Nhà này vốn có ông lão, vợ chồng con trai và một người cháu gái, gia cảnh cũng được. Người đàn ông làm ở công trường xây dựng, người vợ làm việc ở một quán ăn. Biến hoá xảy ra từ ba năm trước, người đàn ông làm thuê bị ngã xuống gãy chân tạo thành liệt chân. Bao tiền tiết kiệm trong nhà tiêu sạch mà không chữa hết. Họa vô đơn chí, người vợ trong một lần làm đêm về bị tai nạn xe qua đời, xe gây tai nạn không tìm được nên không bắt được hung thủ, không được bồi thường.
Tuyệt vọng bao trùm gia đình này, cô bé tên Vi Hiểu Lâm chủ động gánh vác gia đình. Cô bé vừa đi học vừa làm việc nhà, cuối tuần đẩy xe đi bán hàng rong kiếm tiền. Ông lão mỗi ngày đi khắp phố nhặt rác bán lấy tiền. Một năm trước Vi Hiểu Lâm lúc đi bán hàng rong gặp cơn mưa lớn, bị sốt. Cô bé không muốn bỏ tiền đi khám bệnh bởi vì nhà có nhiều việc cần dùng tới tiền. Cô bé sốt mấy ngày liền, lúc khỏe lên thì không nói được nữa.
Chuyện nghe không phức tạp nhưng nghĩ đến lúc chiếc xe đẩy bị nhân viên quản lý thị trường tịch thu, nhớ đến ánh mắt quật cường và tuyệt vọng của Vi Hiểu Lâm, Vương Quốc Hoa và Lưu Linh không khó nghĩ đến những năm mà cô bé đã sống.
Lưu Linh ôm cô bé nói muốn giúp cô bé, cô bé lắc đầu ra vẻ mình có thể tự lo liệu được. Trước mặt người tốt, trong mắt cô bé hiện rõ vẻ tự tin và kiên cường vào tương lai.
Lưu Linh một lần nữa không nhịn được, ôm cô bé khóc. Vương Quốc Hoa không nhìn được nữa đi ra ngoài hút thuốc. Mộc Tô lặng lẽ đi theo nhỏ giọng nói. - Thủ trưởng, cái này….
Vương Quốc Hoa xua tay nói: - Tôi không phải thủ trưởng gì cả, anh có thể gọi chức vụ của tôi là chủ nhiệm Vương. Chuyện ở đây đã kết thúc, anh về trước đi.
Mộc Tô không đi ngay mà về nói chuyện với nhân viên một chút, khi về trên tay có thêm một xấp tiền mặt với nhiều mệnh giá. Vương Quốc Hoa thấy đưa tay ngăn lại. - Bạn tôi mở công ty lớn, tôi biết tâm ý của các anh là được rồi.
Mộc Tô do dự một chút rồi cười khổ thu tiền lại. Vương Quốc Hoa nói tiếp. - Tôi không có ý khác, anh làm cảnh sát hình sự, cuộc sống ngày tháng này cũng chưa chắc đã tốt được. Cô bé này cần hỗ trợ thì chúng tôi có đủ năng lực giúp.
Mộc Tô cười cười với Vương Quốc Hoa rồi đi. Vương Quốc Hoa xoay người vào phòng, Lưu Linh lúc này đang nhẹ nhàng nói với Vi Hiểu Lâm. - Chị sẽ đưa em đi khám bệnh, chữa cho em nói lại. Em nhất định phải nghe lời chị.
Có lẽ do việc nói lại được đầy hấp dẫn, cô bé cuối cùng đã gật đầu đồng ý an bài của Lưu Linh. Chuyện cũng không khó làm, Lưu Linh tìm người phụ trách của trong thôn mua một tút thuốc đưa cho hắn, mời hắn thay mặt người trong thôn tìm người giúp đỡ nhà Vi Hiểu Lâm một chút. Lưu Linh mang theo Vi Hiểu Lâm về ở cùng một thời gian, chữa thương cho tốt sau đó mang đi chữa bệnh. Lưu Linh bỏ ra một tháng một ngàn đồng nên rất nhanh tìm được bác gái đến làm thuê.
Mang theo hành lý đơn giản, Vi Hiểu Lâm đi theo hai người. ông lão rất cảm kích đưa mấy người ra tận ngõ mới về.
Lúc Lưu Linh an bài công chuyện, Vương Quốc Hoa cũng hỏi thăm rõ. Đội quản lý thị trường hôm nay thuộc về phân cục quản lý thị trường quận Lĩnh Đông. Bây giờ mới là 2h chiều, mọi người đều đã đói, Lưu Linh bảo Vương Quốc Hoa trực tiếp lái xe đến nhà của cô ở nội thành.
Bố trí xong cho Vi Hiểu Lâm, Lưu Linh chuẩn bị ra tay nấu cơm mới phát hiện nhà bếp đã được mở cửa. Vương Quốc Hoa khoác tạp dề nấu ăn.
- Anh nấu cơm rồi, đồ ăn cũng đã rửa sạch. Cà chua đun trứng ngà và cá nướng thì anh nấu được, cái khác làm thì chắc anh không chắc dám ăn món mình nấu.
Vương Quốc Hoa nói xong đi ra ngoài, về phòng khách gọi điện. Chuyện hôm nay hắn không định cứ thế bỏ qua nhưng làm như thế nào cũng cần chú ý. Quận Lĩnh Đông có thị ủy thành phố Việt Châu quản lý, Vương Quốc Hoa coi như là làm ở tỉnh ủy cũng không làm gì được người ta.
Vương Quốc Hoa nói chuyện này iss Ngôn Lễ Hiếu, Ngôn Lễ Hiếu ở bên kia nghe xong gãi đầu cười cười nói. - Tìm phóng viên đưa việc này ra ánh sáng, bên tuyên giáo thì tôi cũng có chút quan hệ.
Vương Quốc Hoa thấy biện pháp này có hiệu quả quá chậm. Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút dập máy cầm chìa khóa đi ra ngoài. Hắn chỉ kịp nói một câu với Lưu Linh: - Anh ra ngoài có việc, tối liên lạc.
Hôm nay là chủ nhật, Vương Quốc Hoa trực tiếp đến nhà Hứa gia, hắn gọi điện hỏi một chút, Du Vân Vân vừa lúc ở nhà. Vương Quốc Hoa đến nhà tự nhiên là được chào đón.
Vương Quốc Hoa đến Hứa gia đã là 4h, Vương Quốc Hoa vừa vào cửa đã kêu lên. - Dì, dì mau cho cháu bát mì, cháu chết đói mất.
Du Vân Vân cười hì hì nói. - Sao thế, bị vợ ngược đãi à? Du Vân Vân như rất thích tìm khuyết điểm của Sở Sở, cũng không biết cô có tâm tư gì nên vậy.
- Đâu có ạ, không phải mai cháu chính thức đến văn phòng giám sát nên đến sớm một ngày sao ạ. Ai ngờ cháu gặp một chuyện làm người ta rất tức giận. Dì cho cháu bát mì đi, ăn xong cháu báo cáo với dì. Vương Quốc Hoa cười nói.
Mì rất nhanh được đưa lên, Vương Quốc Hoa vừa ăn, một bên nói chuyện của Vi Hiểu Lâm. Du Vân Vân nghe rất cẩn thận, nghe thấy Vi Hiểu Lâm bị đẩy ngã xuống đường chảy máu, Du Vân Vân không nhịn được đập bàn nói. - Đám khốn nạn.
Chờ nghe Vương Quốc Hoa nói hết, Du Vân Vân lau nước mắt nói. - Cô bé đáng thương, cháu phải giúp nó.
Vương Quốc Hoa bỏ bát nói. - Người bạn học kia của cháu đã quyết định hỗ trợ, chủ yếu là giúp cô bé nói lại được. Chẳng qua từ góc độ của cháu thấy chỉ xử lý vài cán bộ cá biệt này thì chỉ là chữa ngọn, không chữa gốc. Những người bán hàng rong, bán vỉa hè là ai? Bọn họ là quần thể yếu đuối nhất xã hội, quản lý thị trường là gì? Là cơ quan chấp pháp của nhà nước, xuất phát từ việc cân nhắc hoàn cảnh của đô thị nên quản lý thị trường cần tồn tại. Nhưng là chính quyền thì không phải cả ngày hô phục vụ nhân dân sao? Sao lại không cân nhắc đến lợi ích sinh tồn của những người này?
Du Vân Vân nghe ra mùi vị, cô cầm gạt tàn đưa cho Vương Quốc Hoa. - Cháu nói tiếp đi, cháu vẫn luôn có nhiều ý tưởng mà.
- Việc kinh doanh bây giờ cơ bản đều đến chợ. Mấy quán hàng kia vì sao không vào chợ bán mà lại muốn kinh doanh ở ngoài đường, suốt ngày sợ bị đuổi bắt chứ? Vấn đề là do cửa khu chợ quá cao, tiền thuê, tiền quản lý, tiền thuế…. Mấy chi phí này khiến các cửa hàng kinh doanh nhỏ lẻ không chịu nổi. Quản lý thị trường bắt bớ những người kinh doanh trộm đó chỉ vì việc gây ảnh hưởng đến xã hội thôi sao?
Vương Quốc Hoa nói tới đây ngừng lại, Du Vân Vân không lập tức nói chuyện, mà là cân nhắc ý trong vấn đề này. Lát sau, Du Vân Vân mới nói. - Chuyện này dì sẽ nói với Hứa thúc của cháu. Đầu tiên phải làm rõ vấn đề chấp pháp văn minh, vấn đề này không rõ ràng thì về sau tất nhiên sẽ tạo thành đối lập và mâu thuẫn càng nghiêm trọng hơn. Hơn nữa mâu thuẫn này lúc nào cũng có thể kích phát tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Về phần chính quyền các cấp đi giúp những người này như thế nào thì dì cảm thấy cháu tốt nhất đưa ra đề nghị chung. Cứ như vậy đi, cháu viết văn rất tốt, viết ra một bản thảo đưa cho dì rồi đưa lên Nhật báo Nam Thiên.
Du Vân Vân có tầm nhìn rất nhạy cảm, nhạy cảm chính trị cũng rất cao. Vương Quốc Hoa nói hàm súc không ảnh hưởng đến việc Du Vân Vân nghe ra mấu chốt của vấn đề. Đó chính là “lợi ích”, “lợi ích” của chính quyền các cấp. Xây dựng các siêu thị, khu chợ lớn không đơn giản là thuận tiện cho quản lý. Chính quyền các cấp có quyền lợi rất lớn từ đó. Mà cán bộ nhà nước thì trong công việc gần như không cân nhắc đến lợi ích sinh tồn của quần thể yếu đuối. Cái mông quyết định cái đầu, bọn họ nghĩ tới vĩnh viễn là chiến tích cùng lợi ích.
Nói cách khác chấp pháp văn minh thì Hứa Nam Hạ tỏ thái độ một chút cũng không khó, đưa ra văn bản xuống dưới nhấn mạnh việc này cũng không khó khăn. Nhưng đê chính quyền các cấp đi cân nhắc cho lợi ích của quần thể nhược thế kia thì ở trình độ nhất định sẽ giảm bớt lợi ích bản hân của chính quyền.
Nếu muốn nói cực đoan một chút chính là cán bộ nhà nước đều sống nhờ thuế thu từ dân chúng, mà những người này có đặc quyền lấy tiền thuế của dân chúng ăn uống, phè phớn rồi có hành vi khi dễ dân chúng. Đương nhiên nói là như vậy nhưng đề tài này quá mẫn cảm, Du Vân Vân cũng vô thức tránh đi.
- Vâng, cứ như vậy đi ạ, chuyện hôm nay thì cháu nên xử lý như thế nào? Vương Quốc Hoa vòng đề tài trở lại, Du Vân Vân nghe xong không khỏi cười khổ nói. - Còn có thể thế nào chứ? Đối với nhân viên chấp pháp bạo lực liên quan thì tuyệt đối không nhân nhượng. Cháu chờ chút, dì gọi cho lão Hứa, lão Hứa đang ở Bắc Kinh.
Du Vân Vân gọi điện nói qua chuyện rồi đưa cho Vương Quốc Hoa. - Cháu nghe đi.
Vương Quốc Hoa nghe xong ân cần chào hỏi: - Hứa thúc.
Hứa Nam Hạ bên kia rất nghiêm túc nói. - Quốc Hoa, vấn đề này cháu phản ánh rất kịp thời, chú cho rằng tỉnh ủy phải rất coi trọng. Vấn đề bây giờ là không chỉ đơn giản có quản lý thị trường chấp pháp bạo lực, một vài ngành công an, kiểm sát khi chấp pháp cũng hay dùng bạo lực. mấy vấn đề này không giải quyết thì nhất định sẽ nghiêm trọng xúc phạm tình cảm của quần chúng nhân dân với Đảng, với chính quyền. Chú sẽ gọi điện cho Lâm Củng, mai cháu sau khi báo danh thì lấy thân phận phó chủ nhiệm văn phòng giám sát tỉnh ủy đi tới, người có trách nhiệm liên quan cần phải nghiêm túc xử lý, chuyện còn lại đợi chú về rồi nói tiếp.
Cuộc điện này coi như cho Vương Quốc Hoa thượng phương bảo kiếm, Hứa Nam Hạ có lẽ thích lấy lý do này để gõ Lâm Củng một chút.
Vương Quốc Hoa dập máy, Du Vân Vân cười nói với hắn. - Lão Hứa khen cháu, nói khứu giác chính trị của cháu rất nhạy cảm. Mượn việc này chú dự định cuộc vận động chỉnh đốn phương pháp làm việc.
- Sao ạ, Lâm Củng còn chưa khuất phục? Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, Du Vân Vân nghe xong nhướng mắt nói. - Thằng bé này, có dì mới được nói như vậy, đừng nói ở ngoài. Đúng, chuyện thằng con người giàu nhất tỉnh Nam Thiên đến đâu rồi?
- Cứ giam thêm vài ngày ạ, không gấp. Đợi đến lúc Hứa thúc từ Bắc Kinh về đã. Vương Quốc Hoa không nói rõ nhưng ý là rất rõ ràng, phải xem nhu cầu chính trị của Hứa Nam Hạ. Từ lời của Du Vân Vân, Vương Quốc Hoa biết được một tin Lâm Củng vẫn còn cứng.
Về chỗ Lưu Linh trời đã hoàng hôn. Vương Quốc Hoa gõ cửa không ngờ không có phản ứng, đợi một lúc hắn còn tưởng không có ai ở nhà. Hắn đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi thì cửa mở ra. Lưu Linh thò đầu ra nhỏ giọng nói. - Vào nhanh một chút.
- Làm kẻ trộm à? Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói, hắn vào xong cũng đóng cửa. Hắn xoay lại phát hiện Lưu Linh đi toilet lưu lại một hình bóng với chiếc áo ngắn. Vương Quốc Hoa tiến vào theo sau nhưng nghe thấy Lưu Linh nói vọng ra. - Không được vào, em đang tắm cho Hiểu Lâm.
Vương Quốc Hoa đi tới cửa dừng lại nhìn kết cấu trong căn phòng. Căn phòng không quá rộng, ba phòng một phòng khách, có lẽ khoảng 80m, loại căn hộ này bây giờ rất lưu hành.
Phòng ngủ chính nằm ở giữa, cách vách là một phòng đặt hành lý của Hiểu Lâm, đồ dùng trên giường đều mới mua, xem ra đây là phòng của Hiểu Lâm. Vương Quốc Hoa có chút lo lắng về hiệu quả cách âm, Lưu Linh thường có tiếng không nhỏ.
Về phòng ngủ nằm một lúc, hắn nghe thấy tiếng cười ở phòng bên mà không muốn sang ngồi cùng. Thấy trên bàn có máy vi tính, hắn mở ra, đáng tiếc trong máy vi tính chỉ có chút tài liệu và sổ sách, không có một trò chơi nào. Vương Quốc Hoa lên mạng một vòng rồi thôi. Thời này chưa có chat, muốn nói chuyện phiếm cũng chỉ có thể vào một phòng, nói thật năng lực nói chuyện phiếm của Vương Quốc Hoa không quá cao.
Vương Quốc Hoa đọc báo một lúc, Lưu Linh quấn khăn tắm tiến vào cười nói với Vương Quốc Hoa. - Hiểu Lâm rất hiểu chuyện.
Lưu Linh vừa nói vừa rất không phụ trách đi tới trước cửa sổ, cởi khăn tắm ra. Vương Quốc Hoa không tự giác đứng phía sau lưng, hai mắt Lưu Linh mọc sau lưng nên cô nhỏ giọng nói. - Đừng, Hiểu Lâm ở phòng bên, đợi tối đi.
Tối, được, tối vậy. Vấn đề là đến tối muộn Lưu Linh lại sang phòng bên cùng Hiểu Lâm. Vương Quốc Hoa chờ mệt nên nằm ngủ.
Không biết qua bao lâu Vương Quốc Hoa có một giấc mơ tắm suối nước nóng, sau đó hắn tỉnh dậy. Ánh đèn phòng khá mờ tối, hắn thích ứng một chút thì thấy rõ Lưu Linh đang quỳ gối trước người. Cô ngẩng đầu lên cười nói với hắn. - Em muốn có con, chúng ta phải nhanh một chút.
Lưu Linh như càng muốn ở bên trên, chiếc eo hay tập võ không ngừng lắc lư gây ra hiệu quả cọ xát và hấp dẫn lớn. Chẳng qua tư thế này làm Lưu Linh không duy trì được lâu, chỉ vài phút cô đã nằm dựa vào ngực hắn, miệng thở hổn hển nhỏ giọng nói. - Không được, không chịu được nữa.
Lời này tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, thành công kích thích Vương Quốc Hoa đầy hưng phấn lao tới. Vương Quốc Hoa ngồi dậy tạo thành hậu quả khiến Lưu Linh vội vàng nhét tay vào miệng ô ô. Lưu Linh rất nhanh rơi vào dục vọng, lắc lư càng thêm kịch liệt, đôi thỏ ngọc trước ngực bị Vương Quốc Hoa túm lấy như muốn chảy ra. Vương Quốc Hoa há mồm cắn đúng yếu hại của Lưu Linh, Lưu Linh dừng lắc lư, ôm chặt cổ hắn, cả người run rẩy, một luồng khí nóng từ chỗ nóng bỏng chảy ra ngoài.
….
Sau khi làm xong thủ tục ở phòng Nhân sự, Vương Quốc Hoa không nhanh không chậm xuống lầu. Vương Quốc Hoa không muốn quá bắt mắt nên từ chối việc Ngôn Lễ Hiếu đến bắt chuyện. Vương Quốc Hoa thậm chí còn nói với Ngôn Lễ Hiếu là ở tỉnh ủy coi như không quen hắn là tốt nhất.
Ngôn Lễ Hiếu đưa hắn tới phòng Nhân sự khiến Vương Quốc Hoa làm việc rất nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng cũng sẽ bỏ qua vài thứ. Ví dụ như lúc làm thủ tục vị trưởng phòng nhân sự lúc đầu không quá chú ý, cầm tài liệu của Vương Quốc Hoa lại biến sắc. Vương Quốc Hoa không có danh tiếng gì ở trên tỉnh ủy nhưng không ngại vị trưởng phòng nhân sự có thừa nhận ở trong cơ quan. Trên tài liệu viết Vương Quốc Hoa 28 tuổi, cấp chính huyện, từng làm chủ tịch quận Hồng Sam. Điều này nói rõ rất nhiều vấn đề với vị trưởng phòng nhân sự.
Vương Quốc Hoa từ chối phòng Nhân sự phái người dẫn đường, hắn lững thững xuống lầu đi tới tòa nhà phía đông, tầng ba là phòng làm việc của văn phòng giám sát. Vương Quốc Hoa theo lệ đi tới văn phòng chủ nhiệm, cũng chính là phòng làm việc của Phó chánh văn phòng Lâm. Trùng hợp chính là phòng làm việc của Phó chánh văn phòng Lâm đóng cửa, gõ cũng không nhúc nhích. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đến văn phòng lớn – văn phòng giám sát.
Bên trong phòng làm việc khá yên tĩnh, có tổng cộng tám bàn làm việc, không gian ở giữa khá lớn. Vương Quốc Hoa liếc mắt thấy có ba người ở đây, hai nữ một nam, ba người này còn trẻ, trông còn trẻ hơn Vương Quốc Hoa.
Hai người phụ nữ ngồi ở hai bàn trên dưới nhau, cô phía trước đang quay đầu lại nói chuyện với cô phía sau. Ở bàn còn lại là cậu thanh niên mặt rỗ đang vùi đầu viết gì đó, đồng thời cũng ngẩng đầu xen miệng nói. - Bộ phim đó tôi cũng đã xem, tình tiết rất bình thường, phim Mỹ hầu hết đều như vậy.
- Anh biết cái gì, tôi thấy rất hay. Cô gái ngồi ở bàn trên cùng bên tay phải đả kích cậu thanh niên một câu, cô nói tiếp với cô gái phía sau. - Nghe không, nhà thể dục sắp tổ chức hội diễn, rất nhiều ca sĩ từ Bắc Kinh đến biểu diễn nhưng vé không dễ kiếm.
- Tôi không đi, mấy chục ngàn người chen chúc, cả người đầy mồ hôi có gì mà thích. Cậu thanh niên đáp lại rồi ngẩng đầu thấy Vương Quốc Hoa đứng cửa, hắn nở nụ cười: - Đồng chí, anh tìm ai?
- Đây là văn phòng giám sát phải không? Tôi đến đưa tin. Vương Quốc Hoa cười nói, thuận tay cũng đưa thuốc tới. Hắn phát hiện hai cô gái có chút khinh bỉ nhìn hắn vì động tác quen thuộc đó, thấy thế hắn liền thu thuốc lại.
- Nhìn tuổi của anh chắc là nghiên cứu sinh mới được chia tới hả? Cô gái ở hàng hai vừa nói vừa đứng lên cười cười đưa tay ra. - Tôi tên là Mạnh Khiết, sau này mọi người là đồng nghiệp, anh chờ chút, chủ nhiệm Tạ sắp đến rồi.
- Hả, tôi đúng là có bằng nghiên cứu sinh và mới được phân tới văn phòng. Đúng, chủ nhiệm không phải họ Lâm sao? Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải làm rõ.
- Mơ à, vừa đến báo danh đã đòi gặp phó chánh văn phòng Lâm – chủ nhiệm văn phòng giám sát. Chờ đi, lát chủ nhiệm Tạ tới. Người phụ nữ ngồi bàn đầu không hề khách khí nói một câu, cô híp đôi mắt một mí đánh giá Vương Quốc Hoa. - Tôi nhìn ra được anh có dã tâm không nhỏ, vừa đi làm đã định đòi nịnh bợ lãnh đạo.
Cô gái này có khuôn mặt bình thường, cao hơn 1m6. Mạnh Khiết ngồi sau trội hơn, là người có thân hình nhỏ nhắn, khéo léo, lả lướt, tính cách dịu dàng.
- Đừng nghe Cao Quyên Quyên nói linh tinh, lúc đầu tôi tới thì cô ta cũng nói tôi như vậy. Tôi là Trương Quốc Thắng, trước đây không ít bị hai cô gái này khi dễ, sau này chúng ta phải đoàn kết, kiên quyết đấu tranh chống thế lực hắc ám ở văn phòng giám sát. Cậu thanh niên bên tay trái khá biết tạo không khí đưa tay ra giới thiệu mình.
Mọi người đều còn trẻ, Vương Quốc Hoa không ra vẻ gì cả, bắt tay báo danh tính coi như nhận thức.
Ba người có tâm cơ kém xa Vương Quốc Hoa, không lâu sau Vương Quốc Hoa đã tìm hiểu được tình hình của văn phòng giám sát. Phó chánh văn phòng Lâm là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, về cơ bản không xuất hiện ở văn phòng giám sát, tầm tuần xuất hiện một lần. Cụ thể là ngày nào thì không có quy luật cụ thể. Văn phòng giám sát còn có hai phó chủ nhiệm, vị xếp trước là cấp chính huyện, tương đương với thường vụ chủ trì công việc hàng ngày. Mấy hôm trước vị phó chủ nhiệm này được điều đi, người được điều tới là Vương Quốc Hoa chưa làm xong thủ tục. Ngoài ra còn một vị phó chủ nhiệm khác họ Tạ, tạm thời chủ trì công việc, ngoài ra còn có ba chuyên viên giám sát đang chạy ở bên ngoài. Mấy vị ở đây đều là người ở cấp phòng. Ba vị này có địa vị thấp nhất ở văn phòng giám sát, chỉ là cấp phó trưởng phòng, cấp bậc không có. Bình thường ba vị làm việc vặt, bây giờ có thêm một người.
Chủ nhiệm Tạ là người nghiêm túc, nói năng thận trọng, gần đây không biết ăn nhầm thuốc gì mà cứ động chút là gầm lên với nhân viên. Ba vị chuyên viên giám sát cùng cấp với chủ nhiệm Tạ, không do chủ nhiệm Tạ quản lý, vì vậy đen đủi là nhân viên bình thường ở văn phòng. Mạnh Khiết thiện ý nhắc Vương Quốc Hoa là có ý tốt. Vương Quốc Hoa cũng phối hợp tỏ vẻ cẩn thận ứng phó.
Nói chuyện một lúc Cao Quyên Quyên đột nhiên vỗ đầu nói. - Không đúng, không nghe nói văn phòng giám sát thiếu người mà. Mấy hôm trước còn có người tìm bố tôi muốn nghĩ quan hệ đưa con gái vào tỉnh ủy, tôi còn xen miệng có thể đến văn phòng giám sát làm việc. Kết quả bố tôi mắng tôi, nói là văn phòng giám sát đã thừa biên chế.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ngắt lời nói. - Cao Quyên Quyên, bố cô là ai? Đừng để sau này tôi không biết mà thất lễ với lãnh đạo.
Trương Quốc Thắng ghen tức nói. - Phó trưởng ban thư ký Cao, còn ai vào đây chứ? Mọi người đều biết, cô không cần nói suốt ngày như vậy.
Cao Quyên Quyên là người không giỏi dùng tâm cơ, cô vung tay lên nói với Trương Quốc Thắng. - Trương mặt rỗ, tôi luôn nhắc đến bao giờ hả, nói lung tung cẩn thận tôi đánh anh.
Trương Quốc Thắng lẩm bẩm nói. - Chú ý hình tượng của cô, cô không phải suốt ngày gào lên đòi làm thục nữ sao?