Phù Diêu

Chương 521: Điều chỉnh đột ngột



Lúc Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi, Hứa Nam Hạ đã chuyển lời về lại bộ máy lãnh đạo huyện ủy huyện Lâm Vương. Vấn đề này Hứa Nam Hạ nói thẳng với Vương Quốc Hoa là điều chỉnh quá lớn là không thực tế. Bí thư tỉnh ủy cũng không thể dễ dàng can thiệp vào việc bổ nhiệm suy nghĩ của thị xã Bắc Sơn. ý của Hứa Nam Hạ là có nhiều vấn đề cản trở ở trong đó. Nói các khác ở tỉnh Nam Thiên này không phải bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ muốn làm gì cũng được.

Nhắc chuyện bộ máy huyện Lâm Vương trước mặt Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa cũng không có ý làm quá lớn chuyện, chủ yếu là hắn đã thay đổi hoàn toàn về cái nhìn với chủ tịch huyện Lưu Bân. Lưu Bân không làm gì được ở huyện Lâm Vương nguyên nhân chủ yếu là do nhiều cản trở, muốn làm việc lại gặp quá nhiều tiếng phản đối. Giống như hầu hết quan chức địa phương đều rất hài lòng với cuộc sống ăn tiền trợ cấp hàng tháng. Bản chất của việc này thực tế là gì? Những người này hình thành một mối dây lợi ích, đầu nhóm chính là bí thư huyện ủy Hạ Nham. Điểm này Vương Quốc Hoa ở huyện Lâm Vương nửa tháng có thể nhìn ra được.

- Bí thư Hứa, lần này trong các điều chỉnh tổ công tác xóa đói giảm nghèo xuống dưới có một đồng chí tên Trần Khải Hoa làm khá xuất sắc. Tư tưởng công tác xóa đói giảm nghèo của y đặt trên tình hình thực tế của địa phương, trong lần khảo sát thực địa lần này đã thể hiện rõ sự ưu tú của mình. Hơn nữa Trần Khải Hoa có tầm nhìn trống trải, kế hoạch đưa ra có tính chiến lược cao. Cháu đề nghị do Trần Khải Hoa làm chủ tịch huyện, nguyên chủ tịch huyện Lưu Bân làm bí thư huyện ủy.
Vương Quốc Hoa đưa ra một phương án, thực tế là hôm nay Hứa Nam Hạ không giữ Vương Quốc Hoa lại, Vương Quốc Hoa cũng sẽ tìm cơ hội đến nhà nói chuyện với ông, sau đó dẫn tới đề tài này. Công tác xóa đói giảm nghèo là do Hứa Nam Hạ tự tay bắt, Vương Quốc Hoa cảm thấy ở vấn đề này cần phải được Hứa Nam Hạ tán thành.

- Ồ.
Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút, ông theo thói quen đưa tay gõ gõ bàn. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện tiết tấu lúc do dự của ông khá chậm, tần suất càng lúc càng giảm dần xuống. Khi tiếng gõ dồn dập vang lên có nghĩa là Hứa Nam Hạ đã đưa ra quyết định.

- Như vậy đi, trường Đảng tỉnh có một lớp học tập để bí thư huyện ủy huyện Lâm Vương đến học.

Tảng đá đè nặng trong lòng Vương Quốc Hoa thoáng cái rơi xuống, hắn nói:
- Hứa thúc, có sự ủng hộ của chú với công tác xóa đói giảm nghèo, cháu nhất định sẽ làm ra thành tích để người khác xem một chút.

Hứa Nam Hạ mỉm cười trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Thỏa mãn rồi chứ?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, Hứa Nam Hạ cười ha hả:
- Bên Sở Giáo dục chú sẽ bảo Cao Nguyên gọi một tiếng, ba biên chế kia phải tìm cách giải quyết chứ.

Vương Quốc Hoa muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì. Đời trước Vương Quốc Hoa đọc qua một tin tức trên mạng đó là kết cục cuối cùng của giáo viên tạm thời có thể nói là rất thê thảm. Các cơ quan chức năng làm theo quy định không ngờ lại không cồng bằng với đội ngũ giáo viên này. Vương Quốc Hoa có thể khẳng định mấy tên khốn này nhất định không nghĩ đến việc đó. Tạm thời mà nói Vương Quốc Hoa chỉ có thể làm tới mức này, còn đâu để lại tương lai.

Ra khỏi văn phòng Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa không về nghỉ mà đến thẳng Sở giao thông tỉnh. Tân giám đốc sở kiêm bí thư đảng ủy Ngôn Lễ Hiếu hôm nay có thể nói là rất oai phong. Hôm nay khác, trước khác, ở văn phòng tỉnh ủy, Ngôn Lễ Hiếu còn dưới trưởng ban thư ký, dưới mấy vị thường vụ tỉnh ủy nhưng sang Sở giao thông đang gặp mưa gió, nhân lúc lòng người hoảng sợ, Ngôn Lễ Hiếu rất nhanh khống chế được cục diện. Đóng cửa lại thì Ngôn Lễ Hiếu chính là lớn nhất ở Sở giao thông.

Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Ngôn Lễ Hiếu làm một việc khiến toàn cán bộ Sở giao thông giật mình. Hắn mang theo mấy cấp dưới ra tận sân chờ, đồng thời còn tự mình mở cửa xe cho Vương Quốc Hoa. Cử động này tạo ra ảnh hưởng sâu sắc không cần phải nói.

- Quốc Hoa, nghĩ như thế nào mà đến thăm tôi thế?
Tinh thần, vể ngoài của Ngôn Lễ Hiếu gần như thay đổi về chất. Nếu lúc ở tỉnh ủy thì y là loại người cẩn thận, nhưng ở Sở giao thông thì y lại mang khí thế khác hẳn. Đương nhiên lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa thì Ngôn Lễ Hiếu không quá lộ rõ, chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn phát hiện ra.

- Tôi không đến chúc thọ anh mà đến nhà xin giúp đỡ đây.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu, Ngôn Lễ Hiếu nghe xong thoáng sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Đi, vào văn phòng tôi nói chuyện.

Hai người sóng vai đi trước những người khác đưa tới bậc thang thì Ngôn Lễ Hiếu mới quay đầu lại nói:
- Các anh đi làm việc đi.
Lời này đã lộ rõ cái đuôi hồ ly của Ngôn Lễ Hiếu, uy nghiêm của giám đốc sở lộ rõ ra trong đó.

Đến văn phòng, Ngôn Lễ Hiếu đuổi cả thư ký đi, tự mình ra tay pha trà. Tên này có một điểm giống trước đây là rất tự nhiên với Vương Quốc Hoa. Một vài nhận thức của Ngôn Lễ Hiếu sẽ không thay đổi.

Nói một chút xem tôi có thể làm được gì?
Ngôn Lễ Hiếu nói thẳng vào chủ đề, Vương Quốc Hoa ít khi nhờ y giúp. Nếu Vương Quốc Hoa đã nói, Ngôn Lễ Hiếu tuyệt đối không thể nào từ chối được.

Vương Quốc Hoa nghe xong lời này liền cười cười, hắn thoáng suy nghĩ một chút nói:
- Anh bây giờ có thể quyết định mọi việc ở Sở giao thông không?

Ngôn Lễ Hiếu thoáng nghi ngờ rồi rất quyết đoán nói:
- Cơ bản có thể làm được.

Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, như vậy tôi mới dám mở miệng. Chuyến này tới là tôi muốn tranh thủ một ít tài chính để làm đường giao thông cải tạo đường cho các xã, thị trấn ở huyện Lâm Vương.

Ngôn Lễ Hiếu nghe xong có chút giật mình nói:
- Tôi nói Quốc Hoa cậu là phó chánh văn phòng tỉnh ủy hay là chủ tịch huyện Lâm Vương?

Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Sao? khó khăn à?
Ngôn Lễ Hiếu xua tay nói:
- Không vấn đề gì, việc này tôi làm, lúc nào cần?
Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:
- Chờ một thời gian nữa, bộ máy huyện ủy huyện Lâm Vương gần đây sẽ tiến hành điều chỉnh một chút, sau đây tôi sẽ thông báo cho anh.

Ngôn Lễ Hiếu nói:
- Được, vì đề phòng khoản tiền này tôi trực tiếp cấp cho phòng giao thông huyện, không vấn đề gì chứ?

Vương Quốc Hoa nói:
- Tân chủ tịch là Ngôn Lễ Hiếu ở tổ công tác xóa đói giảm nghèo, anh chắc là có ấn tượng. Tên này có năng lực rất mạnh, khoản tài chính này đến lúc ấy tôi bảo y tới tìm anh.

- Chỉ có việc này ư? Không có việc gì khác à?
Ngôn Lễ Hiếu lại hỏi một câu, Vương Quốc Hoa gật đầu. Ngôn Lễ Hiếu thoáng cân nhắc mới nói:
- Vì tránh phiền phức không cần thiết thì từ hôm nay trở đi khoản tiền của cục Giao thông thị xã Bắc Sơn tôi sẽ giữ lại. Đến lúc ấy người bọn họ lên thì tôi sẽ nhắc nhở một chút, miễn cho có kẻ định thò tay loạn. Đám nhân viên bên dưới tôi biết rất rõ, vừa thấy tài chính không có phần của mình thì nhất định tìm mọi cách quấy rối.

- Biện pháp này rất tốt, như vậy cảm ơn. Tôi phải về thăm vợ, sáng mai lại đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói, Ngôn Lễ Hiếu liền giữ lại:
- Đừng đi gấp như vậy, tốt xấu trưa cũng cùng ăn cơm chứ? Công tác xóa đói giảm nghèo này không có cậu thì cũng có người làm mà.

Vương Quốc Hoa xua tay cười nói:
- Không được, công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh ủy do bí thư Hứa tự mình nhìn chằm chằm, tôi đâu có tâm tư uống rượu. Chuyến này đi xuống mất không ít ngày.

Ra khỏi Sở giao thông, Vương Quốc Hoa đi thẳng tới Công ty xây dựng số hai, đến nơi đã gần tới giờ dùng cơm trưa. Sở Sở đang ở văn phòng ngồi ăn cơm hộp, vừa cầm hộp cơm còn nói gì đó với người.

Đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng. Sở Sở đúng là chăm chỉ. Hắn ho khan một tiếng làm Sở Sở chú ý. Thấy Vương Quốc Hoa, Sở Sở lập tức nở nụ cười. Cô ném hộp cơm vào thùng rác, có chút xấu hổ cười cười đi lên nói:
- Sao anh lại tới đây?

Vương Quốc Hoa không để ý tới ánh mắt của cô mà đưa mắt nhìn một vòng. Hai vị bên trong đã uống rượu với Vương Quốc Hoa nên rất tự giác đi ra ngoài.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Em đối xử với con anh như vậy à? Để nó ăn cơm hộp chứ?

Sở Sở vội vàng nở nụ cười thật tươi, kéo tay Vương Quốc Hoa lắc nhẹ:
- Hôm nay Lưu Linh bận không tới được, bình thường đều là Lưu Linh nấu ăn xong rồi bảo em về ăn mà.

Vương Quốc Hoa chỉ có thể ra vẻ như vậy mà thôi chứ có làm gì được Sở Sở. Kết quả cuối cùng Vương Quốc Hoa dẫn Sở Sở ra ngoài tìm một nhà hàng dùng cơm. Trong lúc đó Vương Quốc Hoa cũng gọi điện cho Lưu Linh, nhấn mạnh sau này phải giám sát tốt chuyện của Sở Sở.

Ăn xong Vương Quốc Hoa dặn Sở Sở vài câu rồi đuổi về. Sở Sở tỏ vẻ không hiểu, nếu đang rảnh rỗi trở về thì ở lại một tối rồi đi cũng được mà? Chẳng qua Vương Quốc Hoa nói thành viên của tổ đều ở địa phương, mình ở lại qua đêm sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Chiều cùng ngày Vương Quốc Hoa về lại huyện thành huyện Lâm Vương, coi như làm mọi người hoảng sợ. Ai cũng nghĩ Vương Quốc Hoa về sẽ phải vài ngày mới quay lại. Ai ngờ thoáng cái sang ngày thứ hai đã về rồi.

Vương Quốc Hoa lập tức gọi mấy phó tổ trưởng lại nói qua về thu hoạch lần này, cũng nhấn mạnh tuyệt đối giữ bí mật. Sau hội nghị Vương Quốc Hoa tuyên bố nghỉ phép ba ngày, mọi người có thể về thăm nhà một chút nhưng sau đó nhất định phải về. Trong tiếng hoan hô, Vương Quốc Hoa tìm đến văn phòng Lưu Bân.

Nửa tháng trôi qua, Lưu Bân tiếp xúc rất nhiều với Vương Quốc Hoa. Gần như Vương Quốc Hoa đến xã nào đều có Lưu Bân đi cùng. Bí thư huyện ủy Hạ Nham cũng rất nhiệt tình với Vương Quốc Hoa, nhiều lần tỏ vẻ muốn mời ăn nhưng đều bị từ chối, sau đó y nhạt dần tâm tư. Ngược lại Lưu Bân càng lúc càng gần với Vương Quốc Hoa. Nửa tháng sau, năng lực cá nhân và phẩm chất của Lưu Bân cũng cho Vương Quốc Hoa một ấn tượng hoàn toàn mới.

Thấy Vương Quốc Hoa đến, Lưu Bân cũng rất giật mình. Vương Quốc Hoa về tỉnh thành phải ba năm ngày mới về chứ, không ngờ lại quay về nhanh như vậy. Lưu Bân thấy ấm áp trong lòng. Y bắt chặt tay Vương Quốc Hoa nói:
- chánh văn phòng Vương, có lãnh đạo như ngài ủng hộ, tôi tin công việc của huyện Lâm Vương sẽ rất tốt.

Vương Quốc Hoa nhìn thấy gần hết giờ làm nên nói.
- Đi, tôi mời anh ăn cơm, có chút chuyện tôi muốn nói với anh.

Lưu Bân xua tay nói:
- Hay là tôi mời anh, đến nhà tôi ăn cơm. Tôi có bệnh nên không thể ăn được đồ ở ngoài, lúc này chỉ có thể ăn cháo.
Không nói tới cái này thì Vương Quốc Hoa đúng là quên mất, bệnh của Lưu Bân còn chưa khỏi hẳn. Nhớ đến mấy hôm trước hai người xuôi ngược các xã, Vương Quốc Hoa phải thầm than cán bộ như Lưu Bân đúng là hiếm thấy ở tỉnh Nam Thiên này.

Nhà Lưu Bân tại tầng ba trong căn nhà năm tầng của tập thể huyện ủy. Trong nhà không được lắp đặt quá nhiều, phòng lát đá hoa, tường hơi gồ ghề.

Trong phòng có một người phụ nữ không quá cao đang lau nhà, nghe thấy tiếng mở cửa cô không ngẩng đầu lên chỉ thuận miệng nói:
- Nhớ là thay dép đó, cẩn thận đường trơn.

Lưu Bân nhìn Vương Quốc Hoa, y có chút xấu hổ nói:
- vợ tôi.
Sau đó Lưu Bân lớn tiếng nói:
- Quế Chi, nhà có khách tới.
Người phụ nữ lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Vương Quốc Hoa liền có chút kích động, cô bỏ giẻ lau đi lên bắt tay:
- ôi, là chánh văn phòng Vương, mau vào.

Quế Chi đã gặp Vương Quốc Hoa ở bệnh viện, càng biết Vương Quốc Hoa gần như là người cứu mạng Lưu Bân nên cô rất nhiệt tình.

Căn phòng nguyên tầng này có kết cấu khá đơn giản, nhà rộng 70m, ba phòng ngủ, một phòng khách, đây coi như là phòng tốt ở huyện thành.

Quế Chi pha trà mang lên rồi nói:
- Hai người nói chuyện, tôi đi nấu cơm.

Vương Quốc Hoa chờ Quế Chi đi ra rồi mới thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Lưu, anh có nghĩ đến việc điều chỉnh cán bộ toàn huyện không?

Lưu Bân rất dứt khoát nói:
- Có nghĩ tới nhưng tôi không có năng lực này. Cục diện huyện tôi nghĩ chánh văn phòng Vương cũng nhìn ra vài điều, nhưng theo cách hiểu của tôi thì đây chỉ là một góc mà thôi. Người muốn làm việc không có cơ hội, đám người ngồi ăn tiền lương, đọc báo lại nắm quyền lực, cả ngày chỉ suy nghĩ đấu đá chứ không làm việc gì cho dân chúng cả.

Vương Quốc Hoa theo thói quen lấy thuốc châm rồi thản nhiên nói:
- Nếu anh làm bí thư huyện ủy thì sao?

Hả? Lưu Bân kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, phát hiện thái độ của lãnh đạo rất đáng để suy nghĩ nên hắn nói:
- Sao chánh văn phòng Vương lại nói như vậy?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một lúc mới nói:
- Vấn đề ở huyện Lâm Vương tôi đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy. bí thư Hứa cho rằng lãnh đạo chủ yếu của huyện Lâm Vương cần tăng cường học tập cho nên đồng chí Hạ Nham cần tới tỉnh ủy học tập lớp thoát ly sản xuất. Anh đến làm bí thư huyện ủy, cụ thể cũng là trong hai ngày tới. Ngoài ra chức chủ tịch huyện do đồng chí Trần Khải Hoa phụ trách, y coi như là tạm thời giữa chức.

Trong mắt Lưu Bân không giấu được một tia vui mừng, liên tục gật đầu nói:
- Tốt, thật sự quá tốt, đồng chí Trần Khải Hoa rất tốt, trong thời gian này chúng tôi đã gặp mặt nói chuyện mấy lần, suy nghĩ công việc của y làm tôi được lợi không nhỏ.

Nhìn vẻ kích động của Lưu Bân, mấy người theo chủ nghĩa lý tưởng trong đầu Vương Quốc Hoa lại có thêm Lưu Bân.

Ra khỏi nhà Lưu Bân, thấy không còn sớm, Vương Quốc Hoa về nhà khách. Hắn đang chuẩn bị vào phòng thì bất ngờ cửa phòng đối diện mở ra, Trần Khải Hoa thò đầu nói:
- chánh văn phòng Vương đã về.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:
- Ồ, sao anh không về nhà?

Trần Khải Hoa gãi đầu nói:
- Chánh văn phòng không về, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà về. Hơn nữa trong thời gian này tôi và vợ cãi nhau, vợ về nhà mẹ rồi.

Vương Quốc Hoa nghe vậy rất nghiêm túc nói:
- Vậy anh càng cần phải về, mặc kệ thế nào thì gia đình có vấn đề, anh sao có thể yên tâm công tác chứ? Sao có thể gánh vác trọng trách mà tổ chức tăng cho anh?

Hả, câu cuối cùng của Vương Quốc Hoa làm Trần Khải Hoa sững sờ. Đối phương có ý gì?

Vương Quốc Hoa cười nói với hắn:
- Vào rồi nói, ở ngoài không tiện.

Hai người vào cửa ngồi xuống, Vương Quốc Hoa đưa điếu thuốc tới. Vương Quốc Hoa thấy tay Trần Khải Hoa run run châm lửa. Trần Khải Hoa này đúng là không được như Lưu Bân. Về năng lực thì Trần Khải Hoa mạnh hơn Lưu Bân, nhưng về công lợi thì Trần Khải Hoa lại tham vọng hơn.

- Tôi đã đề cử anh tạm giữ chức chủ tịch huyện Lâm Vương với bí thư Hứa, sao, có chắc sẽ làm tốt không?
Vương Quốc Hoa không đi vòng vo mà nói thẳng với Trần Khải Hoa.

Trần Khải Hoa lặng lẽ hút thuốc, hút hết điếu rồi lại châm điếu nữa cho mình, sau đó hắn mới thở dài nói:
- chánh văn phòng Vương, tôi sẽ nói thẳng với ngài. Thời gian trước đây của tôi đúng là không phải cuộc sống của người. Chánh văn phòng Cao có cái nhìn của tôi, luôn tìm lỗi như tìm xương trong trứng gà. Chuyện này vợ tôi biết nên mỗi ngày oán giận tôi, nói tôi không biết uống rượu đừng có mà đua đòi, nếu không sao đắc tội với lãnh đạo? Vì cái này chúng tôi cãi nhau mấy lần, vốn tưởng lần này xuống coi như đi đày, có thể về hay không cũng là chuyện khác. Ai ngờ ngài lại đưa tay giúp tôi.

Vương Quốc Hoa nở nụ cười, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Trần Khải Hoa.
- Anh sai rồi, không phải tôi giúp anh mà do chính anh giúp mình. Con người của tôi cho đến bây giờ đều là nhìn thành tích nói chuyện. Giai đoạn khảo sát thực địa lần này, thành tích của anh rất rõ ràng. Vừa lúc bộ máy huyện ủy huyện Lâm Vương cần điều chỉnh, tôi cho rằng anh là lựa chọn thích hợp nhất. Anh nghĩ xem anh tới làm chủ tịch huyện thì công tác xóa đói giảm nghèo của chúng ta triển khai không phải càng thuận tiện hơn sao? Tôi đây là cũng có mục đích có lợi cho mình.

Vương Quốc Hoa nói với giọng vui đùa, Trần Khải Hoa thật ra biết không phải như vậy. Hắn đứng lên nói:
- Chánh văn phòng Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngài.
Vương Quốc Hoa ra hiệu đối phương ngồi xuống mới nói:
- Lời này không cần phải nói, tôi từ trước đến giờ chỉ nhìn vào hành động. Chuyện này trong hai ngày tới sẽ có quyết định, anh nắm chắc thời gian về làm tốt quan hệ với vợ. Lần này anh có lẽ phải ở huyện Lâm Vương khá lâu đó.

Trần Khải Hoa gật đầu thật mạnh, Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Anh yên tâm, chờ huyện Lâm Vương có thành tích thì tôi sẽ suy nghĩ vấn đề của anh.

- Nói thật tôi rất coi trọng năng lực của anh, sau này không chừng anh còn cần giúp tôi đó.

- Ồ, tôi biết, sau này chỉ cần ngài nói một câu, tôi không có ý kiến gì khác.
Từ câu này có thể thấy được sự khác nhau của Lưu Bân và Trần Khải Hoa. Lưu Bân hoàn toàn xuất phát từ góc độ công việc mà nhìn vấn đề, còn Trần Khải Hoa lại từ góc độ lập trường mà nhìn. Có lần này, về sau có lẽ dù Vương Quốc Hoa bảo y làm chuyện vượt quá nguyên tắc thì y sẽ không hề do dự mà làm.

- Ừ, hôm nay nói chuyện tới đây thôi, muộn rồi, anh đi xe của tôi về đi.
Vương Quốc Hoa dặn câu cuối cùng, Trần Khải Hoa lau mặt rời đi.

Việc điều chỉnh ở huyện Lâm Vương có thể nói là rất đột nhiên. Ngày hôm sau Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có thông báo thị xã Bắc Sơn có một nhóm cán bộ đi học lớp thoát ly sản xuất do tỉnh ủy tổ chức, trong đó điểm danh phải có bí thư huyện ủy huyện Lâm Vương, người khác do thị ủy quyết định.

Ngày thứ ba thị ủy rất nhanh có điều chỉnh, Lưu Bân làm bí thư huyện ủy, Trần Khải Hoa lấy thân phận cán bộ văn phòng tỉnh ủy làm quyền chủ tịch huyện Lâm Vương, quan hệ tổ chức vẫn ở trên Ban tổ chức cán bộ.

Đợt điều chỉnh như sét đánh tạo thành chấn động không nhỏ, cũng làm không ít người bất an. Trong đó có cả bí thư thị ủy thị xã Bắc Sơn – Dương Quốc Minh. Dương Quốc Minh rất nhanh đưa ra ứng phó, phái trưởng ban thư ký thị ủy tự mình đến huyện Lâm Vượng, mời Vương Quốc Hoa đến thị xã một chuyến.

Khi nghi thức nhận chức của Lưu Bân và Trần Khải Hoa đang diễn ra, Vương Quốc Hoa đã chạy lên thị xã. Qua đó có thể thấy được sự cấp bách của Dương Quốc Minh.

Về sức phá hoại của Vương Quốc Hoa, Dương Quốc Minh hiểu rất rõ. Dùng một câu không thỏa đáng làm ví dụ mà nói thì Dương Quốc Minh đã từng bị thương, vỡ đầu chảy máu. Mặc dù thương tổn đó không phải do Vương Quốc Hoa tạo thành nhưng lúc Vương Quốc Hoa ở quận Hồng Sam coi như là người đã đâm một đao vào người Dương Quốc Minh.

Có thực tế này nên Dương Quốc Minh mới là ra nghi thức chào đón long trọng như vậy, không ngờ hậu di chứng từ nghi thức mang tới còn chưa phát tác, Vương Quốc Hoa đã ra tay nhằm vào bộ máy huyện Lâm Vượng. Về bộ máy huyện Lâm Vượng, nói thật Dương Quốc Minh cũng muốn động nhưng không thể động. Ở hội nghị thường vụ thị ủy có quá nhiều cản trở. Dương Quốc Minh tuy là bí thư thị ủy Bắc Sơn nhưng chưa tạo được quyền uy ở thị xã Bắc Sơn này.Làm đường như thế nào thì Vương Quốc Hoa không phải người trong nghề, nhưng có người trong nghề. Ở Sở giao thông tỉnh có chuyên môn. Không đầy hai ngày sau khi bộ máy huyện Lâm Vượng được điều chỉnh, quyền chủ tịch huyện Trần Khải Hoa lên tỉnh một chuyến, sau khi về nói Sở giao thông tỉnh phát một khoản tiền ba triệu làm đường giao thông, đi theo còn có tổ công tác sáu người của Sở giao thông tỉnh.

Rất rõ ràng, sở Giao thông đến giơ cao ngọn cờ chúng tôi tới là xóa đói giảm nghèo. Xóa đói giảm nghèo là lời kêu gọi của bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, bất cứ ai dám gây rối ở vấn đề này thì kết quả sẽ như thế nào?

Không biết có phải do đột nhiên trở nên lương thiện hay không? Dù sao khoản tiền này thái độ của cục Giao thông rất khác lạ, không chạm một xu, hơn nữa còn cấp thêm một khoản. Càng thú vị là khoản tiền này cục Giao thông thị xã đưa vào tài khoản chuyên môn, không có chữ ký của quyền chủ tịch huyện Trần Khải Hoa thì một xu cũng đừng mong động vào.

Mới nhận chức ba bốn ngày, Trần Khải Hoa đã thể hiện được năng lực của mình. Điểm này có ích cho việc hắn lập uy danh ở bên chính quyền. Huyện Lâm Vượng là huyện nghèo, có thể thoáng cái kiếm được ba triệu tiền làm đường giao thông từ Sở giao thông tỉnh, theo hầu hết cán bộ, quan chức thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Vì thế ai cũng nghĩ chủ tịch huyện Trần là người có lai lịch làm người ta kính sợ, đồng thời trong tay cũng cầm đủ lợi ích.

Sau đây nên làm như thế nào là năng lực cá nhân của Trần Khải Hoa. Vương Quốc Hoa căn bản không nhúng tay vào. Hầu hết thời gian hắn ở lại thị trấn Trường Kiều, vài ngày ra ngoài một chuyến đi đến địa điểm nhân viên tổ công tác xóa đói giảm nghèo có mặt.

Mười ngày sau khi Lưu Bân và Trần Khải Hoa bắt tay xây dựng bộ máy lại có một tin tức chấn động toàn huyện Lâm Vượng truyền ra, bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ đặc biệt phê khoản tiền 30 triệu xóa đói giảm nghèo, một vị lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy tự mình gọi điện tới bảo Lưu Bân lên tỉnh ủy một chuyến.

Chuyến hành trình lên tỉnh thành của Lưu Bân, huyện Lâm Vượng có rất nhiều lời đồn. Trong đó truyền rộng nhất ở trong dân chúng, cán bộ là đồng chí Lưu Bân lên tỉnh thành được bí thư Hứa thân thiết gặp mặt, hơn nữa còn tới nhà bí thư Hứa dùng cơm. Việc truyền ra như ai cũng thấy tận mắt vậy.

Thực tế Vương Quốc Hoa biết rõ Lưu Bân đến tỉnh gặp việc gì. Đừng nói là gặp bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, ngay cả trưởng ban thư ký Hô Diên cũng chưa gặp. Đương nhiên trưởng ban thư ký bây giờ đã làm bí thư đảng ủy chính pháp, trưởng ban thư ký mới tạm thời để trống. Gặp Lưu Bân là phó trưởng ban thư ký Tào.

Hơn nữa cả quá trình gặp mặt không có gì là nhiệt liệt, trưởng ban thư ký Tào nhấn mạnh vài điều, khoản tiền này do bí thư Hứa đặc biệt phê duyệt, dùng cho các công trình, hạng mục xóa đói giảm nghèo. Nếu ai nhằm vào khoản tiền này thì đồng chí Lưu Bân có thể trực tiếp báo cáo với chánh văn phòng Vương – tỉnh ủy. Ngoài ra còn có một điểm đó là mỗi khoản chi của số tiền này đều phải được chánh văn phòng Vương ký duyệt.

Công trình xóa đói giảm nghèo lớn như vậy mà chỉ dựa vào mỗi tổ công tác tỉnh ủy là không thực tế. Vì thế sau khi Lưu Bân về lập tức tổ chức họp nghiên cứu vấn đề này, hơn nữa trong hội nghị tuyên bố thành lập tổ hỗ trợ, tổ trưởng do Lưu Bân đảm nhiệm, tổ phó đương nhiên là do Trần Khải Hoa, mục đích chủ yếu là toàn diện phối hợp, hỗ trợ tổ công tác tỉnh ủy.

Việc xóa đói giảm nghèo ở huyện Lâm Vượng do có Vương Quốc Hoa nên về bản chất mà nói là khác hẳn so với công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện khác. Vì thế yêu cầu đặt ra với Vương Quốc Hoa chính là dù như thế nào cũng phải làm tốt nhất.

Đẩy xóa đói giảm nghèo lên đến độ cao thành chiến lược phát triển kinh tế toàn huyện có thể nói mang đến biến hoá rất lớn. Đầu tiên chính là Sở giao thông tỉnh, Ngôn Lễ Hiếu như sợ người khác không biết nên giống trống khua chiêng tuyên truyền mình hưởng ứng lời kêu gọi của bí thư tỉnh ủy như thế nào, trước khi nhân viên xuất phát tới huyện Lâm Vượng đã tổ chức hội nghị hô là trong vòng một năm sẽ thay đổi bộ mặt lạc hậu về giao thông của khu vực miền núi.

So với Ngôn Lễ Hiếu làm lớn chuyện, Vương Quốc Hoa lại quen giấu mình ở góc yên tĩnh, lặng lẽ khống chế.

Theo quy định của Vương Quốc Hoa, cứ 15 ngày ba tổ công tác sẽ có một tổ được nghỉ một tuần.

Lần này tới lượt tổ 1, Vương Quốc Hoa ra sân thể thao của trường tiểu học xóa đói giảm nghèo.

Sân trường rất náo nhiệt, đám nhỏ đang chơi đùa.

Không biết lúc nào trong trường có thêm sáu sinh viên ba nam ba nữ. Đây đều là sinh viên đến thực tập từ trường đại học sư phạm tỉnh tới. Nghe nói đây là theo lời kêu gọi xóa đói giảm nghèo của tỉnh ủy phát động, trường đại học sư phạm tỉnh cũng rất phối hợp phái ra sáu sinh viên đến xóa đói giảm nghèo. Theo tin tức đáng tin cậy thì số sinh viên tới xóa đói giảm nghèo là nhiều nhất, mấy nơi khác chỉ có hai ba người.

Lúc Vương Quốc Hoa tới sân chơi thì hai cô sinh viên đi qua trước mặt Vương Quốc Hoa liền nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Chuyện lãnh đạo tỉnh ủy ở tại văn phòng hiệu trưởng thì mọi người đều nghe nói nhưng chưa thấy người. Tối qua Vương Quốc Hoa về buổi tối, lúc này mấy sinh viên thực tập đã đi ngủ.

Vương Quốc Hoa mỉm cười đáp lại làm cô bé có chút ngượng ngùng rời đi. Vương Quốc Hoa hai tay nhét túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, nếu như thêm chiếc kính râm, cởi hai khuy áo ngực, đầu cắt cua thì đúng là trông như lưu manh.

Vương Quốc Hoa lúc này trông như một tên trẻ tuổi lười biếng, đâu có gì giống lãnh đạo tỉnh ủy?

Lão Túy đang ngồi châm bếp lò thấy Vương Quốc Hoa liền chào một tiếng rồi tiếp tục việc của mình. Kỹ thuật của lão Túy quá kém, chỉ thấy khói bay vù vù làm hắn không ngừng ho khan.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng đi tới đẩy lão Túy ra, bình tĩnh nói:
- Nhìn tôi này.

Rút mấy miếng củi ra, thông bụi trong lò, rất nhanh trong lò xuất hiện ngọn lửa. Vương Quốc Hoa có chút đắc ý dùng vai đẩy đẩy lão Túy:
- Thấy chưa, đây là kỹ thuật sống đó.

Vương Quốc Hoa khoe khoang không được lão Túy tươi cười mà là bộ mặt như người chết.

- Sao thế? Bị cô em Tuyết Liên đánh à?
Vương Quốc Hoa luôn thích trêu đùa lão Túy.

Lão Túy lắc đầu nói:
- Tuyết Liên không đánh người, cùng lắm cắn tôi vài cái thôi.
Vừa nói lão Túy vén tay áo lộ ra dấu răng. Hắn cười khổ nói:
- Chiều qua còn đỡ vậy mà đến Phòng giáo dục về lại buồn bã không vui.

Nhắc tới việc này lão Túy còn rất buồn bực. Lúc này Tuyết Liên từ trong phòng đi ra, vừa cúi đầu lấy khăn rửa mặt vừa nói chuyện:
- Lão Túy, tối qua chánh văn phòng Vương hình như đã về, anh đi xem chánh văn phòng Vương rồi mời đến ăn trưa.

Nói xong phát hiện không ai đáp lại, Tuyết Liên ngẩng đầu vừa vặn phát hiện Vương Quốc Hoa đang ngồi trước trước bếp lò, đang đặt siêu nước lên đó. Mà lão Túy lại đang ở bên quạt lò.

- A.
Tuyết Liên kêu lên rồi nhanh chóng trừng mắt nhìn lão Túy. Cô lấy 50 đồng trong túi đưa cho lão Túy:
- Đi mua đồ ăn, nhớ mua gà.

Lão Túy cười hì hì cầm lấy nói:
- Có thể mua lít rượu không? Không cần loại trong chai, chỉ là mấy đồng một lít thôi.

Tuyết Liên híp mắt, sa sầm mặt nói:
- Anh nói gì?

- Coi như anh không nói.
Lão Túy xách rổ vội vàng chạy đi, vừa đi vừa hát.
- Em ngồi đầu thuyền, anh đi trên bờ …
Tên lão Túy này hát gần như ở trình độ của Vương Quốc Hoa, đều là nửa đêm có thể rống lên giả sói tru.

- Chánh văn phòng Vương, anh chờ chút, tôi xong ngay, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.
Tuyết Liên bỏ một câu rồi xoay đi.

Bất cứ lúc nào phụ nữ đều không quên chú trọng vẻ ngoài của mình, dù ở điều kiện gian khổ cũng như vậy. Tuyết Liên vào trong phòng rửa mặt mất nửa tiếng. Theo cách nói của lão Túy thì tốc độ này còn đỡ, trước đây ở tỉnh thành mới thật sự là …

Tuyết Liên rực rỡ hẳn lên đi ra quả thật làm người ta có cảm giác sáng mắt.

- Chánh văn phòng Vương.
Tuyết Liên nhẹ giọng gọi một câu, Vương Quốc Hoa đang quay lưg về cửa nhìn khu phòng đang xây dựng, hắn quay đầu lại cười nói:
- Xong rồi à, có việc gì thế?

- Chánh văn phòng Vương, hôm qua tôi đến Phòng giáo dục huyện, bọn họ cho tôi biết có một suất cho giáo viên tạm thời vào biên chế. Kết quả tôi lên mới biết, thị xã để cho hai suất, Phòng giáo dục giữ lại một. Có cán bộ tốt bụng nói với tôi đây là suất do cấp trên đặc biệt phê duyệt, tôi nghĩ tới anh, nói thật tôi thay mọi người cảm ơn anh.

Tuyết Liên thấy mặt Vương Quốc Hoa đang nở nụ cười lại biến thành màu đen, cùng lúc đó trong mắt Vương Quốc Hoa lộ rõ sát khí. Tốc độ chuyển biến quá nhanh, chỉ chừng năm sáu giây nhưng Tuyết Liên thấy rõ.

Trước mặt Tuyết Liên, Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi điện nhưng không có tín hiệu. Vương Quốc Hoa tức giận thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại. Hắn lập tức nói với Tuyết Liên:
- Tôi tới chính quyền xã chút.

Tuyết Liên gật đầu có chút sợ hãi nói:
- Tôi làm gì sai ư?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không có chuyện của cô, đúng, cô đi cùng tôi.
Vương Quốc Hoa đi rất nhanh, Tuyết Liên không theo kịp nên đành chạy theo, dù như vậy vẫn chậm vài bước.

Vương Quốc Hoa đến chính quyền xã liền trực tiếp đến văn phòng bí thư Kiều Sơn. Tên Kiều Sơn này còn ngẩn ra một chút, Vương Quốc Hoa không nhìn hắn mà cầm mấy điện thoại bàn, sau khi bên kia thông liền lớn tiếng nói:
- Tôi là người phụ trách tổ công tác xóa đói giảm nghèo tỉnh ủy – Vương Quốc Hoa, mời bí thư Dương Quốc Minh nghe điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.