Đến trưa định đứng lên đi ăn nhưng Vương Quốc Hoa thấy không quá đói nên quyết định ngồi xuống xem văn bản. Tiếng gõ cửa cắt ngang ý định này của hắn. Mạnh Khiết đứng ngoài cửa, tay cầm hộp cơm đi vào nhỏ giọng nói. - Chủ nhiệm, tôi lấy cơm cho ngài.
- Được, cảm ơn, bỏ đó đi, lát tôi ăn.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào toilet rửa tay rồi cầm hộp cơm lên ăn. Mạnh Khiết rót một cốc nước cho hắn, cô không có ý đi ngay mà đứng bên xem.
- Mạnh Khiết, cô làm ở ban được mấy năm rồi? Nhà ở đâu? Vương Quốc Hoa vừa ăn vừa hỏi, tay vẫn thi thoảng giở văn bản để đưa mắt đọc. Cử động này làm cho Mạnh Khiết bớt sợ hãi hơn.
- Nhà tôi ở trên tỉnh, năm trước thi được vào làm công chức, vừa mới được phân vào Ban giám sất.
- Ồ, nhà cô làm gì? Vương Quốc Hoa vẫn không nhìn Mạnh Khiết. Mạnh Khiết có chút khẩn trương nhỏ giọng nói. - Bố tôi làm việc ở Cục vệ sinh thành phố Việt Châu, mẹ tôi không có công việc, trước đây ở nông thôn nên không đi học.
Vương Quốc Hoa nghe tới đây mới ngẩng đầu lên: - Cô ngồi xuống rồi nói chuyện, đứng làm gì?
Mạnh Khiết xua tay nói: - Không ngồi, ngài không có việc gì khác thì tôi về trước. Ngài ăn xong bỏ hộp đó, lát tôi vào dọn.
- Ừ, cô đi đi. Vương Quốc Hoa không giữ làm Mạnh Khiết cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Là con một gia đình bình thường, Vương Quốc Hoa thoáng cái dần xuất hiện một suy nghĩ sau khi nghe Mạnh Khiết nói về gia đình mình. Mấy cô gái này vào tỉnh ủy làm việc thì luôn thấy có nguy cơ. Trưa mua cơm cho mình có lẽ là thủ đoạn tự bảo vệ của cô.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán sơ bộ của Vương Quốc Hoa, từ phản ứng của chánh văn phòng Lâm đến Tạ Vệ Quốc có thể thấy tình hình của Ban giám sất rất phức tạp. Một chủ nhiệm cấp phó giám đốc sở, một phó chủ nhiệm cấp chính huyện, một phó chủ nhiệm cấp phó huyện, ba chuyên viên giám sát cấp phó huyện, đúng là đông đảo.
Điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa bỏ hộp cơm xuống nghe, bên trong truyền tới giọng cười của Ngôn Lễ Hiếu. - Lão đệ, sao, hôm nay nhận chức thế nào?
Vương Quốc Hoa cười cười nói: - Tình huống rất phức tạp, tôi còn đang thích ứng.
Ngôn Lễ Hiếu nghe xong cười ha ha nói: - Ra ngoài ngồi một chút, tôi nói qua tình hình với cậu.
Hỏi rõ địa chỉ, Vương Quốc Hoa đóng cửa xuống lầu.
Lúc này Tạ Vệ Quốc đang ở một nhà hàng tiếp chánh văn phòng Lâm dùng cơm, bên cạnh còn có ả phụ nữ ban sáng.
- Lãnh đạo, Vương Quốc Hoa này có lai lịch gì? Trong công việc sau này có gì cần chú ý? Ngài cho một câu, tôi còn dễ làm việc, tránh gây phiền cho ngài. Tạ Vệ Quốc nói rất thẳng, chánh văn phòng Lâm nghe xong không lên tiếng, cân nhắc nên nói chuyện với Tạ Vệ Quốc như thế nào thì ả phụ nữ ở bên đã giơ chén lên nói: - Chánh văn phòng Lâm, em mời ngài một chén, em và Tạ Vệ Quốc là bạn lâu năm, y nhiều lần nhắc đến ngài với em.
Chánh văn phòng Lâm cười cười bưng chén, hai người chạm chén thì tay ả phụ nữ còn thoáng chạm vào tay chánh văn phòng Lâm. Ả phụ nữ này cũng có chút nhan sắc, khá hấp dẫn.
- Người này có lai lịch không nhỏ, anh không nên trực diện xung đột với hắn. Chánh văn phòng Lâm thuận miệng nói như vậy, Tạ Vệ Quốc thầm giật mình.
Ngôn Lễ Hiếu mời khách là tại nhà của Hiểu Ninh, một căn nhà khá đơn giản. Đồ ăn ở phòng khách đều do Hiểu Ninh tự nấu.
Ngôn Lễ Hiếu dẫn Vương Quốc Hoa vào thì Hiểu Ninh đang bưng bát canh lên.
Vương Quốc Hoa cười nói với cô: - Hiểu Ninh tỷ vất vả rồi. Cách xưng hô khá khúc chiết, quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu thật ra khó xác định. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì Ngôn Lễ Hiếu chức vị cao, tuổi lớn, gọi một tiếng theo chức vụ cũng được, nhưng Ngôn Lễ Hiếu lại hạ thấp tư thế, không phải Vương Quốc Hoa ngăn thì Ngôn Lễ Hiếu đã gọi hắn là ngài.
- Tôi nấu ăn bình thường, chỉ sợ cậu không thích. Hiểu Ninh nở nụ cười, trên mặt đầy thỏa mãn.
Đợi Hiểu Ninh rời đi, Ngôn Lễ Hiếu mới mở miệng nói. - Quốc Hoa, Ban giám sất khá đặc biệt. Ban đầu chỉ có chủ nhiệm, phó chủ nhiệm và mấy nhân viên. Sau khi Lão bí thư điều đi nên vì nhân tình mới thêm ba chuyên viên giám sát cấp phó huyện. Họ Lâm kia khá vui vẻ khi nhiều cán bộ ở Ban giám sất có chỗ dựa. Tôi nói như vậy chắc cậu cũng hiểu.
- Ý của anh là tôi nếu muốn nắm quyền ở Ban giám sất thì cần phải đấu với họ Lâm? Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Ngôn Lễ Hiếu khẽ gật đầu nói. - Thực ra không cần phiền phức như vậy, họ Lâm chỉ là kiêm nhiệm, hắn đây là lạm quyền. Cậu chỉ cần muốn xử hắn thì tôi tìm lý do rồi nói chuyện với trưởng ban thư ký Hô Diên là xong.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói: - Bỏ đi, chuyện này không thể làm.
Ngôn Lễ Hiếu cười hắc hắc nói: - Năm đó Lão bí thư còn đương chức khá chú trọng công tác giám sát vì vậy mới để phó chánh văn phòng tỉnh ủy làm chủ nhiệm Ban giám sất. Hôm nay bí thư Hứa làm chủ, kiêm nhiệm hay không không phải do bí thư Hứa sao?
Vương Quốc Hoa nghe xong cười mắng. - Xong rồi, anh quá xấu xa, tôi còn đang chờ tương lên lên chính để tiến bộ một bậc, anh làm vậy không phải là hại tôi ư?
Ngôn Lễ Hiếu nghe xong không khỏi cười ha ha, liên tục gật đầu nói: - Suy nghĩ không chu đáo.
Hai người vừa uống rượu, Ngôn Lễ Hiếu lại nói không ít việc. Trưởng ban thư ký Hô Diên Áo Bác kiêm chức chánh văn phòng tỉnh ủy, bên dưới có bốn phó trưởng ban thư ký, Cao Nguyên còn kiêm chức phó chánh văn phòng, chức này khá hư. Ngôn Lễ Hiếu kiêm chức phó chánh văn phòng chủ trì công việc văn phòng tỉnh ủy hàng ngày.
Ban chiều đi làm tất cả rất bình thường, Vương Quốc Hoa ngồi ở văn phòng độc văn bản. Tạ Vệ Quốc không đến báo cáo công việc, ba người thanh niên thì Trương Quốc Thắng đến một lần, Cao Quyên Quyên thấy Vương Quốc Hoa liền trốn, Mạnh Khiết thì rất bình thường.
Trước khi hết giờ làm ba phút, Vương Quốc Hoa đi tới văn phòng lớn, ngang qua văn phòng Tạ Vệ Quốc thấy cửa đóng, hắn cười lạnh một tiếng.
- Ở đây hết à, Quốc Thắng nói với mọi người chưa? TỐi tôi mời mọi người đi ăn cơm, ca hát.
Cao Quyên Quyên ngẩn ra rồi lập tức nhảy dựng lên hoan hô. - Tốt quá, chủ nhiệm vạn tuế.
Mạnh Khiết có chút do dự nói: - Chủ nhiệm, ngài không nói đùa chứ?
- Tôi không có thói quen đó, được rồi, dọn đi, nhà hàng Phương Nguyên.
- Không phải chứ? Nơi đó đắt lắm, chủ nhiệm đúng là ví dầy. Cao Quyên Quyên to gan nói.
Đến nhà hàng Phương Nguyên, đỗ xe Vương Quốc Hoa nói lấy phòng lớn nhất, bên lễ tân nói phòng đã được đặt trước.
- Chủ nhiệm, hay là chúng ta lấy phòng nhỏ hơn. Mạnh Khiết nhỏ giọng nói.
Cao Quyên Quyên thật ra không hề khách khí hỏi Vương Quốc Hoa. - Chủ nhiệm, ở đây ăn cơm phải đặt phòng trước mà anh không biết sao?
Vương Quốc Hoa cười nói: - Tôi không cần biết việc này, hôm nay không có phòng lớn nhất, tôi không chịu.
Vẻ tự tin của Vương Quốc Hoa đổi lấy ánh mắt không quá tin tưởng của cấp dưới cùng vẻ khinh thường của lễ tân.
Lúc này có mấy khách đi tới, hai nhà máy hai nữ nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy, một người đàn ông khoảng 30 tuổi nói với cô ả bên cạnh. - Thấy chưa, có thằng ra vẻ kìa.
Giọng điệu đầy khinh thường, nói xong hắn còn lớn tiếng nói với lễ tân: - Bích Trúc Đình, đã đặt trước.
Trương Quốc Thắng đột nhiên ngăn đối phương lại. - Anh đứng lại, sao nói chuyện với lãnh đạo của tôi như vậy? Thằng kia đứng lại cười lạnh nói: - Lãnh đạo? Quan to quá nhỉ sao tôi chưa từng thấy?
Một người đàn ông khác ở bên cạnh hắn cười cười lấy lòng: - Thư ký Chư, chúng ta vào thôi, sao phải chấp nhặt đám người này.
Trương Quốc Thắng đang định mắng không ngờ Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Đừng gây chuyện.
Bên đối phương nghênh ngang tiến vào, ba nhân viên của Vương Quốc Hoa có vẻ mặt khó coi như mình mất mặt. Vương Quốc Hoa lại thấy không có việc gì, hắn nói với lễ tân: - Cô đi nói với giám đốc nhà hàng nói Vương Quốc Hoa đến ăn cơm, bố trí phòng lớn nhất.
- Giám đốc ư? Rất bận, sảnh còn phòng trống, tôi đưa mấy người vào.