Giản Hòa Phương tính toán một chút rồi đưa ra đáp án. - Nếu chỉ là các trường ở cấp xã thì đầu tư ít hơn so với nội thành một chút. Ngoài ra từ tiến hành cụ thể thì các trường tiểu học ở nội thành sẽ có nhiều vấn đề hơn. Ví dụ như trường có tài nguyên tốt thì tuyển sinh bên ngoài là nguồn thu chủ yếu. Quận yêu cầu miễn phí học phí cũng là làm khó bọn họ.
Vấn đề này Vương Quốc Hoa trước đó đã nghĩ tới.
Diêu Hiểu Hoa ở bên lặng lẽ tính toán một chút rồi nói. - Căn cứ số liệu Phòng giáo dục đưa lên thì nếu chỉ miễn phí tại các xã thì hàng năm tài chính quận trợ cấp ít nhất 1,5 triệu, không thể không nói đây là gánh nặng khá lớn. Chủ tịch, có thể như vậy không, thực hiện miễn một nửa học phí?
Vương Quốc Hoa nghe xong có chút buồn bực nói. - Đầu tư cho quảng trường trung tâm quận, giai đoạn một mất ba triệu. ủy ban quận hàng năm ngoài tiền lương ra thì chi tiêu hết bao nhiêu? Kinh phí hàng năm của Phòng giáo dục hàng năm là bao nhiêu? Chính thức dùng cho giáo dục là bao nhiêu? Quận ủy, ủy ban quận nhiều xe như vậy, tiền xăng dầu hàng tháng mất bao nhiêu? Tiền chi phí tiếp đón, chiêu đãi hàng năm của quận ủy, ủy ban là bao nhiêu? Cái này các anh đã thống kê chưa?
Mấy vấn đề liên tiếp làm Diêu Hiểu Hoa, Giản Hòa Phương á khẩu.
Thấy hai người như vậy, Vương Quốc Hoa mới nói chậm lại. - chuyện cứ quyết định như vậy đi thí điểm một học kỳ.
Đến giờ trưa, Vương Quốc Hoa thu vẻ nghiêm túc, hắn cười nói với hai người. - Nhà hàng Hoa Viên, trưa mọi người đều phải tới, đúng, không nhận tiền mặt nếu không coi như mọi người hối lộ.
Diêu Hiểu Hoa và Giản Hòa Phương cùng nở nụ cười, không khí cũng dễ dàng hơn.
Thu dọn một chút, Vương Quốc Hoa cũng hết giờ đến nhà hàng. Nhà hàng Hoa Viên nằm trên đường này, cả đường hầu hết đều là nhà hàng, khách sạn, kinh doanh tốt đẹp.
Vương Quốc Hoa ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa nhà hàng, hắn khẽ thở dài một tiếng. zz ngồi đằng trước nhìn theo mắt Vương Quốc Hoa, hắn cẩn thận nói. - Nhà hàng này đều là các phòng ban tới ăn là chính.
- Vấn đề ăn uống bằng tiền công quỹ căn bản không ngăn chặn được. Thấy thì thấy nhưng có thể làm gì chứ? Vương Quốc Hoa lắc đầu tỏ vẻ bất lực, zz có chút xấu hổ cười cười xoay người đoan chính nhìn đằng trước. Lái xe đã đổi sang một lái xe trung niên.
Bữa tiệc mừng tân hôn của Vương Quốc Hoa, thành viên chủ yếu bên quận ủy, ủy ban quận đều tới đông đủ, chiều muốn đi học nên chỉ uống bia, chẳng qua đồ ăn là đồ tốt nhất.
Thời gian cực nhanh, thoáng cái đến mùa hè. Vương Quốc Hoa lên thị xã họp, tan sớm hắn đến cục cung ứng điện đón Sở Sở. mấy hôm nay Sở Sở đều đi sớm về muộn, mỗi ngày lên thị xã làm rồi về quận Hồng Sam. Vương Quốc Hoa không rõ vì sao Sở Sở không làm ở quận. Chẳng qua hắn không hỏi, Sở Sở cũng không có ý giải thích.
Xe đi nửa đường không ngờ lại chết máy, lái xe đầu đổ mồ hôi. Nói ra cũng bình thường, bình thường xe đều được kiểm tra, bảo dưỡng, lãnh đạo bị kẹt nửa đường thì lái xe nhất định gặp đen đủi.
Cũng may Vương Quốc Hoa không phải loại lãnh đạo quá khắt khe. Hắn xuống xe nói với zz. - Anh cùng bác Tương đi sửa xe, tôi tự sang đó, Sở Sở cũng có xe, không sợ không về được.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa bắt một chiếc taxi rời đi. zz nói với lão Tương. - Anh làm gì vậy hả? Xe bình thường không bảo dưỡng sao? Cũng may chủ tịch quận rộng lượng nếu không anh phiền to.
Lão Tương vội vàng giải thích. - Hôm qua tôi vừa đi bảo trì, xe này đã dùng vài năm, sớm nên đổi. Tôi lần trước tôi nói với chủ tịch, chủ tịch nói nếu có thể đi thì cứ đi. Lão Tương nói là như vậy thực ra không phải thế. Hắn chỉ là đến một cửa hàng quen biết kiểm tra qua rồi lấy tờ giấy bảo dưỡng toàn bộ để về thanh toán.
Zz biết mấy loại thủ đoạn vặt vãnh này nên cười lạnh nói: - Sao trước đây lúc Cao Thăng lái xe thì không nói xe cần đổi. Lão Tương, có lời tôi không cần nói nhưng mọi người đều biết đó.
Lão Tương đổ mồ hôi lạnh, có thể làm lái xe cho chủ tịch quận thì chỗ tốt không ít, mỗi lần đi xuống xã phường đều được phong bì không nhỏ. Vương Quốc Hoa về cơ bản không có ý kiến với việc này. Mà cán bộ bên dưới tặng đặc sản thì Vương Quốc Hoa cũng đều bảo zz và lão Tương chia nhau.
- Thư ký Ngô, tôi ….
- Được rồi, không nên giải thích, sau này anh làm tốt chuyện của mình là được. Zz không phải mềm lòng mà là cảm thấy lão Tương cũng không dễ dàng gì. Hắn biết lão Tương là trụ cột kinh tế của gia đình, nếu mất chén cơm thì cả nhà đều rất khổ sở.
Chuyện sau đó Vương Quốc Hoa không chú ý. Hắn đến Cục cung ứng điện liền đi vào trong. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây đón Sở Sở. Nửa đường hắn tìm một thanh niên hỏi văn phòng Sở Sở ở đâu, không ngờ tên này không thèm để ý tới hắn, cúi đầu đi thẳng. Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười đành tìm một người phụ nữ trung tuổi hỏi.
Người phụ nữ có chỉ đường chẳng qua lại cười cười trêu chọc. - Cậu kia, cậu đến tìm cục trưởng Sở có việc hay là đến tán cục trưởng Sở?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ. - Cái này có gì khác nhau?
Người phụ nữ nói. - Đương nhiên là có rồi, gần đây luôn có người tìm cục trưởng Sở, đám thanh niên trẻ trong cục đều buồn bực.
- Ha ha, tôi tìm cục trưởng Sở có cvc. Vương Quốc Hoa đưa ra câu trả lời làm người phụ nữ kia có chút nuối tiếc cười. Chẳng lẽ là vì không có trò hay để xem ư?
Đến văn phòng gõ cửa, bên trong truyền lại giọng uy nghiêm của Sở Sở. - Vào đi.
Vương Quốc Hoa đẩy cửa, bên trong còn có một tên trẻ tuổi đang ngồi đối diện với Sở Sở, vểnh chân chữ ngũ, hút thuốc. Tên này thấy Vương Quốc Hoa vào liền có chút tức giận nói. - Anh là ai? Không có việc gì thì ra ngoài, tôi đang nói chuyện công việc với cục trưởng Sở.
Vương Quốc Hoa nghiến răng nghiến lợi, Sở Sở xoay mặt sang bên cười trộm.
- Ồ, tôi tìm cục trưởng Sở có chút chuyện. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa gật đầu cúi người với Sở Sở: - Lần trước tôi nói chuyện với ngài, ngài thấy sao?
Sở Sở cố nhịn cười ra vẻ nghiêm túc nói. - Anh đi làm trước đi, tôi lập tức xong ngay. Vương Quốc Hoa ồ một tiếng ngồi xuống, hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt tức tối của tên kia.
- Cục trưởng Sở, muộn rồi, tối tôi mời cô đến nhà hàng Hồng Phường dùng cơm tây, cho tôi chút thể diện chứ? Thằng kia xoay mặt về phái Sở Sở thì lại nở nụ cười.
- Xin lỗi tôi còn có việc. Sở Sở giải thích, tên này trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa. - Đồng chí kia, cục trưởng Sở bận việc, mai anh quay lại đi.
- Tôi cũng rất bận, hơn nữa tôi cũng có chuyện quan trọng.
- Anh đến quấy rối hả? Đừng thấy nể mặt rồi không biết xấu hổ, anh ở cơ quan nào? Cẩn thận không tôi ngắt điện cơ quan anh.
Sở Sở tức giận nói: - Nhâm Hiểu Đông, đây là văn phòng tôi, không phải văn phòng anh, không có chuyện khác thì anh ra ngoài, tôi còn bận việc.
- Mày chờ. Nhâm Hiểu Đông đứng lên, trước khi đi còn uy hiếp Vương Quốc Hoa một câu.
Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy cười cười mở cửa đưa tay ra mời. Nhâm Hiểu Đông tức tối dậm chân trừng mắt nhìn tới đầy tính uy hiếp.
Vương Quốc Hoa đóng cửa quay đầu lại thấy Sở Sở đang ôm bụng cười. Vương Quốc Hoa đi tới cúi xuống nhe răng: - Mỹ nữ, đây là có ý gì?
- Vị đồng chí này, hành động của anh rất được. Sở Sở còn đang cười nhưng cũng đỡ hơn trước.
- Thực ra anh là diễn viên đó. Sở Sở lại không nhịn được cười phá lên. Cô sợ người khác nghe thấy nên cầm tay Vương Quốc Hoa nhét vào miệng mình.
- A, em nhẹ một chút, tay anh đó, không phải móng lợn. Vương Quốc Hoa nói càng làm Sở Sở không cười không được.
Lúc sau cô mới đỡ, Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế vỗ vỗ vị trí bên cạnh. - Mỹ nữ lại đây cười với đại gia.
Sở Sở ngồi lại gần, vừa ngồi đã bị ôm eo nhấc lên đùi. - Khai thật nếu không mông nở hoa.
- Em là Đảng viên, đánh chết không khai. Sở Sở đáp lại, bốp, mông bị tát, lúc này cô mới ừ một tiếng quay đầu lại ai oán nói. - Anh đánh thật à, được rồi, em sai, em không nên để tên kia vào văn phòng. Bốp, kèm theo đó là giọng uy hiếp. - Nói trọng điểm nếu không cho em đẹp mắt.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa vén váy giơ tay định đánh.
- Em khai, em khai, hắn là chánh văn phòng Cục cung ứng điện, nghe nói là cháu của một vị lãnh đạo của cơ quan trên tỉnh.
- Hừ, sớm khai có phải không chịu khổ không? Vương Quốc Hoa vừa nói hạ tay xuống sờ sờ mông cô. - Không đau, không đau.
Sở Sở run lên vội vàng xoay người lại nằm trên đùi hắn. - Chết mất, đây là văn phòng em đó.