Giữa người và người cần có duyên phận. Du Vân Vân đối với Vương Quốc Hoa chính là như vậy, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt. Mặc dù là Vương Quốc Hoa không có đáp ứng tình cảm của Hứa Phỉ Phỉ cũng không ảnh hưởng đến cảm quan của Du Vân Vân. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới thân phận và dung mạo của Sở Sở. Hứa Phỉ Phỉ thực tế không có bất cứ ưu thế gì so với Sở Sở. Bởi vì thế Du Vân Vân còn thấy cân bằng một chút. Ngoài ra cô cũng thầm an ủi vì Vương Quốc Hoa và Sở Sở đã từng là bạn học.
Vương Quốc Hoa vội vàng cười nói. - Vậy là đúng rồi, dì vừa nãy làm rất tốt, đưa tới nhà thì dì cứ việc sai khiến. Gia đình Trung Quốc chúng ta thì mẹ chồng luôn là lớn hơn con dâu. Sai việc cô ả làm cô ả không chịu nổi thì đương nhiên sẽ phải bỏ đi.
Nghe câu đầy thất đức này, Du Vân Vân không ngờ hớn hở nói. - Dì biết rồi, cháu đúng là luôn nghĩ cho dì. Chẳng qua cô ả kia làm bít tết rất ngon, xem ra lúc ở Mỹ cũng hay nấu ăn.
Du Vân Vân đã quen không coi Vương Quốc Hoa là người ngoài, cô luôn nghĩ hắn là con cái trong nhà. Phụ nữ mà cố chấp sẽ rất ngang bướng. Nhưng từ góc độ khác mà nói thì Vương Quốc Hoa từ trước đến giờ luôn tôn trọng thân thiết với Du Vân Vân nên được báo đáp lại toàn bằng tình thân. Về phần Hứa Nam Hạ nghĩ như thế nào lại là chuyện khác.
- Quốc Hoa, có người đề nghị cháu làm tổng giám đốc – quỹ đầu tư tín dụng tỉnh, cháu đoán là ai? Du Vân Vân có chút tức giận nói, đây là thấy điểm tốt của Vương Quốc Hoa.
- Ai ạ? Vương Quốc Hoa cười lạnh hỏi một câu.
- Nói ra có thể là cháu sẽ rất giật mình. Là bí thư thị ủy thị xã Giang Đông – Lâm Tĩnh. Cô ả lên Bắc Kinh làm việc, lúc ngồi ăn cơm nói chuyện với một lãnh đạo Bộ tài chính thì đã thuận miệng nói một câu, kết quả người ta vui vẻ lập tức gọi điện cho Hứa thúc cháu. Hứa thúc nghe xong từ chối ngay, nói chúa đang làm bên hành chính, sang làm kinh doanh chỉ có mà làm hỏng. Du Vân Vân vừa nói mà vẫn thấy rất tức giận, đề nghị này rõ ràng không có ý tốt. Chuyện công ty chứng khoán Kinh Hoa – Giang Đông vốn giống như sự kiện ngẫu nhiên nhưng bị người tung tin cái khiến đồn đại bay đầy trời.
Đề nghị trước đó của Vương Quốc Hoa chính là không muốn làm mâu thuẫn kích phát quá mức, không nên khiến Hứa Nam Hạ phải nhằm trực tiếp vào ai đó. Phải nói rất nhiều người đã nhìn ra được trong này có tay của bí thư Hứa. Vấn đề là ngoài mặt không nhìn ra mánh khóe gì. Nếu Vương Quốc Hoa thật sự đi làm chức tổng giám đốc quỹ đầu tư tín dụng kia thì sẽ bị ảnh hưởng không gian phát triển, mà một chính là khiến bí thư Hứa bị thiệt hại không nhỏ.
Chiêu này rất độc ác, cũng không biết là ý của ai. Nói tóm lại lúc này Lâm Tĩnh ở trong lòng Hứa Nam Hạ đã được xác định là kẻ thích dùng âm mưu quỷ kế. Về phần ai bảo Lâm Tĩnh làm như vậy thì mọi người đều biết.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi ghật mình, hắn tuyệt đối không ngờ Lâm Tĩnh nghi kỵ mình lớn đến thế. Lâm Tĩnh không phải kẻ ngu, dám nói lời này nhất định là có chỗ dựa. Mặc dù cô ả không đề cử Vương Quốc Hoa làm giám đốc nhưng nhất định người khác sẽ có động tác. Ai bảo bí thư Hứa lần này đạt toàn thắng trong cuộc đấu tranh?
Thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ tức giận, Du Vân Vân có chút đắc ý nói. - Cháu yên tâm, Hứa thúc còn chưa hồ đồ đến mức đó. Nhưng thật ra Lâm Tĩnh kia không ngờ lại có thủ đoạn này. Hứa thúc cháu cảm thấy có lẽ không phải do người bên trên của Lâm Tĩnh chỉ thị, nhất định có người khác giật dây, cũng có tâm tư của Lâm Tĩnh. Cháu làm ở quận Hồng Sam quá tốt nên khiến người khác ghen ghét.
Vương Quốc Hoa không tìm được lý do để Lâm Tĩnh ghen ghét mình. Hai người phải coi như là quan hệ khá tốt mới đúng mà.
Vương Quốc Hoa trong lúc nhất thời không tìm được đầu mối nên không nghĩ nữa. Sau đây ai là người tiếp nhận quỹ đầu tư tín dụng gần như xác định không phải là của Hứa Nam Hạ.
- Không nói chuyện này nữa vì làm cho cháu không vui. Cháu đi khuyên Phi Dương đi, dì xuống bếp làm đồ ăn. Trưa hai anh em uống với nhau vài chén, Hứa thúc không về ăn. Du Vân Vân nói xong là đi ngay, Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi: - Cháu vừa ăn trưa xong ở văn phòng của Hứa thúc, Hứa thúc cũng ăn với cháu.
Vương Quốc Hoa nói làm Du Vân Vân tức giận. Nhìn Du Phi Dương đang nói chuyện khá vui vẻ với Ruth ở trong bếp, cô nhỏ giọng nói. - Làm mọi người đều không ngủ được, tối dì nhất định phải đuổi ra ngoài khách sạn.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, Du Phi Dương đi tới liên tục chắp tay nói: - Cảm tạ, cảm tạ.
Vương Quốc Hoa nói. - Làm gì mà khiến cả nhà đều biết ông đang làm việc thế?
Du Phi Dương xem ra cũng biết nguyên nhân ở đâu nên gãi đầu giải thích: - Ruth có một tật xấu trên gường đó là ngủ muộn. Tới một hai giờ đêm cả thấy mọi người đã ngủ nên tôi và cô ấy thi đấu, lúc hưng phấn lại không khống chế được.
Nói tới việc này Du Phi Dương cũng có chút xấu hổ, hắn cười cười giải thích tiếp. - Quốc Hoa, tôi nghĩ mình cũng muốn kết hôn, với Ruth.
- Có nghiêm trọng như vậy không? Thực ra Vương Quốc Hoa cũng đoán được bảy tám phần, Du Phi Dương dẫn Ruth về đây không phải vì muốn kết hôn cũng là lạ. Chẳng qua hình như vấn đề của Du Phi Dương khá nghiêm trọng.
- Tôi cũng thấy khá kỳ quái, lần đầu tiên tôi nhìn Ruth đã muốn cưới cô ấy.
… Vương Quốc Hoa cũng thấy quá quái dị, chẳng lẽ nói trên thế giới này còn có tình yêu sét đánh sao? Mà còn xảy ra trước mặt mình nữa chứ.
- Dì còn bảo tôi khuyên ông, tôi đề nghị ông giả vờ ngoan ngoãn vài ngày, năm sau sang Mỹ tiền trảm hậu tấu. Nếu không thì không ai cứu được ông, chờ bụng to, con được sinh ra, ôm con về cho dì thì dì còn có thể nói gì nữa?
Biện pháp này có không ít đàn ông dùng như vậy, Du Phi Dương gật đầu nói: - Xem ra hôn lễ của ông tôi không thể tham gia, nhưng hôn lễ của tôi ông nhất định phải tới đó.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra, Du Phi Dương bắt tay hắn nói. - Cút, dám nhận phong bì của tôi. Hai người bắt đầu trêu nhau. Thực tế sau khi Vương Quốc Hoa đưa ra ý rút cổ phần, quan hệ giữa hai người càng gần hơn. Trước đây Vương Quốc Hoa đưa ra kế hoạch, Du Phi Dương mặc dù làm theo hết nhưng hắn là người rất tự tin, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ muốn chứng minh mình. Bây giờ Vương Quốc Hoa quyết định rút cổ phần, về sau đều do một mình Du Phi Dương kinh doanh. Vương Quốc Hoa tỏ thái độ không tham tài, anh em ruột còn phải tính toán rõ huống gì là…
Về phần vừa nãy nói phong bì gì gì đó đều là nói đùa, là cách để thể hiện tình cảm.
Lúc nãy ăn mì, Vương Quốc Hoa ăn không no, vì thế bây giờ hắn không hề khách khí ngồi xuống ăn bò nướng, uống rượu vang. Hứa Phỉ Phỉ từ trên lầu xuống thấy Vương Quốc Hoa chỉ chào một tiếng rồi cúi đầu ăn. Lúc Vương Quốc Hoa đứng lên cáo từ, Hứa Phỉ Phỉ gọi lại. - Quốc Hoa ca, chờ chút, em ra ngoài phố có việc, anh tiễn em đi.
Lúc lên xe, Hứa Phỉ Phỉ nói mình muốn tới siêu thị đi dạo, Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng lái xe tới đó. Đến nơi Hứa Phỉ Phỉ nói: - Ca ca muốn kết hôn, em định mua quà tặng anh, em không có bao tiền, anh đừng chê đó.
Mặc dù cô không bảo Vương Quốc Hoa đi cùng nhưng ý là rất rõ ràng. Với tính cách của Hứa Phỉ Phỉ có thể nói như vậy là không dễ dàng gì. Cô không phải là ghi hận Vương Quốc Hoa mà là cô muốn được ở bên hắn nhiều hơn.