Phù Diêu

Chương 471: Đánh lén và phản kích



- Cục trưởng Nhâm, tôi mở cửa kinh doanh, khách đến thì không thể nào không chào đón. Chẳng qua người của cục cung ứng điện mà đều giống thư ký Chư thì về sau tôi đúng là không dám tiếp. Nếu như tôi tiếp đón không chu đáo thì cứ vài hôm lại bị kiểm tra, sửa điện thì ai có thể chịu được.
Hoàng Nhàn càng nói càng hăng.

- Chủ tịch Vương, anh chờ, tôi xuống kéo người lên xin lỗi anh. Mẹ nó chứ, dám cướp phụ nữ của anh.
Nhâm Đại Giang nói hơi tục nhưng nghe cũng là thật. Phải biết rằng Nhâm Đại Giang vốn luôn nổi tiếng nho nhã, không mấy khi nói câu như vậy.

Nhâm Đại Giang vừa nói xong thì tạch một tiếng, đèn trong phòng bị tắt, cả phòng tối đen.

- Con mẹ nó.
Nhâm Đại Giang lại chửi đổng, giọng điệu của hắn rất tức giận.

- Cục trưởng Nhâm, có thể do nổ cầu chì.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Nhâm Đại Giang thầm nói mình cũng hy vọng như vậy.

Trong bóng tối một thân hình không thành thật dán lên, một bàn tay to gan đưa lên đùi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa có chút giật mình, cô ả này điên rồi. Hắn vội vàng lấy tay đè tay kia lại, chẳng qua một bàn chân lại tiến lên.

“Mẹ chứ, chơi mình à” Vương Quốc Hoa vốn không phải người thích bị động vì vậy liền dùng tay đè chân này lại, tay kia đưa lên theo đùi. Hoàng Nhàn học được chiêu này trong phim thì sao so được với Vương Quốc Hoa đã thực chiến vô số lần.

Mặc váy còn đi tất chân, trang bị như vậy mà dám khiêu chiến. Hoàng Nhàn trong bóng tối hừ một tiếng, Nhâm Đại Giang nghe xong còn tưởng cô bất mãn cười lạnh nên vội vàng nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, chuyện hôm nay nếu là có người quấy rối thì tất cả tổn thất của khách sạn do tôi.
- Cục trưởng Nhâm quá khách khí rồi, tôi không dám.
Giọng Hoàng Nhàn hơi run rẩy, người không biết còn tưởng cô đang tức. Vương Quốc Hoa thật ra biết được có người quá mẫn cảm, chỉ khẽ chạm một chút vào đó mà đã ướt, mềm nhũn lại.

Nhân viên phục vụ rất nhanh mang nến tới, vẻ mặt Nhâm Đại Giang đen xì lại. Việc này rất rõ ràng là có người gây chuyện, là ai không phải rất rõ sao?

- Tổng giám đốc Hoàng, không phải vấn đề cầu chì, có mấy vị khách ở phòng … ngài chú ý một chút.
Trực ban tiến vào báo cáo. Hoàng Nhàn mặt đoan trang đứng lên thản nhiên nói.
- Cô đi thông báo miễn phí cho tất cả khách hôm nay.
Trực ban có chút do dự nhưng vẫn nói:
- Vâng, tôi sẽ đi.

Bịch, Nhâm Đại Giang đập mạnh vào bàn, hắn rút điện thoại di động ra, tức giận nói:
- Hồ Dật, anh đang ở cùng Tiểu Chư hả? khách sạn Phương Nguyên là sao? Anh không cần giải thích với tôi, tôi ở tầng đỉnh, anh lên đây.

Hồ Dật mời thư ký Chư ăn cơm thì Nhâm Đại Giang biết, mấy chuyện này thư ký Chư cũng báo cáo. Việc thư ký qua lại mật thiết với bên dưới là điều Nhâm Đại Giang cần đề phòng, vì vậy thư ký Chư biết ý nên báo cáo nếu được ai mời.

Nhâm Đại Giang coi như khá phóng túng với thư ký, loại chuyện này dù có biết cũng không nói gì. Người bên cạnh kiếm được chút chỗ tốt cũng là cần thiết, nếu không thì ai theo anh làm việc chứ? Chỉ là không ngờ thư ký Chư lại kiêu căng như vậy, còn dám cắt điện khách sạn Phương Nguyên khi mình và Ngôn Lễ Hiếu có mặt ở đây. Chuyện này có khác gì Nhâm Đại Giang đưa mặt cho Vương Quốc Hoa tát. Hai người ở dưới tầng nghe khách sạn kêu loạn lên khi điện bị cắt thì khá vui vẻ, chỉ muốn gào ầm lên nói đây là do mình làm. Hồ Dật thậm chí còn lấy tay vỗ bàn chúc mừng, thư ký Chư cũng hưng phấn bóp ngực ả phụ nữ bên cạnh, vừa bóp vừa nói:
- Con điếm kia chứ, tao xem mày có phải lên xin tha không? Thằng chó, mày ngưu lắm mà, cục trưởng đâu? Sao không thấy tới.

Cao hứng chưa đầy ba phút thì máy điện thoại của Hồ Dật vang lên, nghe xong chỉ nghe tiếng bịch, máy rơi xuống, rơi vào bát canh, sau đó hắn lắp bắp nói với thư ký Chư đang bóp vú gái.
- Thư ký Chư, cục trưởng Nhâm ở trên lầu.

Thư ký Chư cứng người như bị sét đánh, trùng hợp là lúc này nhân viên phục vụ bưng nến vào cười cười tỏ vẻ xin lỗi nói miễn phí bữa tối, mong quý khách thông cảm.

Thư ký Chư đầu đầy mồ hôi, một tay còn quên thu lại từ trong áo ả phụ nữ. Nhân viên phục vụ không khỏi khinh bỉ, sờ ngực thì thôi, lúc này còn không chịu bỏ tay, còn dùng sức nhiều đến độ đổ mồ hôi.
Trên lầu Vương Quốc Hoa còn an ủi Nhâm Đại Giang:
- Bỏ đi, tức không đáng. Chẳng qua cục trưởng Nhâm, quá nuông chiều cấp dưới cũng không tốt, có lúc cần nhắc nhở cảnh cáo nếu không sớm muộn cũng có chuyện. Lần này là tôi, tôi và anh còn quen biết nên mọi chuyện còn có thể bàn. Lần sau thì sao? Gặp một người không thể chọc vào thì sao?
Lời này Nhâm Đại Giang nghe xong thấy việc này không vấn đề gì, mấy người Mạnh Khiết lại có cảm giác hoàn toàn khác. Thủ đoạn của chủ nhiệm Vương đúng là tàn nhẫn, vừa nãy lúc ở dưới lầu không phải là sợ chuyện mà là không muốn nhiều chuyện. lần thứ hai gặp thư ký Chư, không phải chủ nhiệm Vương đã rút đao sao? Trực tiếp gọi cho lãnh đạo của thư ký Chư, chiêu này có lẽ làm thư ký Chư cả đời không thể xoay người trong hệ thống cục cung ứng điện tỉnh Nam Thiên.

Nghĩ đến bản thân mình, mấy vị này đều có tâm tư. Cao Quyên Quyên càng nghĩ càng thấy mất mặt, ngày đầu mình còn nhắc với chủ nhiệm Vương bố mình là ai. không phải phó trưởng ban thư ký Cao sao, còn là xếp cuối cùng trong bốn phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy.

Nhìn người ta xem, trực tiếp gọi phó trưởng ban thư ký đứng đầu tới.

Trương Quốc Thắng mím chặt môi không phát ra một tiếng, cảnh hôm nay làm hắn ghi nhớ cả đời, về sau nhất định phải theo sát chủ nhiệm Vương, dù làm con chó cũng oai phong. Không phục thì anh gọi làm hai cán bộ cấp giám đốc sở đến đây đi.

Mạnh Khiết lại thấy rất phức tạp, một bên sợ hãi, một bên may mắn. SỢ chính là vì mình nhận an bài của chánh văn phòng Lâm mà báo cáo không ít chuyện ở ban, may là trưa mua cơm cho chủ nhiệm Vương coi như để lại ấn tượng tốt. chủ nhiệm Vương xem ra không phải người quá quắt, ngay cả chuyện lúc này cũng là tìm người nói chuyện mà thôi.
Bịch, cửa mở ra, thư ký Chư và Hồ Dật rất nhanh đã tới. Bọn họ thấy vẻ mặt đầy tức tối của Nhâm Đại Giang dưới ánh nến, chân thư ký Chư mềm nhũn lại, nếu không phải đưa tay chống tường thì đã ngã xuống mặt đất.

- Ra ngoài, cửa cũng không biết gõ sao? Cút, nhớ bảo cho điện rồi hãy vào.
Nhâm Đại Giang vừa tức vừa xấu hổ nói, hôm nay quá mất mặt.

Hai vị bị quát làm sợ hãi ngồi bệt xuống đất, gần như là lăn ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Nhâm Đại Giang cẩn thận đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó nháy mắt với Ngôn Lễ Hiếu. Chuyện hôm nay nhất định phải giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất, như vậy Ngôn Lễ Hiếu sẽ có ích không nhỏ.

- Lão Nhâm, không phải tôi nói anh, anh xem người mình dùng đi. Ôi, về phải sửa lại, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ngôn Lễ Hiếu rất phối hợp đả kích Nhâm Đại Giang. Nhâm Đại Giang cũng phối hợp cúi đầu nói.
- Ôi, thật sự là mất mặt.

Hai vị giám đốc sở kẻ diễn người họa thật sự làm cho người xem trợn mắt há mồm. Vương Quốc Hoa còn đỡ một chút, Hoàng Nhàn nhìn Vương Quốc Hoa mà ánh mắt như tóe lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.