Phù Diêu

Chương 429: Ai làm chủ?



Hai người vừa xuất hiện, một muốn thẩm vấn, một muốn đánh, hoàn toàn không xem lãnh đạo phân cục là ai. Xem ra cục trưởng Trầm bỏ chạy đúng là quyết định anh minh.

- Chủ nhiệm Quách, sao ngài lại tới đây?
Người đàn ông vừa nãy thấy ả phụ nữ liền vội vàng nói.

- Tôi có thể không tới sao? Con tôi bị người đánh gần chết đó.
Nói xong câu này, ả không hề khách khí quát lên với Vân Đại Thành.
- Lãnh đạo các người đâu? Lập tức gọi tới xem mấy đứa này là như thế nào hả? Kẻ tình nghi mà tiêu diêu tự tại như vậy, còn để bọn chúng ngồi ghế nghỉ ngơi, đãi ngộ còn tốt hơn con tôi ư? Ghế bên kia cứng lắm, mau đưa người tới trại tạm giam.

Người đàn ông tới trước vội vàng khuyên ả phụ nữ:
- Chủ nhiệm Quách đừng kích động, làm theo trình tự bình thường đi, chúng ta cần phải tôn trọng đồng chí ở cơ quan công an chứ.

Đừng nói là chủ nhiệm Quách, ngay cả Vương Quốc Hoa nghe xong câu này cũng cảm thấy đối phương quá vô sỉ.

- Vừa nãy là ai nói thẩm vấn hả thư ký Ngôn?
Chủ nhiệm Quách quả nhiên rất tức giận nhưng ả không ngu, ả đang đoán có phải là có gì không tiện nói không? Tỉnh mới xảy ra chuyện, chủ tịch tỉnh Miêu sang năm sẽ lui lại.

Chủ nhiệm Quách đây là đang đề phòng, bố chồng mặc dù là Tông Lan nhưng không phải Tổng bí thư mà. Hơn nữa Tổng bí thư cũng không phải muốn làm gì thì làm mà.

Không phải chủ nhiệm Quách sợ ai, nhưng thật ra ả lo chuyện làm ầm lên rồi bị thư ký của Lâm Củng lợi dụng đúng là phiền phức. Nghĩ vậy chủ nhiệm Quách không khỏi tức giận, con trai mình sao lại đi chơi với mấy thằng kia?

Con trai chủ nhiệm Quách tên Tông Cường, từ bé đã được nuông chiều. Tông Lan đi quân đội rồi chuyển ngành, văn hóa không cao nên quản con cái rất chặt, chẳng qua đến cháu lại rất cưng chiều, về cơ bản muốn gì cho đó, rất bao che.

Đây cũng là nguyên nhân khiến chủ nhiệm Quách dám kiêu ngạo như vậy. Ở nhà ả còn có thể cưỡi lên đầu ông chồng hiền lành. Chồng chủ nhiệm Quách là hội trưởng hội kiến trúc tỉnh nhưng lại không đi làm quan, chủ nhiệm Quách đang làm ở Viện kiểm sát.

Chủ nhiệm Quách có ý rất rõ ràng, con hai nhà bị đánh, không thể do một mình mình ra mặt chứ? Nhiều người lực lượng mạnh, mọi người phải hợp sức lại.

Trong mấy thằng bị đánh thì Tông Cường bị đánh thảm nhất. Thấy Vương Quốc Hoa và Hứa Phỉ Phỉ, hắn nhe răng cười nói.
- Thằng chó, con điếm, mẹ tao tới, hôm nay xemm bọn họ chết như thế nào. Ông nội tao là bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh, ở Cục công an thì tao muốn ai chết thì đứa đó chết.

Mũi thằng này có lẽ bị đập vỡ, nói chuyện không rõ ràng. Chẳng qua Hứa Phỉ Phỉ nghe rõ, thằng kia muốn so phụ huynh với cô.

Hứa Phỉ Phỉ nhìn thoán qua Vương Quốc Hoa, cô cười hì hì nói.
- Ca, hắn muốn so phụ huynh với em kìa.

Không đợi Hứa Phỉ Phỉ nói chuyện, Lâm Đông Thăng đi tới đứng trước mặt nói:
- Bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh là giỏi lắm hả? Mẹ tôi là ủy viên Quốc vụ viện – Lâm đ*o Nhàn đó.

Câu này làm mọi người đều hoảng hốt, thằng này đắc ý chưa được bao lâu đã bị Hứa Phỉ Phỉ trừng mắt nói:
- Chuyện của tôi không cần anh lo, tránh sang bên.

Vân Đại Thành kịp thời làm người tốt nhỏ giọng nói.
- Cô bé đừng cậy mạnh.

Hứa Phỉ Phỉ có chút tức giận nói:
- Bố tôi là Hứa Nam Hạ, ông ngoại tôi là Du…

Lúc này ngoài cửa có người hừ lạnh nói:
- Im, học thói xấu từ ai vậy hả?

Du Vân Vân đầy nho nhã đứng ở cửa, bên cạnh còn có hai người là Du Phi Dương và Ruth.

Thấy người lớn tới, Hứa Phỉ Phỉ vô thức giấu ra sau lưng Vương Quốc Hoa. Phụ nữ luôn luôn ích kỷ. Du Vân Vân cũng không ngoại lệ, câu vừa nãy tuy là mắng Hứa Phỉ Phỉ thực tế là tỏ thái độ:
- So phụ huynh thì các người đủ tư cách sao?

Du Vân Vân đứng đó làm không ai dám lên tiếng, không dám nhìn. Du Vân Vân lững thững đi vào trong, người khác tự giác đứng sang hai bên. Cô từ từ ngồi xuống ghế nhìn quanh một vòng mới nói.
- Quốc Hoa, cháu rất được, biết bảo vệ em.

Câu này coi như xác định tính chất của câu chuyện, coi như vô điều kiện tin tưởng Vương Quốc Hoa.

- Viện trưởng Du, nói cũng không thể nói như vậy, Tông Cường nhà tôi cũng là đứa trẻ ngoan.
Chủ nhiệm Quách không chịu nhưng lại không dám lớn tiếng nói mà chỉ có thể nhỏ giọng giải thích.

Du Vân Vân cười lạnh một tiếng nhìn chủ nhiệm Quách. Cô đầy khinh thường nói:
- Ba ngày trước tòa án phán một vụ, địa điểm chính là nhà hàng kia, bị cáo là Tông Cường mà chủ nhiệm Quách nói đó. Không biết lời tôi nói có phải là thật không?

Vương Quốc Hoa ra khỏi phòng hội nghị, hắn đứng ngoài cửa hút thuốc với Du Phi Dương. Hắn nghe thấy câu này liền ngẩn ra nói:
- Hỏi thăm rõ ràng vậy à?

Du Phi Dương cười nói:
- Cần gì phải hỏi thăm, gọi một cuộc điện là có người chạy tới báo cáo ngay, hận không thể nói màu quần lót của thằng kia ra nữa.

Cửa phòng hội nghị bị đóng lại nên Vương Quốc Hoa không nghe rõ bên trong nói chuyện gì, hắn chỉ thấy người đóng cửa là tên thư ký kia.

- Kết quả là Tông Cường vô tội hả?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói, Du Phi Dương gật đầu:
- Tông Cường có cổ phần ở nhà hàng đó, ông cũng biết đừng nhìn là công ty liên doanh, nếu muốn kinh doanh ở Trung Quốc mà không có người ở trong nước giúp thì đừng mong làm được. Một năm qua không biết có bao nhân viên ở nhà hàng bị Tông Cường lấy lý do đưa đi chơi rồi hãm hiếp. Chỉ có một người dám kiện hắn chính là vụ xử ba ngày trước. Nhà cô gái kia rất bình thường, bố mẹ là giáo viên cấp hai.

- Một phán quyết không công bằng mang lại hậu quả ác liệt hơn nhiều so với hành vi không công bằng. Nếu như nói hành vi không công bằng chỉ có thể làm ô nhiễm một khúc sông, như vậy phán quyết không công bằng sẽ làm ô nhiễm cả nguồn nước.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.

Ở trong phòng hội nghị, Du Vân Vân nói xong làm tất cả đều trở nên yên tĩnh.

- Nếu như hôm nay không phải là anh Phỉ Phỉ đi cùng, nếu Phỉ Phỉ không phải con của Hứa Nam Hạ thì kết quả là như thế nào?
Du Vân Vân dùng hai từ nếu như, mặc dù chỉ là giả thiết nhưng kết quả như thế nào mọi người đều rõ.

- Viện trưởng Du…
Chủ nhiệm Quách định giải thích nhưng lại không dám tiếp tục phản biện. Không nói là ả, dù là Tông Lan có mạt ở đây cũng mong tìm cơ hội hòa giải. Năm sau chủ tịch tỉnh Miêu Hàm sẽ lui về tuyến hai, Hứa Nam Hạ như mặt trời giữa trưa, càng đừng nói bố Du Vân Vân chỉ cần ho khan một tiếng là đủ để kinh động lãnh đạo Đảng, chính phủ.

Tất cả phân tranh bởi vì sự xuất hiện của Du Vân Vân mà trở thành vô nghĩa.

Những người kia đều là kẻ ỷ thế hiếp người, trước mặt quyền lực lớn hơn thì bọn họ không bằng một con chó.

Cuộc nói chuyện ngoài cửa vẫn được tiếp tục. Du Phi Dương nghe Vương Quốc Hoa nói xong liền thở dài nói:
- Ở Mỹ một thời gian tôi về đúng là có chút không quen. Ừ, vụ án ba ngày trước chỉ cần kiện ra tòa án là người giàu luôn có kết quả tốt. Ở Trung Quốc này toàn so bố, so ông. Nó không giống như ở Mỹ, dù cho có không công bằng cũng không đến mức như thế này.

- Chế độ và pháp luật hai quốc gia không giống nhau, cụ thể tôi cũng không hiểu nhiều. Nhưng từ góc độ cá nhân mà nói thì vấn đề này ở Trung Quốc đã kéo dài mấy ngàn năm. Chế độ ước thúc đối với quan chức trong nước thấp hơn nhiều yêu cầu về đạo đức, thời gian dài như vậy sẽ dẫn tới độ công tín của chính quyền mất sạch.
Du Phi Dương nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy không khỏi cười nói:
- Ông thay đổi rất nhiều, trước đây tôi cảm thấy ông muốn có cuộc sống nhàn hạ, sống tốt nên mới đi làm quan.

- Không nói chuyện nữa, chúng ta vào đi, với uy phong của dì chắc cũng đã xử lý xong rồi.

Hai người đẩy cửa tiến vào thì Du Vân Vân ở trong đang nói.
- Chuyện hôm nay xử lý theo trình tự pháp luật.

Ánh mắt mọi người cùng tập trung vào Vân Đại Thành, tên này đầu đổ mồ hôi mặc dù trời đang khá lạnh.

Vân Đại Thành nghĩ mãi mới mở miệng nói:
- Chuyện cũng không có gì lớn, tôi đề nghị giảng hòa.

- Tôi phản đối, nhìn tay tôi xem này, đều bị hắn túm, lúc ấy tôi đang ăn, hắn đột nhiên chạy tới đòi dẫn tôi đi, nếu không phải Quốc Hoa ca ở đó thì tôi còn có thể đứng đây như thế này sao? Các người là người lớn nên biết đạo lý, pháp luật.
Hứa Phỉ Phỉ nhảy ra giơ tay cho mọi người xem, trên bàn tay trắng như tuyết lộ rõ về bầm.

Du Vân Vân nghe vậy không khỏi nhíu mày. Cô không phải là phủ định Hứa Phỉ Phỉ, chỉ là Hứa Phỉ Phỉ từ nhỏ được chiều chuộng, không biết một ít thứ dơ bẩn trong cuộc sống. Phải biết rằng Du Vân Vân vừa nãy nói chính là dẫn đạo cho Vân Đại Thành, hy vọng hắn có thể đưa ra đề nghị giải hòa.

Du Vân Vân không phải không xử lý được Tông Cường, cũng không quan tâm Lâm Củng là ai. Vấn đề là Hứa Nam Hạ lúc này nếu thụ địch quá nhiều thì sẽ gặp không ít phiền phức.

Tất cả cặp mắt nhìn Du Vân Vân, Du Vân Vân đành phải quay mắt nhìn Vương Quốc Hoa đang đi vào.
- Quốc Hoa, cháu là đương sự, cháu thấy sao?

Vương Quốc Hoa mỉm cười vẫy vẫy Hứa Phỉ Phỉ, cô bế có chút khiếp sợ nhìn Du Vân Vân sau đó chạy tới. Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói bên tai:
- Phải nghe lời, phải ngoan.
Hứa Phỉ Phỉ gật đầu, thực tế cô cũng hiểu chuyện, cô lên tiếng là có mục đích.

- Dì, có dì ở đây đương nhiên do dì làm chủ.
Vương Quốc Hoa trả lời, Hứa Phỉ Phỉ lúc này không phản đối chẳng qua vẫn tỏ vẻ nhăn nhó bất mãn, tay cầm chặt tay Vương Quốc Hoa.

- Muộn rồi, mọi người cũng mệt, đồng chí cảnh sát cần hỏi cần thẩm vấn, cần điều đình gì thì cũng làm nhanh lên.
Thái độ của Du Vân Vân làm mấy người bên phía đối phương mừng thầm.

Vân Đại Thành đưa ra phương án người bị thương về tự khám chữa, quán bị đập phá thì do người gây sự gánh chịu. Đương nhiên trước khi Vân Đại Thành đưa ra phương án này đã nhấn mạnh một điều là mấy người Tông Cường trước đó uống rượu.

Vân Đại Thành trợn mắt nói dối, Hứa Phỉ Phỉ định nói nhưng bị Vương Quốc Hoa sờ đầu nên cô im miệng.

Do đủ loại nhân tố nên việc này được xử lý êm thấm. Từ lúc Du Vân Vân xuất hiện đến lúc kết thúc tổng cộng chỉ mất gần tiếng, cuối cùng mọi người lên xe rời đi.

Vân Đại Thành tiễn mọi người xong vội vàng chạy vào phòng hội nghị ngồi bịch xuống ghế lẩm bẩm nói:
- Khốn nạn, mấy thằng khốn.
Vân Đại Thành lúc mới làm cảnh sát cũng đầy nhiệt huyết, muốn vì chính nghĩa nhưng theo thời gian chìm nổi, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp bị cất đi. Chỉ có lúc ở một mình Vân Đại Thành mới dám mở miệng mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.