- Ồ, không ngờ được Tiểu Trương cũng nói được như vậy, trước đây sao không thấy ưu điểm này của cậu. Mạnh Khiết, cô nói một chút xem có đúng không? Trương Quốc Thắng nói làm Ân Thắng Lợi tức đến run người, không nói thành lời. Tạ Vệ Quốc thấy không khí hơi loạn liền cảm thấy bây giờ là lúc khuấy nước, kéo dài tới lúc chánh văn phòng Lâm đến là thắng lợi. Vì thế hắn vội vàng xen miệng dự định kích thích mâu thuẫn.
Mạnh Khiết khá khó xử, suy nghĩ một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng. Thấy Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên đấu tranh anh dũng, nghĩ đến sự tín nhiệm của chủ nhiệm Vương dành cho mình, còn cả chiếc điện thoại di động mới trong túi nữa. Trước đây đi theo sau chánh văn phòng Lâm, có chỗ tốt gì đều là lãnh đạo chiếm, chủ nhiệm Vương không phải như vậy. Hơn nữa chủ nhiệm Vương tin tưởng mình, chủ nhiệm Vương lại có năng lực rất mạnh.
Lúc Mạnh Khiết do dự thì ngoài Vương Quốc Hoa đang bình tĩnh uống trà, người khác đều nhìn chằm chằm tới. Cao Quyên Quyên và Trương Quốc Thắng đương nhiên hy vọng Mạnh Khiết không nói giúp Vương Quốc Hoa, có thể đứng ở phía đối diện mới là tốt nhất, như vậy suất phó trưởng phòng sẽ bớt người cạnh tranh. Mạnh Khiết mím chặt môi hằn cả vết răng, cuối cùng cô đã mở miệng.
- Tôi cảm thấy Trương Quốc Thắng nói là thật. Có một vài đồng chí quả thật cậy già lên mặt, còn có cả hành vi không tôn trọng lãnh đạo. Ví dụ như chuyện dùng xe vậy, chủ nhiệm Vương đến bây giờ vẫn đi xe riêng, theo quy định thì chủ nhiệm Tạ chưa đủ tư cách được thiết bị xe mà. Mạnh Khiết nói ra thì trên mặt đã không còn vẻ khẩn trương, rất tự nhiên. Mới đầu cô nói còn chậm nhưng càng về sau càng thuận miệng. Nếu đã lựa chọn thì không có đường lui, cô chỉ có thể theo sát Vương Quốc Hoa mà thôi.
Vương Quốc Hoa từ tốn bỏ chén xuống, bốn người còn lại đều trợn mắt há mồm. Ai ngờ được Mạnh Khiết vốn được chánh văn phòng Lâm coi trọng vào lúc này lại ngã về phía Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa mới đến chưa đầy hai ngày mà Ban giám sát đã loạn như vậy sao?
- Tôi nhắc lại kỷ luật hội trường một chút, mời đồng chí Tạ Vệ Quốc lập tức rời khỏi văn phòng. Mạnh Khiết, cô ghi chép một chút. Đồng chí Tạ Vệ Quốc sau khi được tôi mời khỏi phòng họp vẫn còn tiếp tục lên tiếng chống đối lãnh đạo. Bản ghi chép hội nghị tôi sẽ ký tên rồi trình lên cho phó trưởng ban thư ký. Vương Quốc Hoa nói không mang theo chút tâm trạng gì, giống như đây là việc nhỏ không đáng để hắn tức giận.
- Các người …. Tạ Vệ Quốc tức giận tay run run, ngón tay chỉ vào mấy người Mạnh Khiết, hắn không thể nói được gì nữa.
- Đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa đang bình tĩnh đột nhiên đập mạnh bàn, đứng lên nói: - Tôi bảo anh ra ngoài.
Tạ Vệ Quốc không ở nổi nữa, mặt đỏ tía tai cúi đầu đi ra ngoài cửa. Vương Quốc Hoa từ từ nâng chung trà lên nói. - Sau đây tiếp tục họp.
- Ha ha, đang họp à, tôi không tới muộn chứ? Chánh văn phòng Lâm lúc này xuất hiện ở cửa, Tạ Vệ Quốc đến sau cửa vui vẻ đứng lại lớn tiếng nói: - Chánh văn phòng, Vương Quốc Hoa muốn đuổi tôi khỏi cuộc họp, khinh người quá đáng? Chánh văn phòng Lâm thoáng nhíu mày hỏi Vương Quốc Hoa: - Quốc Hoa, có chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa vẫn khá tôn trọng chánh văn phòng Lâm, hắn đứng lên giải thích nguyên nhân. Không đợi Vương Quốc Hoa nói xong, Tạ Vệ Quốc đã hét to. - Vương Quốc Hoa, anh không phải chủ nhiệm, còn có chánh văn phòng Lâm ở đây, đâu đến lượt anh một tay che trời? Tạ Vệ Quốc vừa dứt câu thì ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng: - Ai nói Vương Quốc Hoa không phải chủ nhiệm Ban giám sát? Bây giờ bắt đầu làm. Mọi người nhìn tới chỉ thấy Phó trưởng ban thư ký Tào mặt sa sầm lại xuất hiện ở cửa. Vẻ mặt Phó trưởng ban thư ký Tào nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn thoáng qua chánh văn phòng Lâm, lạnh nhạt hừ một tiếng coi như đáp lại lời ân cần chào hỏi của chánh văn phòng Lâm.
Nhưng lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa, Phó trưởng ban thư ký Tào không còn vẻ nghiêm túc mà còn mỉm cười chủ động đưa tay ra. - Đồng chí Vương Quốc Hoa, đúng là còn trẻ có tài. - Trưởng ban thư ký Tào. Vương Quốc Hoa kính trọng chào một tiếng. Phó trưởng ban thư ký Tào bỏ tay xoay người nói. - Bây giờ tôi tuyên bố theo quyết định của Đảng ủy văn phòng và được trưởng ban thư ký Hô Diên phê chuẩn, từ giờ trở đi miễn chức chủ nhiệm Ban giám sát của đồng chí Lâm Hòa Tuyên, đồng chí Vương Quốc Hoa tiếp nhận chức chủ nhiệm Ban giám sát, cấp bậc không thay đổi.
Cả văn phòng trở nên yên tĩnh, kể cả Vương Quốc Hoa cũng không ngờ có biến hoá này. Hắn vừa mới nói chuyện với Ngôn Lễ Hiếu về việc này thì kết quả Phó trưởng ban thư ký Tào đã đến tuyên bố.
- Được rồi, các vị tiếp tục họp. Đồng chí Lâm Hòa Tuyên, anh đi với tôi. Phó trưởng ban thư ký Tào nói xong là đi ngay, chánh văn phòng Lâm ngơ ngác há hốc mồm, một lúc lâu mới tỉnh táo xoay người đuổi theo.
Tạ Vệ Quốc đứng sau cửa giờ phút này đúng là khó có thể hình dung, không biết đang khóc, cười hay đang rầu rĩ. Tóm lại chính là không thể hình dung vẻ mặt của hắn bởi vì biến hoá quá nhanh.
- Như vậy bây giờ tiếp tục họp. Vương Quốc Hoa lên tiếng phá vỡ sợ im lặng. Hắn dùng ánh mắt bắt đầu càn quét qua từ Trương Quốc Thắng. Trương Quốc Thắng rất tự hào ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực. Cao Quyên Quyên mỉm cười ngọt ngào, Mạnh Khiết cúi đầu không ngẩng lên, Ân Thắng Lợi thì không ngừng hút thuốc, tay cầm điếu thuốc run run lên. Tạ Vệ Quốc ở sau cửa bị Vương Quốc Hoa nhìn tới liền vội vàng gượng cười nói. - Tôi xin ra ngoài, mời chủ nhiệm cho phép tôi ở ngoài nghe.
Đúng là không biết xấu hổ, mặt dày ở đẳng cấp cao nhất.
- Muốn nghe thì nghe. Vương Quốc Hoa thấy mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tạ Vệ Quốc, hắn lạnh nhạt nói. Giờ phút này sự rộng lượng của hắn cũng được thể hiện ra.
- Hôm nay tổ chức cuộc họp ngắn, chủ yếu có hai nội dung, thứ nhất … Vương Quốc Hoa vẫn theo phong cách trước đây, không nói nhảm, chỉ nói năm phút là xong.
- Cuộc họp tới đây là kết thúc, tan. Vương Quốc Hoa đứng lên vừa ra đến cửa thì chỉ nghe thấy Tạ Vệ Quốc đang nói chuyện với Mạnh Khiết: - Mạnh Khiết, đây là chìa khóa xe, tôi đưa lên.
Hai phút sau Mạnh Khiết gõ cửa vào văn phòng Vương Quốc Hoa, đặt chìa khóa lên bàn nói. - Chủ nhiệm, đây là chìa khóa xe mà chủ nhiệm Tạ giao trả, ngài thấy nên làm như thế nào?
- Tôi có xe, không dùng xe này. Cô dặn lái xe nói là sau này các đồng chí từ cấp phó huyện trở nên của Ban giám sát ra ngoài làm việc thì đều có thể dùng xe. Nhưng phải là đi làm việc, ai vi phạm quy định thì cô nói với tôi. Chìa khóa xe thì cô giữ lấy, ai muốn dùng xe đến nói với cô. Mạnh Khiết, biểu hiện của cô rất tốt, cũng rất có năng lực, sau này cần tiếp tục phát huy.
Mạnh Khiết vui vẻ rời đi chưa đầy hai phút thì Cao Quyên Quyên đã vào. Cô có chút không hài lòng nói: - Chủ nhiệm, ngài không công bằng, dựa vào gì chìa khóa xe lại do Mạnh Khiết quản? Chỉ vì cô ta trông ưa nhìn ư?
Vương Quốc Hoa sầm mặt lại: - Cao Quyên Quyên, nói chuyện với lãnh đạo như vậy? Cô nói cô như vậy thì tôi có thể yên tâm giao trọng trách cho cô không? Hồ đồ, về viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ cho tôi, không đủ sâu sắc thì tôi bắt cô viết lại.
Cao Quyên Quyên thiếu chút nữa khóc, cô dậm chân xoay người định đi thì Vương Quốc Hoa lại há mồm nói: - Đứng lại, tôi có nói để cô đi không?
- Ồ, chủ nhiệm còn gì cần phần phó? Cao Quyên Quyên xoay người lại tức giận nói.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Sau này tất cả văn bản, báo cáo từ trên xuống dưới đều do cô phụ trách. Cô tốt nghiệp khoa Trung văn hả, sau này trong công việc nhất định phải phát huy sở trường của mình, không nên cả ngày nghĩ này nghĩ kia. Đi đi, mai trình bản kiểm điểm lên cho tôi. Cao Quyên Quyên chu miệng ra ngoài, vừa mở cửa đã đắc ý vung tay lên hưng phấn kêu nhỏ. An bài của Vương Quốc Hoa nhìn qua là bắt cô làm chân chạy, thực tế không có bao chất béo nhưng lại có nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt lãnh đạo. bao người tốn tâm tư để được làm việc cho lãnh đạo, xuất hiện trước mặt lãnh đạo, Cao Quyên Quyên chỉ gây loạn một chút mà đã được cơ hội này.
So với Cao Quyên Quyên gây ồn, Trương Quốc Thắng dùng hành động nói chuyện. Hắn khiêng một thùng nước vào, đổi nước rồi rót thêm nước vào cốc cho Vương Quốc Hoa. Hắn cười nói: - Chủ nhiệm còn gì cần phân phó không?
- Quốc Thắng, công việc này không cần cậu tự mình làm, bắt đầu từ ngày mai tôi có việc ra ngoài thì cậu đi cùng, có phương diện cậu cần tăng cường, không nên tự mãn.
Vương Quốc Hoa cười nói, Trương Quốc Thắng nghe vậy không khỏi cảm thấy máu dồn hết lên đầu. chủ nhiệm Vương đây là muốn mình làm coi như thư ký.
- Xin chủ nhiệm yên tâm, tôi nhất định thể hiện tốt.
Đuổi Trương Quốc Thắng đi, Vương Quốc Hoa vẫn không được yên ổn. Hắn vừa mới mở văn bản ra định đọc thì Trương Quốc Thắng đã thò đầu rụt cổ xuất hiện ở cửa, trên mặt nở nụ cười lấy lòng. Hắn gật đầu cúi người nói. - Chủ nhiệm, tôi đến nhận sai với ngài.
Vương Quốc Hoa lờ mờ liếc hắn, Tạ Vệ Quốc đứng ngoài cửa muốn vào nhưng lại không dám vào.
- Đặt tâm tư vào trong công việc đi, về sai lầm thì tự viết kiểm điểm giao cho Mạnh Khiết. Cứ như vậy đi, tôi rất bận. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xua tay, Tạ Vệ Quốc thật ra mỉm cười rời đi.
Đối với Tạ Vệ Quốc, Vương Quốc Hoa cũng có chút đau đầu. Lúc này Vương Quốc Hoa khá nhớ Mã Ngọc Cao. Mã Ngọc Cao lúc làm chánh văn phòng thì bất cứ chuyện gì Vương Quốc Hoa cũng không cần quan tâm, việc gì cũng có thể làm tốt. Tạ Vệ Quốc là người có thể lựa theo thời thế làm việc, người này giữ bên cạnh cũng không quá đáng tin.
Vương Quốc Hoa đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, Ngôn Lễ Hiếu gọi tới. - Tôi nói Quốc Hoa này, xảy ra chuyện gì thế? Vừa nãy trưởng ban thư ký Hô Diên gọi điện cho tôi, nói là Lâm Hòa Tuyên không kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Ban giám sát nữa.
Vương Quốc Hoa nói: - Lão Ngôn, tôi cũng không biết, tôi còn tưởng đây là chuyện tốt anh làm chứ?
Ngôn Lễ Hiếu chép miệng nói. - Quái lạ, đúng, vừa rồi Nhâm Đại Giang gọi tới, nói là không tiện gọi cho cậu, bảo tôi chuyển lời với cậu, chuyện họ Chư đã xử lý xong, giáng một cấp, điều khỏi cục cung ứng điện tỉnh, cậu còn gì cần bổ sung không?
- Anh nếu không gọi điện nhắc thì tôi cũng quên mất việc này. Cứ như vậy đi, tôi vốn không định làm khó lão Nhâm.
Ngôn Lễ Hiếu nói: - Cứ như vậy đi, đúng, tối rảnh thì ngồi một chút, lão Nhâm muốn bày bàn xin lỗi, ở khách sạn Phương Nguyên. Tôi là người đã làm việc tốt thì đành phải làm tới cùng.
Mặt mũi này Vương Quốc Hoa không thể không cho, không cho thì Nhâm Đại Giang kiểu gì cũng suy nghĩ, đây không phải việc tốt. Hắn lập tức gật đầu nói: - Được, lát hết giờ làm chúng ta cùng đi.
Lẽ ra Lâm Hòa Tuyên không kiêm nhiệm nữa, Vương Quốc Hoa tiếp nhận chức chủ nhiệm Ban giám sát thì tốt xấu cũng cần tổ chức liên hoan chia tay. Kết quả Lâm Hòa Tuyên sau khi được phó trưởng ban thư ký Tào gọi đi không ngờ không thấy mặt nữa. Thư ký Tiểu Chu của Lâm Hòa Tuyên bận rộn dọn đồ, đến gần hết giờ làm buổi sáng giao chìa khóa cho Mạnh Khiết, Lâm Hòa Tuyên đã dọn đi. Còn xe của Lâm Hòa Tuyên thì không để lại, chuyện này Lâm Hòa Tuyên không đề cập, Vương Quốc Hoa cũng không nói.
Hết giờ làm Mạnh Khiết cầm chìa khóa tới, thuận tiện mời Vương Quốc Hoa đến văn phòng chủ nhiệm. Vương Quốc Hoa không quá sốt ruột nên chỉ thản nhiên nói: - Để sau đi, không vội.
Mạnh Khiết định nói lại thôi, cuối cùng cô nhìn Vương Quốc Hoa thật sâu, khom người chào đi ra. Vương Quốc Hoa ngẩn ra lập tức mỉm cười. Trưa hắn vẫn ăn cơm mà Mạnh Khiết mua tới. Mạnh Khiết đưa tới rồi đi ngay, không có ý ở lại lâu.
Một trận mưa gió không lưu bất cứ dấu vết gì. Trong Ban giám sát lại biến hoá nghiêng trời lệch đất. Ân Thắng Lợi – chuyên viên giám sát nhiều tư cách ngoài dự đoán của mọi người là ban chiều lúc đi làm đã đưa một tờ giấy xin nghỉ đi chữa bệnh trong nửa tháng. Bác sĩ viết là vết xương dạn tái phát.
Ân Thắng Lợi đưa tờ giấy này cho Mạnh Khiết, kết quả Cao Quyên Quyên đoạt lấy nói: - Chủ nhiệm Vương nói mấy việc này về sau do tôi làm. Nói xong cô còn đắc ý ngẩng cằm đắc ý đi ra.
Trương Quốc Thắng ngồi trên vị trí chép miệng, Mạnh Khiết cũng không có vẻ gì mất hứng, vẫn cúi đầu làm việc.
Cao Quyên Quyên tự nhận là người thắng cầm tờ giấy xin nghỉ bệnh gõ cửa văn phòng Vương Quốc Hoa, vào trong cô nói: - Chủ nhiệm, chuyên viên Ân xin nghỉ phép nửa tháng, nếu là tôi thì sẽ không duyệt cho hắn.
Vương Quốc Hoa cầm lấy không thèm nhìn mà đã phê ngay “Đồng ý”, sau đó ký tên. Hắn đưa cho Cao Quyên Quyên: - Làm càn, lãnh đạo còn cần cô dạy cần làm như thế nào sao?
Cao Quyên Quyên bực tức rời đi. Vương Quốc Hoa cười cười, chuyện của Ân Thắng Lợi không phải không thể chỉnh tiếp. Vấn đề là còn có hai chuyên viên giám sát chưa về, Vương Quốc Hoa cũng không muốn sau này cứ đấu đá nội bộ mãi. Chỉ cần Ân Thắng Lợi không quấy rối thì Vương Quốc Hoa không ngại thả hắn một đường. Dù sao tình hình lúc này dù có người muốn gây rối cũng không tạo thành sóng gió gì. Nếu như Vương Quốc Hoa làm quá khiến Tạ Vệ Quốc và hai chuyên viên giám sát còn lại kết với nhau thì công việc sẽ khó làm.
Vương Quốc Hoa không phải là mềm yếu, sự nhượng bộ này là ở mức nhất định, là cần thiết. Nếu như còn có người muốn tiếp tục gây sóng gió thì hắn ra tay cũng có lý do.
Được phê duyệt, Ân Thắng Lợi ngẩn ra mất vài giây rồi mới từ từ trả lại để Cao Quyên Quyên cất đi. Lúc đi vẻ mặt Ân Thắng Lợi có chút phức tạp, bước chân khá nặng nề.
Thời gian buổi chiều tôi qua rất nhanh, Vương Quốc Hoa chỉ ngồi trong văn phòng đọc tài liệu, nhanh chóng làm quen công việc mới. Trong lúc đó Trầm Diệu Minh – cục trưởng Trầm gọi điện tới xin chỉ thị về vấn đề của Hoàng Cường. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ có thể thả người, điều kiện là nộp tiền phạt, còn muốn Hoàng Cường ký tên vào hóa đơn phạt. Trước khi hết giờ làm Sở Sở gọi điện tới nói thủ tục cô đã làm xong, hai hôm nữa sẽ lên tỉnh thành tìm nhà. Hai người nói vài câu yêu thương, Sở Sở rất bất ngờ không nói đến Vương Quốc Hoa có tìm gái mú gì không.
Hết giờ chiều, Vương Quốc Hoa xuống dưới lầu lái xe đi ra, không lâu sau xe Ngôn Lễ Hiếu đã tới. Hai người đầy ăn ý một trước một sau đi đến khách sạn Phương Nguyên. Đến nơi Ngôn Lễ Hiếu đi tới nói. - Quốc Hoa, chuyện này tôi tìm hiểu rồi, là ý của bí thư Hứa.
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc rồi lập tức cười nói: - Tác phong làm việc của bí thư Hứa đúng là không lường được.
Nhâm Đại Giang sớm chờ ở bậc thang cười cười đi tới đón, một phen khách khí rồi đi vào cửa. Hoàng Nhàn đã sớm chờ ở sảnh nhưng không lên đón. Hoàng Cường đứng sau Hoàng Nhàn, thấy Vương Quốc Hoa, thằng này sợ hãi trốn sau lưng chị không dám tiến lên.
Hoàng Nhàn đâu chấp nhận để Hoàng Cường chạy, cô túm tai kéo tới, còn đạp chân hắn nói: - Đi, xin lỗi chủ nhiệm Vương, cam đoan về sau không làm bậy nữa. Nếu không nghe lời chị bảo chủ nhiệm Vương xử lý em. Lời này rất dõng dạc giống như Vương Quốc Hoa luôn nghe lời cô vậy.
- Chủ nhiệm Vương, tôi … Hoàng Cường rất miễn cưỡng tiến lên. Nhìn hắn nói khó khăn, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt xua tay nói: - Chuyện đã qua, tôi vốn không định cứ thế thả cậu ra nhưng chị gái cậu rất khổ cực vì việc của cậu, nể mặt Hoàng Nhàn nên tôi mới mềm lòng. Sau khi trước khi làm việc thì phải nghĩ cho kỹ, không nên gây họa cho người nhà.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa lững thững đi vào trong lưu lại hai chị em đang sững sờ đứng đó. Không lâu sau Hoàng Cường đuổi theo nhỏ giọng nói: - Chủ nhiệm Vương, chị gái tôi có phải là cùng với anh?
Vương Quốc Hoa không ngờ Hoàng Cường chặn lại hỏi việc này, hắn cười khổ nói: - Nói linh tinh, tôi là người có gia đình.
Hoàng Cường có lẽ đã khẳng định Vương Quốc Hoa có quan hệ với Hoàng Nhàn nên không cho là đúng cắt ngang. - Không thừa nhận thì thôi, dù sao tôi cảm thấy như vậy cũng tốt. Đáng tiếc, dáng người của chị tôi hơi kém, không ngực, không mông.
- Hoàng Cường, tao giết mày. Hoàng Nhàn tức tối đuổi tới, Hoàng Cường vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: - Chủ nhiệm Vương, sau này anh là đại ca của tôi, hôm nào tôi giới thiệu một cô em làm anh hài lòng.
Hoàng Cường nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Hoàng Nhàn không đuổi kịp chỉ có thể tức giận đỏ mặt dậm chân.
Đám người Vương Quốc Hoa cũng ngạc nhiên vì Hoàng Cường, đúng là trên đời không có loại người gì không có.
- Rừng lớn đủ loài chim. Ngôn Lễ Hiếu thở dài nói, Nhâm Đại Giang cố nhịn cười nói với Vương Quốc Hoa: - Chủ nhiệm Vương, chúng ta lên thôi, vẫn là phòng ở tầng đỉnh. Hôm nay không nói chuyện khác, chúng ta không say không về.
Ba người lên tầng đỉnh, vừa ngồi xuống Hoàng Nhàn đã vào, tay cô cầm một tờ séc đưa cho Nhâm Đại Giang. - Cục trưởng Nhâm, tiền anh đưa quá nhiều, đây là tiền dư.
Nhâm Đại Giang cười nói với Hoàng Nhàn: - Không nhiều, không nhiều Vừa nói hắn vừa dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Đưa thì cô cứ cầm đi, tiền mà cục trưởng Nhâm đưa ra sao có thể thu lại. Đúng, hôm nay phải miễn phí đó.
Có những lời này của Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn mới thu séc lại. Cô âu yếm nhìn hắn: - Vâng, ông chủ Vương, em nghe ngài hết. Hoàng Nhàn cũng có ưu điểm, thế mạnh của cô là cao 1m7, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc váy ngắn, đi tất chân thì có thể nói sẽ tăng sức chiến đấu lên rất nhiều.
Mỗi người phụ nữ đều có thể cầm kính hiển vi phóng đại ưu điểm của mình, sau đó phóng đại ra vô hạn. Ví dụ như Hoàng Nhàn vậy, bất cứ lúc nào cũng mặc váy, chẳng qua không phải loại váy ngắn, ngắn nhất chỉ ở tầm đầu gối mà thôi.
Mà cô mặc váy thường là màu đen, chiều dài váy hôm nay tới đầu gối, lúc đi bóng lực có thể thấy rõ chiếc mông lắc lư.
Tất chân cũng là màu đen làm lộ rõ đôi chân thon dài, dễ dàng hút ánh mắt của người đàn ông đối diện, đằng sau, đứng bên.
Mời khách chính là Nhâm Đại Giang. Y cũng không oán giận Vương Quốc Hoa mà còn cảm kích. Nhâm Đại Giang là người khá rộng rãi, đúng là vì tính cách này nên mới dung túng cho người bên cạnh và thân nhân. Nhâm Đại Giang biết rõ đây là chọc vào Vương Quốc Hoa, nếu là người khác thì có lẽ kết quả đã khác hẳn.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, đều là món ăn ngon nhất của khách sạn. Bưng chén lên, Nhâm Đại Giang nói: - Quốc Hoa, tôi cậy lớn tuổi xin cạn trước. Nói xong Nhâm Đại Giang uống liền ba chén sau đó có chén nào đều uống hết chén đó, không gian lận.
Ngôn Lễ Hiếu ở bên phối hợp vỗ tay: - Sảng khoái. Quốc Hoa cũng là người sảng khoái, thích nhất là làm bạn với người như vậy.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng đứng lên, giơ chén. - Còn nhiều thời gian, ý ở bên trong. Vương Quốc Hoa cũng uống một chén tỏ vẻ chuyện quá khứ đã qua.
Ngôn Lễ Hiếu bắt đầu nói vài việc ở tỉnh ủy coi như làm đề tài, cũng thuận miệng nói việc ngày hôm nay của Vương Quốc Hoa. Nhâm Đại Giang không khỏi giật mình, bí thư Hứa cường thế thì y sớm nghe thấy, không ngờ vì nhường đường cho Vương Quốc Hoa mà bí thư Hứa lại khiến phó chánh văn phòng dừng kiêm nhiệm.