Phù Diêu

Chương 419: Gặp lại (1)



Vương Quốc Hoa không nói đầy lý lẽ, đó đều là lời bên ngoài nói. Hứa Kiến Thiết nghe xong nắm chiếc chén trong tay trầm ngâm một chút.
- Giỏi cho câu không có lựa chọn nào khác, đáng làm chén.

Vừa nói Hứa Kiến Thiết giơ chén lên, ba người cạn chén. Bỏ chén, Lãnh Vũ nói.
- Tôi cảm thấy đây là Quốc Hoa cho rằng cái giá phát triển kinh tế quá lớn, lớn đến mức mà chính quyền không thể thừa nhận.

Vương Quốc Hoa tiếp lời.
- Tình hình kinh tế tỉnh Nam Thiên tốt hơn trong khu vực đất liền nhiều, chất lượng cuộc sống của quần chúng cũng cao hơn. Tôi không nói đến người khác như thế nào, tôi chỉ làm chút chuyện mà mình thấy nên làm mà thôi. Nói ra không sợ hai vị lãnh đạo cười, tôi có quy hoạch trong ba năm miễn phí học phí cấp một trong quận, trong năm năm là cấp hai. Đó đều dựa vào tiền chính quyền trợ cấp. Theo tốc độ phát triển hiện nay thì thu tài chính sang năm sẽ tăng gấp đôi năm ngoái.

Hứa Kiến Thiết có chút tò mò.
- Cậu sao lại tự tin như vậy?

Vương Quốc Hoa nói.
- Không phải tôi tự tin mà là tôi tự tin vào nguyện vọng cải thiện cuộc sống của quần chúng. Ví dụ như công ty vừa và nhỏ mà nói thì năm nay có tốc độ tăng trưởng bằng 150% năm trước, sang năm còn cao hơn.

Lãnh Vũ và Hứa Kiến Thiết nghe xong liền không nói đến đề tài này nữa mà tìm việc khác nói chuyện. Vương Quốc Hoa ngồi lúc đứng lên đi toilet không ngờ vừa tới cửa đã có người đi ra làm Vương Quốc Hoa nhảy dựng lên.

- Mẹ nó, cô sao như quỷ vậy?
Vương Quốc Hoa khẽ gầm.

Hứa Kiếp không tức mà còn nói.
- Chuyện kia cảm ơn anh. Nếu không tôi không dám về. Đúng, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.

- Dừng, dựa vào gì tôi phải giúp cô?
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, đây là nhà ả nhưng muốn sai mình ư? Nhìn lầm người rồi.
- Tôi lúc ở Châu Âu đã tìm được bạn trai, bây giờ còn tháng nữa là tết nên tôi muốn dẫn về giới thiệu gia đình.

Thì ra cô ả tìm thằng tây nên không dám dẫn về. Nhưng có quan hệ gì tới mình? Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ cất bước đi, Hứa Kiếp vội vàng đi lên túm tay Vương Quốc Hoa.
- Anh nói giúp với Phi Dương ca hộ tôi, bố tôi nói chỉ cần Phi Dương tha thứ tôi thì chấp nhận.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười lạnh nói:
- Tôi nói cô có phải ngu như lợn không? Cô không biết sang Mỹ xin lỗi Phi Dương ư? Cô dám làm mà không dám nhận ư? Cô biết khiến bác cô gặp phiền phức như thế nào không?

Hứa Kiếp bị mắng không tức còn lộ vẻ suy tư. Chờ Vương Quốc Hoa đi xa, Hứa Kiếp mới nói.
- Cảm ơn.

Vương Quốc Hoa về bàn rượu, ba người uống tiếp, uống gần xong, Hứa Kiến Thiết nói.
- Quốc Hoa, cậu lưu số điện thoại của tôi chưa? Sau này lên Bắc Kinh làm việc thì báo trước một tiếng. Bên bộ Khoa học công nghệ thì tôi đã nói với bộ trưởng An một tiếng. Ý của y là kinh nghiệm của quận Hồng Sam đáng tham khảo, bộ sẽ phái tổ điều tra xuống xem. Sáng mai cậu tới bộ tìm bộ trưởng An là được.

Hứa Kiến Thiết nói rất dễ dàng, Vương Quốc Hoa coi như biết thế nào là có người dễ làm việc. Việc khó đối với mình mà Hứa Kiến Thiết chỉ nói vài câu là xong ngay.

Vương Quốc Hoa cảm ơn đứng lên cáo từ, Hứa Kiến Thiết cười nói.
- Cảm ơn gì, tôi còn phải cảm ơn cậu mới đúng. Con bé Hứa Kiếp thích ra vẻ, ỷ vào đầu óc cao hơn người nên không phục ai cả.

Vương Quốc Hoa thầm nghĩ bảo sao người này không có cô con gái như Hứa Kiếp. Vương Quốc Hoa một mình đi ra cửa thì Hứa Kiếp chạy tới nói.
- Tôi vừa gọi điện, Phi Dương ca nói bỏ qua cho tôi.

Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói:
- Tôi không nói gì cả, đúng, sao không thấy mẹ cô đâu?

- Mẹ tôi còn bận hơn bố, làm ở Tân hoa xã nên theo đoàn đại biểu ra nước ngoài rồi. Không nói với anh, tôi một năm cũng không được gặp mẹ mấy lần.
Vương Quốc Hoa nghe thấy giọng chua xót của Hứa Kiếp, xem ra Hứa Kiếp cũng không dễ dàng gì.

Vương Quốc Hoa vừa về văn phòng Bắc Kinh thì Sở Sở gọi tới, giọng khàn khàn.
- Này, anh đang làm gì thế?

Vương Quốc Hoa có chút đau lòng.
- Em sao thế? Cảm à?

Sở Sở khụ hai tiếng.
- Không có gì, tối ngủ bật điều hòa hơi thấp, mới cả em không quen bên đông bắc nên thế.

Vương Quốc Hoa dặn vài câu chú ý sức khỏe, Sở Sở vui vẻ nói.
- Anh nói nhiều quá nhưng em thích.
Vương Quốc Hoa không nói gì, Sở Sở cười nói.
- Mai em bay về, 10h sáng xuống máy bay, muộn rồi, dập đây.

Vương Quốc Hoa gọi điện trao đổi với Trác Quyền, Trác Quyền thấy chuyện thuận lợi nên rất vui vẻ, khen Vương Quốc Hoa vài câu rồi dập máy. Vương Quốc Hoa nằm xuống nghỉ. Người bận rộn thường nằm xuống là ngủ được ngay, bây giờ nhàn thì lại không ngủ được.

Hình bóng những phụ nữ không ngừng hiện lên trong đầu hắn như cưỡi ngựa, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng cảm thấy mình là kẻ thất bại trong tình cảm.

Hắn mơ màng ngủ lúc tỉnh lại đã là 8h sáng. Vương Quốc Hoa vội vàng rửa mặt không kịp ăn sáng đã gọi Cao Thăng chạy tới sân bay. Cũng may không tắc đường, tới sân bay mới là 9h45.

Dòng người từ bên trong đi ra, mặc dù Sở Sở đeo khẩu trang nhưng Vương Quốc Hoa liếc cái là nhận ra. Sở Sở mặc khá tùy ý, bên ngoài là một chiếc áo lông dài, trên đầu đội mũ.

Đứng ở cửa ra, Sở Sở nhận ra ngay Vương Quốc Hoa. Cô xoay người nói vài câu với bạn đồng nghiệp rồi vẫy vẫy tay đi tới.
- Đi mau.
Sở Sở đưa vali cho Vương Quốc Hoa, cô khoác tay Vương Quốc Hoa rời đi.

- Sao thế?
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ mình còn bao lời muốn nói mà.
- Không có gì, mấy bà tám thôi.
Sở Sở đi nhanh tới tước, lúc này đằng sau có người lớn tiếng nói:
- Sở Sở đâu? Sao không thấy?

Vương Quốc Hoa nhìn lại, là một tên thanh niên mặt trắng đang hỏi.

Sở Sở thấy thế, cô mở to đôi mắt đầy đáng thương.
- Đồng nghiệp, rất đáng ghét. Ỷ mình là lưu học sinh nên có cảm giác tốt đẹp.

- Cò cần anh tìm người cho hắn một trận không?
Vương Quốc Hoa hung dữ nghiến răng nghiến lợi nói. Sở Sở không nhịn được ôm bụng cười, cô đắc ý nói.
- Biết lo là tốt rồi, người theo đuổi cô có thể xếp hàng từ đây về nội thành.

Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc lắc đầu, Sở Sở đứng lại uy hiếp.
- Không được đả kích em.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói.
- Em sai rồi, anh đang định cân nhắc một chút.
Hắn mới nói tới đây thì một bàn tay đã thò vào áo khoác véo mạnh vào eo hắn.

Vương Quốc Hoa đau kêu lên, bàn tay dán vào người khá lạnh. Sở Sở đang định lui lại ai ngờ Vương Quốc Hoa lấy tay đè lại.
- Để đó đi, nói tiếp lời vừa rồi, anh cho rằng người theo đuổi em phải xếp hàng từ đây về quận Hồng Sam.

Sở Sở híp mắt không giấu được vẻ vui mừng, hai tay ôm eo hắn, miệng còn không hề khách khí nói.
- Ấm quá.

Lên xe Sở Sở trực tiếp cởi áo khoác dán sát vào. Cao Thăng ngồi đằng trước không dám nhìn qua kính chiếu hậu, xe tới cao tốc hắn mới nói:
- Vương ca, Sở tỷ, đi đâu?

Vương Quốc Hoa nhìn Sở Sở, cô bé nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.
- Tùy anh, bán em cũng được.

Vương Quốc Hoa mềm nhũn, tay nắm chặt lại làm Sở Sở dựa càng dễ dàng thoải mái hơn, cũng không biết có phải đêm qua ngủ ít hay không mà Sở Sở không ngờ lại ngủ thiếp đi như con mèo nằm trong lòng hắn.

- Đến văn phòng Bắc Kinh đi.
Vương Quốc Hoa không có nhiều lựa chọn cho lắm.

Gần tới nơi thì Sở Sở tỉnh lại. Cô mở mắt ra nhìn, Vương Quốc Hoa cầm khăn tay đưa tới, cô đoạt lấy tự lau.
- Không được cười em.

- Cái này tính gì. Lúc cấp một anh rất nghịch, trưa không ngủ, chiều đi học toàn ngủ gạt, nước miếng chảy một mảng trên bàn.

Sở Sở thấy vết ẩm trên đùi Vương Quốc Hoa, cô túm lấy tay hắn đưa lên miệng uy hiếp.
- Không được nói nữa nếu không trưa nay em ăn tay lợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.