Phù Diêu

Chương 524: Lợi ích trước mắt



Đây chính là mắng người mà không có một câu bậy bạ, vấn đề là nam sinh đeo kính vẫn không hiểu. Người nghe hiểu đó chính là lão Túy. Tên này không nhịn được phun rượu ra bàn.
- Lão Túy, thế nào là nước quá lạnh?
Tuyết Liên không nhịn được hỏi một câu.

- Lát anh nói sau với em.
Lão Túy nhỏ giọng nói.

Lúc này hai tên nam sinh còn lại đều có chút khó chịu, mấy tên là bạn học, Vương Quốc Hoa nói bọn họ chưa chắc có thể hiểu rõ hết nhưng động tác của lão Túy đã nói rõ vấn đề.

- Anh nói nhiều như vậy làm gì? Nói đi nói lại anh làm quan, anh đương nhiên phải nói cho quan chức. Còn dân chúng chết hay sống thì đám quan chức các anh có để ý hay sao?
Một nam sinh số hai không nhịn được giúp bạn.

Không khí trở nên kỳ quái, ánh mắt ba cô nữ sinh nhìn Vương Quốc Hoa đều sáng lên, ba tên nam sinh lại nhìn với ánh mắt thù địch. Lão Túy và Tuyết Liên đứng ở giữa, một mình Vương Quốc Hoa đối đầu với ba tên nam sinh.

- Quốc gia chúng ta có hơn tỷ dân, mỗi người đều theo đuổi lợi ích của mình. cải cách trên nguyên tắc chỉ có thể chiếu cố lợi ích của đại đa số người. Tôi không phủ nhận trong quá trình cải cách đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, nhưng thành tích cải cách không thể phủ nhận. Chỉ nhìn thấy vấn đề, không nhìn thấy thành tích là phiến diện, không công bằng. Quay lại 20 năm trước lúc các cậu còn bú sữa mẹ, các cậu về hỏi bố mẹ mình xem bọn họ lúc ấy ăn gì?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đứng lên định đi.

- Chánh văn phòng Vương, anh đây là đang giảo biện, anh đang biến tướng nói giúp quan chức. Vấn đề chúng tôi nói anh dám nói không có sao?
Tên nam sinh số ba đứng lên lớn tiếng nói theo Vương Quốc Hoa.

- Mấy vấn đề các cậu nói ra đúng là tồn tại, thậm chí tôi dám nói trong tương lai chắc chắn càng thêm nghiêm trọng. Chênh lệch giàu nghèo tăng lên, lạm phát tăng cao, mâu thuẫn xã hội sẽ cũng tăng lên nhiều vì vậy sẽ thường xuyên tạo ra xung đột xã hội. Tôi thừa nhận các cậu nói là đúng nhưng các cậu nghĩ xem nên giải quyết như thế nào? Sau này các cậu tiến vào xã hội thì các cậu sẽ gặp đủ vấn đề.
Vương Quốc Hoa không quay đầu lại mà dừng một chút nói:
- Điểm khác nhau lớn nhất giữa tôi và các anh đó là tôi vẫn cố gắng làm không giống như các người đứng đó chửi bới.

Mọi người im lặng, Tuyết Liên là người phá vỡ trầm lặng:
- Chánh văn phòng Vương, ở trong bình kia đựng gì thế?

- Mỡ lợn, cả nhà chỉ mình tôi được hưởng cái này.
Vương Quốc Hoa nói xong bước đi.

Ba tên nam sinh thất thố, Vương Quốc Hoa đúng là có chút bi ai, những tên này uống rượu mình mang tới, hút thuốc của mình mà vì thể hiện với mấy nữ sinh không ngờ lại thành thế.

Chấp nhặt với bọn họ có thắng cũng làm gì chứ? Vương Quốc Hoa đành chọn rời đi. Hắn đi đến công trường, một cơn gió núi thổi tới làm bao buồn bực trong lòng tan đi nhanh.

Không biết lúc nào lão Túy xuất hiện bên cạnh Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa thoáng ngẩn ra. Lát sau lão Túy mới nói:
- Có phải thấy có gì đó thống khổ khó giải thích không?

Vương Quốc Hoa lắc đầu thản nhiên nói:
- Tôi cho đến bây giờ không hy vọng bọn họ có thể hiểu tôi, hơn nữa tranh chấp hôm nay có quan hệ gì với không hiểu?

Lão Túy cười cười gật đầu nói:
- Không sai mấy tên này tôi còn muốn chửi. Mới tới vài ngày đã không ngừng nói ở đây có gì không được, hận không thể đòi lên làm hiệu trưởng.

Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được cười hắc hắc:
- Đúng, có việc này tôi có thể chuẩn bị một số máy vi tính cho học sinh, khi khu phòng học mới xây dựng xong thì anh tìm tôi nói chuyện này.

- Ôi, vậy thì tốt quá, sớm nghe nói anh là tài thần.
Lão Túy thật cao hứng nói, Vương Quốc Hoa đột nhiên nhìn hắn nói:
- Điều kiện của anh cũng không kém mà. Điều kiện nhà Tuyết Liên cũng không kém sao lại đến đây dậy học?

- Tôi bị Tuyết Liên kéo tới, về phần Tuyết Liên thì cô ấy tự nhiên xách vali xuống, sau đó tôi mới biết tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng là do Tuyết Liên đổi cổ phần trong công ty nhà mình lấy đó.

- Tôi tin nơi này sẽ tốt lên.
Vương Quốc Hoa rất tự tin nhìn dãy núi trước mặt, đột nhiên nở nụ cười.
….
Một xe băng đồng cuốn theo đám bụi mù mịt xuất hiện ở đầu cầu vào thị trấn Trường Kiều, xe cuối cùng chậm lại. Một tên thanh niên tóc vàng nhìn cầu đá rồi nhìn bên dưới lẩm bẩm nói:
- Chị, chắc là đến thị trấn Trường Kiều rồi đó. Chị nói hắn đang sống ở tỉnh thành tốt như vậy sao chạy đến đây chịu tội, lại còn gọi chị tới nữa chứ?

Hoàng Nhàn đeo kính râm uể oải cười lạnh nói:
- Nói linh tinh gì chứ? Chị đâu bảo mày xuống, chị vẫn thấy mày nhất định làm chuyện xấu gì đó nên trốn xuống đây.

- Linh tinh, em có thể gây chuyện gì chứ?
Hoàng Cường không quá tự tin.

Vương Quốc Hoa xuống cơ sở đã được hơn tháng, cả tháng nay công việc trọng tâm của tổ công tác chủ yếu là xây dựng đường. Kinh tế một huyện muốn phát triển nhanh, chấn hưng thì không phải một vài hạng mục nhỏ là đủ.

Huyện Lâm Vượng cuối cùng cũng xác thực phương châm đó là dựa vào tài nguyên địa phương, lấy kinh tế trồng trọt làm chiến lược lâu dài, lấy nuôi dưỡng thực phẩm sạch nhanh có hiệu quả làm phụ trợ. Sau khi khoản tài chính xóa đói giảm nghèo được chuyển tới, tiến hành đầu tiên là nhà máy sản xuất đồ dùng gia đình, từ thiết kế đến xây dựng, xóa đói giảm nghèo ccmo thành lập một tổ trợ giúp nhà máy.

Khuyến khích trồng trọt, khuyến khích chăn nuôi không phải nói là có thể làm được. Vì vậy các thành viên tổ công tác gần như phải dùng hết năng lực, vận dụng mọi mối quan hệ để làm tốt.

Vương Quốc Hoa là người phụ trách chính nên chủ yếu mỗi ngày là chạy quanh xem việc làm đường đến các xã, thị trấn, sau đó nghe các phía báo cáo tình hình, còn có gặp mặt người phụ trách của huyện ủy, ủy ban huyện, trao đổi một chút.

Hoàng Nhàn đến chính quyền xã thì nơi này đang họp. Vương Quốc Hoa, quyền chủ tịch huyện Trần Khải Hoa, bí thư đảng ủy thị trấn Trường Kiều Kiều Sơn đang tổ chức hội nghị cán bộ, Đảng viên toàn trấn, đề tài chính là động viên dân chúng toàn trấn nhận núi hoang, trồng lâm nghiệp kết hợp chăn nuôi.

Lúc Hoàng Nhàn tìm được tới phòng họp thì Trần Khải Hoa vừa báo cáo xong, sau đó mọi người bắt đầu lên tiếng. Một ít cán bộ thôn rất nhanh giơ tay đưa vấn đề.

- Triệu qua tử, mỗi lần họp anh tích cực nhất, hôm nay có cơ hội cho anh đó.
Kiều Sơn lớn tiếng nói, một người đàn ông hơn 50 tuổi đứng lên nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị nói nhiều như vậy cũng tốt. Tôi muốn hỏi hai vấn đề. Một là làm như vậy thì tiền từ đâu? Hai là về sau nhà nào cũng nuôi gà đẻ, vịt đẻ, lợn đẻ thì chính quyền có ra mặt mua với giá tốt được không?

Kiều Sơn nghe vậy có chút khẩn trương nhìn phản ứng của Vương Quốc Hoa, sau đó y lớn tiếng nói:
- Tên này, chánh văn phòng Vương thay mặt tỉnh ủy tới còn có thể lừa anh? Không phát hiện chủ tịch huyện cũng ở đây sao? Đảng cộng sản, chính phủ nói, anh cũng không tin, chẳng lẽ đi tin Quốc dân đảng?

- Lão Kiều, không phải tôi không tin chính quyền, anh cũng từng làm chủ tịch trấn, mấy năm chính quyền kêu gọi cái này, cái kia, anh nói xem có lần nào mọi người không tích cực hưởng ứng nhưng kết quả thì sao?

Kiều Sơn á khẩu không trả lời được, đang muốn phát tiết thì Vương Quốc Hoa đứng lên lấy thuốc ra cười ha hả nói:
- Nói rất đúng, vấn đề này không thể né tránh, mọi người làm điếu thuốc rồi chúng ta tâm sự.

Vương Quốc Hoa phát thuốc, hai bao Trung hoa nhanh chóng hết sạch, chưa đủ hắn lấy thêm bao thứ ba ra. Vương Quốc Hoa không về bàn chủ tịch mà ngồi xuống cạnh lão Triệu, đưa tay ra:
- Cho mượn bật lửa.

- Mọi người nói đúng, tôi cũng là con nhà nông dân, tôi biết nông dân khổ. Không phải mọi người thực tế mà là cuộc sống buộc mọi người phải tính toán cẩn thận. Nếu là tôi thì lời vừa rồi của lão Triệu rất đúng, đừng nói xa vời, chúng ta nói việc trước mắt đi.

Vương Quốc Hoa nói làm Kiều Sơn trợn mắt há mồm đưa mắt nhìn Trần Khải Hoa.

- Đúng đúng, chính là ý này, chánh văn phòng Vương nói rất đúng.
Mấy cán bộ thôn hùa theo, đây đều là tên to gan không sợ Kiều Sơn tính sổ.

Vương Quốc Hoa cười cười vẫy tay ra ngoài cửa sổ trong ánh mắt mong đợi của mọi người.
- Tổng giám đốc Hoàng, cô nếu tới thì vào gặp mặt mọi người đi.

Hoàng Nhàn mỉm cười đẩy cửa vào, bỏ kính ra. Hôm nay Hoàng Nhàn có thể nói trang bị đến tận răng, trên cổ là vòng kim cương lập lòe, bộ váy hợp mốt, chiếc áo khoác ngoài màu trắng, tóc xoăn, vòng tay phỉ thúy, khí chất phong độ rất đẹp.

- Nào, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là tổng giám đốc Hoàng từ tỉnh thành xuống. tổng giám đốc Hoàng mở một khách sạn nhà hàng, có một tòa nhà 18 tầng cho thuê, mở một công ty mậu dịch bán trứng gà, gà sống sang Hongkong, Macao.
Vương Quốc Hoa mỉm cười giới thiệu, Hoàng Nhàn hơi khom người chào rồi nói:
- Chào mọi người, tôi là Hoàng Nhàn chỉ kinh doanh nhỏ. Tôi nghe chánh văn phòng Vương nói ở đây có trứng gà màu xanh, còn có lợn nuôi thả, có đủ loại thổ sản. Mấy thứ này tôi nói với mọi người, đừng nói là Hongkong, ngay trên tỉnh cũng bán được với giá tốt. Tôi làm kinh doanh nên ở đâu có cơ hội kiếm tiền tôi liền chạy tới. Sau này tôi sẽ thường tới đây kinh doanh mời mọi người giúp đỡ nhiều hơn.

Tổng giám đốc Hoàng cả người loang loáng có tác dụng hơn báo cáo của quan chức chính quyền nhiều. Vừa ra trận đã lừa đám cán bộ thôn không mở được mắt.

Phát danh thiếp thơm một vòng, tổng giám đốc Hoàng mới cười nói:
- Vừa nãy tôi ở ngoài nghe một vị tiên sinh nói. Ở đây tôi hứa với mọi người, sau này thị trấn Trường Kiều có bao trứng gà màu xanh tôi nhận mua hết, giá cả sẽ so với giá trứng gà bình thường 30%.

Hiện trường thoáng cái trở nên rối loạn, bây giờ một cân trứng gà màu xanh là tám xu, thêm 30% tức là 1,4 đồng, đối với thôn dân mà nói đây là thực tế. Nhà ai không phải tập hợp mười cân tám trứng mới bán chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.