… bên kia không có tiếng nói chỉ có tiếng hô hấp vang lên bên tai. Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn cầm máy, Thủy Trung Lăng ở đối diện cầm cốc café uống.
Một lúc sau Vương Quốc Hoa mới nói. - Em cho là đúng thì cứ kiên trì.
- Anh không nói thì em cũng thế. Lần đầu Vương Quốc Hoa nở nụ cười khi vào phòng này. Thủy Trung Lăng như thấy gì đó làm cô bất mãn nên nhẹ nhàng bĩu môi.
- Dập máy đây.
Lại ba phút sau, cốc café của Thủy Trung Lăng đã nguội thì Vương Quốc Hoa mới bỏ máy, trên mặt vẫn có nụ cười.
- Không biết hai người này nữa. Thủy Trung Lăng lẩm bẩm một tiếng nhìn quanh. Cô giơ tay nhìn đồng hồ. - Hơi muộn rồi, còn có thể nói chuyện không?
Vương Quốc Hoa gật đầu thu nụ cười, Thủy Trung Lăng lại bĩu môi bất mãn. Cô lấy tay gõ gõ vào tập văn bản trên bàn. - Tập đoàn Trung Thiên gặp khó khăn ở thị trường nước ngoài, cậu thấy sao?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: - Tôi nghe qua một chuyện cười như thế này. Một thủ trưởng mang theo các công ty tới Châu Phi viếng thăm. Theo thói quen thủ trưởng muốn viết chữ lưu niệm. Thủ trưởng viết “Cần lao lương thiện, thông minh dũng cảm, nhân dân nước … vạn tuế. Tình hữu nghị của nhân dân hai nước vạn tuế” Lãnh đạo đối phương liền tỏ vẻ nhân dân nước tôi thông minh dũng cảm nhưng không cần lao. Còn chữ lương thiện thì lãnh đạo đối phương không nhắc một chữ.
Thủy Trung Lăng cười phì một lúc mới thở dài nói. - Đúng. Vừa nói Thủy Trung Lăng vừa đưa tay day trán, thậm chí còn lấy tay gõ gõ một lúc. - Quan chức nhà nước vốn có lối suy nghĩ như vậy, không phải nói thay đổi là thay đổi được ngay. Công ty kinh doanh ở thị trường nước ngoài hầu hết bị lỗ, đối với một số người mà nói cũng không quá quan trọng, chỉ cần cái mông ngồi ổn là được. Được rồi, bỏ chuyện này thì cậu có thể cho một phương hướng không?
- Có thể, nhưng đưa cho các người thì cũng chưa chắc có thể làm tốt. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng. Thủy Trung Lăng há hốc mồm định phản bác nhưng lại cười nói. - Có lẽ, nhưng việc này cậu không cần quan tâm.
- Tôi lấy một ví dụ, thương hiệu mỹ phẩm, thời trang của nước phương tây trước khi tiến vào thị trường trong nước Châu Á thì điều tra thị trường hai năm, báo cáo điều tra bốn năm ngàn trang, nội dung toàn diện. Nhìn qua có vài chi tiết không liên quan tới thị trường mấy nhưng vẫn được viết vào. Thử hỏi Tập đoàn Trung Thiên trước khi đầu tư vào một bước ở Đông Nam Á thì chuẩn bị bao lâu? Vương Quốc Hoa nói làm Thủy Trung Lăng có chút đỏ mặt.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Cậu thấy sao việc tập đoàn Hữu Vi đang muốn niêm yết lên thị trường chứng khoán Mỹ? Nhịp thở của Thủy Trung Lăng dần không bình thường, trên mặt hiện tia nôn nóng.
- Phì. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng. - Tôi không biết tập đoàn Hữu Vi đầu tư và kinh doanh gì ở thị trường nước ngoài thì chị bảo tôi lên tiếng từ đâu? Thủy Trung Lăng từ tốn nói. - Coi như nói về cái nhìn của mình là được.
Cái nhìn? Vương Quốc Hoa trầm ngâm một lúc mới nói. - Ngành tin tức trong tương lai sẽ phát triển rất nhanh. Theo tôi thấy mặc dù tập đoàn Hữu Vi có vài phương diện kỹ thuật đã đạt trình độ thế giới, giá cũng có ưu thế lớn. Nhưng do tập đoàn Hữu Vi có thói quen với hình thức kinh doanh trong nước, một khi đi ra nước ngoài thì bởi vì không quen quy tắc trò chơi nên nhất định sẽ đầu rơi máu chảy.
Thủy Trung Lăng có chút kinh ngạc nói. - Chẳng lẽ nói công ty Trung Quốc không nên đi ra nước ngoài? Vương Quốc Hoa cười lạnh nói: - Đây là ý của chị.
- Được rồi, không nói đến việc này nữa, tập đoàn Hữu Vi sống chết không quan hệ với tôi, muộn rồi, đi nghỉ. Thủy Trung Lăng không nhịn được đứng lên, Vương Quốc Hoa cũng đứng lên nói. - Vậy tạm biệt.
- Cậu chờ chút. Thủy Trung Lăng lớn tiếng gọi vọng lại, Vương Quốc Hoa đứng lại quay đầu nói. - Cậu có thể giúp chúng tôi không? Tôi biết yêu cầu này là quá đáng nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng đó một lúc mới nói. - Tôi có thể giúp Sở Sở làm bất cứ việc gì. Thủy Trung Lăng nở nụ cười. - Được rồi, cậu đi đi, đã bố trí xong phòng cho cậu.
Vương Quốc Hoa đi nhanh ra thang máy, xuống dưới lầu thì Cao Thăng đã lái xe tới.
- Vương tiên sinh chờ chút. Mỹ nữ thư ký dẫn đường vừa nãy thở hổn hển đuổi theo, Vương Quốc Hoa dừng lại. - Còn có việc gì.
- Cái này đưa anh. Nữa thư ký đưa một bức tranh tới. - Đi.
Trong gian phòng kia Sở Giang Thu từ từ ra khỏi phòng ngủ cau mày đi tới khẽ vỗ vai Thủy Trung Lăng. - Được rồi, hắn không biết điều thì em cũng đừng để ý.
Thủy Trung Lăng lắc đầu nói. - Không có gì, em không để ở trong lòng.
Ôm vợ, trên mặt Sở Giang Thu hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, hắn thở dài nói: - Thằng này thực ra không biết gì cả, hoặc là hắn chỉ biết một không biết hai. Chân tướng không phải điều hắn có thể thấy.
Xe đi rất ổn định, trên mặt Vương Quốc Hoa lộ vẻ lo lắng mơ hồ. Trong đầu hắn hiện lên cảnh khi mình từng cùng một người bạn làm lãnh đạo cao tầng ở công ty nhà nước. - Ai cũng nói trong chính quyền là đen, thực ra công ty nhà nước cũng đen. Phải biết rằng công ty nhà nước đều làm hạng mục lớn, muốn có hạng mục lớn thì phải qua rất nhiều cửa. Công ty nhà nước đều là lấy tiền nộp thuế của điều chỉnh mà tiêu xài, mà công ty lũng đoạn càng là bóc lột dân chúng.
Như vậy chân tướng là gì? Chân tướng là thứ anh thấy rồi gọi là “chân tướng” sao?
Cao Thăng mặc kệ đi tới đâu đều tìm được chỗ ở rẻ tiền. Ví dụ như một nơi có phòng tương đương khách sạn ba sao mà giá chỉ bằng một nửa bình thường.
Vào phòng, Vương Quốc Hoa cười hỏi Cao Thăng. - Nơi này sao rẻ như vậy? Cao Thăng nói: - Nơi này rất nhiều, anh là quan nên phải hiểu hơn tôi chứ? Vương Quốc Hoa thấy cũng đúng, cảm thấy mình hỏi hơi thừa. … Tầng một nơi này là quán trà, xuống lầu thấy phòng ăn chiếm một diện tích rất nhỏ, hầu hết đều là quán nước.
Uống trà xong, Vương Quốc Hoa nghĩ nhanh chuyện tối qua, hắn không khỏi nở nụ cười. Hắn đang định gọi cho Hứa Nam Hạ thì máy điện thoại vang lên, là số xa lạ tối qua nhưng giờ không còn lạ nữa.
- Ở đâu, uống café sáng chứ? Thủy Trung Lăng nói.
- Tôi đang ăn sáng. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Thủy Trung Lăng không biết nói mới ai gì đó, không quá rõ nhưng rất nhanh nói lại. - Nói địa điểm, tôi tới.
Vương Quốc Hoa …
Mười phút sau một chiếc xe bình thường dừng trước cửa, Cao Thăng ngồi xổm trước cửa hút thuốc đứng lên liếc nhìn hai người trên xe rồi lặng lẽ đi lên mở cửa. Sở Giang Thu thấy Cao Thăng nên cười nói. - Bao giờ muốn làm lái xe cho tôi thì cứ nói một câu.
Thủy Trung Lăng xuống theo cười mắng. - Anh đúng là, đừng tưởng là muốn là được, không đào được góc tường đâu.
Sở Giang Thu cười ha hả, thấy Vương Quốc Hoa đứng ở bậc thang, vẻ mặt y rất thân thiện.
- Tôi nhớ trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt. Sở Giang Thu vừa nói vừa đưa tay tới. Vương Quốc Hoa theo bản năng đi tới trước, cầm tay bình tĩnh nói. - Khí thế của chủ tịch Sở đúng là bất phàm, mặc dù chưa thấy cũng có thể nhìn là nhận ra ngay.
Sở Giang Thu cười ha hả: - Thì ra là tên nịnh bợ, không nhìn ra đó. Vừa nói Sở Giang Thu quay đầu lại nhìn Thủy Trung Lăng. - Tên này còn cứu được. Thủy Trung Lăng đi lên một bước, dáng vẻ khác hẳn tối qua. Cô cười nói: - Quốc Hoa, nếu không ngại thì gọi tôi là dì.
Vương Quốc Hoa thừ ra, hơi cúi đầu nói. - Dì, mời vào trong.
Đây là tỉnh thành, Vương Quốc Hoa nghĩ hai người không quen không ngờ bọn họ còn quen hơn cả Vương Quốc Hoa. Thủy Trung Lăng ngồi xuống gọi nhân viên phục vụ tới chọn bẩy tám món ăn.
Vừa ăn vừa nói chuyện cũng vui vẻ, Sở Giang Thu lúc mới gặp mặt có khí thế bất phàm thoáng cái thành ông chú bình thường. - Đói rồi, ăn đã.
Sở Giang Thu ăn rất nhanh, Thủy Trung Lăng ngồi bên ăn khá từ tốn. Vương Quốc Hoa đã ăn nên chỉ uống trà.
Năm phút sau Sở Giang Thu bỏ đũa, bưng cốc trà mà Vương Quốc Hoa đưa tới. - Dạy cậu một điều nếu muốn ăn gì đó chính tông thì phải đến nơi như thế này.
Vương Quốc Hoa cười cười không đáp lời, Sở Giang Thu ý thức được mình nhầm đối tượng nhưng không quá để ý. - Nhầm dt rồi, cậu xem ra còn là người trong nghề hơn tôi.
Vừa nói y đưa hai ngón tay về phía Vương Quốc Hoa. - Thuốc, không có ánh mắt gì cả. Vừa nói y vừa cẩn thận nhìn Thủy Trung Lăng ngồi bên.
Vương Quốc Hoa vội vàng đưa thuốc cho Sở Giang Thu, lúc châm lửa, Sở Giang Thu rất hưởng thụ hút một hơi. - Sau khi ăn xong được hút thuốc đúng là sung sướng. Tôi nói cậu đúng là biết nịnh bợ, sao đến địa phương lại có quan hệ không tốt với lãnh đạo cấp trên. Có chút việc không nên làm quá rõ ràng. Tên Lý Quốc Quang kia còn linh hoạt hơn cậu, biết cho cậu lao tới trước. Cậu thì hay rồi, còn ký tên để mình chịu trách nhiệm. Nói khó nghe chính là tâm lý chịu trách nhiệm của cậu bị Lý Quốc Quang lợi dụng.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói. - Chỉ cần có thể làm tốt công việc thì tôi không sợ gánh chịu trách nhiệm. Cùng lắm không làm quan chứ gì. Tay Sở Giang Thu run lại, từ từ bỏ xuống dụi điếu thuốc.
- Thì ra cậu nghĩ như vậy. Sở Giang Thu khẽ thở dài một tiếng quay đầu lại nói với Thủy Trung Lăng. - Lần này em nhìn chuẩn hơn anh. Thủy Trung Lăng không chút hoang mang lấy khăn lau miệng sau đó nói: - Là Sở Sở nhìn chuẩn hơn em và anh.
- Nghe nói cậu là người đầy dục vọng, nói vậy không oan uổng cậu chứ? Sở Giang Thu rất đột nhiên hỏi một câu như vậy. Vương Quốc Hoa hả một tiếng, dừng một chút mới nói. - Chủ tịch Sở nói đúng suy nghĩ trong lòng tôi, tôi không ngại.
Thủy Trung Lăng ho khan một tiếng đứng lên nói: - Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi ra ngoài dạo phố một chút, nghe nói trên phố có không ít quán bán đồ ăn đặc sản. Thủy Trung Lăng rời đi, Sở Giang Thu khẽ thở dài một tiếng lúc này chủ động đưa tay cầm bao thuốc trước mặt, châm hút.
- Háo sắc hay không thì đối với đàn ông mà nói đều là chuyện nhỏ. Nhưng cậu để mọi người đều biết thì đó là ngu xuẩn. Mặc kệ cậu đã kết hôn hay chưa nhưng ở trong nhà nước thì có chút chuyện không phải như vậy. Làm người và làm quan là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Làm quan thì phải học các có nhiều mặt, học tàn nhẫn. làm người thì không thể làm như vậy, ít nhất phải làm người khác thấy phẩm đức của cậu không vấn đề gì.