Trong thời gian Vương Quốc Hoa rời đi đã xảy ra chuyện gì? Đến giờ ăn trưa tổ điều tra rất tự giác chia làm hai đội phân biệt ăn ở hai phòng. Phòng một có nhiều người hơn một chút, có Ngôn Lễ Hiếu, Long Nhất Dân, Cao Quảng Sinh.
Vương Quốc Hoa đang được điều tra nên về văn phòng gọi cơm hộp, tiếp tục hoàn thành một đống việc. Chuyện ở Khu khai phát hôm nay mặc dù không phải do hắn bố trí nhưng kết quả có thể tưởng tượng được. Ít nhất hôm qua khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, Vương Quốc Hoa đã ám chỉ một chút, Lý Quốc Quang biết cách tiến hành, qua đó mới tạo thành kết quả ngày hôm nay.
Sau bữa trưa Vương Quốc Hoa lập tức triệu tập hội nghị thường trực ủy ban, bố trí tiến hành việc bù đắp cho công nhân Khu khai phát. Chuyện này không thể tuyên truyền với truyền thông.
Mọi người họp khá ngắn rồi lập tức tản đi làm việc của mình. Lúc tan họp vẻ mặt phó chủ tịch Cao Lăng có chút khó coi. Vương Quốc Hoa quan tâm hỏi. - Anh mệt à? Cao Lăng miễn cưỡng nói. - Không sao. Vương Quốc Hoa nói: - Đồ nông sản là việc lớn đối với dân chúng, đồ ô nhiễm không thể sử dụng, chính quyền cần phải chọn nơi khác trồng rau quả cung cấp cho nội thành, việc này anh phải nhanh chóng bố trí. Cao Lăng đi khá vội, bước chân không yên. Vương Quốc Hoa cau mày không nói gì.
Buổi chiều tổ điều tra chia làm ba đội, một đội do Triệu Toàn cùng Tiền lão dẫn đoàn đến bệnh viện thăm công nhân bị nhiễm bệnh. Một đội do Ngôn Lễ Hiếu, Long Nhất Dân dẫn trực tiếp tới Khu khai phát khảo sát tình hình otmt. Một đội cho Cao Quảng Sinh cùng Nam Bình dẫn đoàn cầm báo cáo mà Lý Quốc Quang giao cho, xác minh từng nội dung trong đó.
Tối đó Vương Quốc Hoa nhận được điện của Hứa Nam Hạ, ông chỉ nói mấy chữ “Làm rất tốt”
Ba hôm sau kết quả điều tra đã có, kết luận một vài công ty Khu khai phát quả thật tồn tại hiện tượng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, hơn nữa tạo thành hậu quả khá nghiêm trọng. ủy ban quận Hồng Sam trong quá trình giám sát các công ty vẫn còn thiếu sót, tỉnh ủy sẽ cảnh cáo, điểm danh phê bình đồng chí cá biệt của quận ủy Hồng Sam. Một số công ty cá biệt còn tồn tại hiện tượng sản xuất vi phạm pháp luật và tiêu thụ nguyên liệu hóa chất trái quy định, việc này cơ quan công an sẽ có hành động.
Bản kết luận nhìn như bình thường giống như không có vấn đề gì quá lớn.
Nửa tháng sau bí thư quận ủy quận Hồng Sam – Miêu Vân Đông điều lên văn phòng ủy ban tỉnh. chủ tịch quận Vương Quốc Hoa lấy thân phận phó bí thư kiêm chủ tịch quận chủ trì công việc quận Hồng Sam, mãi đến lúc này nhiều người coi như thấy rõ ràng.
Sau khi chủ trì công việc Vương Quốc Hoa cũng không đổi văn phòng, vẫn ở bên ủy ban quận. Nam Bình thay mặt thị ủy xuống độc quyết định không vội vàng đi mà đến văn phòng Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa mời đối phương ngồi, Nam Bình cũng không ngồi ngay mà ngửa mặt nhìn hai bức họa đến mười phút, sau đó mới từ tốn nói “Chữ hay”
Xem chữ xong Nam Bình liền cáo từ rời đi. Vương Quốc Hoa đi tới dưới lầu, lúc lên xe Nam Bình một lần nữa tỏ vẻ rảnh thì đến văn phòng hắn ngồi chơi.
- Chủ tịch, Miêu Vân Đông đã đi ra. Mã Ngọc Cao không biết xuất hiện sau lưng Vương Quốc Hoa từ lúc nào nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười quay đầu lại: - Sao, anh muốn lấy tư thế người thắng đi xem người thất bại ư?
Mã Ngọc Cao vốn nghĩ Vương Quốc Hoa thích xem nhưng thấy vậy liền mỉm cười đứng ở bên cạnh.
Vương Quốc Hoa vẫn đi tới hành lang vừa lúc thấy Miêu Vân Đông lên xe. Nói cũng lạ, Miêu Vân Đông quay đầu lại, Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện mình rất thoải mái, hắn theo bản năng đưa tay lên vẫy vẫy.
“Bịch”, lúc lên xe đầu Miêu Vân Đông đập vào cửa xe.
Xe ra ngoài, Lý Quốc Quang xuất hiện bên cạnh Vương Quốc Hoa, hắn cười nói. - Hóa chất Minh Viễn muốn chuyển sang thị xã Phong Hải.
Vương Quốc Hoa chống lan can không nói, Lý Quốc Quang nói tiếp. - Anh thắng.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói: - Anh cảm thấy tôi thắng ư? Vừa nói hắn xoay người vào văn phòng, Lý Quốc Quang đứng tại chỗ suy nghĩ một chút rồi đuổi theo. - Bí thư, thời gian xuống kiêm chức của tôi đã kết thúc, tôi muốn ở lại làm thêm hai năm.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn: - Cái này tôi không giúp được. - Tôi không cần anh giúp, đừng gây loạn cho tôi là đủ.
Khu nhà tỉnh ủy, Vương Quốc Hoa đi xe Mazda đừng trước cửa nhà Hứa Nam Hạ.
Ấn chuông một lúc, cửa được mở ra, đứng ở cửa chính là Hứa Phỉ Phỉ. Cô bé này thấy Vương Quốc Hoa, mặt cứng lại bĩu môi nói. - Tự vào đi. Nói xong cô xoay người vào trong, rõ ràng tâm trạng của cô không được tốt.
Hứa Nam Hạ đang ngồi trong phòng khách xem thời sự, Vương Quốc Hoa vào, ông chỉ ghế bên cạnh. Nếu không có chuyện đặc biệt thì Hứa Nam Hạ nhất định phải xem hết thời sự trong nước.
Du Vân Vân từ trong phòng đi ra cười nói. - Quốc Hoa, ăn cơm chưa? Hứa Nam Hạ đột nhiên nói. - Cho cậu ta bát mì đi. Du Vân Vân xắn ống tay cười cười với Vương Quốc Hoa rồi vào nhà bếp. Vương Quốc Hoa nhận được điện của Cao Nguyên nên mới tới đây, không ngờ mọi người đã ăn trước. Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Hứa Phỉ Phỉ, Vương Quốc Hoa cảm thấy đây là trả thù nho nhỏ.
Vương Quốc Hoa thành thật ngồi xuống xem thời sự một chút. Không lâu sau Du Vân Vân mang mì ra, vừa lúc thời sự trong nước kết thúc, Hứa Nam Hạ đứng lên tắt Tv. - Cậu ăn đi.
Vương Quốc Hoa đúng là đang đói, ăn một bát mì vẫn hơi thiếu một chút. Hứa Nam Hạ lúc này đi lại vứt thuốc tới. - Có gì cần nói thì nói, nói tôi không công bằng cũng được, là chính khách cũng được, cam đoan không tức.
Vương Quốc Hoa châm thuốc hút một hơi rồi nói. - Cháu đâu dám oán giận ngài, sợ bị ngài nhớ tới.
Hứa Nam Hạ phì cười. - Cậu cũng nên oán giận, tôi biết trong lòng cậu không vui nhưng không có biện pháp. Dù sao đối thủ cũng mạnh hơn so với tưởng tượng. Nói tới đây Hứa Nam Hạ không khỏi lộ rõ vẻ nuối tiếc.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút, Hứa Nam Hạ nói tiếp. - Cậu thấy Sở Giang Thu như thế nào? Vương Quốc Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên. - Cháu không hiểu mấy, cảm thấy rất hay thay đổi.
Hứa Nam Hạ cười nói. - Người này không đơn giản, lúc trước y có thể chọn nhập ngũ nhưng bỏ, cậu biết tại sao không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu, Hứa Nam Hạ cười ha hả nói. - Sở lão có danh tiếng rất cao trong quân đội, Sở Giang Thu chọn như vậy đúng là cao minh. Du Vân Vân đi ra nghe vậy chen miệng vào. - Anh nói như vậy với Quốc Hoa làm gì. Quốc Hoa còn chưa đến cấp độ đó.
Hứa Nam Hạ ồ một tiếng lắc đầu cười khổ nói. - Đừng nghe dì cậu nói, tôi cảm thấy cậu có thể nghe hiểu lời tôi nói.
Vương Quốc Hoa do dự một chút, Du Vân Vân thấy thế cười nói. - Có thể hiểu không? Được, dì cũng muốn nghe cháu nói.
Du Vân Vân ngồi xuống cạnh Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa lúc này mới nói. - Sở lão có danh tiếng quá cao trong quân đội, nếu Sở Giang Thu nhập ngũ, sợ là sẽ bị nghi kỵ, ghen ghét. Đúng là vì thấy điểm này nên Sở Giang Thu mới theo chính trị. Du Vân Vân kinh ngạc há hốc mồm, Hứa Nam Hạ cười ha hả không nói chuyện. Du Vân Vân nói. - Dì quên mất không thể dùng lẽ thường nghĩ về cháu. Ôi, cháu càng xuất sắc thì dì càng khó chịu trong lòng. Hai người nói chuyện đi, tôi lên lầu. Du Vân Vân đứng lên.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Hứa Nam Hạ nâng chung trà phát hiện không có nước, Vương Quốc Hoa đi lên một bước cầm ấm rót. Hứa Nam Hạ cười cười, chờ Vương Quốc Hoa ngồi xuống ông mới nói. - Thị ủy giám đốc tỏ vẻ tạm thời không cân nhắc bí thư quận ủy Hồng Sam. Cậu sẽ phải chủ trì công việc thêm một thời gian nữa. Cậu biết tại sao không? Vương Quốc Hoa lắc đầu.
Hứa Nam Hạ cười lạnh một tiếng. - Quận Hồng Sam là quận có kinh tế tốt nhất thị xã Giang Đông, hôm qua hội nghị thường vụ tỉnh ủy có người đề nghị bí thư quận ủy Hồng Sam sẽ làm thường vụ thị ủy và được thong qua. Hừ hừ.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi có chút buồn bực. Hắn chép miệng nói. - Xem ra có người không muốn cháu làm bí thư.
Hứa Nam Hạ xua tay nói. - Cái này tạm thời không cần suy nghĩ. Nhưng thật ra cậu phải xử lý tốt việc khắc phục hậu quả ở Khu khai phát. Tỉnh ủy có ý kiến thống nhất với việc này, không tuyên truyền ra ngoài, chăm chú đối đãi. ủy ban tỉnh còn quyết định phát ba triệu để khắc phục hậu quả.