Bản năng con người luôn kính sợ người mạnh, ở phương diện này Hoàng Nhàn càng lộ rõ hơn. Hoặc là trong tính cách của cô là mê luyến người mạnh. Vương Quốc Hoa có không ít phụ nữ nhưng Hoàng Nhàn là trường hợp đặc biệt. Dù là về ham muốn về sinh lý hay vật chất, Hoàng Nhàn lúc đối mặt với Vương Quốc Hoa đều không hề che giấu. Nhưng người phụ nữ rất thông minh là luôn nắm giữ được chừng mực của mình.
Tổng hợp lại Hoàng Nhàn không thể nghi ngờ là một tình nhân tốt nhất, ít nhất đến bây giờ là như vậy.
Sau khi tốn không ít sức lực, Vương Quốc Hoa phát hiện đã muộn giờ làm, hắn ngược lại không vội. Dù sao công việc của hắn bây giờ hơi hư. Phó chánh văn phòng kiêm chủ nhiệm Ban giám sát, hơn nữa Ban giám sát do trưởng ban thư ký tỉnh ủy tự mình phụ trách quản lý. Các công việc khác từ tính chất mà nói thì đều là hư. Mặc dù là ở Ban giám sát lúc này Vương Quốc Hoa mặc dù còn có thể nắm trong tay nhưng sau này không biết trưởng ban thư ký sẽ đưa ra chiêu gì. Tóm lại lần này từ Bắc Kinh về, Vương Quốc Hoa coi như biết được thủ đoạn lợi hại của Thượng Quan Thiên Phúc. Ngày sau dù Thượng Quan Thiên Phúc dùng chút thủ đoạn nhỏ xen tay vào Ban giám sát, Vương Quốc Hoa cũng không bất ngờ.
Sao lại nói như vậy, chỉ cần Thượng Quan Thiên Phúc không quá đáng, Vương Quốc Hoa nhất định phải chịu đựng. Quan hệ cấp trên cấp dưới ở ngay đó, Vương Quốc Hoa cho dù không thích người khác thò tay vào nhà mình nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Vương Quốc Hoa ngồi hút thuốc có chút thất thần, tron tầm mắt xuất hiện một màn trắng như tuyết. Từ chỉnh thể mà nói da Hoàng Nhàn không đặc biệt trắng nhưng có cặp mông cực trắng làm người ta phải chú tâm nhìn vào.
Hoàng Nhàn thích để trần truồng bên dưới trước mặt Vương Quốc Hoa, cô không muốn che dấu dục vọng của mình. Thậm chí Hoàng Nhàn còn cố ý bước chậm vào toilet lấy chiếc khăn lông ấm ra cẩn thận lau cho Vương Quốc Hoa như một nha hoàn thời phong kiến.
Hoàng Nhàn rất rõ ràng Vương Quốc Hoa nhất định sẽ không ở lại bên mình quá lâu. Đối với Vương Quốc Hoa mà nói Vương Quốc Hoa là một cây lớn có thể dựa vào, nếu muốn chiếm lấy toàn bộ thì nhất định sẽ bị vứt bỏ.
- Chuyện kia em thật sự không ngờ anh có thể giải quyết. Hoàng Nhàn đưa lưng về phía Vương Quốc Hoa để đi tất rồi đột nhiên nói một câu như vậy. Vương Quốc Hoa đang nằm hút thuốc đến thất thần, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ở văn phòng.
- Ừ, em nói gì thế?
- Em nói là cảm ơn anh giúp bố em. Mặc dù ở nhà em không có địa vị gì nhưng cuối cùng vẫn là con gái Hoàng gia. Hoàng Nhàn có chút khổ sở kèm cảm kích, nhất là nói tới địa vị, Hoàng Nhàn đã cố ý nhấn giọng.
- Cảm ơn gì chứ? Anh sao nghe thấy trong câu nói của em có vấn đề. Vương Quốc Hoa đưa ra phán đoán, đây là hắn kết luận từ vẻ mặt và ánh mắt của Hoàng Nhàn lúc này.
Hoàng Nhàn xoay người đưa tới nụ cười đầy quyến rũ và lấy lòng. - Bố em lén nói nếu như làm xong chuyện này thì sẽ cho anh 5% cổ phần ở trung tâm thương mại, ẩm thực đó. Vừa nói Hoàng Nhàn ngồi xuống nhấc chân chặn đồng chí Tiểu Vương xuống dưới.
- Bố em khá hào phóng đó, hạng mục lớn như vậy thì 5% là không ít. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng, Hoàng Nhàn có chút khẩn trương. Người đàn ông này đúng là khó mà cân nhắc rõ ràng, giống như chuyện gì cũng có thể nắm tốt. Theo hắn lâu như vậy chỉ cần chuyện hắn phân phó làm thì sẽ không bị thiệt. Ví dụ như công ty mậu dịch kinh doanh sản phẩm nông nghiệp sang Hongkong mà nói trứng gà huyện Lâm Vượng ở thị trường Hongkong có giá cao gấp đôi trứng gà bình thường, mặc dù vậy cũng là cung không đủ cầu. Bây giờ số lượng còn không lớn, sau này nhiều lên thì một tháng kiếm vài trăm ngàn cũng không khó.
Vương Quốc Hoa nói tới Hoàng Kiên mang theo chút khinh thường, Hoàng Nhàn có thể rõ ràng cảm nhận được. Thực ra Vương Quốc Hoa không ngại Hoàng Kiên đưa cho mình chỗ tốt, mà là để ý việc Hoàng Kiên không cân nhắc tới lợi ích của Hoàng Nhàn. Có lẽ Hoàng Kiên cảm thấy Vương Quốc Hoa giúp là vì lợi ích chứ không biết Vương Quốc Hoa chỉ vì Hoàng Nhàn nên mới ra tay.
- Sao, chê ít à? Hoàng Nhàn tăng áp lực trên đùi, nửa thân trên dán lên, bộ ngực với kích thước bình thường nhẹ nhàng xẹt qua.
- Linh tinh, anh đòi tiền làm gì? Không phải vì em thì anh đã không muốn dính vào việc này. 5% cổ phần kia em giữ đi, không nhận là phí, anh có thể đưa cho em cũng chỉ từng đó mà thôi. Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý nhưng Hoàng Nhàn nghe lại thấy suy nghĩ khác hẳn. Cô nghĩ sau chuyện lần này địa vị của mình ở trong nhà tăng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy nóng bỏng. Cô không nhịn được ôm cổ hắn đưa miệng tới, tay kéo khăn ấm ra xoay người quỳ xuống.
Hoàng Nhàn biết người đàn ông này thích gì, cũng biết nửa bên dưới của mình mới là nơi hấp dẫn hắn nhất. Vừa nãy cẩn thận lau rửa còn mang mùi hương nhàn nhạt bây giờ lộ hết ra trước mặt hắn. …. Nhiệm vụ mới của Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, sáng đi báo danh liền sang ủy ban tỉnh một chuyến, gặp chủ tịch tỉnh Đoạn Phong, sau đó còn phải sang Sở tài chính tìm hiểu một chút tình hình khoản tài chính thứ nhất. Quy trình luôn là như vậy, sau đó hắn còn phải về tập huấn cho 30 cán bộ cấp giám đốc, cấp yenjc ảu văn phòng.
Gặp Đoạn Phong khá thuận lợi, chủ tịch Đoạn cho đến bây giờ đều trông như dễ gần. Mặc dù là ở trong trụ sở ủy ban tỉnh nhưng chủ tịch Đoạn đi tới đâu đều mỉm cười giống như vẻ mặt này không bao giờ thay đổi.
Nói chuyện năm phút Vương Quốc Hoa rời khỏi văn phòng chủ tịch Đoạn, hắn đang định sang Sở tài chính thì nhận được điện của lão Ngũ.
- Quốc Hoa, ha ha ha, trưởng ban thư ký thị ủy Trần Mộc Căn nói với người bên dưới của bác là kế hoạch năm nay tăng thêm 30%, trong đó một nửa về hệ thống Đảng ủy chính pháp, còn có bố trí chiến sĩ bình thường thì Hoàng Kiên tỏ vẻ hàng năm có thể nhận 100 người, nghe nói ý này là của cháu. Đúng là như vậy thì chú phải cảm ơn cháu. Tâm trạng lão Ngũ xem ra rất tốt, thẳng thắn mà nói một khu đất mà đạt hiệu quả tốt như vậy đúng là điều y không ngờ được.
Thực tế lúc Lâm Củng suy nghĩ vấn đề này cũng không coi Vương Quốc Hoa xen vào việc này là chuyện đơn giản.Vương Quốc Hoa xen vào chẳng lẽ không phải là ý của bí thư Hứa? Càng nghĩ càng thấy thế, Lâm Củng lại càng cẩn thận. Gần đây cục diện chính trị tỉnh ủy nhìn như các bên khống chế lẫn nhau, nhìn như thăng bằng nhưng là người trong cuộc Lâm Củng biết rõ đây là do tác phong nội liễm của bí thư Hứa. Thậm chí nhiều lúc bí thư Hứa cũng có ý thả lỏng bên chính quyền.
Có thể thấy được bí thư Hứa là người đáng sợ như thế nào. Rõ ràng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối mà chủ động nhượng bộ. Chẳng lẽ nói bí thư Hứa có ăn ý với quân khu tỉnh nên Vương Quốc Hoa mới đứng ra làm trung gian? Nếu không anh sao giải thích rõ việc này? Chuyện giữa hai thường vụ tỉnh ủy, một phó chánh văn phòng tỉnh ủy xen vào làm gì?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không biết Lâm Củng nghĩ như vậy, hắn rất tự nhiên khiêm tốn nói: - Thạch bá quá khách khí chủ yếu là do lãnh đạo thị ủy thành phố Việt Châu coi trọng ủng hộ quân nhân xuất ngũ nên mới được như vậy. Hơn nữa cháu cũng không làm không công mà.
Vương Quốc Hoa không kể công, thái độ rất thành khẩn làm lão Ngũ vui mừng. Nếu Vương Quốc Hoa kể công một chút thì cũng không sao, Vương Quốc Hoa không nhận mới là điểm mà lão Ngũ thưởng thức nhất. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lão Ngũ lại nhớ chỗ tốt của Vương Quốc Hoa. Lão Ngũ là người ân oán phân minh nên sẽ tìm cơ hội làm giúp Vương Quốc Hoa gì đó.
Vương Quốc Hoa dập máy lên xe, lái xe lão Ngũ hỏi địa điểm rồi chạy xe tới Sở tài chính. Nói đến chuyện của Sở tài chính, Vương Quốc Hoa cũng có chút khó hiểu, lẽ ra quyền tài chính này ai không coi trọng chứ? Nhưng hết lần này đến lần khác bí thư Hứa không tranh đoạt, bổ nhiệm nhân sự đều là do chủ tịch tỉnh Đoạn Phong đề bạt rồi thuận lợi được thông qua.
Lẽ ra việc này Vương Quốc Hoa không nên quan tâm nhưng thực tế cách làm trong rất nhiều việc của Hứa Nam Hạ làm Vương Quốc Hoa vô thức đi nghiền ngẫm, học tập thậm chí bắt chước. Càng nghiền ngẫm càng có thể cảm nhận được trí tuệ chính trị của bí thư Hứa sâu như biển. Vương Quốc Hoa trong quá trình áp dụng thực tế ở trình độ nhất lớn bị bí thư Hứa ảnh hưởng. Lãnh Vũ cũng là người mà Vương Quốc Hoa học tập. Ngược loại tác phong của hai vị Đoạn Phong và Sở Giang Thu, Vương Quốc Hoa thật sự không học được, nhiều lắm học được tác phong bề ngoài của bọn họ mà thôi.
Lúc đỗ xe, Vương Quốc Hoa lấy lại tinh thần. Không có thư ký, mở cửa xe là lão Ngũ. Vấn đề thư ký Vương Quốc Hoa vẫn để đó. Hắn vốn định dùng Trương Quốc Thắng không ngờ tên này lại yêu Cao Quyên Quyên khiến Vương Quốc Hoa có cảnh giác. Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, người này lại yêu Cao Quyên Quyên, mặc kệ là ai chủ động, chính là nam nữ nhân viên quan hệ như vậy thì làm sao hắn dám yên tâm sử dụng. Thời gian càng lâu quan niệm này càng sâu hơn ở trong lòng Vương Quốc Hoa.
Ngô Ngôn ở thị xã Bắc Câu năm đó là cực phẩm mà Vương Quốc Hoa không động tay. Cao Quyên Quyên chỉ ở cấp trung mà Trương Quốc Thắng đã không nhịn được, ngày sau người khác dùng mỹ nhân kế thì bí mật của chánh văn phòng Vương không phải lộ ra hết hay sao?
Nghĩ đến đây Vương Quốc Hoa bắt đầu nhớ đến Ngô Minh Chi. Tên này mặc dù năng lực có hạn nhưng được cái kín miệng. Xem ra chọn thư ký không chỉ có năng lực là chủ yếu, trung thành mới là tố chất quan trọng nhất.
Vừa mới xuống xe thì bên cạnh đã có người lao tới quát. - Này này, anh ở đơn vị nào, sao đỗ xe ở đây? Hai mắt mù à? Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, nói khá chói tai.
Vương Quốc Hoa nhìn thấy hai bên đều có xe đỗ, trong lòng mặc dù có chút tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói với lão Ngũ. - Đổi chỗ đi.
Vương Quốc Hoa nói rơi vào tai người đàn ông kia lại biến thành mùi khác. Hắn lại đi tới tức giận trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa: - Đây là chỗ đỗ chuyên dụng của giám đốc sở chúng tôi, xe của anh mà dám dừng ở đây ư? Xe của anh ra ngoài cổng đỗ đi.
Lão Ngũ đã lái xe ra nghe vậy không khỏi có chút tức giận. Chẳng qua y cũng biết quy củ đưa mắt nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa vung tay lên, lão Ngũ hiểu ý đỗ xe lại vị trí vừa rồi.
- Tôi đỗ xe ở đây đó. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Vừa nãy xe lái ra thì đúng là quả thật thấy ở chỗ đỗ viết một biển số xe còn có hai chữ “chuyên dụng”
- Mày mày mày .. Người đàn ông thở hổn hển chỉ tay vào Vương Quốc Hoa, thiếu chút nữa chỉ vào mũi. Lão Ngũ đỗ xe xuống thấy Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi đứng đó không nhúc nhích, lão Ngũ liền lao tới túm ngón tay tên kia bẻ lại.
A, đối phương kêu thảm rồi ngồi mọp xuống. Đây cũng là do lão Ngũ có chừng mực nếu không ngón tay của hắn đã gãy.
- Nói gì hả, nói với lãnh đạo của tôi như vậy sao? Lão Ngũ bình thường không nói nhiều nhưng y xuất thân quân đội nên phục tùng là điều kiện tối thiểu. Ở trong quân đội nếu có người chỉ tay vào lãnh đạo thì binh lính nhất định sẽ lao tới đánh rồi nói tiếp.
Lão Ngũ thấy Vương Quốc Hoa nháy mắt mới bỏ tay ra. Đối phương rất tức giận nhưng thấy lão Ngũ khỏe mạnh nên sợ hãi, hắn chỉ có thể nói miệng: - Bọn mày chờ, giám đốc sở tao tới thì cho mày đẹp mắt, mẹ bọn mày chứ. Tên này chửi xong rồi đi, câu cuối cùng làm Vương Quốc Hoa nhíu mày. Mặc dù đây là thuận miệng chửi nhưng Vương Quốc Hoa rất không thích là người chửi bố mẹ mình.
Không hề suy nghĩ, Vương Quốc Hoa bước nhanh tới mấy bước. Đối phương còn chưa lấy lại tinh thần đã bị đấm trúng mũi, y lúc này ngồi bệt xuống mặt đất.
Đánh người xong Vương Quốc Hoa cũng không có thừa thắng truy kích mà là cười lạnh nhìn đối phương: - Anh may là chỉ mắng một câu nếu không phải một đấm đâu. Cút.
Vương Quốc Hoa đã lâu không đánh người như vậy, hôm nay coi như trường hợp đặc biệt. Đương nhiên Vương Quốc Hoa không hối hận vì đánh người, nếu ai còn chửi nhà hắn, Vương Quốc Hoa sẽ đánh thêm vài cú.
Đúng lúc này một xe Audi ngoài cổng tiến vào dừng phía sau xe Vương Quốc Hoa ấn còi inh ỏi. Một tên từ vị trí ghế trên đi xuống lớn tiếng nói: - Xe này của ai? Lập tức lái đi, không biết đây là chỗ đỗ chuyên môn của giám đốc sở sao? Không biết chữ sao, không phát hiện chữ viết ở chỗ đỗ sao?
Tên này như thư ký, hắn đầy tức giận chỉ muốn xông tới đánh người.
Vương Quốc Hoa lúc này rất căm tức, không phải chỗ đỗ xe thôi sao? Có cần như vậy không? Tên giám đốc Sở tài chính Tạ Tấn này là ai mà ra vẻ như vậy?
Lúc này tên bị đấm nhảy dựng lên lớn tiếng nói: - Thư ký Triệu, chính là bọn nó, vừa nãy tôi bảo bọn nó lái xe đi mà hắn còn đánh tôi. Vừa nói hắn đưa tay chỉ vào mũi mình.
Vẻ mặt thư ký Triệu càng khó coi hơn, ngẩng cằm nói: - Anh ở đơn vị nào mà dám đến Sở tài chính giương oai? Muốn được phát tiền nữa không?
Vương Quốc Hoa nhìn cửa sau xe Audi vẫn không nhúc nhích, tên Tạ Tấn kia không hề có ý xuống xe. Hắn cười lạnh một tiếng nói với tên thư ký: - Tôi là phó chánh văn phòng tỉnh ủy, chủ nhiệm Ban giám sát tỉnh ủy – Vương Quốc Hoa, tôi muốn hỏi một câu Sở tài chính này là lãnh địa tư nhân của giám đốc sở các vị hả? Nếu là như vậy tôi lập tức lái xe ra ngay. Anh trả lời tôi xem có phải không? đoạn cuối Vương Quốc Hoa đột nhiên nhướng giọng gần như là rống lên.
Lúc này cửa sau xe Audi rất nhanh mở ra, một người đàn ông trên 40 xuống, dáng người coi như trung bình nhưng bụng to, vẻ mặt khá được. Hắn khách khí nói: - Là phó chánh văn phòng tỉnh ủy – chánh văn phòng Vương phải không, thất lễ rồi.
Tạ Tấn đi lên đưa tay tới, Vương Quốc Hoa thoáng do dự mới bắt tay: - Giám đốc Tạ, người của anh đúng là oai phong thật. Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào tên vừa ăn đánh: - Tên kia, lái xe của tôi đã chuyển xe ra nhưng hắn còn mở miệng chửi mẹ tôi. Còn có thư ký của giám đốc Tạ càng nghiêm trọng hơn, hỏi tôi có muốn được cấp tiền không? Tôi muốn hỏi giám đốc Tạ, chuyện liên quan đến ba thị xã khu vực khó khăn, Sở tài chính có phải định giữ lại không? Đúng vậy thì tôi về báo cáo với bí thư Hứa và chủ tịch tỉnh Đoạn.
Vương Quốc Hoa nói như vậy nhưng rất tổn hại và mang theo sự châm chọc. Phản ứng của Tạ Tấn không ngờ là duy trì nụ cười, thậm chí còn gật đầu như khen ý kiến của Vương Quốc Hoa vậy. - Chánh văn phòng Vương phê bình rất đúng, tác phong làm việc của một ít đồng chí bên dưới quả thật rất có vấn đề. Cái này do tôi nhận chức chưa lâu nên chưa kịp thay đổi. Nói đến tác phong của Sở tài chính, chánh văn phòng Vương chắc cũng nghe thấy, đóng băng ba bước.
Nói xong Tạ Tấn thu hồi nụ cười nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn thư ký Triệu: - Tiểu Triệu, còn không mau xin lỗi chánh văn phòng Vương? Bình thường tôi dạy cậu như thế nào? Tác phong thế nào vậy hả?
Vương Quốc Hoa thầm giật mình, Tạ Tấn này đúng là lợi hại, quá lợi hại. Câu nói của Vương Quốc Hoa, Tạ Tấn không đáp mà trực tiếp chuyển xuống việc chỉnh đốn tác phong của nhân viên bên dưới.
Vẻ mặt thư ký Triệu thoáng cái lộ vẻ khó coi nhưng tên này cũng nghe lời, rất nhanh nở nụ cười nói: - Giám đốc phê bình đúng. Vừa nói hắn đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, cười nói: - Chánh văn phòng Vương, thái độ của tôi không tốt mời anh phê bình nhiều hơn.
Sở tài chính đúng là oai phong nhưng phải xem đối mặt với đơn vị gì. Đơn vị khác thì không nói, kinh phí của văn phòng tỉnh ủy, cho Sở tài chính lá gan to bằng trời cũng không dám giữ lại một đồng. Càng đừng nói Vương Quốc Hoa có nhiệm vụ giám sát, là mang theo chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy tới. Nếu chọc giận Vương Quốc Hoa, đáng lẽ chuyện chỉ là cưỡi ngựa xem hoa thì hắn chăm chỉ giám sát, tìm chút sơ sẩy không phải quá dễ sao? Càng đừng nói đám người ở Sở tài chính bình thường bị các đơn vị bên dưới chiều quen nên miệng rất điêu. Điểm này Tạ Tấn biết rõ. Lúc này Tạ Tấn không muốn cứng đối cứng với Vương Quốc Hoa, cái này không có quan hệ tới cấp bậc. Nếu là bình thường Tạ Tấn có thể không ngại Vương Quốc Hoa nhưng lúc này tuyệt đối không thể, hơi có chút chậm trễ cũng có thể khiến Vương Quốc Hoa lúc báo cáo biến thành Sở tài chính coi thường chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy.
- Lão Ngũ. Vương Quốc Hoa nói hai chữ, lão Ngũ liền đánh xe đi. Vương Quốc Hoa hỏi tiếp tên vừa bị ăn đấm: - Xin hỏi xe của tôi có cần đỗ ở ngoài cổng nữa không?
- Chánh văn phòng Vương, cho tôi chút thể diện đi. Tạ Tấn cười tiến lên, thực ra hắn coi như có chút ấn tượng tốt đối với Vương Quốc Hoa, chủ yếu là do Vương Quốc Hoa đã nhường chỗ đỗ xe, tên phó chánh văn phòng này không phải quá kiêu căng, vấn đề nhất định do nhân viên của mình thối miệng. Vương Quốc Hoa còn trẻ đã tới cấp phó giám đốc sở, nếu như còn ra vẻ con cháu thì mới là đáng sợ.
- Giám đốc Tạ, chuyện hôm nay không có quan hệ đến anh, cái này tôi biết rõ. Bỏ đi, tôi về trước, mai quay lại. Vương Quốc Hoa vừa nói vừa mở cửa lên xe. Lão Ngũ không cho Tạ Tấn cơ hội giải thích mà ấn ga đi ngay, lốp xe phát ra tiếng chói tai rồi phóng ra ngoài.
Chờ xe Audi của Vương Quốc Hoa rời khỏi, Tạ Tấn mới thu nghiên cứu sa sầm mặt nói với thư ký: - Cậu làm gì vậy hả? Không thấy rõ biển số xe thì thôi, chẳng lẽ giấy thông hành đặc biệt trên cửa kính mà cũng không thấy sao? Vừa nói hắn trừng mắt nhìn tên kia: - Còn cậu nữa, làm gì vậy hả? Người ta đã nhường chỗ đỗ xe, cậu còn đuổi người ta ra ngoài ư? Cũng may cậu may mắn, đụng phải tên cứ đòi sinh sự… đúng là, tức chết vì các người.
Mắng xong, Tạ Tấn nói tiếp với thư ký. - Sáng mai chờ chánh văn phòng Vương hết giận thì cậu mang thằng khốn này đến văn phòng tỉnh ủy xin lỗi chánh văn phòng Vương, để tất cả mọi người đều thấy được.
Nói xong Tạ Tấn chắp tay sau lưng đi lên, người gặp hắn ai cũng đều ân cần chào hỏi.
Chỉ việc này có lẽ không làm Vương Quốc Hoa thấy khúc mắc trong lòng. Chẳng qua Vương Quốc Hoa vì việc này có thể thấy tác phong làm việc chung của Sở tài chính. Bọn người này được chiều quen, Vương Quốc Hoa biết rõ. Trong lòng tuy rất khó chịu nhưng cũng bất đắc dĩ. Nguyên nhân bất đắc dĩ rất đơn giản, từ quyền lực mà nói thì Vương Quốc Hoa không thể làm gì người ta.
Vương Quốc Hoa mặt mày khó coi về văn phòng tỉnh ủy, lên lầu. Vừa đi hắn vừa nghĩ xem ra nhiệm vụ giám sát lần này không thể làm qua loa. Tác phong làm việc của Sở tài chính là như vậy, vậy đơn vị bên dưới thì sao? ủy ban tỉnh phất tài chính tổng cộng là một tỷ trong ba năm, ai biết từ trên xuống dưới có bao nút thắt, có bao người động tay chân vào tiền đó?
Vương Quốc Hoa không cảm thấy thể diện của mình có gì quan trọng, chủ yếu là muốn nghĩ ra một biện pháp nhằm giám sát hữu hiệu khoản tài chính này. Đáng ghét chính là Vương Quốc Hoa mặc dù có quyền lực giám sát nhưng không phải người trong ngành.
Vương Quốc Hoa đi gần tới cửa văn phòng dừng lại xoay người thiếu chút nữa va phải Mạnh Khiết.