Phù Diêu

Chương 497: Mặt mũi



Phân phó xong Trương Thiên Hào lại cầm máy gọi cho Vương Quốc Hoa.
- Chủ nhiệm Tiểu Vương, tôi muốn mời khách không biết giám đốc Du có thể cho thể diện không, trưa cùng ăn một bữa.

Trương Thiên Hào muốn ra mặt vì dù sao cũng đã nhận quà của Lý Thanh Sơn, nếu không quá làm người ta băng giá trong lòng chứ.

Thể diện của một vị thường vụ tỉnh ủy, chủ nhiệm Vương đâu dám không nể mặt. Hắn vội vàng tỏ vẻ không vấn đề gì, lúc này mới dập máy liên lạc với Du Phi Dương.

Trưa hết giờ làm, Vương Quốc Hoa đến khách sạn, Lý Thanh Sơn rất nghe lời chờ ở đại sảnh. Thấy Hoàng Nhàn xuống, Lý Thanh Sơn vội vàng bắt chuyện, Hoàng Nhàn khá khách khí với hắn, đến nhà đều là khách mà.

- Chủ nhiệm Vương nhanh lên một chút, tôi ra ngoài đón.

Hoàng Nhàn đi trước, Lý Thanh Sơn vội vàng theo sau. Ra ngoài đứng không lâu thì xe Vương Quốc Hoa đã tới. Vương Quốc Hoa xuống xe ném chìa khóa cho nhân viên.
- Du Phi Dương còn chưa đến sao?
Vương Quốc Hoa không thèm nhìn Lý Thanh Sơn một cái, coi đối phương như không khí. Tóm lại Lý Thanh Sơn coi như đám quan chức nếu tức tối sẽ như thế nào. Đương nhiên đây là cách hiểu của Lý Thanh Sơn, Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương mới đầu không định kiếm lợi gì của hắn, ra giá bao nhiêu cũng sẽ nhận. Chẳng qua việc sau đó xảy ra, mày không cho tao mặt mũi, tao chỉnh chết mày.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu một xe taxi dừng ở cửa, Du Phi Dương từ trên xe xuống thấy Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương liền nói:
- Cảm ơn cảm ơn, không có điện của ông thì tôi còn không ra được. Ruth chết sống đòi đi siêu thị với tôi, cũng may ông gọi tới kịp thời.

Lý Thanh Sơn đứng bên thầm chửi người, mẹ nó chứ, toàn bọn có thực lực mạnh còn ra vẻ thuê để mình hiểu nhầm.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên hoàn toàn không nhìn gì tới Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn dù trong lòng không hài lòng tới đâu thì lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng. Diệp Vũ đã nói trước đối phương đưa điều kiện gì cũng phải nhận. Nó nói rõ đối phương có lai lịch quá lớn, hơn nữa Trương Thiên Hào tự mình ra mặt điều đình. Bây giờ nếu còn có chút xung đột thì Lý Thanh Sơn quá ngu.

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương không vội vàng đi lên mà ngồi trong sảnh uống trà, Lý Thanh Sơn đàng hoàng đứng chờ ở cửa, không lâu sau xe của Diệp Vũ tới. Vừa xuống ả đã nói:
- Người đâu, đến chưa?

Lý Thanh Sơn nói:
- Đến rồi, đang uống trà trong sảnh.

Nghe vậy Diệp Vũ về cơ bản yên tâm. Ả bảo Lý Thanh Sơn tiếp tục ở ngoài đợi Trương Thiên Hào còn mình đi vào trước. Lý Thanh Sơn nhìn cặp mông vểnh lên trong chiếc quần jean bó sát người của Diệp Vũ không khỏi động tâm. Đáng tiếc ả Diệp Vũ này là tình nhân của Trương Thiên Hào, Lý Thanh Sơn chỉ có thể thoáng mơ tưởng vài hình ảnh mà thôi.

Diệp Vũ trang điểm nhạt nhìn qua khá quyến rũ. Ả này có dáng người rất chuẩn, chiếc quần jean đơn giản thêm chiếc áo len, ăn mặc khá hợp người.

Du Phi Dương thấy Diệp Vũ đi tới chỉ nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, hắn cũng thành công hấp dẫn ánh mắt của Vương Quốc Hoa.

- Chủ nhiệm Vương đến mua dầu nữa ư?
Diệp Vũ nói một câu mà người khác nghe không rõ, Vương Quốc Hoa hiểu chỉ cười cười thản nhiên nói:
- Hai người có ai quen cô này không?
Nói trắng ra Vương Quốc Hoa có chút không thích vẻ mặt cao ngạo của Diệp Vũ. Muốn lấy nợ cũ trêu mình ư? Không có quan hệ đó đâu.

Phụ nữ xinh đẹp luôn kiêu ngạo, hơn nữa Diệp Vũ còn là nữ phóng viên chính của đài truyền hình tỉnh cơ mà. Đàn ông trong mắt Diệp Vũ đều là kẻ có thể đùa bỡn trong bàn tay, không phải có câu nói phụ nữ thông qua chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới sao?

Vương Quốc Hoa không cho mặt mũi, Diệp Vũ cố giấu cơn khó chịu trong lòng, ngoài mặt thậm chí còn cười rất tự nhiên:
- Tôi là Diệp Vũ, tôi từng gặp chủ nhiệm Vương một lần. Lúc ấy tôi tưởng chủ nhiệm Vương là người qua đường không ngờ lại là một diễn viên.

Bốp bốp, Du Phi Dương đưa tay lên vỗ:
- Nói rất hay, cô Diệp nói giỏi đó, tôi là Trương Thiên Hào.

Sau khi bắt tay Du Phi Dương mời Diệp Vũ ngồi xuống. Diệp Vũ chưa kịp ngồi máy điện thoại đã vang lên. Diệp Vũ nói một câu xin lỗi cầm máy nghe. Không lâu sau Diệp Vũ dập máy cười nói:
- Trưởng ban Trương tạm thời có việc không thể tới nên bảo tôi thay mặt mời hai vị khách quý một chén.

Trương Thiên Hào không phải tạm thời giở trò mà hắn vốn có dự tính như vậy. Ra mặt mời một chút, có thể làm được như vậy là đủ rồi. Thể diện của thường vụ tỉnh ủy đâu phải là không đáng tiền.

Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương nhìn nhau, nụ cười trên mặt Du Phi Dương thoáng cái biến mất. Hắn nhìn Diệp Vũ rồi thản nhiên nói:
- Cứ như vậy đi, phiền cô Diệp nói một tiếng là tôi trả thêm 30% theo giá thị trường để mua lại.
Vừa nói Du Phi Dương nói với Vương Quốc Hoa:
- Đi, chúng ta lên lầu uống rượu.

Hai người rất ăn ý, cùng nhau đứng dậy đi lên lầu. Lúc này Diệp Vũ đột nhiên cảm thấy mình nhìn lầm người đàn ông vừa nãy khi thấy mình mà mắt sáng lên. Cẩn thận suy nghĩ, Diệp Vũ cảm thấy không được tự tin. Chẳng qua nghĩ cũng đúng, người như Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương có loại phụ nữ nào mà chưa nhìn.

Diệp Vũ ngồi im không nhúc nhích, ả bảo nhân viên ra gọi Lý Thanh Sơn vào nói qua chuyện. Diệp Vũ nghe xong thấy có thể chấp nhận một chút, thêm 30% coi như hợp lý, chẳng qua 30% này là do Du Phi Dương nể mặt Trương Thiên Hào.

Lên trên tầng, Vương Quốc Hoa thật ra không hề tức tối, Du Phi Dương lại âm trầm tức giận nói:
- Ông không nói tới tên tôi chứ?
Vương Quốc Hoa lắc đầu thản nhiên nói:
- Cái này không khó nghe ra mà.

Du Phi Dương cười lạnh một tiếng không nói, Vương Quốc Hoa ở bên cười nói:
- Nên biết đủ đi, Trương Thiên Hào là thường vụ tỉnh ủy, trường hợp này Trương Thiên Hào thật sự không thích hợp xuất hiện. Có thể ra mặt gọi điện đã là việc hiếm có. Hơn nữa Trương Thiên Hào luôn ủng hộ công việc của Hứa thúc, ông đừng camr thấy là mình mất mặt đi.

Vương Quốc Hoa nói coi như xua đi chút không hài lòng trong Du Phi Dương, hắn cười hắc hắc nói:
- Con bé kia được đó.

- Hạ lưu.
Vương Quốc Hoa vô tình đả kích một câu, Du Phi Dương nghe xong cười ha hả:
- Không hổ là anh em của tôi.

Hai người gọi bia, Hoàng Nhàn ở bên ngồi tiếp, vừa uống vừa nói chuyện. Không lâu sau Lý Thanh Sơn vào chào một tiếng rồi lấy một ra một tập hồ sơ bỏ lên bàn.
- Hai vị, tôi có mắt không tròng, có gì làm không đúng mong bỏ qua cho.

Du Phi Dương không nhìn hồ sơ mà thản nhiên nói:
- Diệp Vũ đâu, sao không lên uống rượu?

Lý Thanh Sơn rất rõ ràng lộ qua một tia tức giận nhưng vẫn cười nói:
- Cô Diệp đi toilet, lập tức lên ngay.

Vương Quốc Hoa lúc này nhìn Hoàng Nhàn:
- Mang hồ sơ đi, đừng ảnh hưởng hứng thú uống rượu của bọn anh.

Hoàng Nhàn cười đứng lên, cầm túi hồ sơ lên nói:
- Giám đốc Lý, mời theo tôi sang phòng bên.

Hai người đi ra ngoài, Du Phi Dương liền cười nói:
- Cục diện chính trị tỉnh rất phức tạp sao?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Ừ, chẳng qua Hứa thúc có đủ năng lực vẫn vững vàng nắm đại cuộc trong tay. Đúng, khoản tiền này lấy ra từ chỗ tôi đi.

Du Phi Dương gật đầu, lộ ra vẻ bỉ ổi:
- Hoàng Nhàn sao thế?

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn, Du Phi Dương vỗ bàn cười phá lên một lúc mới nói được:
- Tôi cũng sẽ chuyển sang khách sạn Linh Lung ở, lát cùng về. Chuyện ông nói có bao khả năng sử dụng?

Vương Quốc Hoa nói:
- Giá dầu quốc tế sẽ không ngừng tăng lên, căn cứ theo phân tích của tôi …
Vương Quốc Hoa trước đây xem không ít kế phân tích của Gia Cát Lượng, lúc ấy thích thì xem bây giờ đã phát huy tác dụng. Có thể nói phân tích đầy đạo lý, rất rõ ràng. Vương Quốc Hoa thực ra cũng có chút khó hiểu việc này sao mình nhớ rõ như vậy?

Vương Quốc Hoa phân tích làm Trương Thiên Hào đáp lại, tên này không hổ đã sống vài năm tại Mỹ. Du Phi Dương cũng đưa ra vài giải thích của mình, cũng rất có lý lẽ. Giá dầu quốc tế không ổn định cũng đã làm Du Phi Dương chú ý. Mặc dù Vương Quốc Hoa không đề cập cái này thì Du Phi Dương cũng có ý tiến vào.

Trước đây Du Phi Dương chỉ nghe Vương Quốc Hoa nói, hôm nay hai người có thể tiến hành trao đổi cũng là tiến bộ. Hai người nói khá vui vẻ thì tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vũ cười cười tiến vào.

Vừa nãy Diệp Vũ quả thật đi toilet, ả gọi điện xin chỉ thị của Trương Thiên Hào, cần chú ý ở nơi nào. Trương Thiên Hào nói vài câu ám chỉ thân phận của Du Phi Dương.

Vì vậy một lần nữa khi tiến vào vẻ mặt Diệp Vũ đã có biến hoá khá vi diệu. Thân phận của Du Phi Dương đối với Diệp Vũ mà nói là rất hấp dẫn. Người đàn ông như vậy đáng để qua lại.

- Sao, hai anh uống cái này sao?
Nhìn bia trên bàn, Diệp Vũ nở nụ cười.

Vương Quốc Hoa nhìn điệu bộ không khỏi thầm cảnh giác, Du Phi Dương không ngờ lại hưng phấn cười nói:
- Sao? Cô Diệp định uống với chúng tôi sao?

Diệp Vũ rất có khí thế vung tay lên:
- Mang rượu.
Vừa nói cô vừa quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ:
- Cho ba chai Mao đài trước.

Một người phụ nữ có khí thế như vậy, hơn nữa lại là mỹ nữ thì đàn ông sao có thể lùi bước. Dù là Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể kiên trì đi tới.

Hoàng Nhàn không chút hoang mang rót đầy cốc bia cho mình uống cạn.
- Giải khát chút.

Mỹ nữ xinh đẹp uống rượu cùng đương nhiên được hoan nghênh. Một người uống rượu như nước lại có thể không ngừng mời người, cái này đúng là làm người ta có chút đau đầu. Diệp Vũ rõ ràng là người về sau. Cô uống rượu vài chén liền cởi áo len bên ngoài lộ chiếc áo màu trắng bó sát người, dáng người no đủ càng trực quan hơn.

Vừa mở đầu đã một chiến hai, mỗi lần đều một mời một. Chỉ nửa tiếng sau ba chai Mao Đài đã hết, nói cách khác Diệp Vũ uống hết chén rưỡi.

Uống hơi nhiều làm mặt Du Phi Dương đỏ tận mang tai. Vương Quốc Hoa coi như bình thường chẳng qua uống quá nhanh nên hơi nóng mặt. Chẳng qua Diệp Vũ trông vẫn rất bình thường, chưa có gì thay đổi cả.

- Giám đốc Du còn có thể uống nữa không?
Diệp Vũ bỏ chén mỉm cười hỏi với tư thế người thắng. Du Phi Dương ngoài dáng người hơi thấp ra thì có tiềm chất làm tình nhân hơn cả Vương Quốc Hoa.

- Xem ra hôm nay sẽ mất mặt rồi.
Du Phi Dương cũng biết bản thân mình, trước khi hoàn toàn bị đánh ngã đã nói một câu như vậy.

Vương Quốc Hoa thấy tình hình không ổn đang định chuẩn bị ra tay ngăn cản Diệp Vũ thì Hoàng Nhàn và Lý Thanh Sơn đã tiến vào.

- Xem ra các vị uống khá nhiều.

Hoàng Nhàn cười hì hì, nhìn qua là biết tâm trạng khá vui vẻ. Lý Thanh Sơn cũng trông rất bình thường, một cuộc giao dịch vốn nghĩ sẽ lỗ vốn ai ngờ còn kiếm thêm hơn giá thị trường.

- Nói chuyện đến đâu rồi?
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Diệp Vũ này đúng là giỏi uống, tửu lượng đến mức mà Vương Quốc Hoa không nắm chắc chút nào.

- Đã nói chuyện xong, chỉ còn thiếu việc chuyển khoản.
Hoàng Nhàn nói một câu, Diệp Vũ lúc này ngồi xuống bên cạnh Du Phi Dương, không biết cô ả nói gì bên tai mà Du Phi Dương nghe xong lại mỉm cười.

- Giám đốc Lý, không thấy bị thiệt thòi chứ?
Vương Quốc Hoa hiếm khi nở nụ cười nói chuyện với Lý Thanh Sơn, thực ra đối với người này Vương Quốc Hoa vốn định chỉnh chết không ngờ Trương Thiên Hào ra mặt nên chuyện chỉ có thể đến nước này mà thôi.

- Xin lỗi chủ nhiệm Vương.
Lý Thanh Sơn miễn cưỡng cười cầm chén không ra hiệu nhân viên phục vụ lấy rượu. Rót đầy ba chén, Lý Thanh Sơn không nói một câu uống hết. Có thể làm được như vậy, Vương Quốc Hoa cũng thấy coi như xong.

- Cứ như vậy đi, hôm nay uống rượu vui vẻ thôi.
Vương Quốc Hoa nói kết thúc câu chuyện.

- Giám đốc Du, lát nữa có nên đổi địa điểm hai chúng ta ngồi một lát không?

Đây là câu nói mà vừa nãy Diệp Vũ nhỏ giọng nói với Du Phi Dương. Không biết cô ả này dùng nước hoa gì, dù sao Du Phi Dương uống hơi nhiều cảm thấy rất dễ ngửi. Tim Du Phi Dương đập thật nhanh vì hưng phấn. Hắn đưa mắt nhìn Diệp Vũ rồi đứng lên nói:
- Hôm nay đến đây thôi, Quốc Hoa, tôi có chút chuyện cần bàn với cô Diệp, đi trước một bước.

Vương Quốc Hoa thở dài trong lòng. Lần đầu nhìn thấy Diệp Vũ, Vương Quốc Hoa chỉ biết sẽ có việc xấu. Mi mắt của phụ nữ này trông có vài ba phần tương tự so với Giang Thúy Thúy – người tình đầu tiên của Du Phi Dương. Nếu không phải Vương Quốc Hoa cẩn thận nhìn sẽ không nhìn ra được. Nói về sắc đẹp, Diệp Vũ vượt xa Giang Thúy Thúy, nói về thủ đoạn Giang Thúy Thúy sợ rằng càng không cùng cấp bậc.

Lo lắng mơ hồ đã thành sự thật, Vương Quốc Hoa thật ra muốn nhắc một câu nhưng do dự một chút vẫn không nói. Tên Du Phi Dương này thật ra là người rất có chủ kiến, cuộc sống cá nhân gần như không nghe ai nói.

- Hoàng Nhàn, phái lái xe đưa giám đốc Du và cô Diệp.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói một câu. Du Phi Dương quay đầu nháy nháy mắt với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa lúc này mới thoáng yên tâm, Du Phi Dương đã không phải Du Phi Dương trước đây.

Du Phi Dương và Diệp Vũ vừa đi ra, Lý Thanh Sơn cũng nhân cơ hội rời đi. Đồ ăn trên bàn, Vương Quốc Hoa không có ý tiếp tục động đũa. Hắn thở dài một tiếng đứng lên nói với Hoàng Nhàn:
- Bảo người làm anh bát mì, cho nhiều ớt vào.

Thoáng cái lại đến cuối tháng, không ngừng họp, không ngừng tổng kết, Vương Quốc Hoa có thể nói là rất bận. Nhà mới còn đang được lắp đặt, tân trang lại. Mấy ngày này hai người phụ nữ bận không thấy người. Sở Sở chính thức đi nhận chức, làm phó tổng giám đốc công ty xây dựng số 2 tỉnh, bởi vì tổng giám đốc là một vị phó giám đốc Sở Xây dựng tỉnh nên trên danh nghĩa quyền lực cao nhất của công ty nằm trong tay Sở Sở.

Phụ nữ nếu bận công việc còn dồn tâm trí hơn cả đàn ông. Mỗi ngày Sở Sở đến tận khuya mới về, về đều là trực tiếp tắm rửa lên giường ngủ, mệt đến độ không muốn nhúc nhích. Lưu Linh lại lên Bắc Kinh một phần là xem bệnh cho Hiểu Lâm, phần khác là có vài quan hệ muốn chạy. Cũng may còn có Sở Sở nên hành trình của Lưu Linh trên Bắc Kinh khá thuận lợi.

Không lâu sau Vương Quốc Hoa tới, Trương Thiên Hào thật ra rất khách khí mời hắn ngồi xuống nói chuyện vài câu rồi mới đi vào chủ đề.
- Tôi nghe nói bạn chủ nhiệm Vương muốn mua nhà lập văn phòng công ty? Tôi thật ra có thể giới thiệu một chút.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cười cười một tiếng mới nói:
- Có việc này, tôi có một bạn học hồi đại học kiêm anh em làm ăn ở bên Mỹ khá tốt, bây giờ muốn về nước phát triển.

Trương Thiên Hào thấy giọng điệu của Vương Quốc Hoa không đúng, không có ý chịu nhũn làm cho hắn có chút khó chịu.

Trương Thiên Hào thầm nghĩ mình là thường vụ tỉnh ủy nói chuyện với hắn là cho hắn mặt mũi rồi. Dù mày có là thân tín của Hứa Nam Hạ, dù mày có là họ hàng với Hứa Nam Hạ thì cũng không được càn rỡ với tao như vậy chứ?

Nghĩ vậy Trương Thiên Hào đang định chuẩn bị trở mặt thì lại cảm thấy có gì đó không quá đúng nên vừa cười vừa hỏi một câu:
- Ồ, bạn của Tiểu Vương tên gì vậy?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tên là gì không quan trọng.
Trương Thiên Hào nghe xong lại nghĩ ngược lại, không phải không quan trọng mà là rất quan trọng đến độ Vương Quốc Hoa không dám nói với mình.

Trương Thiên Hào thoáng cái nghĩ rất nhiều. Vương Quốc Hoa là cấp huyện nho nhỏ mà dám tự tin chống đối mình là cấp phó tỉnh ư? Hơn nữa Vương Quốc Hoa đã nói như vậy, có người nhưng không thể nói ra, nói ra thì Vương Quốc Hoa không chịu trách nhiệm nổi. Ý rất rõ ràng Trương Thiên Hào đừng làm khó dễ một cán bộ cấp huyện nho nhỏ làm gì.

- Tiểu Vương, đi làm việc của cậu đi.
Trương Thiên Hào rất phong độ xua tay đuổi Vương Quốc Hoa đi. Lịch sử phát triển của Trương Thiên Hào như mang mùi vị truyền kỳ. Trương Thiên Hào là người rất may mắn, bố mẹ là công nhân bình thường, lúc còn nhỏ thì nhà Trương Thiên Hào có người đến tạm lánh. Bố mẹ y rất lo lắng cho người chiến sĩ kia, Trương Thiên Hào thích học tập nên cũng được vị chiến sĩ già kia giúp đỡ. Đợt thi đại học, Trương Thiên Hào là nhóm đầu tiên thi vào Đại học Q nổi tiếng. Bắt đầu từ đó con đường làm quan của Trương Thiên Hào có thể nói thuận buồm xuôi gió, về cơ bản chưa bao giờ bị thất bại.

Một phần là do vị chiến sĩ già kia cũng có sức ảnh hưởng lớn bên Quân đội, giúp Trương Thiên Hào không ít. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là do năng lực của chính bản thân Trương Thiên Hào, bình thường nhìn như tốt tính, rất được lãnh đạo và quần chúng nhân dân thích. Còn có một điểm đó chính là Trương Thiên Hào thích thể diện, thích chiếm lợi.

Mấy năm nay Trương Thiên Hào lên làm trưởng ban tuyên giáo mới dần lộ ra chút khí pahcsh nhưng thói quen trước đây vẫn được lưu lại. Mọi việc người khác đi một bước xem ba bước, Trương Thiên Hào lại đi một bước nhìn năm đến mười bước phía trước.

Trương Thiên Hào thích cờ vây nên thích một cao thủ cờ vây Hoa kiều – Lâm Hải Phong, cảm thấy tác phong của đối phương rất có thể thể hiện tác phong làm việc của mình.

Bình tĩnh đuổi Vương Quốc Hoa đi, Trương Thiên Hào cầm máy gọi ra ngoài.
- Em bảo Lý Thanh Sơn nói rõ chi tiết, chuyện dù như thế nào cũng phải có nguyên nhân chứ? Chẳng lẽ đám người kia no cơm ấm cật tự đi gây phiền phức cho Lý Thanh Sơn?

Trương Thiên Hào không chờ bao lâu, chỉ tầm mười phút là Diệp Vũ gọi điện báo lại.
- Chuyện là như thế này….
Nói xong, Diệp Vũ còn nói một câu:
- Lý Thanh Sơn nói bảo em làm một cuộc phỏng vấn, hắn sẽ không bạc đãi em.

Vừa nãy nghe Diệp Vũ nói, Trương Thiên Hào đã chớm bên bờ tức giận. LỜi này của Diệp Vũ không khác gì là mồi lửa, hắn lạnh lùng nói:
- Ngu, bảo hắn đi tìm Vương Quốc Hoa đi, mặc kệ đối phương đưa điều kiện gì cũng phải đáp ứng.

Diệp Vũ hơi sợ, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao?

Trương Thiên Hào hừ một tiếng:
- Còn nghiêm trọng hơn em nghĩ đó, không chừng anh cũng bị liên lụy đó.

Có lời Trương Thiên Hào không thể nói rõ, Diệp Vũ nhắc tới cái tên Du Phi Dương là làm Trương Thiên Hào đau đầu. Nước Mỹ về nhất định là con của bí thư tỉnh ủy. mẹ nó chứ, chỉ là mua một tầng trong tòa nhà của mày, không nói mày đưa không cho người ta, nếu có thể lấy của mày thì đó chính là cho mày cơ hội. Bao người mang quà cáp mà không tìm được cổng chàu đó.

Từ thân phận và địa vị của Trương Thiên Hào mà nói, hắn không cần đi nịnh bợ Du Phi Dương, nhưng không thể nào vì một nhà kinh doanh bất động sản mà có thù oán với Du Phi Dương. Trương Thiên Hào chỉ có chút khó hiểu, con trai bí thư Hứa không phải vẫn phát triển ở nước ngoài sao?

Đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là phải mau để Lý Thanh Sơn nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hơn nữa phải nhanh chóng xử lý tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Thiên Hào cảm giác tên Lý Thanh Sơn không thể tin tưởng được. Diệp Vũ là người phụ nữ thông minh nhưng quá tham cũng không tin được. Trương Thiên Hào quyết định cầm máy gọi điện xong thản nhiên nói:
- Bảo Lý Thanh Sơn đặt bàn tiệc rượu tốt nhất ở khách sạn của Hoàng Nhàn, sau đó thành thật chờ ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.