Phù Diêu

Chương 403: Đại hội đại biểu nhân dân(2)



- Tôi cảm thấy việc này cần thận trọng xem xét, chuyện liên quan đến tài chính toàn quận, không thể có vấn đề lớn được.
Lên tiếng là Hạ Bân, người từ trước đến giờ vẫn luôn ủng hộ Miêu Vân Đông.

Hai thường vụ ngẩn ra đặt câu hỏi, hai vị thường vụ phó chủ tịch quận bên chính quyền vẫn cúi đầu nhưng thực ra là dựng đứng lỗ tai, bọn họ đang chờ tín hiệu rõ ràng. Diêu Hiểu Hoa thực tế không tàn thành làm như vậy. Chính quyền quản tài chính, làm theo cách của Lý Quốc Quang thì thu tài chính năm nay nhất định sẽ có vấn đề. Hơn nữa còn có thể xuất hiện các sự kiện quần thể của công nhân Khu khai phát.

Vương Quốc Hoa cũng rất không hài lòng, Lý Quốc Quang này trước đó không nói gì mà lại bắn đạn vào lúc này, Vương Quốc Hoa còn chưa kịp trao đổi với Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm.

- Tôi cảm thấy việc này phải chia làm hai vấn đề để đánh giá. Khu khai phát là nguồn thu tài chính chủ yếu của quận ta, nhưng cũng phải xem đến sự ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường. Chuyện của hóa chất Minh Viễn trong thời gian trước chính là lời cảnh báo với chúng ta. Ý kiến của đồng chí Lý Quốc Quang tôi thấy cần phải coi trọng. Nhưng vấn đề này cũng không quá cấp bách. Theo tôi thấy cần phải yêu cầu các công ty có ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng dừng sản xuất, mấy công ty không quá nghiêm trọng thì yêu cầu chỉnh đốn, cho thời hạn, nếu không hoàn thành chỉnh sửa thì niêm phong dừng sản xuất cũng vẫn còn kịp.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ khá kỹ mới đưa ra đề nghị này.

Vương Quốc Hoa vừa mở miệng, Diêu Hiểu Hoa và Đặng Ngâm lập tức đuổi theo sau, ngay sau đó Hà Vạn Niên cũng tỏ thái độ ủng hộ.

- Tôi cảm thấy ý kiến của đồng chí Vương Quốc Hoa rất được.
Bất ngờ lớn nhất của hội nghị chính là câu nói của bí thư đảng ủy chính pháp – Trần Binh. Các vị thường vụ còn lại đều lựa chọn không có ý kiến.

Không ai dám khẳng định câu nói của Trần Binh là có ý gì, là đứng về phía Vương Quốc Hoa hay vì tức Miêu Vân Đông nên mới thế. Tóm lại ngoài mặt Miêu Vân Đông rất khó chịu. Vương Quốc Hoa không cứ thế làm theo ý của Lý Quốc Quang, Miêu Vân Đông vẫn có thể nhịn được.

- Chuyện này cứ làm theo ý chủ tịch Quốc Hoa đi.
Miêu Vân Đông nói xong muốn tuyên bố tan họp nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa giơ tay lên nói.
- Còn có chút chuyện tôi cần nói.

Chuyện hôm qua là giấy không bọc được lửa, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh, thị xã xuất hiện tại chỗ ở Vương Quốc Hoa, mặc dù mọi người nghe nhiều lời đồn nhưng chuyện này có thể khẳng định đã xảy ra. Bây giờ Vương Quốc Hoa vẫn ngồi yên tại đây là có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu không Thạch Vân Thanh cũng không cần ngẩn ra, Miêu Vân Đông cũng không phải không ngăn được Vương Quốc Hoa. Nhìn cục diện nghiêng về bên Vương Quốc Hoa như vậy thì sau này cuộc sống Thạch Vân Thanh được tốt đẹp sao?

Vương Quốc Hoa vừa mở miệng nói, mí mắt Miêu Vân Đông đã giật giật thầm nghĩ quả nhiên không tránh nổi. AI ngờ Vương Quốc Hoa lại nói chuyện khác. Vương Quốc Hoa lấy bản báo cáo của văn phòng Bắc Kinh ra đọc một lần. Miêu Vân Đông có chút bất ngờ, nghĩ tới văn phòng Bắc Kinh chỉ muốn đòi tiền mà thôi, đây là chuyện bên chính quyền cần phải lo nghĩ.

- Đây là thuộc phạm vi công việc của chính quyền, tôi thấy không cần thảo luận ở đây.
Miêu Vân Đông nói xong liền đứng lên nói.
- Tan họp.

Trong vô hình Miêu Vân Đông không ý thức được mình đã đi nước cờ thối. Ý của hắn chỉ là không muốn Vương Quốc Hoa nhắc đến chuyện hôm qua, ai ngờ lời này lại khác quá nhiều những lời trước đây. Trong hội nghị thường ủy trước kia mặc kệ là công việc bên quận ủy hay chính quyền, Miêu Vân Đông đều không hề nhân nhượng thò tay vào. Mấy triệu đầu tư của văn phòng Bắc Kinh, trước đây Miêu Vân Đông có bao giờ không thò tay vào chứ? Chuyện không thể tưởng tượng nổi mà Miêu Vân Đông lại không phát hiện ra, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác.

Miêu Vân Đông có chút luống cuống vội vàng đi ra ngoài, hoàn toàn không nhận ra được giờ phút này hắn ở trong mắt mọi người là kẻ không thể nào chịu nổi một kích. Nhất là bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh, Trần Binh đang xoay mặt đi, trong lòng thở dài một tiếng.

Vương Quốc Hoa trông rất bình tĩnh, không có vẻ mặt gì, lặng lẽ dọn đồ đi ra ngoài phòng hội nghị.

Về tới văn phòng, Lý Quốc Quang xuất hiện ở văn phòng hắn đầu tiên. Hắn có chút không hài lòng nói.
- Chủ tịch, không phải đã trao đổi rồi sao?

Vương Quốc Hoa bình tĩnh nhìn hắn.
- Sau này bên chính quyền có quyết định gì đều phải thông qua hội nghị thường trực ủy ban, sau đó mới đưa ra hội nghị thường ủy.

Vương Quốc Hoa nói không quá lớn tiếng, cũng không nhỏ, mơ hồ mang theo một tia không hài lòng. Lúc này Diêu Hiểu Hoa đi tới cửa ngoài, phòng trong không đóng nên nghe thấy rõ.

Diêu Hiểu Hoa không khỏi nóng lên, ý của Vương Quốc Hoa về sau chính quyền có hành vi gì lớn đều là quyết định sau khi mọi người họp. Có thể nói mọi người đều có quyền lên tiếng, cứ như vậy nó có sức hấp dẫn khá lớn đối với các phó chủ tịch quận. Diêu Hiểu Hoa thầm phục sự quyết đoán của Vương Quốc Hoa. Lúc này dù Vương Quốc Hoa muốn một tay che trời có lẽ cũng không ai ngẩn ra nói gì.

Phản ứng của Lý Quốc Quang không quá mạnh, chỉ gật đầu nói.
- Tôi biết rồi, tôi đến thông báo một tiếng, lát nữa sẽ tự mình dẫn đội đi xuống.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Đi đi, chú ý thái độ công việc, đừng để xuất hiện sự kiện quần thể.

Lý Quốc Quang đi ra thấy Diêu Hiểu Hoa còn nở nụ cười, không hề có chút gì khá hài lòng. Diêu Hiểu Hoa thầm kỳ quái, cũng chỉ có chủ tịch Vương mới khống chế được người này.

- Chủ tịch.
Diêu Hiểu Hoa vào chào, Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên nói:
- Lão Diêu đến à, trên bàn có thuốc cầm hút. Tôi còn hai văn bản phải xử lý.

Diêu Hiểu Hoa không nóng nảy, hắn không cho rằng Vương Quốc Hoa bây giờ cần thông qua “học tập” để tạo uy tín.

Văn bản đều là do Ngô Minh Chi chọn ra, văn bản nào gấp cần hắn phê trước nên trình trước. Vương Quốc Hoa bỏ bút xuống nói.
- Lão Diêu, có việc gì thế?
Diêu Hiểu Hoa nco.
- Vừa nãy trong hội nghị ngài nhắc đến chuyện văn phòng Bắc Kinh, báo cáo kia có thể cho tôi xem không, sau đó phát xuống cho mọi người cùng xem.

Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi hài lòng, hắn cười nói:
- Không vấn đề gì, bản báo cáo ở chỗ Minh Chi, tôi bảo cậu ta gửi cho mọi người. Đúng, còn có chút chuyện, trong hội nghị thường trực ủy ban ngày mai tôi có việc cần nói với mọi người.

Diêu Hiểu Hoa đứng lên cáo từ, tìm Đặng Ngâm nói chuyện này. Đặng Ngâm nghe xong liền thở dài nói.
- Cứ như vậy sức ngưng tụ bên chính quyền sẽ được tăng cường.

Mã Ngọc Cao có động tác rất nhanh, Vương Quốc Hoa gọi điện, nửa tiếng sau hắn tới đến báo cáo vấn đề nhà ở đã bố trí xong. Nhà đã có sẵn, chỉ cần quét dọn, mua đồ dùng là có thể vào ở. Vương Quốc Hoa nói cảm ơn, cũng bảo Mã Ngọc Cao đi đi mua đồ dùng trong nhà cho mình.

Mã Ngọc Cao cười nói.
- Công việc của tôi là phục vụ lãnh đạo.
Ý chính là nhà này Vương Quốc Hoa không cần mất tiền, có con đường để đối phó. Vương Quốc Hoa đâu thể đồng ý, chuyện của Ủy ban kỷ luật hôm qua là lời cảnh tỉnh của hắn, không thể để đối phương nắm một chút nhược điểm nào cả.

- Lão Mã, anh không phải muốn tôi phạm sai lầm chứ? Ha ha, cầm đi, tôi không thiếu chút tiền đó, mật khẩu là …
Vương Quốc Hoa đưa thẻ tới. Sau khi cải cách nhà ở, nhà muốn vào ở phải đóng tiền thuê hoặc mua, dù là chủ tịch quận. Đương nhiên hầu hết chủ tịch quận không cần mất khoản tiền này. Nếu ở tình huống khác thì Vương Quốc Hoa cũng không từ chối ý tốt của Mã Ngọc Cao.

Mã Ngọc Cao biết Vương Quốc Hoa kiêng kỵ vấn đề gì, đây không phải là không tin tưởng mình. Vì thế hắn cầm thẻ rồi nói:
- Được, lát tôi đưa hóa đơn đến cho ngài.

Trong thẻ này của Vương Quốc Hoa cũng không có bao tiền, tiền lương gửi vào đó mà thôi. Tiền mua đồ dùng trong nhà chắc từng đó vẫn thiếu. Tóm lại đến lúc đó có nói ra thì Mã Ngọc Cao cũng biết ý mà không có sai lầm gì.

Vương Quốc Hoa không ngồi yên được bao lâu thì phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận Củng Bình tìm tới. Đại hội đại biểu nhân dân cũng là ăn cơm tài chính, chủ nhiệm Mã Miễn thời gian dài nằm viện, không quản việc. Từ lúc Vương Quốc Hoa nhận chức đến nay thì hắn chưa từng gặp chủ nhiệm Mã một lần nào.

Củng Bình là người đàn ông luôn nở nụ cười, không hề giống như người đã 60 tuổi, mặt mũi hồng hào. Củng Bình làm hai khóa phó bí thư, hai năm trước lui sang Đại hội đại biểu nhân dân. Thấy Vương Quốc Hoa, Củng Bình rất khách khí nói ý đồ mình tới. Xe của mấy vị phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân quận đều đã xuống cấp. Vương Quốc Hoa cũng cần phải chuẩn bị cuộc họp tuyển cử bổ sung của Đại hội đại biểu nhân dân, bởi vì chủ nhiệm Mã thường xuyên nằm viện nên chuyện này cứ trì hoãn.

- Mấy hôm trước tôi lên thị xã thăm chủ nhiệm Mã, tình hình của chủ nhiệm Mã đã tốt hơn nhiều. Hội nghị tuyển cử bổ sung chủ tịch quận của Đại hội đại biểu nhân dân cũng cần tiến hành.
Củng Bình nói ra vấn đề xe rồi nói luôn việc này.

Vương Quốc Hoa biết tâm tư của đối phương nên cười nói:
- Chuyện này trước đây quận có quy định như thế nào?

Củng Bình nghe vậy, mặt liền lộ vẻ khó coi.
- Theo quy định từng phó chủ nhiệm được cấp một xe Santana, đều là lão điều chỉnh, có một nửa đồng chí đi xe đã mấy chục năm. Bên Đại hội đại biểu nhân dân đã báo cáo vấn đề này mười mấy lần nhưng không được duyệt.

Vương Quốc Hoa ồ một tiếng cười nói.
- Vậy cứ làm theo quy định. Chẳng qua tài chính quận nửa đầu năm đã có dự toán, trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề này thì phải nghĩ biện pháp khác.

Củng Bình không còn nở nụ cười được nữa, hắn cảm thấy Vương Quốc Hoa biến tướng từ chối. Trong lòng đang mất hứng không ngờ Vương Quốc Hoa lại nói.
- chuyện này tôi biết rồi. Cho tôi thời gian một tuần, một tuần nhất định giải quyết được việc này. Không thể để các lão đồng chí chủ động lui về tuyến hai ngồi xe xuống cấp được, các đồng chí còn trẻ như chúng tôi lại ngồi xe tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.