Phù Diêu

Chương 577: Hội nghị thường vụ (1.2)



Người đứng đầu và cấp phó có khác nhau rất lớn, đây không chỉ là về quyền lực, quyền lợi iện có. Trọng tâm công việc của bí thư và thị trưởng khác nhau, dùng cách nói rõ ràng là bí thư quản người, thị trưởng quản việc. Lúc Vương Quốc Hoa làm chủ tịch quận chỉ cần làm tốt công việc là được, bây giờ làm bí thư thì lòng người chính là thứ khó dò nhất.

Hai ngày liên tiếp tung ra thủ đoạn, Vương Quốc Hoa bắt đầu ngồi buông cần chờ phản ứng của các phương. Hội nghị thường vụ ban chiều cũng rất quan trọng, Vương Quốc Hoa biết rõ điều này. Trưa Vương Quốc Hoa không về khách sạn nghỉ mà ở lại văn phòng, ngay cả Giang Triều Sinh cũng không dám vào quấy rầy Vương Quốc Hoa.

Trụ sở văn phòng thị ủy cách trụ sở văn phòng ủy ban là một khu đất rộng. Nhà thiết kế ban đầu đã bỏ tâm trí không ít, khu đất trống không rải xi măng mà dùng một con đường lớn tách riêng hai khu đất. Vương Quốc Hoa đứng trên cửa sổ nhìn ra cảm thấy nếu khu đất này đặt ở khu dân cư hoặc công viên không phải phát huy tác dụng lớn hơn nữa sao?

Hai ngày qua, Vương Quốc Hoa rất thất vọng đối với bộ máy Đảng ủy Ân Châu. Bên ủy ban thị xã nếu không có Vương Suất chống đỡ, còn có thể làm việc nghiêm chỉnh thì cả bộ máy về cơ bản đã mục nát. Theo ý của Vương Quốc Hoa chính là Vương Suất coi như là loại khác lạ ở trong ba thị ủy. Hai năm nhận chức tâm trí chủ yếu của Vương Suất đặt ở quy hoạch đô thị và xây dựng, gần như không có ý tranh quyền đoạt lợi. Vương Quốc Hoa cũng biết đây không phải chân tướng. Theo phán đoán của Trác Cường Quốc đó là do Nguyên Chấn Thiên và người của y đã nắm toàn quyền, chuyện Vương Suất có thể nắm bắt không nhiều. Dù là công việc bên ủy ban thị xã, ngoài mặt là do Vương Suất phụ trách nhưng thực tế sử dụng cũng không có chuyện của Vương Suất.

Ví dụ như xây dựng quảng trường thư giãn, tại sao khi tiến hành Vương Suất lại cố gắng tranh đoạt, yêu cầu đơn vị thi công ngoài tỉnh tham gia đấu thầu? Lời này buổi sáng Vương Suất khi nói chuyện đã chủ động nói ra với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa lúc này nhớ đến biểu hiện của Vương Suất trong vấn đề của Cao Nguyên. Xem ra tên này chính là muốn có thêm quyền lực.

Rốt cuộc là ai to gan đến vậy đào hố chôn Cao Nguyên, nguyên nhân là từ đâu? Vương Quốc Hoa càng hiểu thêm về tình hình thực tế Ân Châu thì lại càng không thấy có đầu mối.

Vương Quốc Hoa vốn nghi ngờ Triệu Đông Thăng bởi vì y muốn dùng phương thức Mbo để kinh doanh tập đoàn điện tử nhưng sau khi tiếp xúc, Vương Quốc Hoa cho rằng Triệu Đông Thăng không thể làm như vậy. Triệu Đông Thăng đau lòng thấy sự suy yếu của tập đoàn, muốn thông qua biện pháp của mình cứu vãn lại. mặc kệ biện pháp của y là tốt hay xấu thì bản tính cũng là tốt.

Hội nghị thường vụ diễn ra rất đúng giờ. Là phó bí thư thị ủy chủ trì công việc, Vương Quốc Hoa là người xuất hiện cuối cùng. Trong phòng hội nghị có một bàn công tác hình trứng lớn, nghe nói đây là yêu cầu của Nguyên Chấn Thiên. Vương Quốc Hoa đúng là khó hiểu sao Nguyên Chấn Thiên lại chú tâm tới mấy việc này.

Ngồi ở vị trí chính giữa, Vương Quốc Hoa liếc mắt nhìn quanh. Bên trái là bộ máy thị ủy, bên phải là bên ủy ban thị xã, phân chia rất rõ ràng. Nhân số bên tay trái cũng nhiều hơn bên phải mấy người. Phó bí thư Thị ủy kiêm trưởng ban Tổ chức cán bộ Lâm Cảnh Hạo, Phó bí thư Thị ủy kiêm Trưởng Ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh, Phó bí thư Thị ủy kiêm bí thư đảng ủy chính pháp Chu Công Minh, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lôi Phân, Trưởng ban thư ký thị ủy Trác Cường Quốc. Bên phía phải gồm thị trưởng Vương Suất, Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó thị trưởng thường trực Trịnh Kiệt. Nhìn nhân số thì bên ủy ban thua kém nhiều, vị trí Cao Nguyên để lại vẫn chưa được xác định. Ý của Hứa Nam Hạ chính là Vương Quốc Hoa đề cử một người.

- Mọi người đến đông đủ rồi chứ?

Vương Quốc Hoa biết còn hỏi, hắn nhìn qua Trác Cường Quốc. Trác Cường Quốc rất phối hợp đứng lên nói:

- Chính ủy Cát quân khu thị xã chưa đến, người khác đều tới đông đủ.

Vương Quốc Hoa lúc này mới nói:

- Được rồi, bây giờ họp, chuyện đầu tiên của hôm nay chính là chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Hứa. thường vụ thị ủy, phó thị trưởng mới thì tỉnh ủy không cân nhắc tuyển từ nơi khác, do thị ủy đề cử hai ứng viên trình lên tỉnh ủy phê duyệt.

Phòng hội nghị vốn yên tĩnh nhưng Vương Quốc Hoa vừa mở miệng lại giống như ném cục đá lớn vào mặt hồ yên ả. Đương nhiên các thường vụ đều là người chinh chiến nhiều năm nên chỉ rỉ tai nói chuyện chứ không làm ầm lên.

Không khí khá quỷ dị, có kẻ xoay người, có kẽ cố ngồi thẳng lưng, có người điều chỉnh ghế, có người nâng cốc trà. Chẳng qua ai cũng có động tác nhưng không ai muốn lên tiếng đầu tiên. Không sai, đây là chuyện tốt, tất cả mọi người đều nghĩ đến, trong lòng cũng có lựa chọn. Vấn đề là lời của Vương Quốc Hoa có thật không? Không chừng trong lòng người ta đã có lựa chọn, dễ dàng lao ra tranh đoạt có thể tranh thủ được hay không là một việc, không chừng đắc tội với người ta.

Dù là Vương Suất muốn tranh vị trí này nhất lúc này cũng đầy phức tạp nhìn lá trà trong cốc. Ừ lỗ tai đang dựng đứng lên, trong đầu suy nghĩ sao trước đó Vương Quốc Hoa không nói chuyện này với mình? Sáng lúc nói chuyện sao không nhắc tới một chữ? Chẳn lẽ mới được thông báo hay là cố ý? Vương Suất tâm trạng đầy phức tạp quyết định chờ xem tình hình.

- Ha ha, sao mọi người không có ý kiến? Vậy để tôi nói.

Vương Quốc Hoa cười cười mở miệng nói, ánh mắt nhìn quanh một vòng, nâng ấm trà không nhanh không chậm uống một ngụm:

- Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng là một trong các trợ thủ rất quan trọng đối với thị trưởng, chuyện này tôi thấy nên do đồng chí Vương Suất đề cử, mọi người thấy thế nào.

Câu này người khác nghe cũng không tính gì nhưng Vương Suất nghe lại thấy rất chói tai. Cảm giác đầu tiên không phải vui sướng mà là căm tức. Tên Vương Quốc Hoa này quá âm hiểm, hắn nói thế chính là mình lên đầu tuyến. Chẳng qua Vương Quốc Hoa nói quá đủ lý lẽ, không tìm ra sơ sót được, hơn nữa đây là đặt ở điều kiện mọi người không ai nói gì.

- Bí thư Vương, cái này có vẻ không thích hợp. Hay là nghe ý kiến của mọi người.

Người đầu tiên nhảy ra không ngờ lại là chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lôi Phân, nữ thường vụ duy nhất đang ngồi. Lôi Phân đã 50 tuổi, làm thêm một hai năm nữa là về.

Vương Quốc Hoa rất hoan nghênh đề nghị của Lôi Phân. Câu này quá đắc tội người, ví dụ như Vương Suất có chút tức giận, một chủ tịch Mặt trận tổ quốc làm loạn với chức thường vụ thị ủy, phó thị trưởng làm gì? Thò tay dài như vậy không sợ bị dao chặt đứt sao?

- Chủ tịch Lôi nói có lý, hay là nghe ý kiến của mọi người.

Vương Suất đúng là giỏi nhịn, lúc này còn có thể nói như thế. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn đối phương và đánh giá đối phương cao lên một chút. Càng là người có thể nhẫn nhịn thì càng có thể làm việc lớn. Nhịn hơn người bình thường thì sẽ làm được việc người bình thường không thể làm.

Vương Suất tỏ rõ thái độ như vậy, các thường vụ khác không coi là thật. Chẳng qua mọi người sẽ không khách khí, Lâm Cảnh Hạo cười nói:

- Trong các phó thị trưởng hiện nay thì về lý lịch mà nói đồng chí Mai Tuấn Chí là thích hợp nhất.

Vương Quốc Hoa ném khúc xương cho mọi người cắn xé, giằng co cuối cùng đã có người mở miệng. Có người mở đầu, chuyện lập tức trở nên náo nhiệt. Lâm Cảnh Hạo vừa nói xong, Phó thị trưởng thường trực Trịnh Kiệt đã lạnh lùng nói:

- Đồng chí Cảnh Hạo xem ra rất quan tâm công việc bên ủy ban thị xã nhỉ, hiểu rõ các đồng chí bên ủy ban.

Kẻ ngu cũng nghe ra được câu này có ý châm chọc Lâm Cảnh Hạo. Phó thị trưởng bên ủy ban thị xã anh quan tâm quá nhiều có thích hợp không? Vương Suất không nói chuyện, anh nhảy ra nhanh như vậy làm gì?

- Đồng chí Cảnh Hạo là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ, quan tâm một chút đồng chí bên ủy ban thị xã cũng là trong phạm vi công việc bình thường mà.

Trưởng Ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh mở miệng, tên này có khí chất khá giống Lâm Cảnh Hạo, trông như thư sinh, mặt đeo kính gọng vào, quần áo hợp mốt, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

- Tôi thấy hay là nên nghe ý kiến của đồng chí Vương Suất, dù sao đồng chí Vương Suất mới là thị trưởng.

Nói chuyện chính là bí thư đảng ủy công an Chu Công Minh, tên này trông hơi đen, dáng người khỏe mạnh, nhìn qua không giống cán bộ làm ở văn phòng.

Vương Quốc Hoa cười cười nhìn mọi người nói chuyện, trong đầu nhớ qua những gì mà Trác Cường Quốc nói trước. Lâm Cảnh Hạo là thân tín của Nguyên Chấn Thiên, lúc còn làm chủ tịch thị trấn đã theo sát Nguyên Chấn Thiên, cũng là người được Nguyên Chấn Thiên đề bạt nhanh nhất. Chu Công Minh ở thị ủy là phái trung lập hoặc nói là đứng riêng một phía. Thực tế Phó thị trưởng thường trực Trịnh Kiệt cũng là do Nguyên Chấn Thiên đề bạt lên chẳng qua tên này có lẽ có mâu thuẫn nặng nề với Lâm Cảnh Hạo.

Trác Cường Quốc giải thích chính là năm đó khi Lâm Cảnh Hạo làm chủ tịch thị trấn, Trịnh Kiệt là bí thư đảng ủy trấn. Nhưng xếp hạng bây giờ Trịnh Kiệt lại dưới Lâm Cảnh Hạo. Lịch sử sâu xa này nếu Trác Cường Quốc không giới thiệu thì Vương Quốc Hoa đúng là không biết.

Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hắn lúc này mới nói:

- Đồng chí Cảnh Hạo đề cử đồng chí Mai Tuấn Chí, nếu như không có đề cử khác thì tôi thấy cứ như vậy báo lên tỉnh ủy.

Vương Quốc Hoa nói xong mỉm cười với Vương Suất. Vương Quốc Hoa đánh chết không tin Vương Suất không động tâm với chức thường vụ thị ủy, phó thị trưởng này. Bây giờ hắn ép đối phương không thể không nói.

- Ừ, đồng chí Mai Tuấn Chí quả thật cũng được, chỉ là tuổi đã gần 60.

Vương Suất mở miệng không nói tới đề cử của mình mà đặt câu hỏi với ý kiến của Lâm Cảnh Hạo.

- Đúng thế, Đảng chúng ta có một thói quen rất không tốt đó là việc gì cũng thích nói đến lý lịch.

Trịnh Kiệt nói chính là vì thù hận chứ luận lý lịch là điều mọi người dùng tới. Chẳng qua lúc này không ai để trong lòng ngoài Lâm Cảnh Hạo.

Lâm Cảnh Hạo quả nhiên đặt mạnh cốc trà trong tay xuống bàn, y định mở miệng nói thì Vương Quốc Hoa đã giành trước.

- Ý kiến của hai đồng chí đáng để mọi người suy nghĩ. Việc gì cũng luận lý lịch đúng là đã lạc hậu, hơn ngàn năm trước đã làm như vậy, lạc hậu ngàn năm.

Vương Quốc Hoa vừa nói như vậy, Lôi Phân ở bên liền tiếp lời:

- Bí thư Vương đúng là uyên bác. Đời Đường - Bùi Quang Đình tấu lên dùng “luận lý lịch” và chế độ này được áp dụng quả thật đã có hơn ngàn năm.

Lôi Phân này vừa nịnh bợ vừa thể hiện chút học thức của mình.

Tỏ vẻ xong Lôi Phân có chút đắc ý không ngờ ở bên cạnh lại có người lạnh lùng nói:

- Chủ tịch Lôi, luận tư cách thì đó là bắt đầu từ thời Bắc Ngụy, muốn tỏ vẻ cũng phải tìm hiểu rõ lịch sử đã.

Nói chuyện chính là Trưởng Ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh, người này vẫn luôn đâm sau lưng người như vậy.

- Anh …

Bị bêu xấu Lôi Phân không khỏi tức giận định mắng lại thì Vương Quốc Hoa đã gõ gõ bàn nói:

- Được rồi, Lý Thiều cũng tốt, Bùi Quang Đình cũng được, đều là người trên ngàn năm trước. Vì hai cổ nhân mà cãi nhau là không đáng, cũng không phải nội dung hội nghị hôm nay.

Vương Quốc Hoa kịp thời lên tiếng tránh cho tranh chấp, đồng thời hắn nói tới tên Lý Thiều cũng làm Trưởng ban tuyên giáo Mã Xuân Sinh thoáng lộ một tia kinh hãi, tên Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy mà có học vấn uyên bác vậy sao, chuyện này người trong nhà nước mấy ai đi tìm hiểu chứ. Mình do thích nên mới đi nghiên cứu, không ngờ Vương Quốc Hoa cũng biết căn nguyên rõ ràng.

Mặc kệ nói như thế nào, Vương Quốc Hoa cũng đạt được mục đích. Một suất thường vụ tung ra đã tạo thành vết rách ở trình độ khác nhau.

Bởi vì Vương Quốc Hoa lên tiếng vì thế mọi người yên lặng không tiếp tục tranh chấp. Chẳng qua Lôi Phân nhìn Mã Xuân Sinh đã lộ vẻ không đúng, đúng là phụ nữ thù vặt. Lôi Phân lại là người trọng thể diện, thích ra vẻ nên đâu chấp nhận việc như vừa rồi.

- Được rồi, đồng chí Vương Suất cũng đề nghị một ứng viên rồi cùng đồng chí Mai Tuấn Chí đề cử lên tỉnh ủy, mọi người không có ý kiến khác chứ?

Vương Quốc Hoa nói như vậy, các người khác cũng có thể chấp nhận.

- Tôi đồng ý với Bí thư Vương.

Chu Công Minh là người giơ tay lên đầu tiên.

- Tôi đồng ý.

Lôi Phân rất hăng hái còn không quên cười cười với Vương Quốc Hoa. Đương nhiên nụ cười này không phải là có ý quyến rũ mà là nụ cười thân thiện. Người phụ nữ hơn 50 tuổi cũng biết dung nhan của mình như thế nào. Lôi Phân không phải người phụ nữ nông cạn, từ thái độ hôm nay Vương Quốc Hoa có thể đoán được mục đích của cô ta chính là muốn ở một vị trí có đất tiến thối, đúng là ở phái theo chiều gió.

Hai người vừa mở miệng, những người khác đương nhiên không có gì để nói, đều nhấc tay thông qua.

Vương Suất đề cử phó thị trưởng Quách Nghiên làm thường vụ, phó thị trưởng, cũng giới thiệu tình hình của Quách Nghiên. Tốt nghiệp bằng thạch sĩ máy công trình tự động hóa đại học Tokyo Nhật Bản, có thể nói là một nữ cán bộ có năng lực mạnh.

Nội dung thứ nhất đã xong, hội nghị cần phải tiếp tục.

- Theo bàn luận, cục Giao thông thị xã sẽ giao lợi nhuận thu phí đường cao tốc cho cục Tài chính thị xã. Chuyện này hai vị cục trưởng đều tỏ vẻ có thể chấp nhận, ở đây tôi thông báo một chút.

Vương Quốc Hoa dùng chữ “thông báo” chính là để mọi người không bàn luận.

Vấn đề là việc này không thể cứ thế cho qua, nhất định có người sốt ruột. Ví dụ như Trịnh Kiệt là kẻ đầu tiên đứng lên nói:

- Bí thư Vương, như vậy có thích hợp không? Chuyện lớn như vậy tôi là phó thị trưởng phụ trách quản lý sao trước đó không được biết?

Thực tế trước đó Trịnh Kiệt đã biết nhưng qua trường hợp không chính css. Trịnh Kiệt phụ trách quản lý cục Tài chính nhưng vấn đề là Chu Hồng ở một vài khoản chi “đặc biệt” cũng không nể mặt y.

- Bây giờ anh không phải đã biết sao?

Bởi vì nội dung vừa nãy nên Lâm Cảnh Hạo đương nhiên nhảy ra cắn lại Trịnh Kiệt.

- Đồng chí Trịnh Kiệt, đây là việc tốt, cục Tài chính thêm nguồn thu thì việc của anh càng dễ dàng hơn sao?

Sau Lâm Cảnh Hạo tự nhiên là. Vấn đề là cục Giao thông cũng do Trịnh Kiệt phụ trách quản lý. Đương nhiên cái này Mã Xuân Sinh không nói đến cái này. Trịnh Kiệt bị thiệt, hắn rất vui vẻ nhìn thấy.

- Việc này tôi biết, Bí thư Vương đã trao đổi ý kiến với tôi. Tình hình tài chính của thị xã đúng là rất khó khăn, sau đây còn một việc tôi muốn nói với mọi người.

Vương Suất không nhanh không chậm nói một câu, xem như bịt miệng Trịnh Kiệt.

Vương Suất ho khan một tiếng rồi nói tiếp:

- Chu Hồng cục Tài chính suốt ngày kêu nghèo, thu phí đường cao tốc là một nguồn thu, bây giờ tôi sẽ nói đến việc thứ hai.

Mọi người liền tập trung tinh thần, Vương Suất đưa ra đề nghị này lầm ai cũng biết cuộc chiến đấu mới sắp bắt đầu.

- Bí thư Vương nói với tôi về vấn đề chi tiêu quá nhiều cho xe công của hai bộ máy Đảng ủy, chính quyền, hiện tượng này quả thật rất nghiêm trọng. ... ...

Vương Suất mở miệng nói gần ba phút.

Không đợi người khác nói chuyện, Vương Quốc Hoa đã tiếp lời:

- Vấn đề tác phong làm việc của cán bộ, bí thư tỉnh ủy Hứa nhiều lần nhấn mạnh, tôi thấy các đồng chí ở thị xã Ân Châu lại coi đó như lời gió thoảng qua tai. Còn có một việc nữa….

Vương Quốc Hoa căn bản là không để cho mọi người cơ hội nói chuyện, hắn cao giọng lên, vỗ bàn nói:

- Theo điều tra thì hiện tượng ăn uống bằng tiền công quỹ ở thị xã Ân Châu rất nghiêm trọng, trong tay tôi cũng đã có số liệu khá chi tiết.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa giơ một tập giấy lên, hắn tức giận nói:

- Ăn một bữa hết 8888 đồng, ăn gì mà tốn như vậy? Bữa ăn này là gì? Đây là uống máu, mồ hôi của dân chúng.

Mọi người đang đoán xem tên nào đen đủi bị túm thì Vương Quốc Hoa đã nói tiếp.

- Mọi người không cần đoán, người ký hóa đơn là cục Văn hóa. Chuyện này ở đây tôi đưa ra thái độ chuyện trước đây tôi mặc kệ, cũng không quản được. Bắt đầu từ hôm nay tôi phát hiện hiện tượng này thì sẽ nghiêm túc xử lý.

Ồ, lời này rất không bình thường.

Người khó hiểu nhất lúc này chính là Vương Suất. Cử chỉ của Vương Quốc Hoa đầy chính khí, thực tế chuyện này sẽ không phải là chiêu động tới gân cốt. Chiêu tàn nhẫn chính là để im rồi lúc cần ra tay thu thập, làm cho anh không thể xoay người. Vương Quốc Hoa nói như thế này chính là có ý nhắc nhở mà thôi.

Mặc kệ nói như thế nào, Vương Quốc Hoa đã nói rõ. Mặc dù hắn không phải bí thư thị ủy chính thức nhưng mọi người đều biết Vương Quốc Hoa chính là bí thư thị ủy. Nguyên Chấn Thiên có thể yên ổn trở về hay không cũng là vấn đề. Một bí thư thị ủy đưa ra lời lẽ đầy nghiêm túc vào lúc này thì mọi người đều rất tự nhiên ngậm miệng. Ở vấn đề này nếu ai chống đối Vương Quốc Hoa chính là muốn chết.

Vương Quốc Hoa nói như vậy nên vấn đề xe công mà Vương Suất đưa ra cũng không có ai phản đối. không ai phản đối như vậy tính thông qua. Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào nhưng kẻ ngu cũng biết tình hình hội nghị hôm nay ra sao. Đó là Vương Quốc Hoa và Vương Suất đã khá ăn ý. Bí thư, thị trưởng ăn ý tạo ra sức mạnh rất lớn, thêm Nguyên Chấn Thiên bị điều đi nên đám người bên thị ủy khó hợp lực. Ngay cả Trịnh Kiệt và Lâm Cảnh Hạo cùng là người được Nguyên Chấn Thiên đề bạt còn không đội trời chung cơ mà.

Chuyện cục Giao thông và cục Tài chính vừa nãy nhìn như Trịnh Kiệt bị tổn thát nhưng mọi người đều có hại. Vương Quốc Hoa đặt ra điều lệ khiến mọi người về sau phải thu liễm hơn. Sau khi về cũng cần phải dặn dò người bên dưới rõ ràng. Vương Quốc Hoa nói ra trong hội nghị thường vụ chính là cho mọi người mặt mũi, nếu không hắn nói ra trong hội nghị cán bộ toàn thị xã thì đó chính là dấu hiệu sẽ vung đao hoặc là có người sẽ ngã xuống.

Đương nhiên cách nói này của Vương Quốc Hoa chính là trước kia ra sao, sau này ra sao, phân chia rõ ràng. Giống như để lộ tin tức đó là tỉnh ủy không định làm gì Nguyên Chấn Thiên, đây có coi là tin tốt không?

Tính cách của Vương Quốc Hoa cũng được lộ ra. Cứng rắn, không thích người khác chống đối, làm việc nhìn như tàn nhẫn nhưng lưu nhiều đất sống. Một bí thư thị ủy như vậy có lẽ tạm thời có thể chấp nhận. Khái niệm này dần hình thành trong đầu một số người.

Hội nghị sau đó diễn ra khá im ắng, có mùi giống như trước đây đó là toàn do Vương Quốc Hoa nói chuyện nhấn mạnh tầm quan trọng của học tập chỉ thị tinh thần tỉnh ủy, nhấn mạnh bảo trì nhất trí với chỉ thị tinh thần của trung ương…

Vương Quốc Hoa nói khá có trình độ, đương nhiên lời này dựa vào bản thảo mà không có trình độ mới là lạ. Bản thảo không quá dài, Vương Quốc Hoa đọc mười phút là xong. Bỏ bản thảo uống ngụm trà, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:

- Hội nghị hôm nay tới đây là kết thúc. Nếu mọi người không có gì cần nói thì tan họp.

Lúc này Chu Công Minh giơ tay lớn tiếng nói:

- Bí thư Vương, tôi có một việc cần nói.

Vương Quốc Hoa nhìn đối phương:

- Anh nói đi.

- Bí thư, kinh phí bên Cục công an thị xã vẫn rất khẩn trương, có phải nên nghĩ biện pháp giải quyết không?

Chu Công Minh nói cũng là có ý đồ, mọi người đều tập trung tinh thần.

- Chuyện này anh tìm đồng chí Vương Suất, tôi không quản. Cứ như vậy đi, tan họp.

Vương Quốc Hoa cầm sổ đứng lên ra ngoài. Vương Suất Suất rất ăn ý đợi mười mấy giây, lúc này mới đứng lên từ từ đi ra. Câu nói cuối cùng của Vương Quốc Hoa làm tảng đá trong lòng Vương Suất rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.