Phù Diêu

Chương 531: Triệu kiến



Tiếng cười lại vang lên. Vương Quốc Hoa đi tới, đâm đầu vào mặt hắn là ánh mắt âm trầm của Tần Nhất Hà. Vương Quốc Hoa coi như không phát hiện ngồi ở vị trí ngoài cùng, ai ngờ Thượng Quan Thiên Phúc cười nói:
- Đừng ngồi đó, hôm nay cậu là nhân vật chính, lấy ghế ngồi cạnh tôi.
Thượng Quan Thiên Phúc còn đưa tay chỉ chỉ vào vị trí bên tay phải mình, đây vừa lúc là vị trí của Tần Nhất Hà.

Vẻ mặt Tần Nhất Hà càng khó coi hơn, Thượng Quan Thiên Phúc coi như không phát hiện mà nói tiếp:
- Mọi người nói chánh văn phòng Vương có phải nên ngồi chính giữa không?

- Đúng.
Âm thanh lần này không chỉnh tề bằng trước. Thượng Quan Thiên Phúc thu nụ cười thản nhiên nói:
- Không ăn cơm à? Tôi không nghe rõ.

- Vâng.
Âm thanh lần này chỉnh tề hơn. Tần Nhất Hà lặng lẽ nhích ghế sang bên một chút, Vương Quốc Hoa coi như không có việc gì xách ghế tới ngồi.

Việc nhỏ này như nói cho mọi người cái gì đó. Đương nhiên Vương Quốc Hoa không định xen vào. Mặc dù là bị động dính vào nhưng hắn cũng không định làm bất cứ việc gì.

Hội nghị biểu dương bắt đầu, đầu tiên do trưởng ban thư ký Thượng Quan giơ một tập bản thảo trong tay lên:
- Thưa các đồng chí, đây là thư khen ngợi do các đồng chí ở thị xã Bắc Sơn và huyện Lâm Vượng gửi lên văn phòng tỉnh ủy, đây là khẳng định công việc của mọi người. Do sự cố gắng làm việc của các đồng chí đã giúp ích nhiều cho địa phương, cũng tích lũy được kinh nghiệm quý giá cho công tác xóa đói giảm nghèo của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh sau này. Ở đây tôi thay mặt đồng chí bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, đồng chí chủ tịch tỉnh Đoạn Phong cùng với các lãnh đạo chủ yếu khác tiến hành chúc mừng thành tích mà các đồng chí đạt được.

Trưởng ban thư ký Thượng Quan nói đầy tự tin. Hôm qua trên Văn phòng trung ương gọi tới nói việc về cơ bản đã xong. Sau khi tỉnh ủy họp nghiên cứu cũng cho rằng thành tích mà tổ xóa đói giảm nghèo đạt được đáng phổ biến.

Đúng là vì có tự tin này nên vừa nãy trước khi họp Thượng Quan Thiên Phúc mới đâm Tần Nhất Hà một đao, thiếu chút nữa làm Tần Nhất Hà không xuống thang được. Nói thẳng ra người bùn cũng có vài phần tức, hơn nữa Thượng Quan Thiên Phúc cũng không phải ngồi không. Từ vài hành vi của Tần Nhất Hà thì có thể thấy đối phương khá coi thường trưởng ban thư ký Thượng Quan.

Lời phát biểu dồn dập bị tiếng vỗ tay cắt ngang, Vương Quốc Hoa dẫn đầu vỗ tay hơn nữa cũng nắm giữ tốt tiết tấu.

Thượng Quan Thiên Phúc phát biểu gần tiếng cuối cùng đã kết thúc. Sau đó y nói:
- Sau đây mời đồng chí phó trưởng ban thư ký Cao tuyên bố khen thưởng lần này.

Trưởng ban thư ký Cao đứng lên, cười tủm tỉm cầm bản thảo định đọc thì cửa đột nhiên được mở ra. Cao Nguyên đứng cửa nói:
- Xin lỗi trưởng ban thư ký Thượng Quan, tôi phải cắt ngang.
Hắn nói tiếp với Vương Quốc Hoa:
- Chánh văn phòng Vương, anh ra ngoài một chút.

Vương Quốc Hoa đứng lên gật đầu với Thượng Quan Thiên Phúc rồi mới đi ra. Cao Nguyên nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hứa muốn lên Bắc Kinh, cậu cũng đi cùng, xe đang chờ ở dưới lầu.

Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là đi theo xuống lầu, thời gian hình như rất gấp, xuống rồi hỏi. Xuống lầu Hứa Nam Hạ đã chờ trong xe, ông vẫy đẩy cửa sau vẫy tay:
- Quốc Hoa, lại đây.

Vương Quốc Hoa lên xe, Cao Nguyên ngồi ghế trên, xe chạy thẳng tới sân bay. Ra khỏi trụ sở tỉnh ủy, Hứa Nam Hạ nói với Vương Quốc Hoa:
- Chú chuẩn bị lên Bắc Kinh họp thì nhận được điện của Phó thủ tướng Lục, là Phó thủ tướng điểm danh muốn gặp cháu.

Vương Quốc Hoa không ngờ là nguyên nhân này nên có chút giật mình, Hứa Nam Hạ nói tiếp:
- Chắc có liên quan tới hội nghị công tác nông thôn sắp tổ chức.

Vương Quốc Hoa gật đầu, một dây thần kinh trong đầu rung lên, hình như chiến lược phát triển phía tây được đưa ra vào năm này. Trước đây Vương Quốc Hoa không quá quan tâm chính trị nên giờ mới thấy hiệu quả, chuyện này hắn không nhớ quá rõ, hình như không phải năm nay mà là sang năm.

Vương Quốc Hoa lấy lại thần sắc, Hứa Nam Hạ hỏi tới:
- Khẩn trương à?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không phải, cháu chỉ từ công tác xóa đói giảm nghèo nghĩ đến việc khác.

Hứa Nam Hạ nghe vậy liền cười nói:
- Chuyện gì, có thể nói không?

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Kinh tế tỉnh ta vẫn trọng nam, khinh bắc. Kinh tế quốc gia chúng ta cũng là trọng khu vực duyên hải, nhẹ khu vực đất liền. Tỉnh ủy tiến hành xóa đói giảm nghèo là vì giảm bớt chênh lệch giàu nghèo. Cháu cảm thấy Trung ương Đảng có phải là bắt đầu cân nhắc vấn đề chênh lệch giữa khu vực đất liền và khu vực duyên hải không?

Hứa Nam Hạ cười ha hả nói:
- Cháu đúng là nghĩ xa đó.
Vừa dứt câu Hứa Nam Hạ đột nhiên nghĩ ra gì đó, ông vỗ đầu nói:
- không đúng, lời này đúng là đã nhắc chú, gần đây hình như quả thật có tin đồn này.

- Chiến lược phía tây?
Vương Quốc Hoa gần như theo bản năng nói ra. Hứa Nam Hạ vỗ đùi nói:
- Đúng, chính là ý này. Ôi, đầu cháu kiếu gì vậy? Bảo sao Phi Dương nói cháu có nhiều chuyện gần như đoán trước thời đại.

- Cái này nói như thế nào nhỉ, chủ yếu là do tư tưởng công việc của chú làm cháu học tập được đôi chút.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói một câu, Hứa Nam Hạ rất hài lòng gật đầu nói:
- Xem ra lần này lên Bắc Kinh họp đã có cách nói. Cháu nói về chiến lược phía tây xem thế nào. Cháu giải thích một chút về ý của từ này đi.

Vương Quốc Hoa cười khổ lắc đầu nói:
- Hứa thúc, ngài cũng đừng nhìn cháu cao như vậy chứ? Cháu chỉ là tùy tiện nói thế mà thôi. Chỉ là cháu thấy khu vực duyên hải phát triển quá nhanh, thu tài chính quốc gia sau khi có chuyển biến tốt đẹp thì dời trọng tâm là tất nhiên. Cái này chú không phải đã thấy kinh tế tỉnh ta có nhiều khu vực lạc hậu rồi mới đẩy mạnh xóa đói giảm nghèo sao? Nếu không chỉ dựa vào mấy chục người cháu mang xuống, không được ngài ủng hộ thì cháu có bản lĩnh bằng trời cũng không làm gì được.

Câu nịnh bợ này như gãi đúng chỗ ngứa, Hứa Nam Hạ quả thật khá đắc ý vì tư tưởng đẩy mạnh công tác xóa đói giảm nghèo của mình. Càng đắc ý chính là Vương Quốc Hoa làm đẹp như vậy, làm từ xóa đói giảm nghèo đẩy tới độ cao phát triển kinh tế toàn huyện.

- Quốc Hoa, lời này không thể nói như vậy, công việc cụ thể do cháu làm. Đừng thấy cháu chỉ ở huyện Lâm Vượng có ba tháng nhưng cháu mang đến chính là quan niệm tư tưởng phát triển kinh tế hoàn toàn mới. Tuy nói nhân viên tổ công tác đều hợp lòng hợp sức, nhưng là người phụ trách, quan điểm công tác của cháu mang tác dụng rất quan trọng. Chú nghe đồng chí ở thị xã Bắc Sơn báo cáo nói cháu ở cơ sở rất lâu. Thị trấn Trường Kiều chỉ trong một tháng đã bán được gần triệu quả trứng gà, không đơn giản. Cháu nắm con đường quá chuẩn, nông dân rất thực tế, có thể để bọn họ thấy lợi ích thực tế thì chẳng khác nào cho bọn họ thấy hy vọng sống.

Vừa nói Hứa Nam Hạ đột nhiên vỗ đầu nói.
- Không đúng, lại bị cháu làm cho suy nghĩ vòng vo rồi. Chúng ta về đề tài vừa nãy đi, nói đến chiến lược phía tây đó. Chú cảm thấy trung ương rất có thể có kế hoạch này. Không chừng lần này họp chính là trao đổi ý kiến với các tỉnh rồi thống nhất tư tưởng.

Đề tài này Vương Quốc Hoa không hiểu nhiều nên không dám ra vẻ. Hắn vội vàng lắc đầu nói:
- Cái này cháu không dám nói lung tung, chỉ là vài suy nghĩ đơn giản mà thôi, một chút khái niệm cũng không có.

Hứa Nam Hạ lúc này mới buông tha cho Vương Quốc Hoa. Việc này nếu Vương Quốc Hoa có nhớ đôi chút cũng không dám nói ra.

- Vậy cháu nói xem lúc ở huyện Lâm Vượng thì nghĩ sao mà lại làm như vậy?
Hứa Nam Hạ tiếp tục tìm đề tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.