Phù Diêu

Chương 493: Du đãng



Mạnh Khiết dẫn một người đàn ông trung niên đi tới trông khá phúc hậu. Đây là lái xe mới cho chủ nhiệm Vương –- Lão Hàn.

Vương Quốc Hoa tỏ vẻ mai chính thức làm việc còn hắn hôm nay định tự lái xe về khách sạn. Kết quả còn chưa lên xe thì Sở Sở và Lưu Linh đã xuất hiện trước mặt, vẻ mặt hai cô đều không quá tốt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa vội vàng hỏi, Sở Sở đẩy đẩy Lưu Linh.

- Đường trước tiểu khu Vạn Xuân Viên đang sửa, đồ đạc không đưa vào được, em bảo lái xe đi cửa bên nhưng kết quả cũng đang thi công. Em hỏi thăm mới biết không phải thi công bình thường. Em tìm mấy người kia nói chuyện thì bọn họ tỏ vẻ lắp đặt nhà để bọn họ làm sẽ tiện hơn. Em đưa thuốc, đưa nước mà bọn họ cũng không cho qua, còn nói bọn họ được cục xây dựng thành phố phê duyệt, bảo bọn em đi tìm lãnh đạo cục xây dựng mà nói chuyện.

Vương Quốc Hoa nghe vậy đành phải bảo hai cô lên xe chạy tới tiểu khu. Tiểu khu Vạn Xuân Viên là tiểu khu sang trọng mới đưa vào sử dụng nằm ở khu phố trung tâm, lẽ ra có thể mua nhà ở đây thì không gặp phiền phức mới đúng. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa đến xem ba cửa của tiểu khu thì toàn bộ bị người chặn cửa, đường bị đào bới sau đó một đám công nhân đang đứng đó nói cười vui vẻ.

Rãnh không sâu chỉ khoảng 30, 40 phân, rộng cũng tầm đó. Một đám công nhân khá nhàn nhã đứng hút thuốc, nói chuyện, hoàn toàn không bận rộn gì cả.

Ở cả ba cửa đều có tình huống như thế này.

Một xe chứa tài liệu lắp đặt vẫn đứng ở bên cạnh. Nhìn hiện trường, Vương Quốc Hoa cũng không có biện pháp gì tốt, cãi nhau với đám công nhân ư? Vô ích.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Lưu Linh:
- Bỏ đi, em bảo người mai chuyển vào trong, không phải dùng thêm chút tiền thôi ư?

Chuyện ở đây Vương Quốc Hoa không muốn tìm hiểu rốt cuộc là như thế nào, cũng không cần phải. Chẳng qua trong lòng hắn thấy có chút khó chịu mà thôi, hắn muốn phát tiết thì cũng không phải giải quyết ngay lúc này được.
Nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lưu Linh gật đầu có chút không cam lòng nhìn đám công nhân trước cửa.
- Mới đầu rãnh còn chưa rộng như vậy, nếu như thật sự lái vào thì xe sẽ khó đi ra.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, bên trong một xe tải nhỏ chạy ra, tên lái xe dừng xe xuống chửi đám công nhân bên ngoài. Chẳng qua chửi như vậy cũng không có ai để ý tới hắn, bảo vệ chỉ có thể khoanh tay không nói, lái xe không thể làm gì khác là quay đầu lại.

- Bên công ty quản lý tiểu khu nói như thế nào.
Lúc khởi động xe, Vương Quốc Hoa nhớ đến vẻ mặt của tên bảo vệ nhìn lái xe mắng người, hắn không nhịn được hỏi một câu. Tiểu khu này tuyên truyền nói là tiểu khu sang trọng nhất, phục vụ tốt nhất, mẹ nó chứ, người còn chưa vào ở đã xảy ra chuyện như thế này.

- Bên quản lý tiểu khu nói đây là chuyện của bên thi công, bây giờ tiểu khu còn có ba công trình đang xây dựng, việc này còn phải tìm bên thi công.
Nhà ở đây do Lưu Linh và Sở Sở đi xem và mua. Được tiền của Vương Quốc Hoa, Lưu Linh bây giờ đã rút khỏi công ty của mẹ, nghe nói vẫn giữ lại 10% cổ phần. Cụ thể thì Vương Quốc Hoa không hỏi.

Lưu Linh vừa nói vừa đi tới thương lượng với lái xe tải, mời bọn họ mai lại tới, mang đủ người và đồ, tiền sẽ trả đầy đủ.

Mấy vấn đề này không nói tới, sáng hôm sau máy điện thoại Vương Quốc Hoa vang lên như nổi điên.

- May lại đây cứu tôi.
Đầu bên kia là Du Phi Dương gọi tới, giọng rất gấp.

Vương Quốc Hoa lấy tay sờ sờ bàn chân đang gác lên người mình của mỹ nữ, hắn có chút buồn bực nói:
- Tôi vừa ngủ dậy, xin ông đó, ông không cần điều chỉnh múi giờ sao?
Hắn vừa nói vừa tìm quần áo, kết quả quần áo vứt loạn không tìm ngay ra được, hắn dành ra tủ quần áo tìm.

- Ông già ở nhà, sáng sớm đã gọi tôi dậy, nói chuyện gần tiếng. Tôi lấy cớ đi vệ sinh mới có thời gian gọi. Hôm nay là thứ bảy, ông già không có ý ra ngoài, muốn tôi ở nhà nghe mắng. Tôi chỉ mong ông tới cứu thôi.
Du Phi Dương vừa nói vừa nhỏ giọng nói.
- Ông nói thì tôi mới có thể ra ngoài được.

Ồ, xem ra việc Du Phi Dương cưới gái tây, có con lai vẫn không được bí thư Hứa chấp nhận, hơn nữa còn vấn đề quốc tịch của đứa bé, có lẽ là có liên quan đến thái độ của cô con dâu – Ruth. Người Mỹ từ bé đã được giáo dục muốn nói gì cứ nói, bí thư Hứa có lẽ khó giao tiếp với con dâu nên đành kéo Du Phi Dương ra để mắng.

Một bên mặc đồ, Vương Quốc Hoa cũng tính tới các khả năng có thể xảy ra. Có một thời gian ít liên lạc với Du Phi Dương, sau khi hắn rút cổ phần từ chỗ Du Phi Dương, hai người chỉ ngày lễ, tết mới thăm hỏi vài câu. Không ngờ tên này vừa về đã nghĩ tới mình, hắn rửa mặt, cửa toilet bị đẩy ra. Sở Sở quấn khăn tiến vào thấy Vương Quốc Hoa liền ôm từ phía sau, mặt còn cạ cạ lên lưng hắn.
- Thứ bảy mà, anh dậy sớm thế làm gì?

Vương Quốc Hoa giải thích một chút. Sở Sở nghe xong không nhịn được cười:
- Cháu bí thư Hứa là người Mỹ à? Hay thật đó.

Tiếng nước chảy phía sau, bởi vì vấn đề góc độ nên chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt. Vương Quốc Hoa đang cạo râu run tay một chút, lưỡi dao an toàn thoáng cái thành không an toàn.

Đè vết thương, Vương Quốc Hoa chạy ra. Lưu Linh ngồi trên giường, ngực không có gì che lại, cô cười hỏi:
- Anh ra ngoài à?

- Ừ, Du Phi Dương về, anh tới một chuyến.
Vương Quốc Hoa vội vàng chuồn đi, hắn thật sự không thể chịu nổi nếu cứ như thế này.

Đến Hứa gia, hắn đang chuẩn bị án chuông cửa thì cửa đã mở ra, Hứa Phỉ Phỉ ở bên trong cười nói với hắn:
- Ca, anh đến.

- Phỉ Phỉ sao cũng về vậy? Chưa bắt đầu nghỉ đông mà đã xin phép về sao?
Vương Quốc Hoa biết còn hỏi chủ yếu là không biết phải đối mặt với cô bé như thế nào. Hứa Phỉ Phỉ năm đó luôn để tóc đuôi ngựa bây giờ đã để xõa bên vai trông càng điềm đạm hơn.

- Em xin nghỉ vài ngày về thăm chị dâu và cháu.
Nhắc đến cháu, Hứa Phỉ Phỉ cười rất vui vẻ.
- Thằng bé đáng yêu lắm, em bế mà không muốn bỏ xuống.

Trong phòng khách đã không còn diễn ra cuộc họp phê bình, Vương Quốc Hoa không thấy Du Phi Dương đâu. Bí thư Hứa thật ra ở phòng khách, đang khom lưng cẩn thận xem vợ cho cháu nội ăn. Lúc này vẻ mặt bí thư Hứa rất hiền lành.

Hứa gia có người nối dõi, Vương Quốc Hoa không khó giải thích tâm trạng của bí thư Hứa. Chẳng qua vấn đề quốc tịch cháu bé nếu có người lấy ra nói chuyện thì sẽ có ảnh hưởng nhất định với bí thư Hứa.

Thấy Vương Quốc Hoa vào, Hứa Nam Hạ đứng lên cười với hắn, Du Vân Vân thấy Quốc Hoa thì cũng đứng lên.
- Quốc Hoa mau đến đây xem cháu của cháu này, đáng yêu lắm.

Vương Quốc Hoa đi tới đưa tay cẩn thận sờ sờ mặt thằng bé, hai mắt thằng bé vẫn nhắm, miệng ngậm chặt bình sữa, coi như không phát hiện chủ nhiệm Vương làm phiền.

Thằng bé rất trắng, béo mập làm người ta vừa nhìn đã thích. Vương Quốc Hoa cũng muốn ôm một chút.

Lúc này Du Phi Dương ở trên lầu thò mặt to cười ha hả nói:
- Quốc Hoa, ông cuối cùng cũng tới.

Du Phi Dương vừa dứt câu thì bí thư Hứa đi tới cửa thư phòng ho khan một tiếng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Mặt Du Phi Dương thoáng cái thay đổi lộ vẻ ngoan ngoãn. Bí thư Hứa thể hiện được uy nghiêm mới không nhanh không chậm tiến vào thư phòng.

Du Vân Vân ôm cháu bé nựng yêu nó:
- Đi, đi tìm ông nội con.

Du Phi Dương đi lên ôm chặt Vương Quốc Hoa. Hứa Phỉ Phỉ bưng cốc trà tới cười cười đứng xem hai người đang vung tay vỗ lưng nhau.

- Ra ngoài nói chuyện đi, trong nhà không thể hút thuốc.
Du Phi Dương bỏ Vương Quốc Hoa ra rồi cười nói. Hứa Phỉ Phỉ ở bên há mồm nhưng không nói được gì, chỉ đành nhìn hai người đi ra ngoài sân.

- Sao không thấy em râu?
Vương Quốc Hoa ném điếu thuốc tới, Du Phi Dương cầm châm lửa hít sâu một hơi lộ vẻ thoải mái.
- Còn đang ngủ, lãnh đạo cao nhất nhà tôi rất khó chịu với việc này, nói gì mà gái tây không biết quy củ.

Bị kẹp ở giữa đúng là không tiện, Vương Quốc Hoa coi như nhìn ra đây là sự khác biệt về văn hóa. Bí thư Hứa có tác phong cổ xưa nên đương nhiên không quen với con dâu tây. Nhưng Hứa Nam Hạ không phải là người nói thẳng trước mặt con dâu như vậy.

- Hứa thúc nói với tôi bảo tôi khuyên ông để con mang quốc tịch Trung Quốc.
Vương Quốc Hoa cười nói, Du Phi Dương gãi đầu nói.
- Việc này đúng là đau đầu. Theo pháp luật thì trước 16 tuổi có thể mang hai quốc tịch nhưng ông già nói con cháu Hứa gia chỉ có thể có một quốc tịch, ông còn đặt tên cho thằng bé là Hứa Căn Hoa.

- Dì bảo sao?

- Dì thật ra không gấp nhưng lúc này dì nói chuyện cũng không tác dụng, tính Đảng của ông già chiếm thượng phong.

Vương Quốc Hoa chỉ có thể cười cười một tiếng không nói gì. Du Vân Vân nói chuyện này không tác dụng, mình đi nói cũng vô ích. Cũng may Du Phi Dương hiểu tình huống này, y vỗ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Không sao, tranh cãi mấy ngày là xong mà. Đúng, lần này tôi về thừ trong thời gian ngắn sẽ không sang Mỹ. Đầu tư bên Mỹ đều là đầu tư lâu dài, tôi rời đi cũng không có vấn đề gì lớn cả. Ý của dì là tôi về đầu tư vào mảng sản xuất, ông có đề nghị gì tốt không?

Vương Quốc Hoa cười lắc đầu nói:
- Không có, tôi bây giờ là quan liêu, ngồi cơ quan quen rồi, đã có một thời gian rời khỏi cơ sở. Nói đúng ra ngồi ở cơ quan không phải cuộc sống của người, cả ngày suy nghĩ đủ thứ chuyện.


- Ôi, cái này ông nói với ông già đi, tôi không quả được. Nếu không muốn làm thì xin nghỉ đi, anh em chúng ta liên minh tạo ra đế quốc tài chính đầu tiên của Trung Quốc.
Du Phi Dương nói không phải nói đùa, quả thật từ sau khi Vương Quốc Hoa không đưa ra chủ ý, Du Phi Dương một mình lăn lộn ở nước ngoài mới phát hiện tốc độ kiếm tiền chậm hơn trước không nói, mấy hôm trước còn bị thua lỗ không ít. Điều này làm Du Phi Dương không thể không một lần nữa đánh giá kỹ quá trình phát triển của mình. Y ý thức được tầm nhìn, chủ trương của Vương Quốc Hoa rất có tính chiến lược.

- Tôi không có hứng thú kiếm tiền.
Vương Quốc Hoa vẫn khách khí nói một câu như trước đây.

Du Phi Dương có chút nuối tiếc thở dài nói:
- Ông đó, ở trong nhà nước cho phí tài năng. Ở Mỹ những nhân tài đều ở thương trường, trong nước lại ngược lại.

Lúc này trong nhà truyền tới tiếng trẻ con khóc, Du Phi Dương nghe xong không khỏi nhíu mày nói:
- Thằng bé này lại bắt đầu ầm ĩ rồi. Ông không biết đâu, mới mấy ngày đầu có con thì thích thật nhưng lâu dần là nó gây rối làm mình muốn điên lên.

Vương Quốc Hoa nghe vậy nhe răng cười nói:
- Nên biết đủ đi, ở vấn đề này ông đi trước tôi đó.

Hai người đang nói chuyện, cô gái tây Ruth xuất hiện ở cửa nói:
- Honey, anh đang nói chuyện với bạn à, vui vậy.

Cách gọi này làm Vương Quốc Hoa run run, người phương tây đúng là khác người Trung Quốc. Du Phi Dương đi tới ôm Ruth, hôn mặt nhau sau đó dẫn vợ tới.

- Rất vui lại được gặp anh, Vương tiên sinh.
Tiếng Trung của Ruth nghe khá gượng nhưng đây cũng là cố gắng tột bậc của cô.

Vương Quốc Hoa bắt tay nói:
- Tôi cũng rất vui được gặp lại em.
Ruth đưa tay ra định ôm nhưng bị Du Phi Dương ngăn lại.
- Ruth¸anh nghĩ Quốc Hoa không quen cách thức này.
Ruth nhún vai nói.
- Hai anh không phải huynh đệ sao?

Vấn đề này khó giải thích rõ ràng cho nên Du Phi Dương không có ý ý giải thích. Du Phi Dương dặn Ruth vài câu rồi đi ra gọi Vương Quốc Hoa:
- Ra ngoài với tôi một chuyến, tôi lần này về không đi một mình mà còn dẫn theo cả đám người để ở khách sạn.

Xem ra Du Phi Dương dự định làm lớn một trận. Vương Quốc Hoa còn chưa nói nhận lời, Hứa Phỉ Phỉ ở bên trong đã đi ra nói.
- Anh, mẹ nói hôm nay anh không được đi đâu cả.

Mưu kế của Du Vân Vân quá thâm trầm. Biết Du Phi Dương muốn chạy nên sai Hứa Phỉ Phỉ ra truyền lời. Nghe Hứa Phỉ Phỉ nói, Du Phi Dương chu miệng hừ một tiếng ôm vợ về. Hứa Phỉ Phỉ đứng ở cửa mỉm cười với Vương Quốc Hoa. Muốn nói thay đổi thì cô bé này biến thành mỹ nữ tuyệt đẹp nhưng dáng người không thay đổi mấy, chỉ có khí chất biến hoá không nhỏ. Trước đây lúc Vương Quốc Hoa tới, Hứa Phỉ Phỉ luôn to gan khoác tay nhưng hôm nay lại yên tĩnh đứng im tại chỗ.

- Ồ anh quên mất không mua quà cho cháu bé.
Vương Quốc Hoa vỗ đầu chuẩn bị chạy đi. Cuối cùng cũng là chuyện riêng của nhà bí thư Hứa, Vương Quốc Hoa cảm thấy ít phát biểu ý kiến là tốt nhất nếu không có khi còn phản tác dụng.

Nụ cười của Hứa Phỉ Phỉ cứng lại đôi chút, rất nhanh trở lại thái độ bình thường. Lúc này Du Vân Vân đi ra nói:
- Quốc Hoa, trưa nhớ tới ăn cơm, mang cả Sở Sở tới nữa.

- Vâng ạ.
Vương Quốc Hoa vội vàng nhận lời rồi chạy nhanh đi.

Hứa Phỉ Phỉ đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn xe rời xa rồi mới cúi đầu về. Cô đi vào thiếu chút nữa va phải Du Vân Vân. Du Vân Vân nhíu mày thở dài nói.
- Hết hy vọng rồi.

Hứa Phỉ Phỉ cười cười không nói chuyện, tiếp tục đi lên lầu.

Vương Quốc Hoa lái xe rời đi trong đầu đang nghĩ nên mua quà gì. hắn suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định đến cửa hàng trang sức mua một chiếc vòng bình an, đồ không quá đắt nhưng đủ thành ý.

Mua đồ xong hắn nhận được điện của Sở Sở. Cô hỏi và biết hắn đã ra khỏi Hứa gia nên bảo hắn đến gặp ở cửa tiểu khu. Vương Quốc Hoa chưa lần nào đến xem nhà mới, lần này coi như thuận tiện tới xem luôn.

Vương Quốc Hoa thấy không có việc gì, trưa còn tới Hứa gia ăn, hắn đang suy nghĩ có nên tìm cớ để đùn đẩy không. Xe đến cửa tiểu khu, Sở Sở và Lưu Linh còn chưa tới. Hắn chỉ thấy chiếc rãnh kia vẫn còn đó, có người rất thông minh đặt hai tấm ván ở trên rãnh để xe miễn cưỡng lái được vào trong.

Tìm chỗ đỗ xe, Vương Quốc Hoa tới thì thấy đám công nhân đã có mặt hùng hổ vứt hai tấm ván đi. Hành vi này làm Vương Quốc Hoa rất khó chịu. Chuyện này một hai ngày còn không sao, ngày nào cũng như vậy thì các hộ ở trong còn không làm ầm lên mới là lạ.

Vương Quốc Hoa nghĩ quá chuẩn, vừa lúc bên trong có một chiếc xe đi ra thấy đám công nhân tiếp tục đào, lái xe nhảy xuống mắng.
- Con mẹ chúng mày, bọn mày có thù oán với bên chủ đầu tư thì đi tìm chủ đầu tư đi, đào đường làm mẹ gì.

Ai ngờ hôm nay đám công nhân có tên nóng tính. Một thằng vẫn đang ngồi xổm ven đường hút thuốc bị mắng tức tối đứng lên ném tàn thuốc tới và mắng.
- Con mẹ mày, mày chửi ai hả?

Tên lái xe cũng không chịu kém, lập tức đốp lại. Lần này hay rồi, hai bên mắng nhau vài câu, bên đám công nhân lập tức muốn lao tới đánh. Bảo vệ bên trong thấy thế vội vàng ngăn lại. Công nhân bên ngoài thấy hai tên còn đang giằng co còn tưởng đánh nhau nên đều cầm vũ khí lao tới.

Không biết ai ra tay trước, dù sao chỉ trong nháy mắt cả khu vực loạn lên, người đánh nhau rất phức tạp, có công nhân, có bảo vệ, còn có cả hộ dân ở trong. Tên lái xe vừa nãy ôm đầu ngồi xổm cạnh tường, trên trán hắn đã chảy máu.

Vương Quốc Hoa thấy thế hiển nhiên không chịu đi tới can, hắn vội vàng trốn ra xa xa xem, thuận tiện cũng gọi điện báo cảnh sát.

Cục diện hỗn loạn thoáng biến hoá khi một đám người xuất hiện. Đây là đám thanh niên không biết từ đâu mà xuất hiện, trong tay còn cầm theo gậy gỗ, gậy inox, xông lên đánh cho đám công nhân một tận.

Còn có một tên thanh niên khoảng 20 tuổi mặt đầy mụn trông như tên đại ca chống thắt lưng đứng ở cửa phòng bảo vệ gào thét. Hắn gào bằng tiếng địa phương nên Vương Quốc Hoa nghe không quá rõ, chỉ nghe thấy mấy chữ đánh chết… gì gì đó.

Vương Quốc Hoa gọi điện cho Sở Sở, Lưu Linh báo qua tình hình ở đây, bảo các cô báo bên vận chuyển tạm dừng chuyển đồ, có lẽ đến chiều nơi này mới khôi phục bình thường.

Đám công nhân bị đánh đau hoảng hốt bỏ chạy. Tên vừa mắng tên lái xe càng khổ sở hơn, một tay ôm mông, chân khập khiễng chạy ra ngoài, vừa chạy hắn còn vừa gào lên:
- Giết người.

Vương Quốc Hoa đang xem đầy hăng hái thì bên cạnh có người vui mừng lên tiếng gọi:
- Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Vương sao?

Vương Quốc Hoa quay đầu lại thấy cục trưởng Tư Mã từ trên xe Audi đỗ cách đó ba mét đi xuống, cục trưởng Tư Mã đang cười rất tươi với Vương Quốc Hoa.

Cục trưởng Tư Mã lúc này trông không có khí thế của cán bộ cấp phó giám đốc sở mà cười đầy nịnh nọt. Cái này không thể trách cục trưởng Tư Mã, chủ nhiệm Vương có xu thế quá mạnh, gọi điện một cái là làm trưởng ban thư ký thị ủy đến hiện trường. Đây không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng là trong thời gian trước Du Khánh Dương nói cho cục trưởng Tư Mã không ít công lao, thành tích của Vương Quốc Hoa, còn có cả về gia cảnh của Vương Quốc Hoa cũng nói qua một chút. Nói tóm lại theo cục trưởng Tư Mã thấy thì Du Khánh Dương đã có năng lực thông thiên, thiếu gia Bắc Kinh mà lại đánh giá cao Vương Quốc Hoa như vậy, cục trưởng Tư Mã đương nhiên thấy mình cần phải tôn kính Vương Quốc Hoa. Cục trưởng Tư Mã là loại người quyết tâm kiếm tiền trước khi về hưu nên muốn lấy lòng người mạnh như Vương Quốc Hoa. Ai có thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Sau này không chừng mình có việc nhờ người ta đó.

- Cục trưởng Tư Mã sao cũng ở đây vậy?
Vương Quốc Hoa nhìn hiện trường hỗn loạn không khỏi khẽ cau mày. Hắn lấy thuốc cũng thuận tay không quên đưa cho cục trưởng Tư Mã một điếu.

- Con trai tôi mua nhà ở đây, ai ngờ tiểu khu sang trọng hàng đầu mà lại xảy ra chuyện như thế này.
Cục trưởng Tư Mã lộ vẻ đau lòng, chủ nhiệm Vương vừa nhìn là biết đối phương biết chút gì đó.

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hình như tôi nghe đám công nhân nói đến Cục xây dựng thành phố.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ thuận miệng hỏi theo nhưng cục trưởng Tư Mã rất cẩn thận giải thích.
- Tôi cũng không rõ, hay là để tôi gọi điện hỏi bạn ở Cục xây dựng thành phố xem sao.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Nhà mới của tôi cũng ở đây, bây giờ thiết bị lắp đặt không chuyển vào được. Người Cục xây dựng thành phố làm như vậy không phải là muốn bắt cóc các hộ dân sao? Có chuyện gì không thể phối hợp với chủ đầu tư mà lại đào bới đường như thế này chứ.

Vương Quốc Hoa quả thật có chút căm tức, viện này hắn vốn không cần quan tâm nhưng bây giờ lại trở nên hỗn loạn như vậy, hắn lại có mặt ở hiện trường, không hỏi một câu là không được. Hơn nữa về sau hắn ở đây, lại xảy ra chuyện này thì việc ra vào tiểu khu cũng có vấn đề.

- Ai nói không phải chứ.
Cục trưởng Tư Mã gật đầu hùa theo, thuận tay cũng gọi điện thoại. Không lâu sau cục trưởng Tư Mã nhận được điện đáp lại.
- Chủ nhiệm Vương, việc này có chút kỳ quái, hình như do chủ đầu tư vi phạm, Cục xây dựng đã nhiều lần gửi giấy mời chủ đầu tư đến bàn bạc mà chủ đầu tư không thèm để ý.

- Nói đùa à, có nhà đầu tư nào dám chống đối với Cục xây dựng? Không muốn làm ăn ở thành phố Việt Châu nữa sao?
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng hỏi lại, cục trưởng Tư Mã có chút xấu hổ cười nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng bên kia không nói rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.