chút nói. - Cần 200 ngàn, em sợ cả đời không trả nổi. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói. - Vậy thì đến chết là hết nợ. Vừa nói hắn đứng lên ra ngoài, lưu lại Tiểu Đổng vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Chuyện tiền rất dễ làm, Vương Quốc Hoa gọi điện bảo Đổng Diễm Phương gửi tới là được. Hắn về tới quận đã là buổi trưa, vừa xuống xe lập tức đuổi lái xe về thì máy điện thoại đổ chuông. Du Vân Vân oán giận nói. - Đi sao không chào dì một tiếng. Vương Quốc Hoa cười giải thích: - Cháu có chút chuyện gấp nên không kịp.
Du Vân Vân nói: - Chuyện cháu nói Hứa thúc nói sẽ thận trọng cân nhắc.
Dập máy, Vương Quốc Hoa có chút mơ hồ, không phải Cao Nguyên nói không có hy vọng mấy sao? Xem ra mình còn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Du Vân Vân, kể cả Cao Nguyên cũng như vậy. Ừ, bảo sao lúc Chu Lạp Phong nghe thấy mình có thể nói một câu với Du Vân Vân là mắt sáng lên, thái độ khác hẳn.
Cao Thăng không ở trong sân, xe cũng không ở đây, nhà không có ai. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu đang chuẩn bị gọi điện hỏi thì đằng sau tiếng còi ô tô vang lên. Cao Thăng từ trên xe thò đầu ra nói: - Vương ca.
Ngô Minh Chỉ mở cửa xuống xe chào sau đó đi theo Vương Quốc Hoa vào trong. Cao Thăng dừng xe cầm túi đặt lên bàn rồi lui ra. Ngô Minh Chỉ đứng trước mặt Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói. - Tôi vừa nhận được tin nói là cục Y tế thị xã muốn gây phiền phức cho công ty dược Huy Hoang, tin này do bạn tôi ở trên cục truyền tới.