Lưu Bân khá tôn trọng Vương Quốc Hoa. Lưu Bân không phải là người đơn thuần, người trong chính trị có chút tiền đồ thì đương nhiên là vậy.
- Chánh văn phòng Vương, đây chính là tổng giám đốc Hoàng phải không? Chào mừng tổng giám đốc Hoàng đến huyện Lâm Vượng đầu tư.
Bắt tay xong mọi người đi vào phòng ăn. Trên đường đi Lưu Bân cũng nói qua việc Phòng giáo dục huyện chặn suất biên chế lại. - Sáng tôi lên thị xã họp, bí thư Dương cố ý giữ tôi lại nói chuyện vài câu. Bí thư bảo tôi chuyển lời tới chánh văn phòng Vương là có đồng chí cá biệt ở cục Giáo dục đã bị xử lý. Nghe nói sau lưng việc này còn có ẩn tình khác. Ý của bí thư Dương là việc này không phải hiện tượng cá biệt, hệ thống giáo dục đúng là nên chỉnh đốn một chút. Bí thư Dương còn nói một ít thành viên bộ máy lãnh đạo huyện có lẽ cũng cần điều chỉnh, y hỏi tôi huyện ủy huyện Lâm Vượng có suy nghĩ cụ thể gì không? Tôi nói mình cần về trao đổi với chủ tịch huyện.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nghe Lưu Bân báo cáo, Lưu Bân cười khổ một tiếng nói tiếp: - Chánh văn phòng Vương, Phòng giáo dục xảy ra chuyện này thì tôi cũng có trách nhiệm. Trước đây khi làm chủ tịch huyện đã không chú ý tốt đến hệ thống giáo dục. Lần này huyện ủy cố ý tổ chức hội nghị tiến hành điều chỉnh mấy lãnh đạo Phòng giáo dục. Mấy suất biên chế kia lát tôi sẽ bảo người thông báo với đồng chí Tuyết Liên để mấy giáo viên bắt đầu làm thủ tục.
Dương Quốc Minh mượn miệng Lưu Bân để nói câu cảm ơn Vương Quốc Hoa vì đã cho hắn cơ hội sinh sự. Đoạn báo cáo này nội dung trung tâm là lời Dương Quốc Minh nói. Hắn đã ra tay, chánh văn phòng Vương có ý gì ở huyện Lâm Vượng cũng có thể nói ra.
- Bên Tuyết Liên thì tôi sẽ nói chuyện. Còn chuyện bộ máy huyện ủy, anh nói chuyện với Trần Khải Hoa là được. Tôi tới để xóa đói giảm nghèo, không phải là trưởng ban tổ chức cán bộ thị xã Bắc Sơn, chuyện này tôi không xen vào. Vương Quốc Hoa nói rõ ý đồ.
Nhân lúc Vương Quốc Hoa và tổng giám đốc Hoàng tiến vào phòng, Lưu Bân túm Trần Khải Hoa lại nhỏ giọng nói: - Chánh văn phòng Vương có chỉ thị gì rõ ràng không?
Trần Khải Hoa cười ha hả nói: - Cần chỉ thị gì nữa chứ? Lời vừa rồi anh không nghe rõ sao? Chúng ta bàn bạc rồi làm. Theo tôi thì chuyện này anh lên nói chuyện với thị, tôi dạo này khá bận, khoản tài chính mấy chục triệu xóa đói giảm nghèo nên ai cũng bận.
Lưu Bân có chút mờ mịt, chẳng lẽ Vương Quốc Hoa thật sự không để tâm tới việc này sao?
…………..
Hành trình tới huyện Lâm Vượng của Hoàng Nhàn không hề gấp, cô lấy danh nghĩa khảo sát bắt đầu chạy khắp huyện, Vương Quốc Hoa cũng đi theo cô.
Hoàng Cường đáng thương bị bà chị đuổi về tỉnh thành, hắn phải ngồi xe khách lên thị xã Bắc Sơn bắt xe.
Thực tế ngoài mậu dịch ra thì mảng kinh doanh của Hoàng gia về cơ bản không dính gì tới huyện Lâm Vượng. Hoàng Kiên lập nghiệp từ xuất nhập khẩu, sau đó tạo được quan hệ với Lâm Củng mà tiến vào ngành xây dựng, bất động sản, giải trí, nhà hàng.
Hoàng Nhàn đi khảo sát cũng không phải vì đầu tư mà có mục đích chính là trong thời gian này cô được độc chiếm Vương Quốc Hoa, đây là điểm cô vui nhất. Hai người đi khắp các nơi ở huyện Lâm Vượng, thi thoảng đến chỗ nào hưng phấn là dừng lại.
Sau một tuần Hoàng Nhàn cuối cùng cũng về, Vương Quốc Hoa cũng được thỏa mãn tinh thần để đầu nhập vào công việc.
Lão Túy theo an bài của Vương Quốc Hoa đã chính thức khai trương kinh doanh trạm thu mua, do Hoàng Nhàn trước đó đã đặt tiền nên lão Túy kinh doanh khá thành công. Cứ tới phiên chợ là trước cửa trạm lại xếp thành hàng dài. Ba nhân viên làm thuê rất bận, sau đó lão Túy thuê thê ba người coi như miễn cưỡng đối phó.
Theo thiết kế của Vương Quốc Hoa, đây là một xúc tu để tạo thương hiệu sản phẩm của thị trấn Trường Kiều, cho nên mọi người làm rất chăm chú. Nhận trứng gà, lau rửa sạch, đóng gói, bỏ ào hộp, hôm sau dùng xe chuyển lên tỉnh.
Điều Vương Quốc Hoa quan tâm nhất là làm đường giao thông nhưng việc này lại rơi ở phía sau. Đây cũng là việc bất đắc dĩ, người Sở giao thông rất chăm chú nhưng làm đường không phải một hai ngày là xong. Từ thị trấn Trường Kiều đến huyện thành có nhiều đoạn cua, Sở giao thông điều một vài xe máy móc lớn tới làm vài đoạn thẳng lại cũng tốn không ít thời gian.
Khi tháng thứ hai kết thúc, đường từ huyện thành tới thị trấn Trường Kiều đã thi công được một nửa.
Ba tháng rất nhanh kết thúc. Hầu hết các khu vực núi hoang, đất trọc ở thị trấn Trường Kiều đều đã trồng cam quít, ngoài ra tổ công tác xóa đói giảm nghèo cũng cấp 100 ngàn con gà giống cho nông dân không lãi suất để bao trùm cả trấn.
Mùa xuân cứ như vậy lặng lẽ đi đến cuối, hy vọng đã gieo xuống, Vương Quốc Hoa bắt đầu lên đường về nhà.
Tin Vương Quốc Hoa phải về tỉnh không biết ai truyền ra, dù sao sáng hôm nay khi Vương Quốc Hoa dậy dọn đồ, vừa mở cửa đã thấy cảnh làm người ta sợ.
Sân trường đứng đầy người, mọi người cứ như vậy yên tĩnh chờ Vương Quốc Hoa xuất hiện. Thấy Vương Quốc Hoa ra ngoài, mọi người không nói cảm ơn mà chỉ đặt mấy thứ đồ mình mang tới rồi xoay người đi.
Vương Quốc Hoa muốn nói gì đó nhưng không thành lời. Trong số người tới có không ít là cán bộ các thôn. Do bọn họ dẫn đầu, dân chúng mang tới không ít thứ, có trứng gà, có hoa màu tự trồng, không có gì quý nhưng rất nhanh xếp thành một đống lớn.
Vương Quốc Hoa mấy máy môi, mũi xót xót, cuối cùng không nói được gì chỉ có thể đưa mắt nhìn mọi người rời đi.
Những thứ này không thể mang đi hết, hắn phải nhờ lão Túy tới giúp. Vương Quốc Hoa mang đi vài thứ còn đâu để lại cho học sinh trong trường.
Lão Ngũ lái xe đi trước, lão Túy, Tuyết Liên và Vương Quốc Hoa từ từ đi ra đầu trấn, trên đường mọi người không nói chuyện gì. Đến cuối cùng, Vương Quốc Hoa dừng lại nói: - Đến đây thôi.
Qua cầu đá, trong nháy mắt khi quay đầu lại Vương Quốc Hoa thấy bên kia cầu có mấy trăm người nhìn tới. hắn giơ tay vẫy mạnh, cắn môi lên xe.
Xe Audi biến mất ở chân núi, lão Túy và Tuyết Liên quay về. Một em học sinh đi lên hỏi: - Cô, Vương thúc còn có thể quay lại không? Cô nói với chú ấy chỉ cần trở lại thì cháu sẽ không chê chú ấy đá bóng kém, không kéo túi chú ấy đâu.
Người bình thường luôn có thói quen nhớ vài việc nhỏ giống như đứa bé này.
Lão Túy thầm hiểu biến hoá lớn nhất mà Vương Quốc Hoa mang lại cho thị trấn Trường Kiều không phải là mấy việc nhỏ mà hắn đã làm.
Hôm nay không phải phiên chợ nhưng trước cửa trạm thu mua vẫn có nhiều người chờ mở cửa. Lão Túy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vương Quốc Hoa rời đi, hắn nhớ lại câu mà Vương Quốc Hoa đã từng nói: - Tôi nếu đã tới thì nhất định sẽ làm cho cục diện đáng buồn này thay đổi.