Cơm không ăn được lại gặp đủ chuyện tức giận, Mai Lộng Ảnh rất khó chịu. Cô ra ngoài muốn bắt xe rời đi nhưng vào lúc này muốn bắt xe taxi lại quá khó. Cô đợi vài phút mà không thấy xe nào chạy qua.
Mai Lộng Ảnh có chút không rõ là tại sao mình lại buồn bực như vậy. Vì Trương Uy ư? Không thể, thấy rõ bộ máy thật của hắn, mình phải vui mới đúng, sao trong lòng lại không thoải mái như vậy?
Mai Lộng Ảnh vẫn luôn cảm thấy có một sợi dây mơ hồ nào đó kết nối mình với Vương Quốc Hoa, mỗi lần gần như muốn quên hẳn hắn thì lại gặp gỡ, sau đó hình bóng của hắn lại ương ngạnh tồn tại, sau đó muốn quên thì càng phải tốn thời gian hơn nữa.
Trương Uy ra thấy Mai Lộng Ảnh vẫn chưa đi liền cười nói: - Lộng Ảnh, chúng ta vào ăn tiếp đi.
Mai Lộng Ảnh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trương Uy, sau đó cô thở dài một tiếng quay mặt đi, không biết cô thở dài gì nữa.
Trương Uy cố làm mình bình tĩnh lại, mặt anh tuấn vặn vẹo vì tức tối. - Vì thằng kia nên em không muốn nói chuyện với anh sao? - Trương Uy, tôi bây giờ rất hối hận, không phải hối hận vì đã quen anh mà hối hận lúc trước không nắm bắt cơ hội. Thực ra tôi từng có cơ hội với Vương Quốc Hoa, trước đây tôi không thấy rõ, mới vừa rồi tôi mới suy nghĩ cẩn thận. Mấy năm qua tôi gặp không ít người đàn ông có xuất thân gia đình lãnh đạo cao cấp, anh coi như ưu tú nhưng tôi chưa từng động lòng, nguyên nhân là trong lòng tôi vẫn có một hình bóng làm tôi không tự giác so hắn với những người đàn ông khác theo đuổi mình. Mai Lộng Ảnh nói rất tự nhiên, trên trán lộ rõ vẻ u sầu.
Lần này Trương Uy không chịu được nữa, hắn hừ một tiếng xanh mặt bước đi để mặc Mai Lộng Ảnh đứng đó.
Mai Lộng Ảnh phì một tiếng khinh thường nhìn Trương Uy rời xa.
Chu Tĩnh hơi mệt nên không uống được rượu. Bữa ăn khá hài hòa, trước khi đi Chu Tĩnh không ngừng tỏ vẻ cảm ơn và đưa Vương Quốc Hoa cùng Sở Sở lên tận xe.
Vương Quốc Hoa khởi động xe, Sở Sở cười nói. - Anh không phải thị trưởng thị xã Bắc Sơn, vì sao phải nghĩ nhiều như vậy? Cho những công nhân kia một phần công việc là đủ rồi mà.
Sở Sở không muốn Vương Quốc Hoa ôm việc vào mình. Lối suy nghĩ này của cô không xấu, hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
Vương Quốc Hoa gãi đầu nói. - Đây là do tư duy, thói quen. Sở Sở trừng mắt nhìn không nói. Xe ra khỏi bãi đỗ xe 50m thì một xe cảnh sát từ phía sau đuổi theo gọi: - Xe đằng trước dừng lại, mời đỗ sang bên đường. Vương Quốc Hoa không có phản ứng nhưng thật ra Sở Sở nói. - Quốc Hoa dừng xe, anh vi phạm luật.
Phạm luật? Vương Quốc Hoa vô thức đỗ xe sang bên nhìn trước nhìn sau, không có biển hiệu đặc biệt gì mà, không phải đường một chiều.
Hắn đang buồn bực thì một cảnh sát đi tới giơ tay chào. - Chào anh, theo tố giác của quần chúng thì trên xe của anh có vật cấm, mời cho chúng ta kiểm tra. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực xuống xe, Sở Sở ở bên kia xuống cười lạnh nói: - Không biết là vị quần chúng nào tố giác? Không có chứng cứ rõ ràng là xét xe sao? Sở công an thành phố làm việc như vậy sao? - Công việc của cảnh sát cần phải giải thích rõ với cô sao? Một tên cảnh sát khác ở trên xe thò đầu ra nói. - Nói nhiều quá, muộn rồi, mau làm đi rồi còn ăn cơm.
Sở Sở định nói nhưng Vương Quốc Hoa đã kéo cô sang bên nhỏ giọng nói: - Cố ý đó.
Sở Sở hiểu ý nói. - Em biết, đợi lát nữa em sẽ làm ầm lên, anh đừng cản em. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười nói. - Chú ý hình tượng, muốn thu xe thì thu, muốn bắt người thì đi theo bọn họ, phải tôn trọng bọn họ. Sở Sở tức giận đặt tay ở eo hắn uy hiếp. - Chỉ có anh tính tốt, còn em xấu hả? Vương Quốc Hoa vội vàng xua tay nói. - Anh không có ý đó, em là thánh nữ cao quý.
- Vậy còn được. Sở Sở đắc ý thu tay lai.
Cảnh sát lục xoát một lúc rồi đi tới nói. - Tôi nghi ngờ xe của anh là xe ăn cắp, theo quy định phải đưa về điều tra, đưa chìa khóa xe cho tôi, các anh có thể đi.
- Không phải điều tra hàng cấm ư, sao giờ lại thành xe ăn cắp? Lời này anh phải nói rõ. Sở Sở đi lên lớn tiếng nói, cảnh sát còn trẻ có chút chột dạ nhìn sang phía khác. - Cái này, lát cô đi đến đội cảnh sát giao thông tìm hiểu tình hình, tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ. Sở Sở nhìn lấy quyển sổ nhỏ viết địa chỉ đưa tới. - Giữ cho kỹ, đúng, bảo với Trương Uy là hắn sẽ gặp chuyện đó. Nói xong Sở Sở khoác tay Vương Quốc Hoa cười hì hì nói. - Vừa lúc chúng ta đi dạo cho tiêu cơm. Sở Sở rất thông minh, Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được Sở Sở trước đây hoặc là trong sáng nhưng bây giờ nhất định không phải. Không biết là trước cô giỏi ngụy trang hay là đến làm ở Ban tổ chức cán bộ trung ương nên luyện ra.
Hai người vỗ mông rời đi, cảnh sát trợn mắt há mồm, chìa khóa xe hai người kia không đưa nên tên cảnh sát định đuổi theo đòi, vấn đề là hắn chột dạ đành phải gọi điện cho xe đến kéo đi. Tên này cũng cẩn thận cất tờ giấy đi đề phòng.
Tên cảnh sát trên xe cũng xuống nhìn hai người Vương Quốc Hoa rời đi rồi lấy máy ra gọi. - Trương Uy, anh có lầm không hả? Hai người kia không đơn giản gì đâu, rất có khí thế.
Trương Uy chỉ là tức giận nhất thời nên muốn tìm người cảnh cáo Vương Quốc Hoa và Sở Sở một chút. Hắn cũng không có chiêu gì tàn nhẫn, chỉ là muốn hả giận.
Nghe tên cảnh sát nói như vậy, Trương Uy có chút lo lắng, ai biết đối phương có phải là người có thế lực không?
- Lão Triệu, đừng nghi thần nghi quỷ, tôi có thể hại anh sao? Trương Uy hơi chột dạ giải thích, bên kia không nói gì.
Bắc Kinh tháng ba đã bắt đầu có màu xanh, chỉ là vùng này không có gì hay để xem. Đi bộ một lúc, Sở Sở đề nghị bắt taxi đến Trường thành dạo.
- Không cần, anh gọi điện bảo văn phòng Bắc Kinh cử xe tới là được. Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, đây là chỗ tốt của lãnh đạo. văn phòng Bắc Kinh bây giờ làm ăn khá tốt, cuối năm vừa rồi còn nộp 500 ngàn tiền lãi.
Không đầy mười phút sau một xe Mercedes-Benz đã xuất hiện. Chủ nhiệm Bành Hiểu thở hổn hển chạy tới. Bành Hiểu rất chú ý việc có thể làm việc cho chủ tịch Vương. Bành Hiểu không quá theo đuổi việc lên chức mà chủ yếu muốn kiếm tiền. Trước đây hàng tháng văn phòng Bắc Kinh phải chờ tiền trợ cấp của quận, nếu không phải có chủ tịch Vương thì sao được như ngày hôm nay.
Bành Hiểu cũng nhìn ra được chủ tịch Vương không có hứng thú với tiền. chủ tịch Vương giúp mình đó là hy vọng văn phòng Bắc Kinh kinh doanh tốt, chuyện đưa tiền cho lãnh đạo không thực hiện được, vậy chỉ có thể làm chân chạy việc cho lãnh đạo. Vương Quốc Hoa gọi điện, Bành Hiểu cứ thế tự mình tới.
- Chủ tịch, ngài tới, ngài có gì cần sai bảo? Bành Hiểu trước đây thích gật đầu cúi người nhưng có lần Vương Quốc Hoa nói với hắn chỉ cần làm tốt công việc còn chuyện khác không quan trọng, Vương Quốc Hoa nói như vậy là muốn Bành Hiểu sửa thói quen.
Chẳng qua Bành Hiểu mãi không đổi, có lẽ do thói quen nhiều năm nên Vương Quốc Hoa không bắt buộc.
- Vất vả rồi, anh cho tôi chìa khóa là được, tôi muốn đi dạo với vợ. Vương Quốc Hoa cười ha hả nói, Bành Hiểu thấy chủ tịch Vương có tâm trạng tốt nên can đảm nói. - Chủ tịch, tôi biết chuyện mừng của ngài, cũng đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì nhưng sợ ngài nói tôi. Tôi nhờ người bạn ở đông bắc mua một chiếc áo khoác bằng da điêu để ở cốp, coi như là tặng phu nhân. Vương Quốc Hoa không nói mà nhìn Sở Sở, Bành Hiểu thấy vậy thì biết có cửa.
- Cảm ơn. Sở Sở nói một câu làm Bành Hiểu cười tươi không mở được mắt.
Bành Hiểu rời đi, Sở Sở cũng không mở cốp xem chiếc áo như thế nào mà trực tiếp lên xe. Vương Quốc Hoa không quen đường vì thế Sở Sở làm lái xe. Sở Sở cười nói. - Nhân viên này của anh đúng là hay, muốn tặng quà mà còn sợ anh tức, sau này nhân viên tặng quà có thể nhận thì nhận, anh không nhận thì bọn họ sẽ lo lắng.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói. - Anh nghĩ khác em, lỗ hổng này có thể không mở thì đừng mở.
Sở Sở hơi giật mình, Vương Quốc Hoa trước mặt người khác vẫn rất tôn trọng cô. Ví dụ lúc nãy Bành Hiểu tặng quà, ý của Vương Quốc Hoa là do cô làm chủ.
- Em biết, lát em sẽ bảo người đưa trả lại tiền cho Bành Hiểu theo đúng giá. Sở Sở suy nghĩ cẩn thận rồi cười nói. Sự tôn trọng của Vương Quốc Hoa dành cho cô đã phát huy tác dụng.
Không tới trường thành không phải hảo hán, thật sự đứng trên trường thành nhìn toàn người là người thì không khí cũng giảm bớt đi nhiều. Vương Quốc Hoa chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh người xưa đứng ở trên thành có tâm trạng gì.
Sở Sở có chút hưng phấn nắm chặt tay Vương Quốc Hoa. - Trước đây lúc đến trường thành em vẫn nghĩ có một ngày sẽ cùng người đàn ông của mình đứng ở đây, cùng nhau cảm nhận rung động của kỳ tích này.
Có lẽ do đi cầu thang nên mặt Sở Sở khá đỏ, trông rất quyến rũ.
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ có người vợ như thế này thì còn mong chờ gì nữa.
Chuyến đi tới trường thành kết thúc, hai người định về nhà thì Sở Sở nhận được điện của lão gia tử bảo cô tới ăn tối.
Vương Quốc Hoa thực ra không thích nơi đề phòng nghiêm ngặt đó, ở đó như ở tù vậy. Đương nhiên đó là trước đây, Vương Quốc Hoa bây giờ có thể danh chính ngôn thuận tới đó, lão gia tử cũng khá coi trọng hắn.
Trong viện còn có hai ông lão, ba ông lão đang ngồi đánh bài. Sở lão khá vui vẻ, mặt mũi hồng hào. Thắng ván bàn, Sở lão cười ha hả nói: - Hai ông đánh trận không bằng tôi, đánh bài cũng không bằng tôi.
Hai ông lão kia không phục, Thu lão mà Vương Quốc Hoa đã gặp buồn bực nói. - Ông lớn hơn tôi vài tuổi, không biết sống được mấy năm nữa nên tôi nhường.
Ông lão còn lại hơi gầy gò cười nói: - Người gặp việc vui sẽ thoải mái, ông hôm nay đúng là số đỏ. Chẳng qua trước đây ông có thắng được tôi không? - Thua chính là thua, không được lấy lý do. Hôm nay đến đây thôi. Sở lão không chịu nghe, ba ông lão bắt đầu đấu khẩu.
Thấy Sở Sở và Vương Quốc Hoa tới, Sở lão cười ha hả nói. - Cháu rể và cháu gái tôi tới, hai ông cút đi, không được ảnh hưởng đến thú vui của tôi.
Thu lão trầm giọng nói. - Ông đó, năm đó nếu không nhờ y thuật của tôi thì ông đã sớm mục xương rồi.
Ông lão còn lại nói. - Đúng, lão Sở là kẻ qua sông chặt cầu, năm đó lúc ở Triều Tiên không phải tôi dẫn đội phản kích thì lão Sở có thể ăn được một sư đoàn của địch không? Chúng ta không thể bỏ mặc tật xấu này của lão.
- Thu gia gia, Lý gia gia, các ngài đều đã 70, 80 rồi mà sao vừa gặp đã cãi nhau vậy? Sở Sở cười hì hì đi lên rót trà cho ba ông. - Hay là như vậy, cháu xuống bếp làm vài món mời các ông.
- Vẫn là Sở Sở ngoan, đây là chồng cháu – Vương Quốc Hoa hả? Ông nghe Tiểu Quang nhắc tới không ít, nói Quốc Hoa rất có năng lực. Hôm cháu kết hôn thì bộ xương già của ông tạo phản, không thể đến uống mừng, cháu đừng để ý, đây là tâm ý của ông, cháu nhận lấy. Lý lão lấy một pho tượng bạch ngọc Quan Âm nhét vào tay Sở Sở.
Sở lão ở bên nhíu mày nói. - Lão Lý, đây không phải là thứ đồ ông nhặt được lúc đánh Thái Nguyên ư, sao còn giữ? Thực ra bước tượng này làm từ bạch ngọc chính tông, là đồ đời Đường. Năm đó lúc đánh Thái Nguyên, Lý lão nhặt được trong nhà một địa chủ, vừa thấy là thích. Hồi cải cách văn hóa ông vì vật này còn bị người cầm lấy đòi xung công.
- Thứ này theo tôi vài chục năm, tôi cũng thấy Sở Sở từ bé đến lớn, cháu nó lấy chồng không thể không tặng quà tốt một chút chứ. Lý lão cười ha hả xua tay nói. - Tôi về đây. Nói xong Lý lão liền đi, Sở lão định nói nhưng thôi. Thu lão gãi đầu nói. - Sở Sở, ông không chuẩn bị, như vậy đi, ông tính một quẻ cho Quốc Hoa.
Sở Sở chưa lên tiếng, Sở lão đã nói: - Cút, ông đây là mê tín dị đoan, nếu muốn tặng quà thì lấy bức Đường Bá Hổ lại đây. Thu lão không tức mà còn cười nói. - Ông đúng là biết tôi. Vừa nói ông lại thở dài một tiếng. - Thứ có tốt hơn nữa thì chết cũng không thể mang theo, tôi giữ lại cũng vô dụng, hôm nay tôi đúng là thuận tay mang tới. Vừa nói ông cầm một chiếc hộp dài đưa tới cho Vương Quốc Hoa. - Cháu có dị tượng trời sinh, coi như phù hợp với Sở Sở.
Nói xong Thu lão quay đầu đi, trước khi đi còn lớn tiếng ngâm nga: - Tôi vốn là Ngọa Long…. Vương Quốc Hoa nghe không khỏi hơi động lòng.
- Lão Thu không dễ dàng gì. năm đó đi theo quân đội xuống phía bắc, đã cứu giúp không ít tướng lĩnh cao cấp của nước ta. Đừng nhìn ông ta ra vào các nơi như vậy là vui vẻ, ai biết chí chỉ ở vùng quê. Mãi sau khi cải cách văn hóa kết thúc lão Thu mới … Sở lão nói tới đây là dừng, Vương Quốc Hoa có chút giật mình quay đầu lại nhìn ông.
- Đừng nhìn ông như vậy, loại chuyện này cũng không có gì mới mẻ, lại đây ngồi nói chuyện với ông. Sở lão về phòng khách rồi chỉ bộ đồ uống trà. - Biết không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu, Sở Sở đi tới pha trà, rót trà rất thành thạo, đẹp mắt.
Sở Sở cười cười bưng chén bằng hai tay đưa cho Sở lão. - Ông uống trà. Sở lão cầm lấy nhấp một ngụm. - người già sẽ thích nhớ lại vài thứ. Gần đây ông tìm người giúp ông viết hồi ký, hồi ký thường mang theo chút cảm tính cá nhân, có ý như bôi phấn lên mặt mình.
Vương Quốc Hoa không biết nói gì với Sở lão, Sở lão đáng để hắn tôn trọng. Ông là người mang tính truyền kỳ.
- Năm đó theo cách mạng là do sắp chết đói, sau khi giải phóng… ôi, không nói cái này. Gần đây trung ương muốn tiến hành triển lãm thành quả cải cách, muốn ông viết một bài. Nếu là cháu thì cháu sẽ viết gì?
Sở lão lại hỏi, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, sao ông đều thích hỏi mấy vấn đề lớn như vậy?
- Cháu không biết, cháu không trải qua nhiều chuyện. Vương Quốc Hoa thoáng do dự rồi đưa ra câu trả lời như vậy.
- Như vậy viết về những thứ mà cháu đã trải qua. Sở lão không từ bỏ ý đồ, Sở Sở ở bên tò mò nói. - Ông, ông sao thế?
- Ha ha, gần đây ông cẩn thận đọc bài viết của Quốc Hoa và phát hiện năng lực quan sát và phán đoán của Quốc Hoa rất mạnh nên tùy tiện hỏi àm thôi. Sở lão nói khá hời hợt.
- Sau giai đoạn kia, cải cách là đường ra duy nhất cho Trung Quốc chúng ta thoát khó khăn, mở ra là xu thế tất yếu. Cương lĩnh phát triển kinh tế là tất nhiên, đây không phải vấn đề khó trả lời. Vương Quốc Hoa cuối cùng đã nói, Sở lão có chút kinh ngạc gật đầu ra hiệu hắn nói tiếp.
- Cháu chú ý chính là trong quá trình cải cách và phát triển thì có thể xảy ra vài vấn đề. Theo thời gian trôi qua, khi dân chúng trong nước hiểu rõ hơn về thế giới, nhất là khi mạng internet xuất hiện khiến vài vấn đề xã hội không thể che lấp. Quan chức tha hóa, đạo đức xã hội xuống cấp… một loạt vấn đề sẽ xuất hiện trước mặt công chúng. Có lẽ không lâu sau đây, hoặc là 10, 15 năm tới thì tính công tín của chính quyền sẽ mất, chênh lệch giàu nghèo tăng lên, mâu thuẫn xã hội đột biến.
- Ồ, cháu nói tiếp đi. Sở lão nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, trên mặt nở nụ cười.
- Trên đời không có công bằng tuyệt đối, nhưng một chế độ hợp lý có thể mang lại công bằng tương đối. Mà chúng ta thiếu chính là chế động hạn chế công quyền, thiếu chế độ này sẽ khiến cho xã hội càng lúc càng cảm thấy trong cuộc sống thiếu tiêu chuẩn công bằng.
Vương Quốc Hoa dừng lại bởi vì Sở lão đang nhíu mày.
- Sao không nói tiếp? Sở lão đợi một lúc mới mở mắt ra.
Vương Quốc Hoa cười nói. - Điều cháu nghĩ tới đã nói, cái khác cháu không thể làm gì. Cháu có thể làm chính là tự bảo vệ mình.
- Ồ, muộn rồi, đi ăn thôi. Sở lão đột nhiên có chút mệt mỏi.
Sở Sở lúc này cũng theo vào nng gì đó với người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Sở lão.
Sở lão một lần nữa nhắm mắt, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy có chút tàn khốc, lão gia tử phấn đấu cả đời nhưng có lẽ không thấy kết quả khi ông còn sống.
Ra khỏi nhà Sở lão thì trời đã tối. Sở Sở đột nhiên nói với Vương Quốc Hoa: - Điều anh nói với ông chắc đã chạm vào suy nghĩ trong lòng ông. Vương Quốc Hoa không nói chỉ lặng lẽ nhìn đường.
Cảnh sát lão Triệu đợi trước căn nhà cả buổi chiều, trong lòng hắn đang chửi tổ tông mười tám đời Trương Uy vô số lần. Xảy ra chuyện gì? Xe vừa kéo về chưa lâu thì lão Triệu nhận được điện của thủ trưởng.
Thủ trưởng gần như là bổ thẳng vào mặt hắn, mắng chửi những câu rất khó nghe. - Lão Triệu, anh no cơm ấm cật hả, hay là trưa nay uống nhiều. Chọc ai không chọc, anh lại đi chọc vào người Sở gia. Dù chọc người Sở gia thì anh cũng phải tìm người ở ngoài rìa một chút, anh lại chọc vào cháu gái và cháu rể Sở lão yêu quý nhất là sao? Không biết nói với anh như thế nào nữa công chính chấp pháp là đúng nhưng không biết tùy tình hình mà làm ư?
Lão Triệu nghe xong không có gì để mà nói, đây là châm biếm. Công chính chấp pháp mẹ gì, vấn đề là Thủ trưởng nói như vậy, việc này hắn không thể không đi xử lý.
Nguyên nhân sao lại như vậy? Thì ra Sở Sở gọi điện cho thư ký của lão gia tử, không nói đến quá trình xe bị bắt mà chỉ nói xe mình bị bắt cùng với biển số xe cảnh sát kia. Thư ký hiểu vấn đề chính là Sở Sở vi phạm luật giao thông, xe bị tịch thu là do Sở Sở. Vì thế lúc gọi cho lãnh đạo ngành liên quan thì giọng điệu của y khá khách khí.
Lão Triệu hiểu rõ vấn đề, bỏ máy xuống mà hắn vẫn còn toát mồ hôi, người run lên. Mình hóa ra lại chọc vào một người chỉ dùng ngón út là có thể làm mình xong đời. Nói như vậy vẫn không chính xác, chính xác mà nói người ta chỉ cần mở miệng nói là có vô số người lao tới trước thay người ta xử lý mình, tuyệt đối là loại chỉnh tới chết.
Lão Triệu vội vàng gọi tên cảnh sát đi cùng bảo hắn đi điều tra địa chỉ chủ xe rồi đưa trả xe về. Tên cảnh sát kia nhăn nhó lấy tờ giấy ra nói. - Cô gái kia có để lại địa chỉ nói là tiện cho việc trả xe.
Cầm tờ giấy lão Triệu không khỏi thở dài một tiếng, người này làm vậy chắc không chấp mình.
Sở Sở cũng nghĩ như vậy, khi dễ một cảnh sát nhỏ nhoi không phải bản lĩnh gì lớn cả. Cô nói câu kia, cảnh sát trẻ cũng chuyển đạt lại với lão Triệu. Lão Triệu nghe xong đổ mồ hôi lạnh, không nói hai lời lập tức đưa trả xe tới địa chỉ.
Đợi mấy tiếng tới khi trời tối đen không thấy người về, bụng lão Triệu bắt đầu kêu gào. Lúc này một xe Mercedes-Benz xuất hiện phía trước, đôi vợ chồng trẻ xuống xe. Lão Triệu lập tức dập thuốc, giẫm giẫm đi nhanh về phía Sở Sở. - Đồng chí, xin lỗi, chúng tôi làm việc sai lầm làm chị thêm phiền phức.
Sở Sở cười cười không nói nhìn Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa khá tùy ý nói. - Việc này tôi không quản, anh xem rồi làm. Vương Quốc Hoa biết Sở Sở đã sớm có quyết định, việc này mặc dù do mình mà ra nhưng xử lý như thế nào vẫn là theo ý của Sở Sở.
- Để xe lại, đúng, anh nói với Trương Uy nếu thức thời thì tự mà từ chức đi. Sở Sở cười nói một câu như vậy giống như chưa xảy ra chuyện gì, thái độ cũng rất rõ ràng, oan có đầu nợ có chủ, không làm khó dễ lão Triệu.
Lão Triệu không ngừng cảm ơn rối rít rồi đi ngay. Vương Quốc Hoa khoanh tay nhìn hắn đi, một lúc lâu không nói. Sở Sở có chút tò mò nói. - Anh sao vậy? - Đây là ví dụ kinh điển việc quyền lực mất chế ước. Vương Quốc Hoa nói một câu như vậy rồi cười khổ xoay người mở cửa.
Sở Sở ngẩn ra sau đó từ từ đi theo, cô nhẹ nhàng nắm tay Vương Quốc Hoa. - Anh nếu không vui thì bỏ qua cho Trương Uy kia vậy.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói. - Em hiểu sai rồi, Trương Uy gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác. Vừa nãy ở chỗ lão gia tử, em nói chuyện với Chu thúc chính là chuyện của Trương Uy hả? Sở Sở gật đầu nói: - Vâng, ý của Chu thúc là cũng xử lý luôn tên cảnh sát kia nhưng em nói không cần. Tên cảnh sát này khá oan uổng, hắn không biết gì, chỉ bị người ta coi là khẩu súng mà thôi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói. - Hắn không oan, biết rõ chuyện không hợp pháp mà vẫn làm thì còn có thể nói hắn oan sao? Sở Sở nghe xong có chút kinh ngạc nói. - Anh còn tàn nhẫn hơn em.
Vương Quốc Hoa cười nói. - Nói như vậy là không công bằng với anh. Em nếu không phải cháu của lão gia tử, chỉ là dân chúng bình thường thì em cảm thấy kết quả chuyện hôm nay là như thế nào? Sở Sở sững sờ, vấn đề này không khó trả lời nhưng lại rất khó trả lời. Vương Quốc Hoa không có ý trách nhưng lại làm Sở Sở lo lắng. Sự khoan dung của cô với tên cảnh sát lão Triệu kia có thể là một loại dung túng.
- Em sai rồi, em sẽ sửa. Sở Sở vừa nói liền lấy máy ra nhưng bị Vương Quốc Hoa ngăn lại. Hắn khẽ hôn lên mặt cô. - Thôi, đã nói được thì phải làm được.