Vương Quốc Hoa nói có vẻ lấy lệ, dù sao cũng không mất tiền để nói ra mà. Ai ngờ Lý Quốc Quang nghe xong lại có suy nghĩ khác. Vừa nãy tên ra tay đúng là có bản lĩnh rất cao, nếu như không phải vì có Cao Thăng thì tên kia có đánh không biết ai chết ai bị thương. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy rồi truyền ra thì Lý Quốc Quang còn đâu là mặt mũi.
Đám thiếu gia Bắc Kinh này, thể diện trong hầu hết những lúc là rất đáng giá. Vừa nghĩ đến đây, Lý Quốc Quang có cảm giác thằng Triệu Kim Lăng kia đây là cố ý, chờ mình thiếu kiên nhẫn ra tay trước rồi hắn làm nhục mình. Tên Triệu điên này có biệt danh như vậy mà, hắn có thể làm được việc như vậy.
Lý Quốc Quang càng nghĩ càng hận, hắn liên tục cười lạnh nói: - Hôm nay hắn đạp cửa tôi, món nợ này còn chưa tính rõ ràng với hắn. Nếu không phải Quốc Hoa ở đây thì lúc ấy tôi làm mặt hắn nở hoa. Đây là nói cho oai, bên cạnh người ta có cao thủ, mười Lý Quốc Quang cũng không phải đối thủ.
Vương Quốc Hoa thật đúng là không để ý cái này, có lòng tốt cười khuyên. - Bỏ đi, chó cắn người chẳng lẽ người cắn lại chó. Dù sao cũng không bị tổn thất gì, sau này coi chừng một chút là được.
Bữa tiệc hôm nay mới diễn ra một chút nên còn cần tiếp tục. Lý Quốc Quang thầm nhớ lại lời của Lý Quốc Hổ, hắn có chút hối hận. Vương Quốc Hoa quả thật có thể làm bạn đáng tiếc mình muốn thật tâm lại quá khó. Chẳng qua bây giờ xem ra còn có thể cứu chữa, giám đốc Hoàng nơi này không phải là bạn Vương Quốc Hoa sao? Làm cho Triệu Kim Lăng xám xịt chạy về cũng coi như là một món nợ nhân tình. Mặc dù Vương Quốc Hoa vẫn chưa thể bài trừ khúc mắc ban đầu nhưng ngày sau mình muốn tiến bộ, hắn cũng có thể nhớ đến chỗ tốt này mà.
- Uống rượu, uống rượu, đừng để thằng đó làm mất hứng. Đúng rồi, Quốc Hoa, thằng kia ở đâu vậy? Lý Quốc Quang giống như tùy ý nói, Vương Quốc Hoa không ngờ mình an bài lại có hiệu quả tốt đến thế. Hắn cũng nói qua việc Triệu Kim Lăng ở tại khu nghỉ dưỡng Việt Sơn.
Ăn trưa xong, rượu uống không ít, chiều Vương Quốc Hoa còn phải đi làm nên không uống nhiều. Bữa ăn kết thúc Vương Quốc Hoa bảo Hoàng Nhàn phái lái xe đưa mình về. Hoàng Nhàn cười cười đề nghị Vương Quốc Hoa lên văn phòng nghỉ ngơi nhưng hắn từ chối. Như vậy về sẽ muộn giờ làm.
Lý Quốc Quang uống xong cũng không ở lâu, hắn mang theo lái xe nên trực tiếp về thị xã Giang Đông. Lý Quốc Quang tìm ông anh Lý Quốc Hổ nói chuyện hôm nay. Lý Quốc Hổ có ấn tượng tốt về Vương Quốc Hoa, cảm thấy đây là cơ hội tốt chữa trị quan hệ đôi bên, chẳng qua làm như thế nào thì phải suy nghĩ kỹ. Lý Quốc Quang đề nghị tìm người theo dõi Triệu Kim Lăng, lát nữa bố trí người vào khu nghỉ dưỡng Việt Sơn chủ động gây chuyện, bên người hắn không phải có cao thủ sao, làm người bị thương thì càng hay.
Triệu Kim Lăng rời khỏi khách sạn về khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, trong lòng cũng rất khó chịu. Hắn bị người áp chế nhưng không tức tối, hôm nay chủ yếu là thằng Lý Quốc Quang kia, thằng này không dễ chơi. Lý lão gia tử tuy nói đã lui tuyến hai, cũng không còn ở tại vị trí nhưng sức ảnh hưởng trong quân đội không phải không còn. Chỉ riêng một người Lý Quốc Quang thì Triệu Kim Lăng cũng không sợ hắn. Triệu lão gia tử trước đây có địa vị không kém Lý lão gia tử, hơn nữa Triệu lão gia tử biết làm người, chiếm ưu thế về quan hệ. Mấu chốt là thằng Vương Quốc Hoa kia, trước đây mình chưa từng nghe nói đến người này, chắc là một tên rắn mặt ở tỉnh Nam Thiên.
Nửa đường Triệu Kim Lăng gọi điện cho Đoạn Phong: - Đoạn thúc, cháu hỏi một người với.
Đoạn Phong bên này đúng là đau đầu với Triệu Kim Lăng, không phải năm đó trưởng bối trong nhà nợ nhân tình dặn dò mình chiếu cố tên Triệu Kim Lăng này, Đoạn Phong đã không thèm để ý tới hắn. Triệu Kim Lăng đến tỉnh Nam Thiên có mục đích gì, Đoạn Phong biết rõ, không phải đến kiếm chút tiền tiêu sao? Chủ yếu là do Đoạn Phong nhận chức chưa lâu, nhiều quan hệ chưa tạo được, bên trên còn có một bí thư tỉnh ủy cứng rắn. Vì vậy lúc này Đoạn Phong tuyệt đối không muốn có nhiều chuyện.
- Ừ, cháu nói đi. Nghe nói hỏi thăm một người, Đoạn Phong cũng cho ít thể diện. Nếu muốn nhằm vào ai thì Đoạn Phong nhất định không đáp ứng.
- Một người tên là Vương Quốc Hoa, hắn nói là nhân viên nhỏ ở tỉnh ủy. Triệu Kim Lăng lúc này còn có thể cười nói, giọng điệu trông khá tùy ý. Đoạn Phong cũng không nhận ra mục đích của hắn nên thản nhiên nói: - Người này thì chú không biết nhiều, chẳng qua vợ hắn là đại tiểu thư của Sở gia, mặt khác hắn là người khá kỳ lạ, hắn ôm chân Hứa Nam Hạ để bò lên. - Ồ, cháu cảm ơn chú, chú lúc nào rảnh cháu đến viếng thăm. Triệu Kim Lăng rất dứt khoát nói sang việc khác, Đoạn Phong không biết mục đích của hắn nên nói: - Để sau đi, gần đây nhiều việc, chờ thời gian tới rảnh thì cháu đến nhà ngồi chơi. Dập máy vẻ mặt Triệu Kim Lăng có chút khó coi. Quan hệ chủ yếu của Triệu gia ở trong quân đội, nhưng so với Sở gia mà nói là không đáng gì. bảo sao thằng Lý Quốc Quang theo Vương Quốc Hoa chặt như vậy, ai cũng biết Lý lão gia tử trước đây làm lính cho Sở lão gia tử mà. Chỉ là tên Vương Quốc Hoa này quá quỷ dị, sao đang làm con rể của Sở gia mà lại chạy theo Hứa Nam Hạ lăn lộn.
Vấn đề này đừng nói Triệu Kim Lăng không nghĩ ra, Đoạn Phong biết không ít chuyện cũng không rõ. Vương Quốc Hoa sao khăng khăng một mực đi theo Hứa Nam Hạ. Bỏ máy Đoạn Phong rất khó hiểu với hiện tượng này. Nói về quan hệ tốt thì Đoạn Phong và Sở Giang Thu cũng hay có qua lại. Từ góc độ này mà nói thì Đoạn Phong phải càng hấp dẫn Vương Quốc Hoa mới đúng.
Nghĩ đến đây Đoạn Phong liền gọi điện cho Sở Giang Thu. Không phải nói Đoạn Phong coi trọng Vương Quốc Hoa, chủ yếu là thân phận con rể Sở gia khiến Đoạn Phong không dám coi thường. Nếu như Sở Giang Thu và Hứa Nam Hạ cấu kết với nhau thì bao người tối ngủ chỉ có thể nhắm một con mắt.
Sở Giang Thu cười ha hả nói: - Lão Đoạn, nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi thế? - Ha ha, nghe nói chị dâu sắp sinh nên tôi gọi chúc mừng. Bạn bè nhiều năm mà. Đoạn Phong nói rất khách khí, tuổi y nhỏ hơn Sở Giang Thu vài tuổi, địa vị hôm nay thực tế trên Sở Giang Thu. Chẳng qua Đoạn Phong trước mặt Sở Giang Thu luôn lấy lễ tiểu đệ.
- Ha ha, có gì đáng chúc mừng chứ, hôm nào rảnh cùng nhau uống rượu. Sở Giang Thu không cho rằng Đoạn Phong gọi điện vì mục đích này.
- Tôi có chút chuyện không hiểu nên muốn anh giải thích giúp. Con rể anh sao lại đi theo sau Hứa Nam Hạ thế? Đoạn Phong giờ mới nói đến mục đích chính, không hỏi rõ đúng là làm y ăn ngủ không yên.
Sở Giang Thu nghe vậy thầm nghĩ mới đúng, chẳng qua hắn cũng không muốn giải thích rõ. Quan hệ giữa y và Đoạn Phong còn chưa tới mức có gì cũng nói. Nói thật việc Vương Quốc Hoa đi theo Hứa Nam Hạ tạo ra hiệu ứng có lợi cho Sở Giang Thu. Hơi trầm ngâm một chút, Sở Giang Thu thở dài nói: - Việc này nói ra rất hoang đường. Quốc Hoa vẫn là tâm phúc trong tâm phúc của Hứa Nam Hạ, trời mới biết sao nó lại là bạn học hồi đại học của Sở Sở, hai đứa từ lúc học đại học đã thích nhau, khuyên thế nào cũng không nghe. Đại tiểu thư nhà tôi có lão gia tử làm chỗ dựa, anh nói lão gia tử gật đầu thì tôi có thể làm gì được Sở Sở?
Lời này nửa thật nửa giả, Đoạn Phong chỉ tin một chút mà thôi. Chẳng qua có thể đưa ra một kết luận đó là quan hệ giữa Sở Giang Thu và Hứa Nam Hạ có thể đã hào hoãn nhưng chưa đến mức cấu kết với nhau. Phải nói Đoạn Phong phán đoán rất chính xác. Hứa Nam Hạ đến tỉnh Nam Thiên, một ít nhân viên cũ làm việc dưới tay Sở Giang Thu không bị chèn ép, thanh lọc, đây là một loại ăn ý. Ngược lại một vài lợi ích của Sở gia ở tỉnh Nam Thiên, Hứa Nam Hạ cũng không chạm vào, hai bên vẫn duy trì ăn ý như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, Sở Giang Thu nếu không kiêng nể thu thập người của Hứa Nam Hạ, như vậy Vương Quốc Hoa nhất định sẽ không tốt, sẽ trút giận lên đầu Sở Sở.
Suy nghĩ này của Sở Giang Thu có chút vấn đề nhưng cũng là điều bình thường của con người. Ít nhất phải nói do y chưa hiểu đúng về Vương Quốc Hoa. Cho nên lúc này quan hệ giữa Hứa Nam Hạ, Sở Giang Thu người ngoài nhìn vào như xem hoa trong sương mù, không nhìn rõ.
Lý Quốc Hổ cùng Lý Quốc Quang chuẩn bị chút thủ đoạn không có tác dụng gì, ngay trong đêm Triệu Kim Lăng đã dọn đồ quay về Bắc Kinh. Nghe nói là trong nhà có chút chuyện nhưng người biết chuyện cũng hiểu tên này không muốn gây rối đến mức không thu thập được cục diện. Cũng may kế hoạch cũng chưa đi quá xa, vẫn ở mức thu tay lại được. Trong đó chủ yếu là do câu nói của Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn là bạn hắn, mặc kệ hai người có phải có quan hệ nam nữ mờ ám không nhưng Triệu Kim Lăng không dám mạo hiểm. Một Lý Quốc Quang đã đủ đau đầu, thêm một tên cứng ở tỉnh Nam Thiên được Hứa Nam Hạ coi trọng nữa chứ.
Trong đó còn có một điểm rất quan trọng đó chính là Triệu Kim Lăng đã nhìn ra thái độ của Đoạn Phong đối với mình. Triệu Kim Lăng muốn nổi điên cũng phải xem đối tượng, thật sự là điên thì người trên Bắc Kinh đã sớm thịt hắn rồi.