Phù Diêu

Chương 501: Kiện cáo hồ đồ



Lúc này có nhiều người nên Vương Quốc Hoa không tiện hỏi chi tiết, đành phải nói:
- Để tôi gọi lại.
Dập máy, Vương Quốc Hoa nói với Lương Phúc:
- Bí thư Lương, thật sự xin lỗi, có lẽ tôi phải đi. Lãnh đạo sai việc nên tôi phải đi ngay.

Tuyết Liên ở bên xen miệng vào:
- Chủ nhiệm Vương, vậy chuyện của tôi thế nào?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Cô đi xuống trước, tôi làm xong việc sẽ xuống, có gì cô gọi điện cho tôi.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lấy ví ra đưa một tấm danh thiếp tới. Lúc này Lương Phúc cười cười nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ đành phải đưa cho mấy lãnh đạo khác danh thiếp của mình.

Danh thiếp của Vương Quốc Hoa trông rất đơn giản, chỉ có một cái tên, một số điện thoại.

Thẳng thắn mà nói Vương Quốc Hoa bình thường không có thói quen gặp người là phát danh thiếp, đi đến đâu cũng không dễ dàng lấy danh thiếp từ ví ra. Đúng là như vậy nên bí thư Lương mới thấy tấm danh thiếp này quý giá, cẩn thận bỏ vào túi. Động tác này làm không ít người chú ý, Thạch Tiểu Ninh cũng thấy. Hắn vốn không định giữ nhưng nghĩ lại cũng cẩn thận cất đi.

Chào mọi người, Vương Quốc Hoa lái xe ra ngoài. Đi khoảng năm phút tìm chỗ gọi điện. chuyện của Hà Mã đáng lẽ Vương Quốc Hoa không muốn để ý. Chẳng qua đối phương có quan hệ với Du Phi Dương hơn nữa tên này không làm gì quá quắt. Mà đối phương ở trong làng giải trí, ai biết về sau mình có việc nhờ tới không? Mà sắp đến tết tỉnh muốn tổ chức đêm văn nghệ mà. Chẳng may ngày sau Vương Quốc Hoa chủ chính một phương làm hoạt động tuyên truyền gì đó thì có một người quen cũng tiện hơn mà.

Hà Mã lúc này đang ngồi chồm hổm trước cửa Cục công an thành phố hút thuốc, mặt mày nhăn nhó không biết nên làm gì. Trước đó Hà Mã cũng tìm rất nhiều quan hệ, kết quả sau khi nói rõ chuyện thì các mối quan hệ không có hồi âm, hoặc nói bất lực. Hà Mã đành ôm thử thái độ gọi cho Vương Quốc Hoa, không ngờ Vương Quốc Hoa nói hai câu là dập máy, đợi một lúc không gọi lại. Ngay khi Hà Mã đang tuyệt vọng thì máy điện thoại vang lên.
- Là tôi, có việc gì?
Giọng điệu Vương Quốc Hoa không được tốt nhưng làm Hà Mã mừng như điên. Hắn cẩn thận giải thích nói:
- Tôi đang ở cửa Cục công an thành phố, việc là như thế này …

- Biết rồi, chờ ở đó đi.
Vương Quốc Hoa dập máy lập tức lái xe tới.

Vương Quốc Hoa đến rất nhanh chủ yếu cách đó không xa. Cũng may không tắc đường, đến nơi thấy không chỗ dừng xe hắn đành lái vào trong, lúc qua cửa cũng gọi Hà Mã.

Vừa dừng xe lại Hà Mã đã chạy tới mở cửa.
- Có việc gì.
Vương Quốc Hoa xuống xe hỏi, Hà Mã vội vàng giải thích.

Việc nói ra cũng đơn giản, chính là ngôi sao ca nhạc Ngô Sở nổi tiếng. Sau lần diễn xuất vừa rồi kết thúc hắn nhận hợp đồng quảng cáo của mấy công ty địa phương. Ngô Sở không ít fan hâm mộ, hầu hết là thanh niên nam nữ, trong đó có một cô bé khá xinh xắn, nhà có chút quan hệ không ngờ tìm được đến nơi quay quảng cáo.

Xem thì xem nhưng cô bé này cứ ở đó không đi. Quay quảng cáo xong, cô bé muốn mời Ngô Sở ăn cơ. Cô bé này khá đẹp làm Ngô Sở động tâm. Ngô Sở đang nổi tiếng muốn chơi gái là rất đơn giản. Hắn cũng không coi quan hệ nam nữ vào đâu, hắn mang cô bé về khách sạn.

Chuyện là cô bé còn trinh, đòi Ngô Sở chịu trách nhiệm. Ngô Sở lúc ấy không coi là thật, hắn chơi nhiều cô bé như thế này, nói đủ lời yêu đương lừa cô bé kia đi. Ai ngờ cô bé đó không ngừng gọi điện tới, Ngô Sở thấy phiền tắt máy, còn dặn người không cho cô bé đó tới gần mình.

Chuyện yên tĩnh được vài ngày không ngờ trưa nay đột nhiên một đám cảnh sát tới không nói một câu đã bắt Ngô Sở đi.

Hà Mã từ đó chạy tới đây nghe ngóng mới biết cô bé mà Ngô Sở ngủ lại là em gái của cục trưởng Cục công an thành phố Việt Châu – Hồ Dương.

Sau khi hiểu qua tình hình, Vương Quốc Hoa đúng là rất tức giận. Anh muốn nói làng giải trí là đám khốn nạn, cô bé kia là kẻ ngu ngốc, theo ngôi sao lên giường ngủ còn đòi người ta chịu trách nhiệm? Đương nhiên từ góc độ người sống lại nhìn nhận vấn đề thì thì lịch sử từng xảy ra càng nhiều chuyện như vậy. Loại chuyện này còn bị đám phóng viên không kiêng nể đưa tin. Theo suy nghĩ của Vương Quốc Hoa thì loại phụ nữ nếu ngu dốt thì mặc, đừng có mà ngăn cản làm gì.

Vẻ mặt Vương Quốc Hoa không được tốt làm Hà Mã khẩn trương. Thủ đoạn của vị chủ nhiệm Vương này, hắn đã kiến thức rõ. Y không khỏi có chút hối hận, không nên tuyệt vòng nhờ chủ nhiệm Vương hỗ trợ. Chẳng qua chủ nhiệm Vương đã tới thì chỉ có thể theo ý ông trời.

- Đi vào tìm hiểu tình hình rồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa không vội vàng đi vào mà gọi cho giám đốc Long trước. Trong thời gian này giám đốc Sở công an lên trường Đảng học, giám đốc Long – Long Nam Sinh là người chủ trì công việc, nắm quyền to.

Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Long Nam Sinh đang ăn cơm cũng thấy vui vẻ. Cười ha hả một tiếng, Long Nam Sinh ân cần chào hỏi:
- Chủ nhiệm Vương, có chỉ thị gì vậy?

Long Nam Sinh trước mặt cấp dưới luôn ra vẻ nghiêm túc, nghe điện không ngờ nói câu vui đùa, đúng là quá lạ.

- Tôi đâu dám chỉ thị gì giám đốc Long. Tôi có chút chuyện muốn hỏi thăm một chút, quan hệ giữa anh và Hồ Dương ở Cục công an thành phố thế nào? Tôi có chút việc ở bên này nhưng lại không quen mặt với y.
Vương Quốc Hoa khách khí nói nhưng Long Nam Sinh không dám coi là thật. Lúc này y vẫn là phó giám đốc thường trực, chưa phải là giám đốc. Vương Quốc Hoa là thân tín trong thân tín của bí thư Hứa, y sao dám chậm trễ.

- Hồ Dương à, người này khá quật cường, không nể mặt Sở công an mấy. Y chỉ nghe một mình bí thư thị ủy Lâm Củng. Trước đây y làm cục trưởng Cục công an thị xã Tam Hải cũng là tướng trong tay bí thư Lâm. Người này không dễ nói chuyện. Tôi lập tức tới đó, cậu chờ chút.
Long Nam Sinh rất nhanh đưa ra quyết định, việc này có lẽ không có gì khó khăn, mình giúp một chút sẽ làm Vương Quốc Hoa nhớ tình.

Long Nam Sinh dập máy đuổi đám cấp dưới đi rồi dẫn thư ký lên xe trực tiếp chạy đến Cục công an thành phố. Trên đường Long Nam Sinh gọi điện cho Hồ Dương, Hồ Dương nghe, Long Nam Sinh nói qua mình có chút chuyện đến Cục công an, chuyện này là việc của chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy.

Hồ Dương đang chuẩn bị hết giờ làm về nhà nhận được điện đành gọi về nhà nói phải tiếp lãnh đạo Sở công an. Gọi xong Hồ Dương cảm thấy có chút không đúng. Chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy sao lại tìm mình có việc? nghĩ không đúng nên hắn vội vàng gọi điện cho Lâm Củng xin chỉ thị.

Lâm Củng nghe xong cũng rất buồn bực. Thằng Vương Quốc Hoa kia cũng là kẻ biết điều, mấy lần Trần Mộc Căn ra mặt tiếp đón đón, Vương Quốc Hoa đều rất cho thể diện. Lâm Củng còn đang dự định để Hoàng Kiên ra mặt mời Vương Quốc Hoa dùng cơm để tăng tình cảm, sau này bí thư Hứa có chút động tĩnh gì thì có khi mình lại biết trước.

Vì vậy Lâm Củng rất nhanh đưa ra chỉ thị nhất định phải nghiêm túc đối đãi việc của Vương Quốc Hoa, không được sơ sót. Câu này nếu là lãnh đạo khác nói thì Hồ Dương có thể coi như không thấy, nhưng từ miệng Lâm Củng thì hắn sẽ tuyệt đối chấp hành.

Hồ Dương vội vàng bỏ máy rồi chạy thẳng đến cửa cục chờ.

Vương Quốc Hoa đợi không bao lâu thì xe Long Nam Sinh đã tới, chủ yếu hai bên cách nhau không xa. Hai người nói chuyện một chút, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị đi vào thẳng thì Long Nam Sinh đã kéo hắn lại.
- Để lão Hồ ra đón, lãnh đạo tỉnh ủy phải có tư thế của mình chứ.

- Thôi, tôi không phải lãnh đạo tỉnh ủy mà.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười, Long Nam Sinh cười hắc hắc nói:
- Tên này thấp hơn tôi một bậc, không mấy khi có cơ hội này nhất định phải lợi dụng một chút.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ cười một tiếng. Hồ Dương từ xa chạy tới đưa tay ra:
- Giám đốc Long tới, vị này nhất định là chủ nhiệm Vương, thất kính, thất kính.

Hồ Dương trông khá cao lớn, cao hơn mét chín. Đứng trước mặt y, Vương Quốc Hoa cảm thấy mình khó hơn về khí thế. Hồ Dương hạ khá thấp tư thế, hai bên đang nói chuyện, Vương Quốc Hoa không thấy có gì không ổn nhưng Long Nam Sinh lại có chút khó hiểu. Hồ Dương này nổi tiếng là cứng rắn, ở Cục công an thành phố Việt Châu này hắn cho đến bây giờ chưa nể mặt ai khác. Sở công an cũng không được hắn coi vào đâu. Trước đây Long Nam Sinh qua lại với Hồ Dương đều không chiếm ưu thế. Không ngờ Vương Quốc Hoa lại có tiếng đến thế.

Nói chuyện khách khí vài câu, Hồ Dương mời hai người vào. Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói với Hà Mã:
- Hà tiên sinh chờ ở dưới lầu một chút.

Vẻ kinh ngạc thoáng hiện ra trên mặt Hồ Dương nhưng rất nhanh biến mất, vẫn nở nụ cười đầy nhiệt tình đi lên văn phòng. Ngồi xuống, Vương Quốc Hoa nói thẳng vào vấn đề.
- Cục trưởng Hồ, hôm nay tôi tới hỏi thăm một chuyện, nghe nói một ngôi sao gì đó vì chuyện của em anh mà bị bắt. Một ít quan hệ trên Bắc Kinh nhờ tôi tới tìm hiểu tình hình. Tên ngôi sao kia sống chết tôi không quan tâm, chủ yếu là chút nghiệp vụ hy vọng không bị việc này ảnh hưởng.

Vương Quốc Hoa nói khá uyển chuyển, nói ra không có ý làm khó. Hồ Dương nghe xong thầm tính toán trong lòng một chút rồi mới nói:
- Đó đâu phải em gái tôi, tôi nếu có con em gái như vậy thì thà nhảy thẳng xuống dòng Đông giang tự tử cho xong.

Long Nam Sinh ở bên có chút tò mò hỏi:
- Sao thế? Nói ra để mọi người biết đi.


Hồ Dương lúc này mới cười nói:
- Cơ quan vợ tôi mới có một cô gái đến làm việc, trong nhà có chút quan hệ, thực lực kinh tế cũng được. Nghe nói là con gái của lão Đậu – ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thành phố. Vợ tôi thì lão Long cũng biết đó, nhỏ hơn tôi không ít, bình thường thích quan hệ với mấy cô bé trẻ tuổi. Vì thế nhận cô ả kia làm em gái nuôi …

Chân tướng câu chuyện không quá phức tạp, rất nhanh rõ ràng. Một cô bé trong cơ quan vợ Hồ Dương hâm mộ ngôi sao một cách không bình thường. Mỗi ngày nằm mơ đều nghĩ mình kết hôn với Ngô Sở rồi cùng nhau xuất hiện trước giới truyền thông, fan hâm mộ. Trong nhà có chút tài chính nên cô dùng tiền mời Ngô Sở đóng quảng cáo cho sản phẩm của công ty nhà mình rồi thuận tiện làm quen và ngủ với Ngô Sở. Không ngờ thằng Ngô Sở này chơi gái xong không chịu nhận trách nhiệm, cô ả đòi sống đòi chết. Vợ Hồ Dương nghe việc này về nói với Hồ Dương, cứ đòi Hồ Dương nhúng tay vào việc này.

Hồ Dương là cục trưởng Cục công an thành phố đâu có thời gian rảnh quản việc này. Mới đầu không đáp ứng chỉ hỏi qua loa lấy lệ. Loại chuyện này bên nữ không kiện thì không quản, hai người dù nói như thế nào cũng chỉ là quan hệ mà thôi, anh để cơ quan công an tham gia vào là có việc gì chứ?

Ai ngờ việc qua hai ngày cô gái nghĩ loạn treo cổ, may mà trong nhà phát hiện kịp thời.

Vợ Hồ Dương đến thăm em gái, về nhà đau lòng làm ầm lên với Hồ Dương, nói gì mà Cục công an thành phố không dám thì cô về nhà mẹ. Đêm đó còn quyết ra ngoài ngủ vì Hồ Dương không chịu nghe lời mình.

Hồ Dương đây là bị mạnh mẽ kéo vào việc này. Vấn đề là tình hình của Hồ Dương khá đặc biệt, mấy năm đầu không quá đắc ý, đến năm 30 tuổi vẫn chưa kết hôn vì muốn dành hết tâm trí cho công việc. Đợi đến khi được bí thư Lâm Củng đề bạt sử dụng mới thấy có chút thành tựu, mới nghĩ đến kết hôn. Vợ Lâm Củng liền giới thiệu cho Hồ Dương, lão Hồ làm quen với vợ lúc đó mới được phân phối đến văn phòng thị ủy Tam Hải. Cô gái này rất xinh xắn, trẻ tuổi, Hồ Dương sao chịu được. Sau vài lần hẹn hò, lần đó nhân lúc bóng đêm che giấu đồng chí Hồ Dương phạm sai lầm không thể tha thứ.

Nhà vợ Hồ Dương là nhà khá có tiếng tăm ở thị xã Tam Hải, ở quê còn treo nhiều biển tiến sĩ. Hồ phu nhân gia giáo nghiêm khắc lúc này muốn sống muốn chết. Vì cứu vãn sai lầm nên Hồ Dương kém nước đến xin nhận tội, tóm lại mất nhiều công sức mới được vợ chấp nhận kết hôn.

Số liệu chính xác là Hồ Dương hơn vợ chín tuổi. Chồng già vợ trẻ, vợ lại đoan trang, xinh đẹp, giỏi lo liệu gia đình nên Hồ Dương khá kính trọng vợ. Ở nhà vợ là lãnh đạo cao nhất, hơn nữa lão Hồ có “lịch sử ô uế” người nên kết luận rất đơn giản, bị vợ ép, Hồ Dương không thể làm gì là kéo bắt Ngô Sở với tội danh trốn thuế, giam hai ngày coi như trừng phạt rồi định thả người. Về phần kết quả của cô gái kia thì Hồ Dương coi như không cần biết.

Chân tướng sự việc thường làm người ta không có gì để nói cả. Vương Quốc Hoa lúc này cũng vậy, chuyện hoàn toàn không giống như hắn đoán trước. Hồ Dương đây là bị oan nên mấy mối quan hệ của Hà Mã không dám ra tay giúp.

- Nếu chuyện là như vậy thì cục trưởng Hồ có lẽ nên chuẩn bị thả người đi, chủ nhiệm Vương ra mặt coi như là cho chút thể diện đi.
Long Nam Sinh cũng có chút buồn bực. Nam nữ lên giường với nhau, hai bên tình nguyện thì sao bắt người ta? Cơ quan công an rảnh đến mức này sao?

Long Nam Sinh đưa ra đề nghị, Hồ Dương cũng không ngu. Hắn đang định cầm máy gọi điện thả người thì Vương Quốc Hoa đã giơ tay nói:
- Việc này cứ làm theo ý phu nhân đi. Giam lại đó, lúc nào đi đăng ký kết hôn thì thả người. Còn nếu không có lý do thì để tôi bảo người đi tìm.

Hồ Dương rất khó hiểu, ồ, thì ra chủ nhiệm Vương cũng căm ghét việc này.

- Nếu chủ nhiệm Vương đã có chỉ thị quan trọng như vậy thì việc cứ giao cho tôi.
Hồ Dương vỗ ngực nói. Ở trên địa bàn thành phố Việt Châu này xử lý một tên ngôi sao nho nhỏ cũng không có gì là khó khăn.

Vương Quốc Hoa bồi thêm một câu.
- Lúc đăng ký kết hôn thì phải đưa bên gái một khoản tiền cưới.
Ba người mật mưu một phen nữa coi như làm Ngô Sở muốn lật cũng không lật lại được.

Chuyện chính nói xong, Hồ Dương tỏ vẻ muốn bày tiệc rượu, Vương Quốc Hoa đương nhiên không thể nói gì. Chẳng qua trước đó hắn vẫn xuống lầu gọi Hà Mã tới nói:
- Lão Hà, chuyện tôi đã tìm hiểu rõ. Người bị hại muốn kiện Ngô Sở hiếp dân, Cục công an cũng có đủ chứng cứ, bây giờ chuyện rất khó xử lý. Bây giờ do nể mặt tôi nên Cục công an đồng ý tạm thời không đưa vào trại tạm giam. Anh có thể đi xem Ngô Sở kia một chút.

Hà Mã nghe vậy trợn tròn mắt, chủ nhiệm Vương cũng không giải quyết được sao? Hắn vội vàng xin xỏ:
- Chủ nhiệm Vương, ngài có phải nên nghĩ biện pháp một chút không? Cái này, cái này không thể lộ ra nếu không Ngô Sở coi như xong đời.

Vương Quốc Hoa lộ vẻ tức giận nói:
- Hắn chết sống có quan hệ gì với tôi? Tôi đến là cho anh mặt mũi rồi đó, anh đi tìm người khác đi, tôi không có biện pháp.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa ra vẻ muốn đi.

- Đừng mà, chủ nhiệm Vương, tôi không phải là không nhờ được ai khác nữa sao.
Hà Mã đâu đồng ý để Vương Quốc Hoa đi, vội vàng hai tay túm láy áo đối phương cầu khẩn.
- Chủ nhiệm Vương, tôi bồi dưỡng một nghệ sĩ là không dễ, mong ngài thương xót kéo tôi một lần, đại ân đại đức này cả đời tôi không quên.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói.
- Ôi, con người của tôi chính là mềm lòng, biết sao được. Như vậy đi, anh về chờ tin tức, tôi tìm quan hệ xem có thể giải quyết riêng được không?

Hà Mã cũng không có biện pháp, chỉ có thể rời đi mà thôi. Vương Quốc Hoa về uống rượu cuối cùng đưa ra một phương án giải quyết. Do Hồ phu nhân ra mặt hung hăng tiến hành giáo dục và phê bình Ngô Sở kia, sau đó đưa phương án. Thứ nhất là ra tòa bị kiện hiếp dâm. Thứ hai bí mật kết hôn không công bố ra ngoài.

Đạt thành phương thức, chuyện sau đó không liên quan đến Vương Quốc Hoa nữa. Sau đó Vương Quốc Hoa bảo Hà Mã trực tiếp liên lạc với Hồ phu nhân, việc đến đây coi như kết thúc.

Việc này làm xong mà Vương Quốc Hoa không thấy vui vẻ gì, ngược lại còn phải thở dài một tiếng.

Ngày hôm sau Vương Quốc Hoa dẫn theo Trương Quốc Thắng xuất phát đến Bắc Sơn. Nói tới địa bàn Bắc Sơn, Vương Quốc Hoa cũng không muốn tới. Nguyên nhân không khác bởi vì bí thư thị ủy Bắc Sơn có thù oán sâu nặng với Vương Quốc Hoa. Đừng nhìn ngoài mặt tươi cười nhưng sau lưng Dương Quốc Minh không biết mắng chửi Vương Quốc Hoa bao lần.

Vương Quốc Hoa không báo bên dưới mà chỉ gọi điện cho Tuyết Liên nói mình đã đi. Tuyết Liên có chút lai lịch, Vương Quốc Hoa thông qua vài con đường tìm hiểu một chút thế mới biết tiền do Tuyết Liên dựa vào quan hệ cá nhân mà tìm ra. Nguồn gốc phát ra thì không tiện nói, dù sao khoản tiền này không có quan hệ gì đến mấy đơn vị chính quyền.

Tổng cộng khoản tài chính là hơn hai triệu, từ số liệu này có thể thấy Tuyết Liên có năng lực xã hội khá cao. Chẳng qua cô bé này nhìn như không giống là có kinh nghiệm xã hội, toàn làm việc theo nhiệt tình mà thôi.

Huyện Lâm Vượng là một huyện nghèo khó miền núi của Bắc Sơn, nằm ở miền núi phía tây bắc tỉnh Nam Thiên.

Tên như ý nghĩa, nơi này rất nhiều rừng nhưng đều là có lịch sử. Lịch sử có vô số lần vì con người mà hại cho rừng. Mấy trăm ngọn núi thành đồi trọc nên đến bây giờ trên núi thường xuyên xuất hiện các vụ lở đá, lũ quét.

Thị trấn Trường Kiều được gọi theo tên một cây cầu đá nghe nói xây dựng từ thời Minh, sau mấy trăm năm mà cây cầu vẫn còn đó. Lúc trước đầu cầu còn có tấm bia đá nhưng bị các đồng chí quân cách mạng quá nhiệt tình biến thành đống đá vụn rơi xuống lòng suối. Nếu không phải còn tấm kệ thì ai còn nhớ rõ nơi này từng có tấm bia đá.

Trời đã tối bên bờ cầu đá vẫn còn có một đám người tụ tập chưa đi. Trong đám người có không ít trẻ em đều là đám trẻ học tiểu học trên thị trấn. Quy mô trường học của thị trấn Trường Kiều không lớn, được xây dựng sau khi Trung Quốc được thành lập.

Buổi chiều trước khi hết giờ học hiệu trưởng nhận được điện của huyện gọi tới nói giáo viên Tuyết Liên đã về. Giáo viên Tuyết Liên đến trường ở thị trấn Trường Kiều dạy được một năm theo chương trình của Tỉnh đoàn. Cô đến làm các em học sinh rất vui. Cô giáo Tuyết Liên dễ gần, nhiệt tình, Tuyết Liên mang đến cho đám trẻ không phải chỉ có kiến thức mà còn cả thế giới đặc sắc bên ngoài. Đồng thời Tuyết Liên còn là bạn của đám trẻ, là bà chị gái đáng tin cậy.

Trong một năm qua Tuyết Liên ngoài chăm chỉ dạy học còn không ngừng mang nhiều thứ tốt từ bưu điện huyện về, có sách, quần áo… tóm lại lúc Tuyết Liên rời đi đã mang đi rất nhiều sung sướng.

Đám học sinh trong trường rất yêu thương Tuyết Liên. Đúng, là thật lòng yêu thương, biết cô giáo Tuyết Liên về, bọn trẻ tự phát chờ ở đầu cầu chờ hìh ảnh quen thuộc.

Vương Quốc Hoa từ tỉnh thành đến cũng không biết hành trình hôm nay của đồng chí Tuyết Liên. Sáng cô xuất phát từ Bắc Sơn đến huyện Lâm Vượng mất ba tiếng, cô nghỉ ngơi ăn trưa xong thì xe mà thị xã chở hàng hóa tới cũng dỡ hàng quay về thị xã.

Bên Phòng giáo dục huyện, Tuyết Liên hy vọng được bọn họ giúp đã tan thành mây khói, không ai tỏ vẻ quan tâm một chút nào dù là bằng miệng. Lãnh đạo phòng quan tâm chính là khoản tiền mà cô giáo Tuyết Liên nói quyên góp lúc nào đến tài khoản. Ở vấn đề này cô giáo Tuyết Liên đi nói ngược lương tâm, nói chư gom góp được, phải chờ một chút.

- Không có khó khăn gì có thể ngăn được mình.
Ra khỏi Phòng giáo dục, Tuyết Liên vung tay lên cổ vũ cho mình rồi tiếp tục lên đường. Từ huyện thành đến thị trấn Trường Kiều chỉ có thể đi xe ba bánh. Cô thuê thêm xe nữa chở các loại vật phẩm. Sau ba tiếng cô mới đến được thị trấn Trường Kiều.

Tuyết Liên hôm nay khá đen, nửa đường xe ba bánh bị hỏng, bác lái xe phải chạy bộ về huyện thành mua linh kiện sửa rồi mới lên đường tiếp được.

Trời tối đen từ xa xa nhìn ở đầu cầu đám học sinh thấy ánh đèn hoan hô chạy lên đón. Tuyết Liên rơi lệ đầy mặt vì xúc động.

Cùng lúc này Vương Quốc Hoa cũng đến được huyện thành huyện Lâm Vượng. Trời đã tối nên hắn đành phải tìm một khách sạn trông tương đối mà ở. Trong màn đêm Vương Quốc Hoa gọi điện cho Tuyết Liên nhưng không liên lạc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.