Giản Hòa Phương suy nghĩ rời đi, thi thoảng quay đầu lại nhìn vài cái. Lý Quốc Quang thấy thế đi lên hỏi. Giản Hòa Phương hả một tiếng, cô lấy lại tỉnh táo nói. - Vừa nãy chủ tịch Vương nói …
Lý Quốc Quang híp mắt suy nghĩ một chút rồi rất khẳng định nói. - Hắn có năng lực này, chẳng qua chuyện này muốn làm thì điều kiện là hắn có quyền uy tuyệt đối trong quận, cùng với có chế độ giám sát nhất định. Nếu không mấy con sâu mọt trong quận sẽ nuốt sạch tài chính.
Giản Hòa Phương rất mất hứng trừng mắt nhìn. - Ai là sâu mọt? Lý Quốc Quang không hề tức mà còn cười một tiếng: - Nghiêm khắc mà nói thì chị và tôi đều là sâu mọt, chúng ta là sâu mọt ký sinh trên người nhân dân. Chẳng qua chúng tôi có cái tên rất hay ho, cán bộ nhà nước. Chị đừng mất hứng, tôi hỏi chị một vấn đề. Nếu một trường học ở bên dưới đột nhiên được khoản tiền lớn thì chị đoán hiệu trưởng sẽ dùng tiền đó làm gì?
Giản Hòa Phương suy nghĩ một chút định nói lại thôi. Lý Quốc Quang thấy thế cười nói. - Được rồi, đừng khó xử. Tôi đoán hiệu trưởng sẽ không có nhiều lựa chọn, mua xe, xây trụ sở, xây khu tập thể… sau đó mới nghĩ tới xây khu phòng học. Đây là các bước rất bình thường, chị thấy sao?
Giản Hòa Phương không nói được gì, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Lý Quốc Quang cười nói. - Vì thế cần cơ chế giám sát đầy quyền lực, nếu không nhân tính đều là ích kỷ. Chị cũng từ cơ sở đi lên thì cũng biết người đứng đầu các đơn vị có thể đạt được gì từ những hạng mục đó. Giản Hòa Phương đỏ mặt cả giận nói. - Tôi chưa từng làm như vậy.
Lý Quốc Quang gật đầu nói. - Tôi tin chị, như vậy xin lỗi, chị lúc xuống thị sát thì phụ trách các đơn vị tặng chị các “đồ đặc sản”, chị có nhận không? Có đôi khi còn nhét thêm tiền khổ cực, chị có nhận không? Tôi hỏi chị mấy thứ này có cần tiền không? Tiền này từ đâu mà ra? Chị biết rõ câu trả lời là gì cho nên đừng phủ nhận.
- Nước trong không có cá. Giản Hòa Phương cuối cùng tìm được một câu coi như là lý do, Lý Quốc Quang nghe xong chỉ cười nói. - nói rất đúng, cho nên sâu mọt cũng chia làm có làm và không làm. Chị chắc là có làm, tôi cũng đang nỗ lực theo hướng này.
- Được, vậy việc này có quan hệ gì với việc Vương Quốc Hoa có làm được hay không? Giản Hòa Phương vội vàng quay về chủ đề. Lý Quốc Quang phì một tiếng. - Chị phải gọi là chủ tịch Vương mà không nên gọi thẳng thanh niên. Bỏ đi, tôi nói cho chị một bí mật động trời về Vương Quốc Hoa.
Giản Hòa Phương nghe xong không khỏi tò mò, phụ nữ ai cũng như vậy. Lý Quốc Quang nhìn theo Vương Quốc Hoa rồi nhỏ giọng nói. - Tên này rất có tiền. Tôi làm chủ tịch quận dù có tham ô loạn thì mười năm cũng chưa chắc có nhiều tiền bằng hắn.
Giản Hòa Phương trợn mắt há mồm, lát sau mới nhỏ giọng nói. - Hắn cũng tham ô?
Qq nhăn nhó mặt mày, lắc đầu nói. - Thằng này bản lĩnh kiếm tiền còn hơn làm quan. Hắn mà đi kinh doanh thì có thể thành người giàu nhất cả nước, không thể không lên bảng Forbes thế giới. Đáng tiếc thằng này lại đi làm quan, lãng phí.
Lúc này Vương Quốc Hoa như cảm thấy gì đó quay đầu lại, Giản Hòa Phương vội vàng nhìn, nở nụ cười. Tin tức Lý Quốc Quang nói ra làm cô khó có thể tiếnhận. Theo lời Lý Quốc Quang thì chủ tịch quận một năm tham ô một triệu, mười năm mới chục triệu.
- Hắn có bao tiền? Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Giản Hòa Phương mới hỏi tiếp.
Lý Quốc Quang nói. - Không rõ lắm, mấy trăm triệu Usd hoặc càng nhiều hơn. Giản Hòa Phương lảo đảo, phải lấy tay chống vào xe mới không ngã. Lý Quốc Quang thấy thế thầm kêu ca. - Mẹ nó chứ, tôi còn tưởng ả là người phụ nữ kiên cường, ai ngờ mới nghe thấy chút tiền là mắt tối sầm lại. Nếu đưa tiền tới mặt chắc là cởi quần dạng chân mất.
Vương Quốc Hoa đang trở về hiện thực, lý tưởng luôn tốt đẹp, thực tế lại bi ai. - Chủ tịch quận, Lý Quốc Quang bây giờ đang tiến hành chỉnh sửa bảo vệ môi trường, chuyện này làm rất nhiều công ty dừng sản xuất. Thu tài chính năm nay có lẽ sẽ bị ảnh hưởng. Tên Lý Quốc Quang kia quá rắn, Miêu Vân Đông không làm gì được hắn. Diêu Hiểu Hoa lên tiếng.
Diêu Hiểu Hoa không dám đồng tình với hành vi của Lý Quốc Quang lần này. tập đoàn Minh Viễn hàng năm nộp thuế ít nhất vài chục triệu, hơn nữa bây giờ quận yêu cầu một loạt công ty dừng sản xuất chỉnh đốn thì xuất hiện không chỉ là thu tài chính, còn có vấn đề công ăn việc làm của công nhân, liên quan đến hàng ngàn, hàng vạn hộ dân.
Vương Quốc Hoa nhìn về phía Miêu Vân Đông, lặng lẽ không nói. Đặng Ngâm ở bên nháy mắt với Diêu Hiểu Hoa ra hiệu hắn không nên nói. Diêu Hiểu Hoa do dự một chút nhưng vẫn nói tiếp. - Chủ tịch quận, ý của tôi là có phải nên nói chuyện với chủ tịch Lý việc chỉnh đốn có thể tiến hành từng bước không?
Trên mặt Đặng Ngâm hiện ra một tia kinh ngạc. Trước đây chưa từng nghe nói Diêu Hiểu Hoa nói chuyện mà lãnh đạo không thích nghe. Nghĩ vậy Đặng Ngâm thoáng nhìn Vương Quốc Hoa, vẻ mặt Vương Quốc Hoa không biến hoá nhiều. Đặng Ngâm cũng yên tâm. Vương Quốc Hoa có thể ủy quyền, có thể dễ dàng tha thứ nhưng có thể nghe được tiếng nói khác hay không lại là việc khác. Hơn nữa chuyện của tập đoàn Minh Viễn đâu chỉ đơn giản là gây ô nhiễm môi trường.
- Đúng thế, để mặt Lý Quốc Quang làm vậy thì trong thời gian ngắn cũng sẽ khiến tài chính quận bị ảnh hưởng. Vương Quốc Hoa gật đầu nhưng lập tức nói. - Nhưng tôi không thể vì lợi ích ngắn hạn mà bỏ qua lợi ích lâu dài của quần chúng nhân dân. Ở thời phong kiến quan huyện được gọi là quan phụ mẫu, không phải hy vọng quan coi dân chúng như con sao? Tôi không biết mình có thể ở quận Hồng Sam bao lâu nhưng tôi biết nếu bỏ mặc thì mười năm sau ở đây không ai dám uống nước.
Đoàn xe xuất hiện phía xa xa, bộ máy đảng chính quận Hồng Sam lấy Miêu Vân Đông làm đầu nhanh chóng đứng theo vị trí. Đội xe phía trước là của thị ủy, phía sau mới là trên tỉnh.
Nói về hình dạng Miêu Vân Đông không cao, chỉ khoảng 1m7, bụng to, mặc âu phục trông rất có tướng lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua xe Audi của Miêu Vân Đông, hắn thầm cười lạnh một tiếng. bí thư thị ủy đi Audi đã gọi là miễn cưỡng, mày là bí thư quận ủy mà cũng dám đi ư? Liếc nhìn chiếc xe Mazda mình trưng dụng, Vương Quốc Hoa có chút buồn cười.
- Mau đi trước dẫn đường, nhiều người như vậy không sợ tắc đường, ảnh hưởng giao thông sao? Trưởng ban thư ký thị ủy Tiền Mẫn đi trước tiên, không xuống xe đã hô.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nói đường này đã sớm bị cảnh sát chặn không cho xe cộ qua lại, các xe phải đi vòng, đáng tiếc câu này không này hắn không thể nói ra.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, cuối cùng tới trụ sở quận ủy mọi người theo trật tự xuống gặp lãnh đạo thị ủy, rồi theo sau lãnh đạo thị ủy nghênh đón đoàn xe của bí thư tỉnh ủy.
Bí thư Hứa rất tận tình bắt tay từng người, không biết có thể nhớ kỹ tên họ và bộ mặt từng người không.
Cuối cùng đến lượt Vương Quốc Hoa, Hứa Nam Hạ bắt tay cố ý dừng vài giây mới buông.
Bí thư Hứa đi trong một đoàn người tươi cười đứng trước bàn làm việc, đứng xem xung quanh, hiện trường không có một người dân nào. Căn cứ quyết định của quận ủy, trong vòng 50 mét của trụ sở văn phòng công vụ đã được cảnh sát tạo vùng cầm.
Bí thư Hứa rất nhiệt tình phát biểu, cao độ tán dương thị ủy thị xã Giang Đông, khẳng định công tác của quận ủy Hồng Sam. Thú vị chính là người thay mặt quận Hồng Sam lên đài phát biểu chính là bí thư quận ủy Miêu Vân Đông. Hiện tượng này cũng cho thấy địa vị lãnh đạo trung tâm của Đảng.
Diêu Hiểu Hoa phụ trách công tác trù bị chỉ có thể đứng ở bên dưới nghe phát biểu. Ngay cả Vương Quốc Hoa cũng chỉ đứng xa xa phía sau một đám lãnh đạo.
Miêu Vân Đông ban ngày rất hài lòng vì mình được đứng ra phát biểu, cho rằng ai cũng nghĩ mình là có công lao lớn nhất. Ai ngờ đài truyền hình quá đểu, thời sự buổi tối đang tin quận Hồng Sam, tren màn ảnh chiếu về cán bộ quận có hình ảnh của Vương Quốc Hoa bắt tay bí thư Hứa mấy giây, ngay cả Diêu Hiểu Hoa cũng lộ mặt chỉ có cảnh Miêu Vân Đông phát biểu là không đăng một giây nào.
Miêu Vân Đông tức muốn điên lên. Cũng may thời sự trưa hôm sau xuất hiện hình ảnh của hắn nên còn làm hắn đỡ tức.
Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ ở lại thị xã Giang Đông một đêm, vấn đề là thị ủy Giang Đông không ngờ không để cho quận ủy Hồng Sam đến gặp bí thư Hứa. Miêu Vân Đông lúc ấy tức giận gọi điện cho Dương Quốc Minh rồi mắng Lâm Tĩnh không ra gì.
Kết quả Dương Quốc Minh đốp lại một câu. - Đừng kêu, bí thư Hứa lúc nói chuyện với tôi và Lâm Tĩnh đã nhắc một câu về anh. Miêu Vân Đông vui vẻ nói. - Nhắc chuyện gì?
- Xe Audi kia được đó. Dương Quốc Minh hung dữ đáp lại.