Phù Diêu

Chương 386: Không muốn lại được (1)



- Lão gia tử nhà tôi có ý bảo chú tâm làm ở quận Hồng Sam.
Lý Quốc Quang không nhanh không chậm mở miệng nói, Vương Quốc Hoa bình tĩnh đưa tay ra hiệu tiếp tục.

- Tập đoàn Hữu Vi không đơn giản như bề ngoài. Hai người mới tới tuy là phó tổng giám đốc nhưng cùng lắm chỉ là đứng đầu ở vòng ngoài. Vẻ mặt bọn họ thì anh cũng thấy đó, thậm chí không coi hai anh em tôi vào đâu. Tôi nhắc với anh, Tập đoàn Hữu Vi có quan hệ với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Tập đoàn Hữu Vi hợp tác với Quốc Hoa cũng là do ngành kia đẩy mạnh mà thành.

Vương Quốc Hoa nghiêm mặt lại. Không có bữa ăn miễn phí, Quốc Quang nếu có thể làm cho hai người kia xuất hiện nói rõ hắn đã chắc chắn Tập đoàn Hữu Vi sẽ đầu tư tới quận Hồng Sam. Nói cách khác hắn cũng không muốn làm không công.

- Nhà tôi chỉ có hai con trai, ông anh ở trong Quân đội, tôi ở địa phương, coi như bước hai chân. Cục diện chính trị ở tỉnh Nam Thiên cũng tiện để rèn luyện, cho nên tôi ít nhất phải ở đây ba năm. Lão gia tử nói có thể giúp tôi cũng chỉ đến thế này, về sau toàn bộ dựa vào mình. Nếu tôi vô dụng thì tương lai cũng chỉ có thể đến một vị trí nhàm chán ngồi chờ chết hoặc là kiếm chút tiền mà nuôi thân.

Vương Quốc Hoa nghe tới đây không khỏi có chút giật mình, xem ra cuộc sống Lý Quốc Quang không tốt như bề ngoài.

- Tôi giúp anh thật ra là giúp mình. Tôi rất coi trọng tư tưởng khu công nghệ cao của anh, sau đây tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc anh phân phó.

Vương Quốc Hoa đưa tay cắt ngang lời Lý Quốc Quang.
- Được, chuyện Tập đoàn Hữu Vi thì tôi nhớ ơn của anh, tương lai có cơ hội khi anh vận tác thì tôi sẽ cố hết sức giúp anh.
Lý Quốc Quang nghe thế liền cười cười đưa tay ra.
- Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.

Tâm trạng Vương Quốc Hoa cũng không vui vẻ như bề ngoài. Giao dịch này ảnh hưởng như thế nào cũng khó nói. Đáng tiếc hắn không có lựa chọn. Trong giai đoạn này Vương Quốc Hoa muốn chính là Lý Quốc Quang không gây chuyện, nếu không với sức phá hoạt của hắn mà gây chuyện thì cấp tên nhất định có người sẽ nhằm vào mình.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ không khí khá nặng nề, Vương Quốc Hoa lấy máy thấy là số lạ, hắn thoáng do dự một chút nhưng vẫn nghe.

- Ừ, tôi là Vương Quốc Hoa.

- Chào cậu, tôi là Thủy Trung Lăng, theo danh phận thì Sở Sở gọi tôi là mẹ hoặc là dì. Tôi biết cậu đang ở tỉnh thành, có tiện gặp một lần không?
Giọng rất nhẹ nhàng êm tai nhưng có ý không thể từ chối. Vương Quốc Hoa không thích giọng này, hắn chỉ lạnh nhạt nói.
- Được, chị nói địa điểm.

- Phải đi à, tôi tiễn anh.
Lý Quốc Quang như biết là ai gọi tới cho Vương Quốc Hoa, hắn lặng lẽ cầm cặp đứng lên.

- Ông giải thích với Vương Quốc Duy hộ tôi.
Trước khi lên xe Vương Quốc Hoa nói một câu, Lý Quốc Quang gật đầu nói.
- Không vấn đề gì, mấy tên ở Bắc Kinh thì tôi cũng có thể ra mặt liên lạc. Chuyện công ty đó ông yên tâm, tôi cũng có thể ra mặt xử lý tốt.

- Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa lên xe rời đi. Lý Quốc Hổ đột nhiên xuất hiện trong bóng tối cười lạnh một tiếng với Lý Quốc Quang.
- Chú mất một cơ hội được người bạn đáng tin cậy.

Lý Quốc Quang cười lạnh nói:
- Em biết nhưng sao chứ. Trước mặt lợi ích gia tộc thì mất một người bạn có đáng gì.

Lý Quốc Hổ vỗ vai thằng em.
- Đừng giả vờ, thực ra trong lòng chú đang rất bất đắc dĩ. So sánh với chú thì cảnh giới của thằng đó kém hơn nhiều. Chú biết hắn mạnh hơn chú ở điểm gì không?

Lý Quốc Quang không nói chỉ lẳng lặng nhìn, Lý Quốc Hổ lấy thuốc ra châm một điếu. Lúc lâu sau hắn mới nói.
- Cùng làm ở quan trường nhưng từ bản chân của hắn mà nói chính là không muốn lại được.

Tàn thuốc rơi xuống đất, Lý Quốc Hổ giơ chân giẫm mạnh rồi từ từ biến mất.

Khách sạn Việt Châu – khách sạn năm sao của Việt Châu. Trong căn phòng Vip duy nhất Thủy Trung Lăng đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực.

Tiếng gõ cửa vang lên, Thủy Trung Lăng lạnh nhạt nói.
- Vào đi.

Cửa mở ra, nữ thư ký mặc đồ công sở đi trước, phía sau là Vương Quốc Hoa. Thủy Trung Lăng lần đầu thấy Vương Quốc Hoa.

Thủy Trung Lăng không khỏi nở nụ cười tự giễu, không biết từ lúc nào mình thích đánh giá người từ vẻ ngoài, hoặc là nói đánh giá bộ quần áo của đối phương.

- Vương tiên sinh đã đến.
Thư ký nhỏ giọng nói, thực tế đây là nói thừa nhưng có một số người có thói quen như vậy.

- Ừ.
Thủy Trung Lăng phất tay, thư ký bước ra ngoài. Lúc này Thủy Trung Lăng đứng lên nói.
- Chào mừng.
Giọng vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng lúc này Vương Quốc Hoa có tâm trạng rất mâu thuẫn.

Nói như thế nào? Giống như Thủy Trung Lăng có tâm lý cao hơn người trời sinh, Vương Quốc Hoa rất không thích. Gần như người đàn ông xuất thân bình thường đều có một khát vọng đặt người phụ nữ cao cao tại thượng xuống dưới thân, chà đạp, nghe tiếng rên rỉ của đối phương, nhất định sẽ rất sướng.

- Tôi không thích cái bắt tay không có thành ý.
Vương Quốc Hoa rất miễn cưỡng bắt tay Thủy Trung Lăng, không đợi đối phương nói đã ngồi xuống.

- Vậy ư?
Thủy Trung Lăng cười cười nhã nhặn vén váy ngồi xuống.
- Tôi hiểu đây là lễ tiết, mặc kệ kiêu ngạo hay không thì vẫn phải có.
Thủy Trung Lăng nhướng đôi mày đẹp lên.
- Trà hay café?

Vương Quốc Hoa bình tĩnh giống như hai người không có giao phong gì. Cảm giác này giống như hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng có thể là bạn bè hòa hợp lâu năm.

- Tôi đã đọc bài viết của cậu, kể cả nội dung phát biểu, sự thật chứng minh suy đoán của cậu đã hoàn toàn chính xác.
Thủy Trung Lăng nói câu này thì cũng thu lại vẻ ngạo mạn.

Vương Quốc Hoa hơi ưỡn ngực lên, ánh mắt cũng thu liễm hơn. Thủy Trung Lăng cười ha hả, thư ký bưng cốc nước đặt trước mặt, cô đưa tay ra mời.
- Thực ra rất nhiều người muốn xử lý cậu nhưng bọn họ không có động tác gì. Nguyên nhân không phải vì năng lực và tài hoa mà là cậu quá may mắn. Cậu hiểu chứ?

Đoạn cuối, Thủy Trung Lăng giơ tay lên ra hiệu chém xuống, không chờ Vương Quốc Hoa nói, cô nói tiếp.
- Ví dụ như tôi thì tôi cũng muốn xử cậu thì không ai có thể bảo vệ cậu, dù là Hứa Nam Hạ.

Vương Quốc Hoa gật đầu, tỏ vẻ tán thành nhưng không nói gì.

- Vì thế tôi nói cậu quá may. Lúc ở Đại Giang thì Sở Giang Thu bận tâm Hứa Nam Hạ nên không chỉnh cậu tới chết.

- Ai ngờ thoáng cái cậu đột nhiên có quan hệ lợi ích với không ít người, thậm chí còn để bọn họ thiếu nợ ân tình của cậu. Cậu cũng biết có lẽ có người có thể dễ dàng diệt tiền đồ của cậu nhưng bọn họ không dám ra tay. Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay những người đó diệt cậu, ngày sau sẽ bị nhân tình cậu tích lũy trả thù. Càng quan trọng hơn chính là còn có Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân, những kẻ khó dây vào.
Thủy Trung Lăng day day trán nói.
- Cậu nói tôi nên đối xử với cậu như thế nào?

Vương Quốc Hoa im lặng một lúc mới nói.
- Cái này tôi không thể làm chủ giúp chị.

Máy điện thoại trên bàn vang lên, Thủy Trung Lăng nhìn một lúc mới cầm lên thở dài nói.
- Ừ, dì biết, không làm khó hắn đâu.
Cô liếc nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được tia uy hiếp trong đó.

Thủy Trung Lăng đưa máy tới.
- Tìm cậu đó.

- Tại sao không trực tiếp gọi cho tôi?
Vương Quốc Hoa hỏi, Thủy Trung Lăng lười biếng nói.
- Cậu nói xem.
Vương Quốc Hoa khó khăn giơ tay cầm máy điện thoại. Hắn nói.
- Là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.