Phù Diêu

Chương 557: Bộ khung



Tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên đưa ra văn bản, nội dung là về biện pháp áp dụng cụ thể với các hạng mục đặc thù trong toàn tỉnh. Cầm được văn bản này, Vương Quốc Hoa dành thời gian cả chiều để tìm hiểu.

Biện pháp áp dụng do văn phòng tỉnh ủy và văn phòng ủy ban tỉnh bàn bạc, mất ba ngày đưa ra rồi trình lên hội nghị thường vụ tỉnh ủy thảo luận. Thẳng thắn mà nói thứ này từ xu thế phát triển mà nói là tốt nhưng thực tế đọc xong biện pháp áp dụng, Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười. Nói như thế nào nhỉ, biện pháp áp dụng nhìn như yêu cầu nghiêm ngặt về tài chính của hạng mục thực tế nhìn kỹ không khỏi phát hiện được chỉ có bộ khung còn dàn ý chi tiết không có. Có khung không có chi tiết nói cách khác khoản tài chính cấp xuống chỉ cần đưa ra cách nói rõ đại khái là đủ.

Thứ này làm Vương Quốc Hoa nhớ đến đời trước cũng là ở tỉnh Nam Thiên phổ biến nội dung ba công khai nhưng vì coonng khai quá nhiều nên bị phê bình. Phê bình này không đến từ dân chúng mà đến từ trung ương.

Một biện pháp áp dụng này không có quá nhiều chỉ tiêu cứng, từ góc độ nào đó mà nói Ban giám sát nắm quyền giám sát lại có quyền chủ động. Vương Quốc Hoa đọc xong văn bản mới mơ hồ ngửi được chút mưu kế trong đó.

Hắn cũng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một chuyện. Trần Mộc Căn để tâm tới việc vừa rồi của mình như vậy cũng là có mục đích. Trần Mộc Căn theo phe Lâm Củng, Lâm Củng cũng là thường vụ tỉnh ủy nên sớm nghe ngóng chút phương hướng cũng không lạ. Nói cách khác trong hội nghị thường ủy ý chí của Hứa Nam Hạ được thi hành, lúc này trưởng ban thư ký Thượng Quan thật ra có vẻ như đã tính sai.

Vương Quốc Hoa là người khởi xướng bất ngờ nhận được vài chỗ tốt. Đây coi như là bồi thường của bí thư Hứa dành cho hắn? Vương Quốc Hoa không quá rõ. Chẳng qua vì việc này giữa hắn và trưởng ban thư ký Thượng Quan nhất định có khúc mắc, không chừng trưởng ban thư ký Thượng Quan còn cho rằng Vương Quốc Hoa đã nói gì đó trước mặt bí thư Hứa.

Vương Quốc Hoa gập văn bản mà có chút đau đầu. Mặc dù nắm giữ quyền lợi nhất định nhưng muốn làm chút chuyện cũng không quá dễ dàng. Hắn đang nghĩ thì có người gọi tới, là Ngôn Lễ Hiếu.

- Quốc Hoa, tôi đã xem văn bản kia, sau này cậu rất bận đó.
Ngôn Lễ Hiếu nói không giống như là tới chúc mừng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng:
- Tôi không ngờ kết quả lại thành như vậy.

Ngôn Lễ Hiếu nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hứa quá lợi hại chẳng qua sau này cậu sẽ gặp không ít phiền phức. Dứt khoát cậu đừng làm ở văn phòng tỉnh ủy nữa, đề nghị bí thư Hứa cho xuống địa phương đi.
Ngôn Lễ Hiếu không nói rõ nhưng Vương Quốc Hoa nghe ra ý của y. Hắn nhíu mày nói:
- Để sau rồi nói, thực ra đây cũng là chuyện tốt. Ban giám sát có vai trò rất quan trọng trong đợt này.

Ngôn Lễ Hiếu bên kia trầm ngâm một chút mới nói:
- Nếu cậu kiên trì như vậy thì bên Sở giao thông không có vấn đề gì. Chẳng qua sau này cậu phải coi chừng trưởng ban thư ký Thượng Quan một chút. Chuyện do trưởng ban thư ký Thượng Quan đưa ra trong hội nghị thường vụ nhưng y hoàn toàn không được gì cả.

Ngôn Lễ Hiếu lo như vậy là bình thường. Ban giám sát tuy do trưởng ban thư ký Thượng Quan quản lý nhưng là ngành tương đối độc lập. Chuyện cụ thể Thượng Quan Thiên Phúc cũng không tiện nhìn chằm chằm cả ngày cho nên người đứng đầu Ban giám sát không bị Thượng Quan Thiên Phúc khống chế đương nhiên không có cuộc sống tốt.

Lợi và hại trong đó không khó để suy nghĩ ra. Ý tốt của Ngôn Lễ Hiếu, Vương Quốc Hoa chỉ có thể ghi nhận. Tạm thời mà nói Vương Quốc Hoa muốn rời khỏi văn phòng tỉnh ủy là không thực tế, đây không phải việc hắn có thể quyết định. Hơn nữa quan trọng nhất là thái độ của Hứa Nam Hạ. Từ cách xử lý chuyện này Vương Quốc Hoa có thể thấy ông không có ý để Vương Quốc Hoa xuống địa phương. Nếu không thì sao ông lại làm như vậy.

Càng nghĩ Vương Quốc Hoa không khỏi thấy như bị chim ưng nhìn chằm chằm sau lưng, hoặc như mình là con chim ưng trong tay Hứa Nam Hạ, bí thư Hứa đang dần dạy dỗ Vương Quốc Hoa.

Cảm giác này rất nhanh ăn sâu trong lòng Vương Quốc Hoa. Liên lạc tới một loạt động tác của Thượng Quan Thiên Phúc trong thời gian qua, Vương Quốc Hoa lập tức kết luận được suy nghĩ đại ý của Hứa Nam Hạ.

Văn bản kia ra đời lập tức làm cả tnti chấn động không nhỏ. Không ít tờ báo cho rằng đây là khi kinh tế của tỉnh Nam Thiên đứng hàng đầu cả nước nên về phương diện xây dựng chế độ cũng lại một lần nữa đi đầu cả nước.

Nhật báo Nam Thiên – miệng lưỡi của tỉnh ủy thật ra đưa không quá nhiều về tin này, không ca tụng công đức quá lớn, chỉ là nói đây là tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên trong quá trình cải cách đang đi những bước mang tính thăm dò. cải cách chính là ném đá qua sông.

Mấy hôm nay Vương Quốc Hoa khá bận, bận là nhận điện thoại. Dương Quốc Minh ở thị xã Bắc Sơn, Hồ Báo Quốc ở thị xã Vân Cương, một loạt cặp mắt trông mong vào mấy hạng mục xóa đói giảm nghèo này. Mặc kệ là có nhận ra hay không thì đều gọi điện ân cần chào hỏi Vương Quốc Hoa. Đừng nhìn biện pháp ấp dụng này quy định công khai nhưng quyền lực giám sát nằm trong tay Ban giám sát tỉnh ủy, mà trong tay Ban giám sát cũng có quyền lợi rất lớn là trực tiếp báo cáo lên lãnh đạo tỉnh ủy.

Người thông minh rất nhiều, người ngu về cơ bản bị đào thải hết. Biện pháp áp dụng này trong mắt người thông minh đó là đáng để gõ gõ một chút. Nói là công khai nhưng tiền đưa xuống chỉ cần làm ra vẻ là đủ, còn tiêu xài như thế nào không phải do lãnh đạo bên dưới quyết định sao?

Về phần bên trên chủ yếu là hai điểm, một là phải làm tốt quan hệ với Sở tài chính, ngành này quyết định tiền tới nhanh hay chậm. Hai là Ban giám sát tỉnh ủy.

Ba hôm nay Vương Quốc Hoa nhận mấy chục cuộc điện nhiệt tình mời Vương Quốc Hoa xuống thị sát. Trong đó Dương Quốc Minh nhiệt tình nhất, nguyên nhân không khác là do thị xã Bắc Sơn có nhiều huyện nghèo nhất tỉnh.

Nói cách khác thị xã Bắc Sơn sẽ chiếm phần to trong tổng số một tỷ xóa đói giảm nghèo kia. Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong đã cấp cho Dương Quốc Minh không ít trợ giúp. Ngược lại bí thư Hứa chẳng qua là mượn tay Thượng Quan Thiên Phúc để nắm quyền ở việc này. QUyền này rất đặc biệt chưa chắc phải làm gì, chỉ cần doa động ở đó là đủ.

Đương nhiên chuyện cụ thể do Ban giám sát làm, nếu không Ban giám sát chính là con rối. Chỉ là nên làm như thế nào, làm thành như thế nào thì rất có chú ý. Nói thẳng ra Vương Quốc Hoa gần đây nghe điện đến mỏi tay, trong lòng cũng có chút buồn bực. Nguyên nhân là do kết quả cuối cùng của việc này quá khác so với dự đoán của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa hy vọng nhìn thấy một phương án chấp hành chi tiết rõ ràng chứ không phải hàm hồ như thế này.

Tất cả lời mời qua điện thoại chỉ là bước đầu. Hai ngày sau khi văn bản chính thức được đưa ra, không ngừng có người đến xin gặp đưa ra lời mời Vương Quốc Hoa dùng cơm. Vương Quốc Hoa từ chối tất cả, bao gồm cả lời mời của Sở tài chính. Quá trình cấp tiền của Sở tài chính, Ban giám sát cũng có quyền giám sát.

Vài hôm nay Vương Quốc Hoa khá im lìm, mỗi ngày hết giờ làm là về ngay. Trong giờ làm việc thường ở văn phòng không ra hoặc tổ chức nhân viên họp học tập chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy. Tóm lại mọi lời mời Vương Quốc Hoa đều tìm đủ lý do để từ chối làm người ngoài cảm thấy hắn không có nhân tình. Đối với việc này Văn phòng tỉnh ủy cũng bàn tán không ít nhưng Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy.

Hôm nay lại hết giờ làm, Sở Sở sắp sinh nên Vương Quốc Hoa về nhà. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa vừa mới chuẩn bị dọn đồ rời đi thì ngoài cửa xuất hiện hình ảnh của Hồ Báo Quốc.

- Quốc Hoa, sắp hết giờ rồi, có rảnh không?
Hồ Báo Quốc rất nhiệt tình bắt tay, Vương Quốc Hoa cũng đại khái đoán được nguyên nhân đối phương tới đây. Tình hình thị xã Vân Cương tốt hơn nhiều so với Bắc Sơn, Hồ Báo Quốc đòi tiền cũng hơi khó hơn Dương Quốc Minh. Nhưng khoản tiền này ở dưới ai không đỏ mắt chứ? Hồ Báo Quốc cũng không muốn nhiều, toàn tỉnh có ba thị xã khó khăn nhất, trong đó trọng điểm là ở thị xã Bắc Sơn, thị xã Vân Cương được tầm 10, 20% là đủ thỏa mãn rồi.

Vấn đề là Hồ Báo Quốc chạy lên ủy ban tỉnh vài lần nhưng chỉ được cấp có 50 triệu, còn cách quá xa so với yêu cầu. Nhưng 50 triệu này bên Sở tài chính lại không phê duyệt, nói gì mà tạm thời không có nhiều tiền như vậy. Sở tài chính đầu tiên phải chiếu cố Bắc Sơn, Vân Cương đứng cuối cùng thì có thể tự nghĩ biện pháp mà.

Lý do này quá đường hoàng, Hồ Báo Quốc không thể làm gì khác đành xám xịt rời đi. Vì thế cuối cùng hắn nghĩ tới Vương Quốc Hoa. Sở tài chính không nể mặt Vân Cương thì tôi nhịn, có giỏi anh không nể mặt Ban giám sát đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.