Còn nửa tháng mới tới tết, Vương Quốc Hoa mấy ngày này chạy quanh mệt như con chó. Đến cuối tuần được ngày đẹp trời, thư ký Ngô Minh Chi nói đến việc về nông thôn câu cá, Vương Quốc Hoa gật đầu nhận lời ngay. Hồ câu là nhà Ngô Minh Chi nhận thầu bố mẹ Ngô Minh Chi nhận được điện liền chuẩn bị ngay.
Ngồi ở hồ nước hóng gió, phơi nắng câu cá, uống trà đúng là rất thoải mái. Vương Quốc Hoa câu cá không phải chú ý cá có đớp mồi hay không, hắn híp mắt không nhìn phao, thi thoảng hắn kéo cần lên thấy hết mồi liền bỏ thêm vào vứt xuống.
- Minh Chi, chủ tịch Vương sao vậy? Gần tiếng mà không thấy câu được con cá nào. Ngô Minh Chi và mẹ đang chuẩn bị đồ ăn ở gần hồ, mẹ Ngô Minh Chi có chút tò mò hỏi. Cá trong hồ bà biết rõ, cá nhà mình rất dễ câu, người ở nội thành cứ vào dịp nghỉ là có không ít người tới đây câu. 30 đồng câu cả ngày, dù sao cá trong hồ đều là cá rô rẻ tiền.
Ngô Minh Chi biết rõ tâm trạng của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất mệt, đến câu cá là giả, nghỉ ngơi thả lỏng là thật. Mấy hôm trước chủ tịch Vương rất bận rộn, hôm nay may mà có thời gian nghỉ ngơi nên Ngô Minh Chi mời Vương Quốc Hoa về nhà để thư giãn.
Cái này Ngô Minh Chi không tiện giải thích với mẹ, hắn cười nói: - Mẹ để ý cái này làm gì? lãnh đạo vui là được rồi.
- Cũng đúng. Mẹ Ngô Minh Chi rất đồng ý lời của Ngô Minh Chi. Nhà Ngô Minh Chi ở nông thôn, sau khi Ngô Minh Chi đỗ đại học nên cuộc sống dần khác đi, nhất là sau khi vào làm việc ở quận, có bố vợ là phó chánh văn phòng quận thì càng tốt hơn. Ai ngờ được bố vợ lui sớm, Ngô Minh Chi bị chèn ép. May mà Ngô Minh Chi được Vương Quốc Hoa coi trọng nên thân phận của Ngô Minh Chi mới dần thay đổi.
Nhà Ngô Minh Chi toàn do vợ chèn ép chồng, mẹ Ngô Minh Chi không nhìn được, rất ít khi tới nhà con trai. Đám cán bộ hám lợi ở xã có ai thèm để ý tới một tên bị đẩy ra rìa tại ủy ban quận chứ? Bây giờ thì hay rồi, địa vị trong nhà của Ngô Minh Chi bay vút lên, nguyên nhân là do vợ Ngô Minh Chi được đề bạt một chức nhỏ ở cơ quan. Bình thường cứ đến ngày lễ, ngày tết là có không ít người mang quà tới nhà. Cuộc sống được người lấy lòng đúng là thoải mái, ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng hòa hoãn hơn nhiều. Nhà bố mẹ Ngô Minh Chi bây giờ cán bộ xã rảnh rỗi là tới ngồi, hỏi han. Biến này đều là do vị lãnh đạo trẻ tuổi kia mang tới.
Mẹ Ngô Minh Chi là người thành thật, người giúp con gái mình đương nhiên là phải cảm ơn.
Một xe Santana từ xa chạy tới, Mã Ngọc Cao xuống xe cười cười chạy tới. Vương Quốc Hoa nhìn rồi tiếp tục phơi nắng. Mã Ngọc Cao nhìn thấy xô không có cá, lời nịnh bợ tới bên mép phải rút về.
- Chủ tịch quận, ngài đây là đang câu cá hay là nuôi cá thế? Biết tính cách của Vương Quốc Hoa nên lúc như thế này Mã Ngọc Cao khá tùy tiện. Vương Quốc Hoa không yêu cầu quá khắt khe với người bên cạnh, chỉ cần làm tốt công việc được giao là đủ. Đương nhiên Mã Ngọc Cao là người biết làm việc còn có thể hỗ trợ cho người khác tự nhiên được Vương Quốc Hoa coi trọng.
- Xem ra trưa mà muốn ăn cá tươi thì phải tự mình ra tay rồi. Mã Ngọc Cao vừa nói vừa cầm cần dự phòng bên cạnh, kéo chiếc ghế ngồi xuống câu cá.
Đáng tiếc tâm tư của Mã Ngọc Cao không đặt ở việc này, hắn ném cần xuống liền cười nói: - Chủ tịch quận, ngài nghe nói không?
- Nghe nói cái gì? Vương Quốc Hoa lấy bao thuốc Gấu mèo châm một điếu rồi đưa tới. Mã Ngọc Cao chép miệng cầm châm hít sâu một hơi, hắn si mê nói. - Thuốc này tốt thật. Nịnh xong, Mã Ngọc Cao mới nói. - Công ty Kinh Hoa bị niêm phong, nghe nói có nhiều tội danh như lừa gạt… Tôi nghe người trên tỉnh thành nói tổng giám đốc Tông – quỹ đầu tư tín dụng tỉnh trốn ra nước ngoài rồi, kéo theo từng này. Mã Ngọc Cao vừa nói vừa thò một bàn tay ra.
- Tôi sao nghe nói là 80 triệu? Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại, Mã Ngọc Cao nghe vậy cười lạnh nói: - Cái này cũng có thể tin sao? Nói là như vậy nhưng trong lòng Mã Ngọc Cao lại đang suy nghĩ lãnh đạo ngài đúng là giỏi giả vờ.
- Mặc kệ anh tin hay không, dù sao tôi tin. Vương Quốc Hoa rất trấn tĩnh nói chuyện, Mã Ngọc Cao nghe xong đầu tiên là á khẩu, sau đó cười hắc hắc hiểu rõ.
- Nói cũng đúng, chuyện chính quyền công bố, chúng ta là một trong số đó ai có thể nói gì, tôi cũng tin. Mã Ngọc Cao cười cười kéo cần, một con xui xẻo bị bắt.
Mã Ngọc Cao đang bận rộn, điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Nhìn số, Vương Quốc Hoa nở nụ cười nhẹ nhàng, hắn đứng lên khỏi ghế đi sang bên cạnh nghe điện.
- Đang làm gì thế? Giọng Sở Sở trở nên dịu dàng hơn trước đây rất nhiều, cô hoàn toàn thay đổi thành người khác. Đương nhiên đây chỉ là trước mặt Vương Quốc Hoa mà thôi.
Câu cá, còn em? Vương Quốc Hoa chha, Sở Sở nghe xong cười nói. - Em doán anh nhất định câu được không ít cá, mà toàn là cá cái. Vương Quốc Hoa nói với giọng rất khoa trương. - Anh bây giờ chưa câu được con nào cả, không tin em tới xemm đi.
Sở Sở ở đầu bên kia nghĩ đến Vương Quốc Hoa bình thường rất trầm ổn, cô lại muốn buồn cười. ột người đàn ông mặc kệ thật hay giả có thể thể hiện như vậy vì mình còn gì để mong chờ nữa.
- Em bàn giao xong công việc rồi, cũng đã làm thủ tục điều động. Anh nói xem em tới đó làm ở cơ quan nào? Sở Sở cười cười nói về chuyện chính, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói. - Cái này phải do chính em, theo anh thấy em đừng đi làm, mỗi ngày ở nhà trông con, không có việc gì đi thẩm mỹ viện, đi đánh mạt chược là xong.
- Đi cái đầu anh ý, em tốt nghiệp đại học hàng hiệu, anh cứ như vậy lãng phí tài nguyên quý giá của quốc gia đó.
Hai người nói chuyện một lúc, xác định sang năm Sở Sở tới, lúc này cô mới dập máy.
Không đợi Vương Quốc Hoa ngồi xuống câu cá tiếp, có tin báo tới có hai cuộc gọi nhỡ. Vương Quốc Hoa thấy một là do Cao Nguyên gọi, hắn vội vàng gọi lại, Cao Nguyên rất nghiêm túc nói: - Quốc Hoa, sao máy bận mãi vậy?
- Vợ kiểm tra. Vương Quốc Hoa cười cười đáp lời, trong đầu hắn nghĩ Cao Nguyên gọi điện vòa lúc này là có việc gì?
- Ha ha, mau lên tỉnh một chuyến, bí thư Hứa triệu tập khẩn cấp. Cao Nguyên vừa nói dập máy ngay, Vương Quốc Hoa nghe xong cười cười đầy ảo não. Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ thấy mới là 9h30 sáng. Hắn gọi Ngô Minh Chi rồi vội vã lên đường.
TỚi tỉnh đã là giữa trưa, Vương Quốc Hoa đói bụng đầu tiên định tìm chỗ ăn trưa, ai ngờ Cao Nguyên gọi tới nói. - Mau tới trụ sở tỉnh ủy, bí thư Hứa đang đợi.
Không thể để lãnh đạo đợi mình mà, Vương Quốc Hoa đành phải bụng đói đi tới, đương nhiên hắn vẫn oán giận nói một câu với Cao Nguyên. - Hoàng thượng cũng không cần lính đói mà. Cao Nguyên nghe xong không khỏi nghiến răng nghiến lợi, câu này chỉ có Vương Quốc Hoa dám nói. Cao Nguyên thật ra biết làm việc, cười cười chuyển lại lời của Vương Quốc Hoa. Hứa Nam Hạ nghe xong không hề tức giận mà cười nói: - Thằng này biết học rồi đó. Được, cậu xuống nhà bếp làm mấy bát mì tới, mọi người đều chưa ăn cả mà.
Vương Quốc Hoa đến khá gấp, đi lên lầu thiếu chút nữa đâm vào một người, cũng may Vương Quốc Hoa kịp thời tránh được. Đối phương khá ôn hòa nói: - Cậu thanh niên kia, đi đường cẩn thận một chút.
Vương Quốc Hoa vội vàng xin lỗi rồi chạy nhanh tới văn phòng Hứa Nam Hạ. Người đàn ông kia đứng tại chỗ nhìn hắn lên lầu không khỏi có chút sửng sốt nói. - Đó là văn phòng bí thư Hứa mà. Suy nghĩ một chút y cũng đi theo lên lầu.
Cao Nguyên chờ ở cửa thấy Vương Quốc Hoa đang đi lên liền cười nói: - Đến nhanh thế?
Vương Quốc Hoa nói: - Có việc gì gấp vậy? Cao Nguyên nói. - Vào là biết.
Vương Quốc Hoa vào cửa, Hứa Nam Hạ đang nghe điện. Ông ừ ừ hai tiếng dập máy. - Đến rồi à, mì đang được nấu, cậu ăn no trước đi, nếu không có người ở sau lưng nói xấu tôi.
Hứa Nam Hạ không ngờ còn có tâm trạng nói đùa, Vương Quốc Hoa nghe vậy khá yên tâm, xem ra chuyện không xấu như mình dự đoán. Tâm trạng của bí thư Hứa rất tốt.
Vương Quốc Hoa cười cười tự rót trà cho, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, sau đó Cao Nguyên dẫn người đàn ông mà Vương Quốc Hoa vừa gặp tiến vào.
- Bí thư Hứa, chủ nhật cũng không nghỉ ngơi sao? Người đàn ông ân cần chào hỏi, Hứa Nam Hạ rất khách khí đứng lên nói: - Đồng chí Tông Lan tới, anh sao cũng không nghỉ?
Vương Quốc Hoa nghe tên không khỏi động tâm, đây không phải bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh Tông Lan sao? Trong đầu hắn nghĩ tới quyển sổ mà Hà Vạn Niên đưa cho, chuyện này hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Nói như thế nào nhỉ, Vương Quốc Hoa thấy đây là tảng đá quá lớn, đừng để tảng đá đó rơi nát chân. Về phần Hà Vạn Niên có tâm tư gì thì Vương Quốc Hoa chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
- Ôi, không phải vì vụ án quỹ đầu tư tín dụng sao, có mấy điểm nghi vấn chưa làm rõ nên tôi đến xem một chút. Tông Lan vừa cười nói vừa cầm thuốc mà Hứa Nam Hạ đưa tới, đồng thời y cũng liếc nhìn Vương Quốc Hoa.
Hứa Nam Hạ thấy thế cười nói. - Quên không giới thiệu, Vương Quốc Hoa –- Chủ tịch quận Hồng Sam.
Tông Lan nghe vậy liền lộ ra vẻ kinh ngạc, y cười nói: - Thì ra cậu là Vương Quốc Hoa, bảo sao trông quen mắt như vậy, gần đây cậu rất nổi tiếng, làm vẻ vang tỉnh Nam Thiên chúng ta.
Vương Quốc Hoa vội vàng bắt tay Tông Lan: - Cảm ơn bí thư Tông đã khích lệ, đều là việc tôi nên là.
Tông Lan nói: - Chủ tịch Tiểu Vương, tôi phải phê bình cậu. Cậu còn trẻ có thể không nghỉ ngơi nhưng không thể làm bí thư Hứa không được nghỉ như vậy chứ? Sức khỏe của bí thư Hứa có liên quan tới hơn 40 triệu dân chúng toàn tỉnh đó.
Vương Quốc Hoa không nghĩ Tông Lan lại giỏi nịnh bợ như vậy, còn kéo cả mình, hơn nữa còn quan hệ đến dân chúng toàn tỉnh.
- Bí thư Tông phê bình rất đúng, tôi xin ghi nhớ trong lòng. Hai lãnh đạo nói chuyện, tôi ra ngoài trước. Vương Quốc Hoa thức thời lui ra. Hắn ở bên ngoài nghe được tiếng của Tông Lan: - Bí thư Hứa, tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài. Nghe thấy câu này Vương Quốc Hoa thấy có chút không thoải mái.
Mấy phút sau Tông Lan đi ra, trước khi đi còn cười cười với Vương Quốc Hoa. Ngôn Lễ Hiếu đi tới cửa tự mình tiễn tới cầu thang, còn cung kính nói: - Bí thư Tông.
Hứa Nam Hạ và Vương Quốc Hoa ở trong ăn mì, Ngôn Lễ Hiếu và Cao Nguyên ngồi ngoài ăn, đãi ngộ này làm hai người Ngôn Lễ Hiếu không ngừng lắc đầu. Ngôn Lễ Hiếu còn đỡ một chút, vốn là chân chạy, Cao Nguyên có chút mất cân bằng, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, rất nhanh hắn thấy bình thường lại vì quen rồi.
Ăn xong, chén bát được dọn ra, Hứa Nam Hạ ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc nói. - Vụ án quỹ đầu tư tín dụng, cậu nghe nói chứ?
- Cháu hôm nào cũng xem tin tức, Tông Đình Phương mang theo 80 triệu trốn ra nước ngoài. Vương Quốc Hoa cũng tỏ vẻ nghiêm túc. Hứa Nam Hạ nghe vậy cười cười nhìn Vương Quốc Hoa đầy thâm ý.
- Ngài gọi cháu tới gấp như vậy là có việc gì cần phân phó? Vương Quốc Hoa tự giác trở lại chính đề, giả ngu trước mặt Hứa Nam Hạ thường không có hiệu quả tốt.
- Vừa nãy Tông Lan nói sau khi Tông Đình Phương trốn ra nước ngoài làm cho nhiều điểm tình nghi của vụ án không chứng thực được. Bây giờ cục diện quỹ đầu tư tín dụng khá rối rắm, cậu có hứng thú tiếp quản không? Ừ, cấp phó giám đốc sở. Hứa Nam Hạ như đang nói đùa nhưng Vương Quốc Hoa không dám coi là câu nói đùa. Hắn cẩn thận suy nghĩ khá lâu mới nói. - Cái này có lẽ không thích hợp với cháu.
Hứa Nam Hạ nghe xong thở dài một tiếng: - Quả thật không thích hợp, dì cũng phản đối. Đúng, cậu nói với Sở Giang Thu một câu nói chuyện có lẽ nên dừng ở đây.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi có chút khẩn trương. Hắn rất muốn biết tin tức trong đó nhưng Hứa Nam Hạ không nói tiếp, Vương Quốc Hoa cũng không tiện hỏi, đành phải gật đầu. Hứa Nam Hạ lúc này nói tiếp. - Cậu chuẩn bị tài liệu về việc hỗ trợ công ty tư nhân ở quận Hồng Sam đi.
Vương Quốc Hoa nghe ra mùi vị trong đó, trước đây Hứa Nam Hạ sai mình làm đó là không lo mình có suy nghĩ kiếm được hồi báo. Còn bây giờ sai mở miệng làm gì đó đều không để mình làm không công.
- Quận Hồng Sam quá nhỏ, chút kinh nghiệm này của quận nếu đặt ở phạm vi toàn tỉnh sẽ không có tính tham khảo mấy. Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi nói. Hứa Nam Hạ nghe xong mỉm cười không nói, ông vứt một bản tài liệu tới. - Cậu đọc cái này đi.
Vương Quốc Hoa vừa nãy nói chuyện với Hứa Nam Hạ đã có chút hiệu quả. Hắn tỏ vẻ thái độ của mình với Hứa Nam Hạ vẫn giống trước đây, điều này làm bí thư Hứa rất thoải mái. Vương Quốc Hoa vẫn là Vương Quốc Hoa trước đây, điểm này rất quan trọng.
Cầm tài liệu, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua rồi cười nói: - Chủ tịch Sở quả nhiên là dám đi trước thiên hạ.
Đây là phương án chấp hành công khai chi tiêu của chính quyền tỉnh Đại Giang, có lẽ là được trình lên hội nghị thường vụ tỉnh ủy, việc này nhất định là do Sở Giang Thu làm ra.
- Ha ha, cái này chỉ là làm cho có mà thôi. Vương Quốc Hoa đọc qua rồi đánh giá một câu. Nói tóm lại là công khai chi tiêu của chính quyền đều là công khai cái có thể công khai, cái không thể công khai thì tiếp tục không công khai. Nói tóm lại rất linh hoạt, dựa theo phương án này chấp hành thì quần chúng bình thường sẽ không thấy cái gì cả.
- Chỉ là một cái làm cho có mà còn có người nói là mở màn cho hiện tượng xấu, cậu thấy sao? Hứa Nam Hạ hỏi một câu, Vương Quốc Hoa thầm suy nghĩ tâm tư của đối phương. Phải nói lần trước Vương Quốc Hoa nói việc trong nước và ngoài nước khiến Hứa Nam Hạ được lợi không ít.
Tông Đình Phương bổ trốn, Miêu Hàm mặc dù có trách nhiệm nhưng không phải trách nhiệm trực tiếp, cùng lắm chính là dùng người không thích hợp. Đương nhiên đây là đối ngoại, đối nội mà nói thì rất nhiều chuyện không phải không xảy ra dù anh không biết.
Nói tó lại chủ tịch Miêu Hàm còn có chút đường lui, không cần phản kích đến mức mày sống tao chết, chuyện vẫn được khống chế trong phạm vi nhất định.
- Cháu có thể nói gì chứ? Cháu chỉ có thể nói bước tiến ở tỉnh Nam Thiên có thể bước nhanh và dài hơn một chút. Vương Quốc Hoa cười nói như vậy, Hứa Nam Hạ nghe xong không khỏi động tâm hỏi: - Cậu nói cẩn thận một chút đi.
Cái gọi là chi tiêu công khai sau hai năm nữa vẫn là bề ngoài mà thôi. Trung ương yêu cầu địa phương chấp hành, về phần lực độ thì lại khác.
- Cần phải làm trên cơ sở dự toán công khai. Vương Quốc Hoa cười nói, Hứa Nam Hạ thật lâu không nói gì.
Sở Giang Thu bây giờ còn chưa phải là chủ tịch tỉnh, hắn có thể đưa ra phương án này trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, có thể được thông qua hay không cũng không quan trọng đối với hắn, ngược lại còn có danh tiếng tốt. Ít nhất có vài Lãnh đạo trung ương rất tán thành đề án này.
- Vậy vấn đề của cậu sắp giải quyết chứ? Hứa Nam Hạ thoáng cái chuyển ngoặt đề tài, người bình thường đúng là khó theo kịp. Cũng may Vương Quốc Hoa đã quen, biết trong lòng Hứa Nam Hạ đã có quyết định. Tiếp xúc với Hứa Nam Hạ lâu như vậy, Vương Quốc Hoa biết rõ bí thư Hứa là người rất có chủ kiến, nghe ý kiến của anh là có thể, nhưng ông luôn có suy nghĩ của mình là nên làm như thế nào.
Vương Quốc Hoa biết cuộc nói chuyện hôm nay nên kết thúc, hắn đứng lên nói: - Sắp rồi ạ, đầu năm sau. Bí thư Hứa, hôm nay là chủ nhật, chú cũng nên chú ý nghỉ ngơi.
Không đợi Vương Quốc Hoa đưa ra câu cáo từ, Hứa Nam Hạ giơ tay nói. - Cậu đừng về gấp, dì bảo cậu tới nhà một chuyến.
Vương Quốc Hoa cười cười lui ra, hắn lên xe tới khu nhà tỉnh ủy. Hắn ấn chuông, ra mở cả không ngờ là Du Phi Dương. Tên này không chỉ có một mình, bên cạnh còn có một cô gái tây tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng.
Chỉ là ra mở cửa mà Du Phi Dương còn không quên gặm mặt cô gái tây một cái, sau đó hắn cười cười giới thiệu. - Ruth, đây là anh em của anh – Vương Quốc Hoa. Nếu như hắn muốn đi kinh doanh thì nhất định sẽ thành công hơn anh nhiều.
Cô gái tây kia đi giày cao gót, nhìn qua còn cao hơn Du Phi Dương có thể. Phải nói từ góc độ thẩm mỹ mà nói thì cô gái tây này hoàn toàn tuân theo phong cách của Du Phi Dương, vú to, mông to, eo thon, chân dài.
Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay với Ruth, cô gái chào bằng câu tiếng Trung khá gượng, Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại bằng câu tiếng Anh. Ruth vui vẻ kêu lên bằng tiếng anh: - Sweetheart. Tiếng Anh của bạn anh rất tốt.
Lúc này Du Vân Vân đứng ở phía sau lạnh nhạt dùng tiếng Anh nói. - Ruth, vào bếp hỗ trợ đi. Ruth cười rất tươi lắc lắc thân hình xinh đẹp rời đi.
Du Phi Dương ôm Vương Quốc Hoa thật chặt, hắn nhỏ giọng nói bên tai: - Ông cứu mạng tôi.
Vương Quốc Hoa không hề có ý cứu người khỏi lúc khó khăn, hắn cười lạnh nói: - Ông dám mang người về thì phải có giác ngộ này.
Du Phi Dương vội vàng nói: - Một căn biệt thự ở Bắc Kinh làm quà tân hôn. Vương Quốc Hoa nói: - Vợ tôi thích xe sang.
- Một giá, phong bì năm triệu. - Là tệ hay Usd Mỹ? Trao đổi thật nhanh, Du Phi Dương đấm mạnh vào lưng Vương Quốc Hoa: - Ông muốn giết tôi à? Sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: - Được.
- Quốc Hoa lại đây nói chuyện với dì. Du Vân Vân có chút đau đầu day day trán, Du Phi Dương rụt cổ nói. - Cháu vào bếp hỗ trợ. Trước khi đi hắn còn không quên nháy mắt với Vương Quốc Hoa.
Hai người vào phòng khách ngồi, bảo mẫu mang trà lên, Du Vân Vân nhìn bếp nói: - Phi Dương đúng là không làm người ta được yên lòng. Dì vừa dục nó kết hôn, nó dám dẫn ả phụ nữ tây về như vậy. Quốc Hoa, cháu nói xem con gái tốt trong nước chết hết rồi sao? Nếu tìm một cô con dâu như vậy thì Hứa thúc cháu chắc phải tăng huyết áp mất.
Vương Quốc Hoa thầm tính toán nên khuyên như thế nào. Du Vân Vân lại nhỏ giọng nói: - Hứa thúc cháu không thích cô ả kia, nhất là ban đêm… Du Vân Vân có lẽ thấy mình nói lỡ lời nên vội vàng phanh lại.
Vương Quốc Hoa đoán chắc cô ả kia lúc quan hệ sung sướng kêu loạn khiến Hứa Nam Hạ nghe thấy, bảo sao bí thư Hứa lại tăng huyết áp, nó khác hẳn so với truyền thống Trung Quốc.
- Cháu nghĩ chắc không có vấn đề gì lớn đâu, người trẻ tuổi luôn có suy nghĩ của mình. Phi Dương một mình ở Mỹ nên cũng cần tình cảm, đó là điều rất bình thường. Dì và Hứa thúc cũng đừng sốt ruột, có lẽ Phi Dương thấy hết mới mẻ là chia tay mà. Dì không phải đã ở Mỹ sao, người phương tây hợp tan là việc bình thường mà. Vương Quốc Hoa không khuyên trực tiếp mà đi đường vòng mong kéo dài chuyện một chút.
Du Vân Vân nghe vậy liền gật đầu nói. - Điều này cũng đúng, dì lúc ở Mỹ rất không thích điệu bộ này của người tây. Ôi, cũng là cháu hiểu dì, nói chuyện với cháu làm dì thoải mái hơn nhiều.