Không đợi Vương Quốc Hoa trả lời, một thằng thanh niên bên cạnh đã ngẩn ra chỉ vào cảnh sát nói. - Anh làm loạn hả, cô gái này là bạn học đại học của tôi, mẹ tôi là Lâm đ*o Nhàn, chị tôi là bí thư thị ủy Giang Đông – Lâm Tĩnh của các người đó.
Vương Quốc Hoa há hốc mồm, sao lại có một thằng thấy chuyện bất bình vậy, vừa nãy có thấy làm gì đâu, mà thằng này vừa nãy cũng có mặt ở đây. Vấn đề là thằng kia nhắc tới tên Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh đã hơn 40, chẳng lẽ có em trai nhỏ như vậy sao? Cũng may Vương Quốc Hoa nhớ Lâm đ*o Nhàn là ai, ả phụ nữ này không đơn giản, được con là nữ cán bộ cấp cao của Trung Quốc.
Hứa Phỉ Phỉ thấy mặt thằng này liền sa sầm lại, cô tức giận nói: - Lâm Đông Thăng, chuyện của tôi không cần anh lo, ca ca tôi ở đây, vừa nãy sao không thấy anh đứng ra Hứa Phỉ Phỉ không hề khách khí, trực tiếp nói lớn làm Lâm Đông Thăng đỏ mặt tía tai.
Đúng thế, vừa nãy mày làm gì? Vương Quốc Hoa rất muốn hỏi một câu như vậy. Có lẽ mày sợ mình bị thương, giờ thấy cảnh sát tới nên nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ ư? Đương nhiên Vương Quốc Hoa sẽ không hỏi như vậy, ai bảo nhà thằng này khó chọc vào?
Lâm Đông Thăng nói không thành lời nhưng thật ra một người đàn ông có khuôn mặt khá bình thường nhưng ánh mắt rất có thần đi lên cười nói với Cao Thăng, sau đó hắn giải thích: - Vừa nãy nhiều người nên chúng tôi không thấy rõ tình huống.
Tên cảnh sát dẫn đội thấy mình bị coi khinh như vậy thì rất tức giận, chẳng qua hắn không dám lỗ mãng. Hắn chỉ là một cảnh sát cấp trưởng phòng nho nhỏ, sao có thể so được với bí thư thị ủy. Hắn đang do dự thì thằng bị đấm cho mặt nở hoa vênh mặt nói: - Bí thư thị ủy Giang Đông thì giỏi lắm ư? Ông nội tôi là Tông Lan, bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh đó.
Hiện trường thoáng cái lớn lên rất nhiều, cảnh sát dẫn đội phụ trách khu vực này nên biết con của Lâm Củng – Lâm Hổ. Nếu như không phải Lâm Đông Thăng lao ra phá rối thì chuyện hôm nay theo hắn thấy rất dễ xử lý.
- Cậu kia, chuyện này không có quan hệ tới cậu, tôi đưa bọn họ về cũng chỉ là tiến hành điều tra mà thôi. Tên cảnh sát dẫn đội đảo đảo mắt, hai bên đều không thể chọc vào, mình dẫn về cho phụ huynh các nhà đánh nhau cũng được. Chẳng qua cảnh sát dẫn đội cũng bất đắc dĩ, hắn đang thầm kêu khổ hôm nay ra ngoài không xem lịch. Mang đám người này về còn không biết lãnh đạo đi xử lý như thế nào nữa. Mẹ chứ, ai bảo nhiều đại thần ở đây như vậy.
Tên cảnh sát dẫn đội rất khó xử vì thế quyết định mang tất cả về. Lâm Đông Thăng chết sống đòi đi làm nhân chứng. Cảnh sát không mang hắn theo, hắn tự bảo lái xe đưa mình tới.
Đến đồn công an, Vương Quốc Hoa thật ra không sao cả. Bên cạnh còn có Hứa Phỉ Phỉ, con gái bí thư tỉnh ủy còn phải sợ ai? Vương Quốc Hoa không lên xe cảnh sát, tên cảnh sát dẫn đội rất bất đắc dĩ.
Về đến phân cục, Vương Quốc Hoa vừa xuống xe đã thấy một người quen chạy xuống. Thấy Vương Quốc Hoa, hắn lao nhanh tới bắt chặt tay Vương Quốc Hoa, sau đó kích động nói: - Ồ, chủ tịch Vương, ngài sao rảnh rỗi tới đây? Đúng là, tôi muốn đến thăm ngài nhưng do điều chỉnh chức vụ nên không rảnh, thứ lỗi, thứ lỗi, ngài đây là làm sao vậy?
Cục trưởng Trầm nhiệt tình như lửa làm cho tên cảnh sát dẫn đội thoáng cái hóa đá. Hắn muốn bóp cổ chết mình, sao lại chọc vào kẻ mà sếp cũng phải lấy lòng như vậy?
Vương Quốc Hoa cười cười giải thích câu chuyện, cục trưởng Trầm nghe thấy có người dám trêu chọc em gái chủ tịch Vương lập tức ra vẻ chính nghĩa nói: - Đúng là to gan, xin chủ tịch Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị kẻ gây tội.
Tên cảnh sát dẫn đội tái mặt, cục trưởng Trầm vỗ vỗ vai hắn khen ngợi: - Vân Đại Thành, làm rất tốt, sau này biểu hiện cho tốt. Không sai, cục trưởng Trầm cảm thấy cần phải khen ngợi nhân viên một chút, cũng may tên này dẫn đội kịp thời nên hắn mới có cơ hội nịnh bợ lãnh đạo.
Vân Đại Thành kia có quan hệ khá tốt với Bưu ca, nhà hàng kia thực ra là do Lâm Hổ mở, Bưu ca là tay anh chị được Lâm Hổ mời tới trông coi bảo vệ nhà hàng. Vì thế khi nghe nhà hàng có chuyện, Vân Đại Thành rất nhanh tới.
- Lãnh đạo… Vân Đại Thành nói nhỏ vào tai làm cục trưởng Trầm tái mặt. Hắn liếc nhìn Vương Quốc Hoa đang cười cười nhìn mình, hắn không biết nên làm như thế nào nữa. Vương Quốc Hoa không dễ chọc vào thì hắn biết, trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Ngôn Lễ Hiếu còn phải đến tận nhà người ta đưa quà. Vấn đề là một bên là bí thư thị ủy Việt Châu – Lâm Củng, bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh – Tông Lan cũng không dễ chọc vào. Càng đừng nói ở bên còn có một thằng không dễ chọc, là em trai bí thư thị ủy Giang Đông – Lâm Tĩnh.
Tóm lại đây là việc rất phiền toái, mặt cục trưởng Trầm đang từ cười thoáng cái biến thành khóc.
Vương Quốc Hoa cũng thông cảm cho đối phương. Một phân cục trưởng Cục công an thành phố Việt Châu, Lâm Tĩnh còn đỡ một chút, mấy người khác đều là cấp tỉnh. Sau lưng Vương Quốc Hoa lại là bí thư tỉnh ủy. Cục trưởng Trầm nếu muốn làm công bình, công chính thì đừng mong làm phân cục trưởng nữa, về nhà mà trông cháu đi.
- Cục trưởng Trầm, không bằng như thế này, anh bố trí cho mọi người nghỉ ngơi, sau đó thông báo phụ huynh. Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, cục trưởng Trầm như được đại xá liên tục gật đầu mời mọi người vào phòng họp nghỉ ngơi. Cục trưởng Trầm đột nhiên nhớ tới lúc nãy Vương Quốc Hoa có giới thiệu tên của Hứa Phỉ Phỉ.
- Em của chủ tịch Vương họ Hứa? Cục trưởng Trầm lén hỏi Vương Quốc Hoa, sau đó chỉ chỉ tay lên trên trời, Vương Quốc Hoa gật đầu cười nói: - Cục trưởng Trầm, anh đi làm việc của mình đi, tôi thấy vừa nãy anh hình như muốn ra ngoài làm việc mà.
Vương Quốc Hoa đã thể hiện rõ ý, tôi biết anh khó xử, biết anh không muốn tiến vào, vậy mau chuồn đi, để một tên nhân viên nào đó ở lại là được.
Cục trưởng Trầm không ngừng cảm ơn rời đi, sau đó trực tiếp để mấy người Vương Quốc Hoa lên phòng hội nghị nhỏ trên lầu nghỉ ngơi. Phòng hội nghị này bình thường dành cho lãnh đạo phân cục họp, trang thiết bị đầy đủ. Những người khác kể cả Lâm Đông Thăng cũng bị vứt vào hội trường lớn. Vương Quốc Hoa thấy thế bảo Lâm Đông Thăng đi theo mình.
Cục trưởng Trầm trước khi trốn đi còn dặn Vân Đại Thành một câu: - Mau thông báo phụ huynh hai bên, tôi có chút chuyện cần đi.
Cục trưởng Trầm vỗ vỗ mông trốn đi. Nịnh bợ Vương Quốc Hoa đúng là tốt, nhưng hắn còn chưa ngu đến mức đắc tội hai vị lãnh đạo. Hai người kia dù là ai cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Vân Đại Thành méo mặt như cha chết, sau khi tiễn được sếp đi, hắn vội vàng đi gọi điện thông báo.
Vương Quốc Hoa cười cười lấy máy điện thoại đưa cho Hứa Phỉ Phỉ, cô bé cầm máy gọi rồi gào khóc. Người bên kia nghe điện là Du Vân Vân, cô nghe xong tức giận nói: - Quốc Hoa, xảy ra chuyện gì vậy hả? Ngay cả em mà cũng không trông được là sao?
Vương Quốc Hoa vội vàng cầm máy nói: - Dì, Phỉ Phỉ không sao, chỉ là cảnh sát tới dẫn bọn cháu đến đây… tóm lại tình hình là như thế này… Vương Quốc Hoa nói ra câu chuyện làm Du Vân Vân càng tức hơn.
- Giỏi, một tên bí thư thị ủy Việt Châu mà dám kiêu căng như vậy, còn nói bố tôi là Lâm Củng, ông nội tôi là Tông Lan…
Vương Quốc Hoa vừa bỏ máy xuống, Lâm Đông Thăng đã đi lên nói: - Hứa Phỉ Phỉ, yên tâm, chị của tôi đang lên tỉnh có việc, chị ấy lập tức tới đây.
Hứa Phỉ Phỉ tức giận nói: - Tôi nói rồi, việc của tôi không cần anh lo, anh mau đi đi.
Lâm Đông Thăng này khá tốt tính, không hề tức mà còn nhỏ giọng nói: - Tôi không phải lo em bị thiệt thòi sao? Em yên tâm, dù kiện lên tận Bắc Kinh cũng không phải sợ, mẹ tôi …
- Câm miệng, động tý là mẹ, là chị, vậy còn anh? Hứa Phỉ Phỉ rất không thích đối phương, trong lòng cô thấy Vương Quốc Hoa mới là đàn ông. Làm việc hay làm quan đều dựa vào bản lĩnh của mình. Hứa Phỉ Phỉ đoán mình bị gặp nguy hiểm thì chỉ có Quốc Hoa ca ca là đứng ra bảo vệ mình thôi.
Thực ra Lâm Đông Thăng khá đẹp trai, ăn mặc hợp người, còn hơn mấy diễn viên trên Tv nhiều, nhìn trông cũng khá gia giáo. Hắn có chút xấu hổ gãi đầu nói với Vương Quốc Hoa: - Đại ca, vừa nãy không phải em không muốn ra mặt mà em không biết đánh nhau, sợ làm ảnh hưởng tới anh.
Vương Quốc Hoa cười nói với hắn. - Cảm ơn, Phỉ Phỉ không hiểu chuyện, nói chuyện khó nghe đừng để trong lòng.
Hứa Phỉ Phỉ chu miệng nói. - Ca, đừng để ý tới hắn, tên vô dụng.
Lâm Đông Thăng đỏ mặt tới mang tai, cúi đầu không nói gì.
Mấy người ngồi không lâu bên ngoài đã có người lớn tiếng nói: - Là ai ăn gan hùm mà dám đánh con của bí thư Lâm?
Vừa dứt câu cửa phòng hội nghị bị đạp, một người đàn ông khoảng 30 tuổi lao vào thấy mấy người liền lớn tiếng nói: - Là bọn mày hả? Người đâu, sao có thể để bọn nó ở đây, lập tức thẩm vấn.
Lúc này ở phía sau có người lên tiếng. - Thẩm vấn gì, đánh một trận rồi giam lại. Nói lời này là một ả phụ nữ trung niên khá đẹp gái, chỉ là mặt đang vặn vẹo vì tức giận